[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 143

Chuyện xảy ra rất bất ngờ, đến cả Diệp Kính Tửu cũng không ngờ trận pháp truyền tống lại đến nhanh đến vậy.
Tầm ngày thứ hai sau khi sư tôn Sầm Lan rời đi thân thể Diệp Kính Tửu lại đón chào sóng nhiệt tình dục.
Sóng nhiệt lần này mãnh liệt, kích thích hơn bất cứ lần nào trước đây nên khi Diệp Kính Tửu nhận ra điểm khác biệt trong cơ thể đã mặt đối mặt với Hoa Bất Tiếu rồi, cậu cũng xác định được ý nghĩa đằng sau trạng thái khác thường này là gì.
Hẳn là lần bùng phát cuối cùng của Cổ Ma Dục.
Lúc ngọn lửa tình dục bùng cháy thì trận pháp truyền tống trong thân thể cậu sẽ phát huy tác dụng kịp thời. Đến lúc đó Thẩm Chi sẽ ổn định lại thân thể gần chết của cậu, sau đó đưa cậu rời khỏi thế giới lại hỗn loạn này.
Có lẽ lúc ấy tất cả ký ức của cậu sẽ biến mất. Mà bên cạnh cậu sẽ xuất hiện thêm một nam nhân mới tên là Liễu Khuê Dao, gã sẽ “bảo vệ cậu kỹ càng”.
May mà lần này có Ma Tôn tinh thông pháp thuật hồn phách giữ vững thế trận, hắn an ủi Diệp Kính Tửu để cậu buông bỏ mâu thuẫn trong lòng, tập trung vào việc truy đuổi loại vui sướng trí mạng này.
Lúc ấy Diệp Kính Tửu đang ở đại bản doanh Ma Cung, Ma Tôn đại nhân ngâm mình trong huyết trì, mong muốn đột phá thời kì cuối của kỳ Độ Kiếp, từ nay về sau tu vi của hắn sẽ không thấp hơn Sầm Lan một bậc nữa.
***
Ban đầu Diệp Kính Tửu nghe bảo là huyết trì thì cứ nghĩ nó bốc mùi tanh nồng nặc, không nên ở lâu.
Nhưng hình như huyết trì này đã được Hoa Bất Tiếu dùng một loại pháp thuật nào đó nên không hề có mùi tanh khiến người ta khó chịu, ngược lại còn tản ra mùi hương thanh mát nhè nhẹ.
Diệp Kính Tửu ngồi cạnh huyết trì, nhìn nam nhân đang tu hành trong huyết trì.
Ma Tôn tuấn tú ma mị nhắm chặt mắt, nửa thân trên cơ thể nam nhân trưởng thành trần truồng gợi cảm đến mức khiến người khác đỏ mặt tim đập bùm bụp.
Dường như nam nhân đã nhận ra được ánh mắt của cậu, hắn cười cười rồi mời cậu: “Không ấy Kính Tửu ngâm mình trong huyết trì với bản tôn đi, bản tôn giúp ngươi đột phá kỳ Nguyên Anh.”
“Không cần, ta đợi ở đây là được rồi.”
Diệp Kính Tửu lắc đầu, cậu muốn ở một mình hoặc tìm người giấy nhỏ nói chuyện cho đỡ buồn hơn. Nhưng Hoa Bất Tiếu cứ nhất quyết bắt Diệp Kính Tửu phải ở cạnh hắn, nói văn vẻ là muốn chăm sóc cậu.
Cậu từ chối, nam nhân cũng không khuyên nữa mà tiếp tục ra sức tu hành. Diệp Kính Tửu chống tay ở cạnh huyết trì, nhắm mắt lại thử ghép mảnh ghép trò chơi cuối cùng ở trong trí nhớ vào.
Hiện tượng bất thường xảy ra ngay lúc này.
Đầu tiên là một đợt choáng váng xảy ra bất thình lình khiến Diệp Kính Tửu không đứng vững, vô tình rơi vào huyết trì.
Trong lúc hoảng loạn cậu được ai đó đỡ và bế công chúa, Diệp Kính Tửu há mồm thở phì phò, bám chặt vào thân thể rắn chắc của nam nhân.
“Lại bắt đầu rồi?”
Hơi thở nóng rực của nam nhân phả vào mặt cậu, cậu không nhịn được mà nuốt nước bọt, cổ họng đã khô khốc, cậu chỉ còn biết nắm chặt quần áo trước ngực nam nhân.
“Có hơi… không đúng lắm…”
Thừa dịp ý thức không còn tỉnh táo, Diệp Kính Tửu cố gắng nói: “Chỉ sợ đây là…”
Cậu không thể nói được đoạn sau nhưng nam nhân đã hiểu rồi.
Thuận theo tự nhiên, Diệp Kính Tửu làm tình với Hoa Bất Tiếu. Lần bùng phát này của cổ Ma Dục khốn khổ hơn mọi lần rất nhiều, tình dục đã hoàn toàn không thể giảm bớt được loại đau đớn này, mãi đến lúc này cậu mới hoàn toàn cảm nhận được uy lực của cổ Ma Dục.
Quả nhiên loại cổ thuật giết chết người phụ lòng người khác bằng cách nhục nhã nhất đúng là ác độc.
Hoa Bất Tiếu vừa an ủi cậu vừa dùng ma lực để làm dịu kinh mạch, làm dịu đại não đau như muốn nứt ra của cậu vừa nút lưỡi cậu, thỏa mãn dục vọng đã mất khống chế của cậu.
Tình yêu rất khó làm hại thân thể tu sĩ nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng Diệp Kính Tửu đã thật sự nghĩ thân thể mình sẽ bị tình yêu này hủy hoại.
Âm hộ xinh đẹp múp rụp ban đầu bị đụ nát bấy, phun tinh dịch ra ngoài mất kiểm soát, hai môi bé dán dính tinh trùng trắng đục dính vào hai bên đùi trong run lẩy bẩy. Thân thể xinh đẹp của cậu phủ đầy dấu hôn, hai núm vú lại hằn đầy dấu răng, hai bên hông trắng nõn nà đã xanh xanh tím tím vì bị nam nhân bấu véo từ bao giờ, hai cánh mông đẫy đà cũng tràn ngập dấu tay đỏ chót.
Những dấu đó đều là những dấu vết Diệp Kính Tửu cầu xin Hoa Bất Tiếu đừng để lại.
Dù đã đến mức này rồi nhưng Diệp Kính Tửu vẫn cảm thấy dục vọng của mình như một cái động không đáy, kiểu cậu có làm ra hành động dâm đãng đến mức nào, có ngồi trên người nam nhân để miệng dưới nhấm nuốt dương vật to lớn dữ tợn cậu vẫn không thể thỏa mãn được.
Ngược lại càng thèm thuồng, ngứa ngáy, khó chịu hơn nữa.
Lúc tình dục làm đầu óc choáng váng não cậu ngập trong những ý tưởng không tưởng, kinh hãi thế tục. Đầu cậu hiện lên mỗi một nam nhân từng ân ái với mình, dương vật của bọn họ, gương mặt thể hiện dục vọng mỗi khi chiếm hữu thân thể cậu của bọn họ, ngọn lửa tình dục hừng hực cháy trong mắt bọn họ đều khiến thân thể Diệp Kính Tửu nóng hơn.
Cậu kêu khóc cầu xin Hoa Bất Tiếu đâm mạnh vào, đâm mạnh vào thêm nữa, rồi lại cầu xin y hệt với những nam nhân trong đầu.
Từng cái dương vật dữ tợn, to dài, bóng nhẫy đong đưa quay xung quanh cậu. Mỗi lần nhìn một cái dương vật cậu đều biết cái dương vật to dài nổi đầy gân xanh kia sẽ mang lại cảm giác gì khi dập mạnh vào bướm dâm của mình.
Bị lấp đầy, bị làm cho ngập ngụa…
Diệp Kính Tửu hy vọng chúng có thể tới chiếm hữu thân thể mình cùng một lúc, an ủi dục vọng của cậu, thỏa mãn mọi khát cầu của cậu.
Mà ngọn lửa khát vọng muốn biến cảnh tượng ấy thành sự thật càng ngày càng bùng cháy khiến thân thể cậu rơi vào trạng thái cực kỳ nhạy cảm, gần như mỗi một lần Ma Tôn đại nhân đâm vào cậu lại run rẩy phun nước ra ngoài một lần.
Âm hộ cậu gần như đã nát bét, mềm như bông, như một cái động chứa đầy nước cứ phun nước ra ngoài phùn phụt.
Cổ Ma Dục khiến cậu rơi vào cái hố không đáy mang tên tình dục, cũng khiến xiềng xích khóa chặt yết hầu cậu càng ngày càng siết chặt lại.
Diệp Kính Tửu bắt đầu cảm thấy không thở nổi, não đơ trong thời gian ngắn vì thiếu oxy. Thân thể cậu co giật lên đỉnh mất khống chế, cậu hoàn toàn không thể khống chế nổi biểu cảm trên mặt, đôi mắt xinh đẹp vô hồn mất trí liếc qua mặt đất.
Nhưng chính Diệp Kính Tửu lại không hề nhận ra sự quái dị này, cậu chỉ cảm thấy bản thân sắp chết rồi.
Sắp bị sung sướng nhấn chìm rồi.
Cơ chế bảo vệ thân thể bị kích thích, chỉ cần một chạm thôi, trận pháp truyền tống sẽ nổ tung.
Trước khi biến mất trong trận pháp truyền thống phát ra ánh sáng xanh Diệp Kính Tửu hoảng hốt cảm nhận được linh hồn mình bị lôi kéo mạnh mẽ ——
Đúng lúc ấy, cậu rơi vào bóng tối vô biên.
——
Từ sau khi lạy mộ của Hoa Linh thì ký ức của cậu đã hồi phục gần hết.
Nhưng Diệp Kính Tửu vẫn luôn rõ cậu vẫn quên mất một ký ức cực kỳ quan trọng.
Quan trọng đến mức liên quan đến thân phận, sự ra đời và quan hệ của cậu với thế giới này.
Trong bóng đêm vô tận, Diệp Kính Tửu gặp được một quyển sách.
Quyển sách ấy phát ra ánh sáng trắng chói mắt khiến người ta muốn làm lơ nó cũng không được.
Diệp Kính Tửu tới gần quyển sách kia, trước khi nhìn thấy tên của quyển sách Diệp Kính Tửu cứ ngỡ nó là một quyển sách ảo diệu. Nhưng khi cậu nhìn kỹ lại thì chỉ còn sự im lặng quỷ dị.
Trên bìa quyển sách viết chín chữ chấn động đến mức cực đoan —— <>
Lúc nhìn thấy tên quyển sách Diệp Kính Tửu dần cảm thấy một chút quen thuộc. Vì vậy nên cậu cố ép ham muốn lảm nhảm xuống, im lặng mở trang thứ nhất, trang thứ hai. trang thứ ba…
Nhân vật chính của câu chuyện là một tu sĩ trẻ tuổi tên là Yến Lăng Khanh. Xuất thân không rõ, cha mẹ không rõ, chỉ biết nhân vật chính vừa xuất hiện đã là đệ tử thân truyền của lão tổ phái Tiêu Dao – Sầm Lan, có một tiền đồ sáng trong tốt đẹp.
Yến Lăng Khanh vốn thông minh, căn cốt ưu tú, quan trọng hơn là còn sở hữu một gương mặt tuấn tú đến mức khiến cả người và thần đều căm phẫn. Tính y dịu dàng, đối xử với người khác đều bình tĩnh giữ lễ nghĩa, các đệ tử của phái Tiêu Dao đều coi y là thần tượng và noi theo y.
Bắt đầu câu chuyện là khi lão tổ Sầm Lan thu nhận một đệ tử mới, cũng chính là tiểu sư đệ của Yến Lăng Khanh. Y đối xử với tiểu sư đệ rất tốt nhưng lại không biết sư đệ là gián điệp của ma cung, có ý đồ cướp lại pháp khí bản mạng của Ma Tôn – “Chuông Ma Thuật”. Tiểu sư đệ lợi dụng y lấy được rất nhiều tình báo, cũng khiến Ma Tôn Hoa Bất Tiếu chú ý tới y trong quá trình chuyển tình báo, đây là bước ngoặt trong vận mệnh của Yến Lăng Khanh.
Nhân vật chính trong câu chuyện trúng mưu kế của tiểu sư đệ, bị đưa tới cạnh Ma Tôn đại nhân, chịu sự đùa bỡn của Ma Tôn ở Ma Cung cách xa ngàn dặm qua trận pháp truyền tống. Lúc y bị đùa bỡn đến mức ý thức sắp tàn lụi thì cuối cùng sư tôn cũng đã tới cứu hắn về, sau đó làm tiểu sư đệ đã làm hết việc ác hồn phi phách tán. Yến Lăng Khanh cứ tưởng bản thân đã thoát khỏi bể khổ nhưng lại không ngờ sư tôn cũng nảy sinh dục vọng với mình, liều chết ân ái với y.
Sau nữa, sư đệ Mục Tu yêu thầm Yến Lăng Khanh từ lâu lén hạ dược khiến tinh thần của Yến Lăng Khanh hoàn toàn hỏng mất, lâm vào trong tình yêu vô bờ. Cũng may mà trong lòng y có đạo lớn, sau khi tỉnh táo lại y đã quyết định lén rời khỏi phái Tiêu Dao đi tu hành một mình, trên đường đi y quen các chủ Trích Tinh Các – Liễu Khuê Dao, gã cũng từng ân ái vài lần với y, có thể xem như người an ủi tình dục cho nhau, cũng không quen quá sâu. Liễu Khuê Dao không phải kiểu thô bạo mà còn hài hước thú vị, ấn tượng của Yến Lăng Khanh với gã không tệ lắm, lúc tạm biệt gã đề cử y hãy tới nước Đại Nhạn tu hành, từ đó hai người không còn liên hệ.
Ở nước Đại Nhạn, y quen biết đế vương trẻ tuổi – Lâm Thời Chiêu, là một thiếu niên tàn tật lạnh nhạt tối tăm, suốt ngày làm bạn với xe lăn. Yến Lăng Khanh đã từng cứu hắn một lần, từ ấy hoàng đế nhỏ nảy sinh tình cảm với y, khi dục vọng của Yến Lăng Khanh phát tác cũng đã ân ái với y. Chỉ là sau đó sư tôn lại cướp nhân vật chính đi, y lại về phái Tiêu Dao, bị sư tôn nhốt vào phòng tối làm tình không biết ngày đêm.
Tới cuối câu chuyện, Yến Lăng Khanh và sư tôn yêu nhau, coi những tình duyên trong quá khứ như một trò cười. Những duyên phận khác không xuất hiện trong truyện nữa hoặc đã trở thành cường giả một phương, cắt đứt duyên nợ với Yến Lăng Khanh. Yến Lăng Khanh song tu với sư tôn, bước lên con đường tu tiên chậm rãi.
Diệp Kính Tử đã nhớ được mọi thứ.
Cậu vốn không phải người ở thế giới này mà là nhân loại thuộc thế giới hiện đại hơn, nhưng không ngờ mơ màng thế nào lại xuyên vào thế giới trong sách này. Sau khi xuyên, ký ức trước đó của cậu dần biến mất, ký ức về những tình tiết của đoạn sau tiểu thuyết cũng càng ngày càng mơ hồ.
Cậu cứ nghĩ mình sẽ hoàn toàn quên những thứ đó, không ngờ lại có ngày cậu gặp lại quyển sách này, ký ức nổi lên liên quan đến mỗi một sự kiện trước đây.
Cậu còn chưa nghĩ kỹ thì hình ảnh trước mắt đã thay đổi khiến nhịp thở của Diệp Kính Tửu khựng lại.
Trong phòng ngủ tối đen, cậu đang nằm nghiêng trên giường, cầm một cái điện thoại phát sáng. Chữ rậm rạp xuất hiện trên màn hình điện thoại, ngón tay mất khống chế lướt xuống, cậu tập trung nhìn vào mấy dòng chữ cuối cùng trên màn hình.
“Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu thuyết đến đây là kết thúc rồi! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ từ đầu tới bây giờ! Rải hoa~ tuy rằng cả truyền toàn là H H H nhưng mọi người vui là được rồi! PS: Tạm tha cho mị mấy vụ thiết lập hợp lý mấy cái bối cảnh, nhân vật, thế giới quan gì gì đó đi! Nghe nói có người xuyên tới là thế giới quan của tiểu thuyết sẽ tự bổ sung đấy, vị dũng sĩ nào đó tới thử xem đi ha ha ha ha…”
Ha ha ha ha ha.
Diệp Kính Tửu vô cảm tắt điện thoại đi, cố nén suy nghĩ muốn kéo tác giả ra khỏi màn hình đánh cho một trận xuống.
Lúc cậu đang tức giận thì bỗng có người đẩy nhẹ cửa phòng ngủ sau lưng cậu ra.
Diệp Kính Tửu căng thẳng nhắm mắt lại theo bản năng. Nhưng khi cậu nhận ra gì đó muốn mở mắt thì lại không mở được.
“Tiểu Tửu đã ngủ rồi, anh đừng đánh thức thằng bé.”
“Anh đi công tác cả tháng trời mới về thì vào xem cậu con trai bảo bối của anh chút thì có sao?”
“Chỉ xem con trai bảo bối mà không xem người chồng bảo bối này à?”
“Xem xem xem, xem hết! Ấy, đừng sáp vào anh chứ. Em xem cái nết ngủ của thằng nhãi này này, đã vào đại học rồi mà còn không đắp chăn tử tế nổi, đúng là cứ khiến người ta lo lắng.”
Hai người vừa nhỏ giọng trò chuyện với nhau vừa rón rén đắp chăn cho Diệp Kính Tửu. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng rút điện thoại trong tay cậu ra, sau đó cửa phòng ngủ đóng lại, tiếng nói chuyện dần nhỏ đi.
“Này là gì vậy? Mua quà cho em à?”
“Tưởng bở! Đây là quà anh đi công tác mua cho con trai anh. Máy chơi game đời mới nhất, đảm bảo thằng bé sẽ vui…”
“Vậy chồng anh thì sao?”
“Một nụ hôn có đủ không? Không đủ thì hai cái!”
“Vậy thì anh cũng qua loa quá rồi đó, ít cũng phải một trăm chứ…”
Bang ——
Như là TV đột ngột tắt ngúm, ánh sáng lại lóe qua mắt cậu một cái, Diệp Kính Tửu lại về chỗ cũ.
Quyển sách ấy ở trước mặt Diệp Kính Tửu, giao diện của nó không ngừng lật ngược lại, chữ bên trên bị xóa sạch gần như không còn gì, tới tận khi mấy chữ to trên bìa cũng biến mất.
Quyển sách lơ lửng giữa không trung, càng ngày càng cao lên đến khi Diệp Kính Tửu không nhìn thấy được nữa thì ánh sáng chói mắt mới nổ tung giữa không trung, Diệp Kính Tửu phải nhắm mắt lại vì bị ánh sáng ấy đâm vào mắt.
——
Quá nhanh.
Tất cả đều quá nhanh.
Thậm chí cậu còn không kịp nói chút gì, hỏi câu nào thì mọi chuyện đều đã kết thúc.
Khi mở mắt ra Diệp Kính Tửu phát hiện bản thân vẫn ngâm mình trong huyết chỉ, chỉ là không thấy Hoa Bất Tiếu đâu nữa.
Cậu đứng dậy, đang muốn ra khỏi huyết trì thì lại phát hiện có gì đó đang mắc với rốn mình.
Một cuộn dây máu không ngừng phận phồng như cuống rốn.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói lười biếng trầm thấp vang lên sau lưng Diệp Kính Tửu, cậu lễ phép gật đầu, nhìn dây rốn nối với mình bị nam nhân dùng pháp thuật nhổ xuống.
“Cơ thể có cảm giác khác thường gì không?”
Diệp Kính Tửu lắc đầu, vừa nãy cậu có tranh thủ kiểm tra thân thể của mình, không khỏi cười cười: “Ma Tôn đại nhân đúng là thần thông quảng đại, vừa nãy ta còn chưa ý thức được bản thân đã đổi sang một thân thể khác ấy.”
Hoa Bất Tiếu nghe vậy thì nhướng mày, tranh công: “Nếu đã vậy rồi thì bản tôn có được khen thưởng gì không?”
“Khen thưởng à…”
Thiếu niên ngồi ở bờ huyết trì, thân thể trần trụi không khác nam nhân bình thường là bao. Lần đầu tiên cậu cảm thấy trần truồng trước mặt người khác lại nhẹ nhàng đến vậy, đến cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Dù vậy nhưng ánh mắt thiếu niên vẫn không dừng lại trên người Hoa Bất Tiếu, ngược lại ngơ ngẩn không biết cậu đang nghĩ gì.
Nam nhân gợi cảm lười biếng thấy cậu như vậy thì trầm ngâm một lúc rồi chủ động đưa ra yêu cầu.
“Không ấy Kính Tửu đi dạo U Cảnh với bản tôn nhé?”
Dạo U Cảnh?
Nếu là Diệp Kính Tửu ngày xưa thì chắc chắn cậu sẽ cạn lời cứng họng, lầu bầu người nghĩ ra ý tưởng tệ đến mức này không hổ là Ma Tôn.
Nhưng Diệp Kính Tửu vừa mới tiếp nhận lượng tin tức quá lớn bây giờ lại cảm thấy ấy cũng là một đề nghị không tồi.
Đúng là cậu cần phải giải sầu.
Vì vậy cậu gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Hoa Bất Tiếu.
“Được nha.”