[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 142

“Sầm tôn chủ tới Tù Uyên làm khách đã phải bôn ba cả quãng đường dài rồi, không ấy chúng ta ngồi xuống từ từ nói nhé? Huyền, ngươi bưng lên một ly trà cho Sầm tôn chủ đi.”
“Không cần.”
Mũi kiếm lập lòe ánh sáng lạnh lẽo sắc bén ngăn Huyền lại, ánh mắt Huyền thoáng nặng nề nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
Hoàng đế mới tuấn tú âm u của Yêu tộc lại không hề thể hiện sự không vui đối với vị khách không mời mà đến này. Hắn vuốt ve nhẫn ban chỉ bằng ngọc, đôi mắt hẹp dài lộ ra chút ý cười, từ từ nói: “Nếu tôn chủ có việc gấp thì chúng ta bỏ qua mấy trò lễ nghi bên ngoài mất thời gian đó đi. Trở lại vấn đề chính, lần này tôn chủ tới đây hẳn là vì Diệp Kính Tửu nhỉ?”
“Nói nghe một chút.”
Dường như Lâm Thời Chiêu không bất ngờ với tình hình hiện tại, nhưng không biết là hắn chỉ đang ra vẻ bình tĩnh hay đã chuẩn bị từ trước.
“Từ khoảng một năm trước Thẩm Chi đã không nói chuyện trực tiếp với ta. Thỉnh thoảng hai ta vẫn trao đổi thư từ nhưng chủ yếu vẫn là kiêng kị vì ta có thể thâu tóm một vùng quá sớm, không bị hắn khống chế nữa.”
“Mà từ khi đó tình hình của Diệp Kính Tửu cũng hoàn toàn thoát khỏi phạm vi hiểu biết của ta.”
Lâm Thời Chiêu nói: “Từ trước đến nay Thẩm Chi đều phòng bị không cho ta tiếp xúc với Diệp Kính Tửu, mà giờ cánh chim của ta chưa đủ vững vàng, dù có muốn tìm tin tức của Diệp Kính Tửu thì cũng chỉ lực bất tòng tâm.”
Yến Lăng Khanh nhìn chằm chằm vị hoàng đế trẻ tuổi đang nhàn nhã đi qua đi lại, đĩnh đạc nói với mọi người, không hề kiêng dè quan hệ của mình với Thẩm Chi.
Chính là người này từng giao cho Liễu Khuê Dao bắt tiểu sư đệ để chữa bệnh cho hắn, rồi lại bày ra ảo cảnh Di Thiên khi sư tôn đến, cuối cùng thiết kế cảnh chết giả rồi dẫn tiểu sư đệ biến mất khỏi tầm mắt thế nhân.
Nghĩ lại thì tất cả những khổ sở đau đớn tiểu sư đệ phải trải qua đều do một tay kẻ đã từng là hoàng đế nhân loại tạo nên.
Đáng giận.
“Lâm đạo hữu nói đùa, ngươi với Thẩm Chi đã cấu kết với nhau bao nhiêu lâu, đều hiểu rõ mọi thứ về nhau, sao có thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc dễ thế được.”
Yến Lăng Khanh lên tiếng cắt ngang, thản nhiên nói trước mặt chúng yêu Tù Uyên: “Nhưng lần này ta và sư tôn tới Tù Uyên không phải vì việc này.”
“Hửm?”
Giọng nói của nam nhân trầm thấp quyến rũ, gương mặt tuấn tú âm u, đôi mắt hẹp dài đáng sợ dừng lại trên người Yến Lăng Khanh: “Vậy ta phải nhờ Yến đạo hữu chỉ dạy thật tốt rồi.”
Bầy yêu nghe vậy cũng nhìn về phía Yến Lăng Khanh, ánh mắt bọn họ không thể xem như thân thiện.
“Vậy thì phải mời Lâm đạo hữu đi với chúng ta một chuyến.”
Yến Lăng Khanh nghe vậy thì cười cười, dịu dàng nói: “Sợ là từ khi Lâm đạo hữu vào đời tới nay chỉ tận mắt nhìn thấy phong thái của hoàng cung và Tù Uyên. Sao lại không thử rời khỏi Tù Uyên cùng chúng ta để nhìn ngắm cảnh sắc phong cảnh trên thế gian này nhỉ?”
“Hóa ra Yến đạo hữu có ý như vậy hả?”
Lâm Thời Chiêu nhướng mày, liếc qua Sầm Lan: “Đây cũng là ý của Sầm tôn chủ ư?”
Tu sĩ lạnh lùng nghe vậy thì ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Ngươi có đồng ý hay không cũng không quan trọng.”
“Vậy à…” Lâm Thời Chiêu nhìn sang chỗ khác.
Dưới thực lực tuyệt đối, ý muốn của cá nhân nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua.
Nhưng trước mắt cũng không phải ván cờ chết, Sầm Lan vẫn chưa có ý muốn giết chết hắn nên hắn vẫn có rất nhiều đường sống để xoay sở.
Đương nhiên, dù Sầm Lan muốn giết chết hắn thì Lâm Thời Chiêu vẫn còn chiêu để kéo dài thời gian.
Cũng may hắn đã chuẩn bị từ sớm.
“Nếu vậy thì bao giờ chúng ta sẽ lên đường?”
Lâm Thời Chiêu mỉm cười, thuộc hạ Yêu tộc của hắn ở đằng sau nghe vậy thì biến sắc, đồng thời cố tiến tới gần dưới áp lực nặng nề.
“Yêu hoàng bệ hạ! Trăm triệu không thể được!”
“Bệ hạ!”
“Quy mô lớn thật, xem ra Lâm đạo hữu thật sự có mệnh đế vương bẩm sinh, dù đi đến nơi nào cũng có trung thần tận tâm và trung thành làm bạn.”
Yến Lăng Khanh cười nói, sự lạnh lẽo trong mắt hắn không khác sư tôn mình là bao: “Thời gian gấp gáp, phiền Lâm đạo hữu hãy cho người thu thập hành lý ngay bây giờ ——”
“Bùm ——”
Linh bài đưa tin của Ma Cung lấy trước khi đi sáng lên đột ngột, ma khí khổng lồ tràn ngập cả không gian ngay tức thì.
Ánh mắt Lâm Thời Chiêu tối lại, trong lòng khẳng định Sầm Lan đã hợp tác với Ma Tôn Hoa Bất Tiếu, có thể là nhờ chú sinh tử chưa định trước kia.
Chỉ sợ thứ dẫn đến sự nghi ngờ trong lòng Hoa Bất Tiếu liên quan đến Diệp Kính Tửu.
“Đã bắt được Lâm Thời Chiêu chưa?” Giọng nói trầm thấp gợi cảm, mang sắc thái không chút để ý vang vọng trong đáy vực Tù Uyên.
Lâm Thời Chiêu mỉm cười: “Ta ở ngay đây.”
“Rất tốt, xem ra vẫn chưa kịp trốn.”
Ma Tôn cười khẩy một cái rồi chuyển chủ đề: “Sầm Lan, chuyện ngươi lo lắng nhất đã xảy ra. Giám sát chặt Lâm Thời Chiêu, đừng để hắn trốn thoát.”
“…”
“Sao lại nhanh thế?”
Yến Lăng Khanh biến sắc, hắn vốn muốn hỏi tình hình hiện tại của tiểu tư đệ nhưng lại kiêng dè đám xung quanh nên chỉ hỏi một mờ mịt: “Vậy Ma Tôn có tin tức tốt gì không?”
“Đương nhiên là ngài ấy có tin tức tốt rồi, sư huynh.”
Giọng nói quen thuộc của thiếu niên bỗng vang vọng trong tai hắn qua một linh bài đưa tin. Yến Lăng Khanh ngẩn ra, biểu cảm bỗng trở nên dịu đi rất nhiều: “Tiểu sư đệ…”
Sư tôn ở bên kia còn không kiêng dè gì hơi, nói thẳng: “Giờ tình hình của ngươi như thế nào?”
“Ừm… Có thể nói là không quá bất ổn nhỉ? Sư tôn sư huynh cứ yên tâm nhé.”
Điệu cười, cách sử dụng ngôn từ, thái độ thân quen không hề có khoảng cách trong giọng nói của cậu với Sầm Lan và Yến Lăng Khanh khiến hai thầy trò ít nhiều gì cũng nhận ra gì đó.
“Bao giờ sư tôn và đại sư huynh ngươi đưa Lâm Thời Chiêu tới đây sẽ biết tình hình cụ thể thôi.”
Thiếu niên bên kia linh bài đưa tin nói tới đây thì khựng lại một chút, ngược lại còn xuyên qua linh bài nói chuyện với Lâm Thời Chiêu vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
“Lâu rồi không gặp, Lâm Thời Chiêu.”
Bàn tay rõ ràng từng khớp xương của nam nhân dưới ống tay áo bỗng nắm chặt lại, nam nhân tuấn tú âm u vẫn giữ vẻ bình thản, đôi mắt sâu dài lộ ra ý cười, trầm giọng nói: “Lâu rồi không gặp, Diệp Kính Tửu.”
Thiếu niên ở bên kia cười một cái rồi quay qua thì thầm gì đó với nam nhân bên cạnh, đến khi hai người bàn bạc xong mới cất tiếng: “Vậy đến đây đi, ta còn cần ——”
“Ấy ấy ấy, đợi một chút!”
Một giọng nam nhân xa lạ bỗng xen vào, chúng yêu cứ tưởng là tiếng người ở bên thiếu niên, mãi đến khi một bóng người cao lớn mạnh mẽ nhảy ra thì bọn họ mới kinh ngạc nhận ra có một thằng nhóc Nhân tộc nấp ở nơi này từ ban đầu.
Một Điểu tộc đứng gần nam nhân kia nhất cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nóng rực trên người cậu ta thì xù lông lên: “Cái mùi này… là Mục gia của Nhân tộc!”
Mục gia?!
Huyền đứng ở trên nhất nghe vậy thì nhìn về phía nam nhân đang tiến tới với vẻ cười cợt, nheo mắt lại.
Đúng là cái hơi thở chỉ cần ngửi thôi cũng đủ để bọn họ nảy ra sát khí thuộc về Mục gia của Nhân tộc.
Chỉ là thằng nhãi trẻ tuổi tu vi thấp này lại có thể khiến gã ta cảm nhận được nguy hiểm tiềm tàng, hay là…
“Nhóc con, bổn tọa nghe nói Mục gia xuất hiện một người mới có huyết mạch phản tổ, là ngươi đúng không?”
“Ấy làm gì làm gì, thanh danh của ta đã lan tới Tù Uyên rồi cơ à?”
Nam nhân thanh tú luôn treo trên mặt nụ cười bỡn cợt không hề e dè thân phận của mình mà lại nhếch miệng cười: “Ờm, ta tới nói chuyện với người khác.”
“Diệp Kính Tửu, ngươi còn sống hả?”
“… Mục Tu?”
“Là ta, thằng nhãi này được, hóa ra ngươi không chết thật, ta ——”
“Bùm ——”
Linh bài đưa tin tắt ngúm.
“Khụ…”
Mục Tu gãi gãi mũi, đại kiếm sau lưng cậu ta khiến thân hình cậu ta càng trở nên cao lớn hơn, cậu ta liếc qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại ở người ở vẻ dễ nói chuyện nhất là Yến Lăng Khanh, sau đó nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
“Uấy, cũng lâu rồi không gặp đại sư huynh ha. Ờm, ta nghe nói các ngươi muốn tổ chức thành một đoàn để đi gặp Diệp Kính Tửu, đoàn đã nhiều người thế rồi thì tiện đưa ta đi cùng luôn nhá?”
——
Sau một cảm giác choáng váng mãnh liệt Diệp Kính Tửu mở mắt trong hai ánh mắt chăm chú nhìn vào mình.
“Tiểu Tửu, ngươi sao rồi?”
Cảnh tượng trước mắt vặn vẹo dần trở nên rõ ràng, cảm giác đau đớn như linh hồn bị xé rách cũng kéo tới theo.
Cậu bỗng mở bừng mắt, há to miệng hít thở không khí mới mẻ, cả cơ thể run bần bật.
“Sao lại thế này?”
Một giọng nam ngả ngớn khác dò hỏi, người ấy cũng dùng ống tay áo của mình lau nhẹ qua lớp mồ hôi mỏng trên mặt cậu: “Xem ra trận pháp truyền tống của ngươi không đáng tin rồi, xem xem bé cưng đau thế nào rồi này?”
Người quan tâm cậu lúc nãy lại càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vốn không nên như vậy! Linh hồn cậu ấy bị người khác xé rách! Cao thủ liên quan đến pháp thuật linh hồn ra tay kéo hơn nửa hồn phách của Tiểu Tửu xuống!”
“Xem ra là Hoa Bất Tiếu, vậy mà Sầm Lan lại chịu liên thủ với Ma Tôn à? Đúng là lạ lùng thật.”
Người ngả ngớn vừa lau mồ hôi cho cậu vừa cười khẩy: “Nói vậy tiểu thế giới của ngươi cũng không an toàn, chẳng thà sang bên ta…”
“Ngươi vẫn nên nghĩ cách làm bản thể của mình rời khỏi thế giới của ngươi đi đã.”
Một người khác mở miệng cắt ngang rồi đẩy người không chuyên nghiệp nào đó ra: “Để ta.”
Linh mạch được tạo lại, linh lực từ từ đi vào lục phủ ngũ tạng, cảm giác mát lạnh từ từ làm giảm cảm giác khó chịu trong linh hồn Diệp Kính Tửu.
Nhịp thở cậu dần vững vàng hơn, cuối cùng cũng nhìn rõ mấy nam nhân trước mặt.
Gương mặt thanh tú tươi mát đập vào mắt cậu, nam nhân cúi đầu xuống, nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy sự quan tâm lo lắng: “Giờ Tiểu Tửu cảm thấy thế nào?”
… Là Thẩm Chi à.
Tên đầu sỏ lừa gạt cậu mười năm, giam cầm cậu trong tiểu thế giới không thể ra ngoài này.
Nếu đã vậy thì người bên cạnh là…
“Kính Tửu, đã lâu không gặp ~ ngươi vẫn đáng yêu như thế.”
Một đôi mắt hồ ly cười tủm tỉm lại đập vào mắt cậu, đôi đồng tử xanh biếc tràn ngập ý cười: “Cuối cùng chúng ta đã gặp lại nhau rồi.”
“Liễu Khuê Dao.”
“Ngươi vẫn còn nhớ rõ ta à ~ xem ra Kính Tửu yêu thúc thúc lắm ý nhỉ.”
Nam nhân sa ngăm mắt xanh cười sung sướng, nhìn Thẩm Chi bằng ánh mắt chứa đầy ẩn ý.
Xem ra ký ức của bé cưng đã hồi phục rồi.
“Kính Tửu còn nhớ được bao nhiêu? Vừa nãy là Hoa Bất Tiếu ở cạnh ngươi à?” Liễu Khuê Dao hỏi gắt gao.
“Đừng hỏi mấy cái đó, để cậu ấy nghỉ chút đã.”
Thẩm Chi ở một bên bưng chén nước thuốc qua, hắn thổi nguội chén thuốc rồi mới cẩn thận để bên miệng cậu.
Diệp Kính Tửu cúi đầu ngoan ngoãn uống hết, cũng không có mâu thuẫn gì.
Đối với cậu thì dù là Thẩm Chi, Liễu Khuê Dao, hay Hoa Bất Tiếu, Sầm Lan cũng chẳng khác gì nhau cả.
Nếu đều phải bị trông giữ thì cậu đi theo ai chẳng được.
“Ừm… trạng thái không đúng lắm.”
Liễu Khuê Dao vuốt cằm, mắt hồ ly hơi nheo lại: “Nếu Hoa Bất Tiếu muốn cướp đoạt hồn phách của bé cưng thì chắc chắn trận pháp truyền tống của ngươi sẽ không thể đánh lại hắn. Xem ra chỗ hồn phách dư lại của Kính Tửu đã không còn hồn phách chủ đạo rồi.”
Thẩm Chi cũng không phải cao thủ nghiên cứu pháp thuật hồn phách nên chỉ có thể dò hỏi Liễu Khuê Dao: “Như thế nào giờ?”
“Nhưng vẫn còn cách khác, dù sao thì thân thể của Kính Tửu vẫn ở chỗ chúng ta, chỉ cần để lại dấu vết trong biển ý thức của đứa nhỏ này…”
“—— Ngươi nói đùa cái gì vậy?”
Không cần suy nghĩ, Thẩm Chi nhỏ giọng từ chối đề nghị của Liễu Khuê Dao ngay lập tức.
“Nếu ngươi có cách khác thì cũng có thể thử một lần.”
Liễu Khuê Dao nhún vai, gã thấy thiếu niên vẫn hơi không khỏe nên giao cho Thẩm Chi toàn quyền xử lý, bản thân chịu trách nhiệm lau sạch dấu vết còn sót lại từ trận pháp truyền tống.
Thẩm Chi đen mặt, hắn ổn định lại suy nghĩ, giờ phải làm giảm sự bất thường trên thân thể thiếu niên đã.
Mà Diệp Kính Tửu vẫn chẳng có biểu cảm gì, mặc cho người gọi là đạo lữ này giở trò với mình.
Sau một lúc rối rắm đạo lữ của cậu lo lắng nhìn cậu, nắm chặt lấy tay cậu, dặn dò nói: “Tiểu Tửu, sau lần tỉnh lại này nếu thân thể ngươi có gì bất thường thì phải nói cho ta ngay, biết không?”
“Chậc.”
Cảm giác mất kiên nhẫn khiến Diệp Kính Tửu nhíu mày, cậu rút tay lại, tránh thoát vị đạo lữ lộ vẻ ngạc nhiên ra mặt, giọng điệu lạnh lùng chán ghét: “Cút ngay, ta phải về phòng ngủ.”