[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 138

Cuộc mây mưa đêm đó không dừng lại ở đây.
Ngay từ đầu, Hoa Bất Tiếu cho rằng chú thuật Tây Vực mà Diệp Kính Tửu trúng phải nằm trong phạm vi hắn đã biết, hắn cho rằng tình yêu chân chính và việc tưới tiêu tinh dịch sẽ tăng tốc độ chuyển hóa của thiếu niên nên chỉ có dùng một loại thủ đoạn khác để thỏa mãn cậu, để cậu chịu đựng sự tra tấn tình dục thì mới có thể giảm tốc độ kích phát của truyền tống trận.
Cũng mượn chuyện này để chế nhạo chuyện Sầm Lan đắm đuối mây mưa với trẻ em.
Mà thái độ thành thạo của Hoa Bất Tiếu cũng làm cho Sầm Lan và Yến Lăng Khanh hiểu lầm rằng đối phương đã biết được sự huyền diệu của chú thuật Tây Vực này.
Vì vậy, thông tin quan trọng nhất đối với cả hai bên đã bị bỏ lỡ do không thể giao tiếp hiệu quả.
Sau khi thiếu niên nhiều lần nhấp nhô ở bờ vực cực khoái vì ngón tay của hắn, cậu được thỏa mãn rồi tiết ra. Sau đó, Hoa Bất Tiếu ôm chặt cậu đã ngất đi, đi chân trần trên tấm ván gỗ ở hành lang dài, bước tới tẩm cung của hắn.
Hành lang dài tưởng chừng vô tận ấy, ngoài cửa ra nơi cuối đường, xung quanh chỉ toàn những cánh cửa hình vuông giống hệt nhau. Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có bóng ma đen kịt xuất hiện ở sau cửa hình vuông, bọn họ đều là thuộc hạ có tin mật muốn báo cho ma tôn, chờ ma tôn quyết định.
Hoa Bất Tiếu thờ ơ lắng nghe tin mật mới, đang định truyền đạt mệnh lệnh thì bước chân hắn đột nhiên khựng lại, dừng lại tại chỗ.
“Ma tôn đại nhân, vậy bước tiếp theo thuộc hạ nên…?” Thuộc hạ tên Nha thấy ma tôn đột nhiên tắt tiếng, vội vàng truy hỏi.
Nhưng ma tôn đại nhân vẫn không đáp lời, bầu không khí chợt rơi vào một sự im lặng đầy áp lực.
Trong tầm mắt hắn, Diệp Kính Tửu trong lòng lần nữa mở mắt ra. Hai gò má cậu đỏ bừng, cả người cậu đổ mồ hôi, đôi mắt to tròn long lanh cũng giống như có thứ gì đó hình trái tim đang sáng lên, ngay cả quần áo che lấp bụng dưới cũng không thể che đi ánh hào quang màu hồng đào của dấu ấn succubus.
Mà thiếu niên vừa mới tỉnh dậy dưới trạng thái như vậy, tay đã lập tức không đứng đắn mà thò vào trong áo lụa màu đen của nam nhân, cầm lấy chim lớn dữ tợn đã sớm cứng rắn nóng bỏng của hắn.
“Muốn dương vật của ca ca…”
Có lẽ ngay cả chính bản thân cậu cũng không rõ rốt cục mình đang nói cái gì, cậu chỉ đơn thuần đuổi theo bản năng, xin làm tình một cách trần trụi:
“Cắm vào trong âm đạo của Kính Tửu…”
Yết hầu Hoa Bất Tiếu lăn lên lăn xuống, đôi mắt xinh đẹp huyền bí kia dần dần nheo lại. “… Nha, ngươi lui ra trước. Còn nữa, bảo người phía sau đồng loạt rời đi, bổn tôn còn có chút việc phải làm.”
“Nhưng ma tôn đại…”
Nha nói được một nửa, đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát ý cực hạn lạnh như băng. Thái dương hắn đổ mồ hôi, nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Vâng, ma tôn đại nhân.”
——
Mấy tên chướng mắt chớp mắt đã rời khỏi khu vực xung quanh.
Vì thế hành lang yên tĩnh rốt cục không còn im lặng nữa, tiếng rên rỉ và lời cầu xin muốn được mây mưa trần trụi của thiếu niên vang lên hết câu này tới câu khác.
Thậm chí khi Hoa Bất Tiếu tiếp tục đi, cậu còn vừa thò tay vào trong áo lụa màu đen nhanh tay tuốt cây súng cứng rắn và nóng bỏng của Hoa Bất Tiếu, vừa dùng đầu lưỡi ướt át không ngừng liếm láp yết hầu nhô ra của hắn.
“Rất muốn… Bất Tiếu ca ca…”
Giờ phút này cả gương mặt Diệp Kính Tửu đều lộ ra sự mê hoặc đầy khao khát, cực kỳ giống mị ma lấy tinh dịch làm thức ăn trong truyền thuyết: “Cầu xin ngươi, đụ nát ta được không…”
“Muốn tới vậy sao? Hả?” Nam nhân khàn khàn hỏi cậu.
Thiếu niên vội vàng gật đầu, lấy lòng liếm khóe môi hắn, hi vọng thông qua hành động này khiến cho hắn thấy vui vẻ: “Ta thật sự rất muốn, Bất Tiếu ca ca…”
“Thật sự muốn bản tôn à…”
Hoa Bất Tiếu nói một cách chậm rãi, khóe môi hắn nhếch lên, hành lang dài nhìn không thấy điểm cuối bỗng nhiên giống như mở máy gia tốc, tựa như xuyên qua đường hầm thời không nhanh chóng tiến về phía trước, gần như chỉ trong nháy mắt, Hoa Bất Tiếu đã ôm cậu đến một nơi mới ——
Không phải chỗ ở của Ma cung, mà là cung điện tư nhân chân chính của hắn.
Trên thực tế, cung điện tư nhân của Hoa Bất Tiếu là do “thế giới nhỏ” của hắn biến ra. Nhưng khác với những “thế giới nhỏ” khác, thế giới nhỏ của Hoa Bất Tiếu đã bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài, là một khu vực riêng tư hoàn toàn thuộc về cá nhân hắn, không cho phép bất cứ ai đặt chân đến.
Mà hôm nay, thế giới nhỏ này nghênh đón vị khách nhân đầu tiên từ khi sinh ra tới nay.
Liếc mắt nhìn lại, chính giữa cung điện trồng một cây phượng chọc trời cực kỳ chấn động, lá rụng màu đỏ rơi lả tả, chất trên mặt đất, đẹp không sao tả xiết. Tầm mắt hướng lên trên, chiếc võng màu trắng tinh đang treo trên cây nhẹ nhàng đung đưa, bên trong cũng chất đầy lá đỏ rụng từ cây phượng.
Bãi hoa cỏ bao la bao quanh cây phượng chọc trời này, lay động theo gió. Đi xa hơn nữa là linh đàm cực kỳ rộng lớn, mặt nước xanh biếc gợn sóng, trong suốt thấy đáy. Nó được chuyển hóa từ bí trì của Hoa gia ngàn năm trước, nhưng công hiệu của nó so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém, phàm nhân bình thường chỉ cần uống một ngụm là có thể trường sinh bất lão. Đối với tu sĩ mà nói, nó lại càng là bảo vật hiếm có của trời đất.
Bãi cỏ bên cạnh linh đàm có một cái bàn đá tao nhã được bày ra, trên bàn đá có một bộ bàn cờ, một ấm trà đang bốc lên sương trắng nóng hôi hổi và một quyển sách ghi chép lại một loại bí pháp về linh hồn chuyển kiếp đã lật hơn nửa ở một bên.
Nơi này là cung điện tư nhân, đối với Hoa Bất Tiếu mà nói đương nhiên là nơi thoải mái thích ý nhất.
Nhưng khi hắn đưa thiếu niên đang rầm rì động dục tới nơi này, bỗng nhiên cảm thấy quyết định này có vẻ quá mức lỗ mãng, thầm nghĩ còn không bằng mang Diệp Kính Tửu đến tẩm điện ở Ma cung.
Ít nhất, cái cung điện hiện đang tràn đầy mùi máu tanh đó còn có thể cung cấp cho bọn họ một cái giường để có thể kịch liệt mây mưa.
Mà nơi này…
Hoa Bất Tiếu liếc mắt nhìn chiếc võng chất đầy lá rụng màu đỏ kia, chỉ đủ cho một người nghỉ ngơi, khẽ nhíu mày.
Nhưng mà không đợi hắn nghĩ ra đối sách, thiếu niên trong lòng bỗng nhiên dùng lực, ôm cổ Hoa Bất Tiếu ngã về phía sau.
Ma tôn đại nhân hoàn toàn có thể không chiều theo cậu, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, bản thân hắn vẫn bất động như núi.
Nhưng hắn không phải Sầm Lan, đương nhiên biết trong tình cảnh này, Diệp Kính Tửu muốn gì, hắn nên cho cái gì để đáp lại.
Đôi mắt huyền bí của hắn nhuốm ý cười nhàn nhạt, hắn thuận theo để thiếu niên đẩy ngã vào bụi hoa. Hương hoa nồng nặc xông vào mũi, quần áo cậu không chỉnh tề, để lộ làn da tuyết làm lay động ánh mắt người. Cậu tự ngồi lên hông Hoa Bất Tiếu, gấp gáp không chịu nổi kéo áo bào nam nhân ra, đưa lỗ thịt béo mập, ướt nhẹp đang rỉ nước kia nhắm thẳng vào con cá chà bặc gân guốc đang cứng đến tím ngắt, không chút ngần ngại mà đâm phập xuống ——
“Á…”
Âm đạo đói khát bị dương vật vừa thô vừa cứng xuyên thủng trong nháy mắt, thậm chí còn đụ thẳng vào cổ tử cung mềm mại của Diệp Kính Tửu, đâm vào tử cung non nớt của cậu. Có lẽ là bởi vì trước đó đã có màn dạo đầu đầy đủ, kiểu làm tình có thể nói là thô bạo như vậy lại không có bất kỳ khó chịu nào với Diệp Kính Tửu.
Khoái cảm mãnh liệt và dòng điện đồng loạt tập kích lên đại não, giọng nói của thiếu niên run lên, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn. Đôi mắt của cậu hoàn toàn bị ham muốn bao trùm, hoa văn tình yêu nơi đáy mắt không ngừng lóe sáng, dấu ấn succubus dưới bụng tản ra hào quang màu hồng đào mê người.
Cái bụng bằng phẳng nhưng lại có sự mượt mà mà chỉ giống cái mới có, khi cậu ngồi trên cây gậy lớn, nhanh chóng đong đưa thắt lưng, cái bụng ấy không ngừng nhô ra, đẩy lên một đường cong ghê người.
“Thật tuyệt… Thật tuyệt… Dương vật thật tuyệt…”
Cậu cắn cánh môi, mặt đầy si mê, cưỡi trên dương vật nhanh chóng đong đưa thắt lưng. Con đại bàng của Hoa Bất Tiếu vừa thô vừa cứng, gân xanh trên thân nó không ngừng đụ vào vùng cấm của Diệp Kính Tửu, ma sát với lớp thịt mềm mại, khoái cảm mãnh liệt kia thiếu chút nữa làm cho Diệp Kính Tửu không kiềm chế được mà bắn ra.
Nhưng cậu vẫn không chậm lại mà ngược lại cậu càng hưng phấn đẩy nhanh tần suất. Âm đạo đã bị đùa bỡn đến sưng đỏ từ hồi sáng, không ngừng va chạm với dương vật tráng kiện của hắn, môi thịt mọng nước căng mẩy bị va đập đến biến dạng, nước sướng văng tung tóe, tiếng ‘bốp bốp bốp’ vang liên hồi bên tai.
“Ha… Thật sảng khoái, vẫn, vẫn muốn…”
Huyệt thịt đói khát nhanh chóng hút lấy cây hàng của nam nhân, âm đạo chặt chẽ không ngừng xiết lại rồi lại bị tách ra dưới sự rút ra cắm vào nhanh chóng của cây hàng ấy, nước tràn ra bốn phía.
“Ách, quy đầu lớn quá… Ưm —— tử cung lại bị dương vật đâm vào…”
Bọn họ được vây quanh bởi bụi hoa, lá phượng hoàng bay lả tả theo gió. Miệng thiếu niên toàn lời dâm đãng, biểu cảm ngây ngất, thỏa mãn khi mây mưa phản chiếu vào trong đôi mắt xinh đẹp mà cực kỳ huyền bí của hắn một cách trọn vẹn.
Yết hầu hắn lăn lên lộn xuống. Hắn đã lâu rồi không đụng đến chuyện ấy, hôm nay lại phá giới, khoái cảm kia vừa quen thuộc vừa xa lạ. Khao khát muốn chi phối Diệp Kính Tửu trong hắn bị kích thích mãnh liệt như thế nên giờ phút này, Hoa Bất Tiếu muốn thô bạo đặt người đang đong đưa trước người hắn xuống dưới thân mình, hung hăng xuyên xỏ thân thể Diệp Kính Tửu từ phía sau.
Nhưng mà hắn cũng không muốn dọa cậu, mặc dù Hoa Bất Tiếu biết rõ, dưới trạng thái bây giờ, có lẽ cậu sẽ thích thú với kiểu mây mưa thô bạo như vậy hơn.
Nhưng hắn muốn chờ, chờ cậu tự mình nói cho hắn biết, tự tay trả lại vị trí chủ đạo cho hắn.
– cũng như vào lúc này.
Diệp Kính Tửu ngồi trên chim lớn của hắn không ngừng đong đưa thắt lưng tự làm thỏa mãn bản thân, rất nhanh đã đạt cực khoái vào lúc quy đầu căng mọng lại một lần nữa đâm vào điểm mẫn cảm. Đầu lưỡi hồng phấn mềm mại của cậu thấp thoáng ló ra giữa hai hàm răng, đôi mắt thoáng dại ra. Thân thể cậu cũng hoàn toàn mất kiểm soát dưới sự tấn công của cực khoái, dương vật dán sát bụng dưới xuất tinh, bé mèo dâm đãng cũng mất khống chế mà phun nước.
Mùi sữa đặc trưng của thiếu niên khi động dục hoàn toàn lấn át hương hoa bên cạnh, một phiến lá phượng chậm rãi rơi xuống ngực cậu, mép lá cây kẹt lại trên núm ví cứng rắn của cậu, mang đến khoái cảm nhẹ nhàng.
Diệp Kính Tửu gắng sức thở hổn hển mấy hơi nhưng mà dù cơn cực khoái siết chặt cậu đến mấy thì việc nó chưa được tưới tinh dịch khiến cậu không cách nào thỏa mãn một cách trọn vẹn.
Cậu chủ động dậy khỏi người Hoa Bất Tiếu, phần thân dưới mềm nhũn khiến cậu ngã lăn ra bãi cỏ.
Ham muốn khiến thiếu niên đã kiệt sức quỳ rạp trên bãi cỏ, cậu gắng sức nâng mông lên, bày ra tư thế đầy phục tùng, cậu nghiêng mặt nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
“Bất Tiếu ca ca…”
Diệp Kính Tửu liếm cánh môi, hàng lông mi dày không che được ham muốn nơi đáy mắt cậu: “Ta vẫn còn muốn…”
·
Giả sử thiếu niên chỉ là một món đồ chơi của Hoa Bất Tiếu hoặc cậu chưa bao giờ chạm đến đáy lòng của Hoa Bất Tiếu chỉ sợ chuyện hôm nay sẽ còn thô bạo kịch liệt hơn nữa.
Cũng như trước kia, khi ảo cảnh mới bắt đầu, ma tôn Hoa Bất Tiếu nhâp vào người thiếu niên Hoa Bất Tiếu rồi thô bạo xâm nhập vào cơ thể Diệp Kính Tửu bên nghĩa trang hiu quạnh, mặc cho núm vú non mềm của cậu bị những viên đá thô ráp cào xước da thịt, khắp cơ thể chi chít những vết cắn và thâm tím.
Lúc đó Hoa Bất Tiếu đang trừng phạt cậu, hắn trách cậu không nghe lời rồi bị đám người mình gai mắt cưỡng hiếp, làm nhục, lòng hắn tràn đầy nỗi căm phẫn vì bị người khác cướp mất trái ngọt trước một bước nên hắn giận cá chém thớt lên người cậu.
Mà bây giờ, Hoa Bất Tiếu đã sớm bị cậu thuần phục lúc nào chẳng hay, bởi vậy dù giờ phút này hắn rất muốn trút hết dục vọng lên người Diệp Kính Tửu, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn vẫn là bãi cỏ này có đủ mềm mại hay không, liệu có làm trầy xước làn da mỏng manh của cậu hay không?
Ý nghĩ quá mức ủy mị này thật sự không phải là ý nghĩ mà một vị ma tôn sát sinh vô số nên có trong đầu, Hoa Bất Tiếu luôn luôn ham thích việc giễu cợt người khác nhưng giờ chính mình như vậy thì hắn lại làm như không thấy.
Hắn xách thiếu niên đang quỳ phục lên bằng một tay rồi phủ áo lụa màu đen của mình lên trên bãi cỏ, sau đó mới đặt Diệp Kính Tửu, người đang ôm chặt hắn, lên đó.
“Ngoan nào…”
Cái mông đang cong lên của cậu vừa căng tròn vừa vểnh, khe hở riêng tư tràn đầy ánh nước khả nghi, khóe môi Hoa Bất Tiếu nhếch lên, ngón tay xinh đẹp cắm vào tiện tay khuấy vài cái. Đợi sau khi xác nhận với trạng thái hiện giờ, âm hộ vẫn có thể chịu được sự xâm nhập của hắn, dương vật hung hãn kia mới khó khăn chọc vào nơi ấy của thiếu niên.
“Bạch…”
Hắn giơ tay, một cú đánh giòn tan vỗ vào bờ mông trắng như tuyết của Diệp Kính Tửu, tạo nên một làn sóng thịt.
Cậu nức nở, hắn cúi người, hôn nhẹ lên xương hồ điệp cậu, bóp lấy chiếc eo nhỏ của Diệp Kính Tửu không chút nể nang gì mà đâm vào.
“Á… Lại đụ vào rồi, thật thoải mái…”
Cảm giác bao bọc mềm mại mà chặt chẽ nhanh chóng khiến cho Hoa Bất Tiếu dập mạnh hơn, nửa thân trên trần trụi của hắn vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, móng tay đen nhánh xuyên qua khe tóc, vuốt mái tóc dài ra sau làm lộ ra khuôn mặt tuấn tú đầy ma mị của Hoa Bất Tiếu.
Gương mặt hắn vẫn nhìn thong dong như trước, mang theo sự cưng chiều đối với Diệp Kính Tửu, hắn đẩy toàn bộ cây hàng vào người Diệp Kính Tửu, trả toàn bộ khoái cảm lớn nhất lại cho người cậu đang bị dục vọng che mắt.
Các linh thể được sinh ra từ thế giới nhỏ “Sơ” trôi nổi ở trên cây phượng hoàng, tò mò nhìn hai người đang mây mưa kịch liệt trong bụi hoa, đang hăng hái ríu rít thảo luận cái gì.
Các linh thể chỉ quanh quẩn ở thế giới nhỏ suốt năm, từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên chúng thấy chủ nhân mang người ngoài vào mà còn làm mấy chuyện mà chúng nó không thể hiểu nổi nên đương nhiên là chúng rất tò mò, muốn vây xem cho kĩ.
Chỉ là khi chúng nó đang định nhìn kỹ thì lại bị một cơn gió tự dưng phả tới, ào ào thổi bay đi.
Lá phượng đỏ chao liệng, những linh thể bị cuốn đi vẫn kiên trì vây xem náo nhiệt, rồi lại bị ngọn gió kia xô đẩy lần nữa. Ấm trà vẫn bốc hơi nghi ngút không ngừng rung nhẹ, miệng ấm trà phát ra tiếng cười giống như con người. Mà bàn cờ quanh năm không thay đổi, hiếm hoi dịch chuyển vài nước, như đang bộc lộ xúc cảm của riêng mình.
Trên bàn cờ, quân trắng bị quân đen bao vây đến rìa bàn cờ, không còn đường phản kích.
Cách ăn này là “Phong”.
——
“Mẹ nó, nơi rách nát này sao lại có nhiều yêu thú như vậy?”
Một đao bổ đầu hổ Xích Kim ra, nam nhân để trần nửa thân trên, cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt đầy sự mất kiên nhẫn vẩy máu trên lưỡi đao: “Đao của lão tử sắp chém đến cùn luôn rồi.”
Mặt mày cậu ta trông rất sắc sảo, trông hết sức đẹp trai nhưng lại rất lạnh lùng cộng thêm thân hình cao mét chín mấy với những thớ cơ săn chắc, có thể nói là bắn trúng tim của không ít nữ nhân.
Nhưng mà bên hông của tên nam nhân ngỡ là một kẻ tàn nhẫn này lại treo một cái túi tiền màu xanh trông rất bất hợp lý, trên túi tiền còn lấm tấm những vệt máu khô sẫm màu.
Nam nhân cất đao, tiếp tục “cuộc đi bí mật” trên danh nghĩa của mình, giết sạch toàn bộ yêu thú mà mình gặp phải.
Cậu ta đã xâm nhập đến tầng thứ ba mươi bốn của Tù Uyên, nhưng mà cái nơi tồi tàn này tựa như không có điểm cuối vậy, nam nhân vẫn không điều tra được yêu thú nào đã khiến cho Tù Uyên xảy ra biến động bất thường, chỉ tìm hiểu được một ít tin tức linh tinh.
“Tiến hóa… thêm… hồn châu…”
Chỉ dựa vào những manh mối này, nam nhân đoán ra là Tù Uyên đã có người thống trị mới, mà việc hết nhóm yêu thú này đến nhóm yêu thú khác bạo động là vì rời khỏi Tù Uyên để làm theo yêu cầu của người thống trị kia.
Tầng càng sâu thì yêu thú ở đó càng có nhân tính. Nếu nam nhân muốn có thêm thông tin thì sẽ phải tiếp tục thăm dò xuống phía dưới.
Nhưng mà cậu ta chỉ có một mình, không đủ để đương đầu với tình huống ở tầng dưới.
Sau khi suy nghĩ, nam nhân dự định rời khỏi tầng sâu của Tù Uyên, tiêu diệt yêu thú cùng với những đồng môn bên ngoài, ngăn ngừa yêu thú gây loạn nhân gian.
Nhưng mà đang lúc cậu ta muốn trở về thì một cỗ uy áp lạnh như băng trước nay chưa từng có chợt phủ xuống toàn bộ Tù Uyên. Không đợi nam nhân phản ứng lại, cơ thể cậu ta đã tiến vào trạng thái phòng bị cao độ.
Cái loại uy áp lạnh như băng cực kỳ mạnh mẽ này, chỉ có một người có …
Sư tổ?! Sao y lại tới đây?!
Nam nhân vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, nhanh chóng sắp xếp những thông tin đã thu thập được, cậu ta còn chưa kịp nghĩ ra nguyên do thì đã cảm nhận được cỗ uy áp lạnh như băng kia nhanh chóng tiến vào chỗ sâu trong Tù Uyên.
Chẳng lẽ sau mười năm, Sư Tổ vừa xuất quan đã nhớ đến mối thù xưa, muốn giết cậu ta?
Không, sao có thể như vậy được …
Tuy rằng ngày thường cậu ta có hay ảo tưởng nhưng lúc này vẫn rất tự biết mình.
Chỉ thấy cỗ uy áp lạnh như băng kia nhanh chóng tới gần cậu ta, cả người nam nhân căng thẳng, cậu ta đang định chào hỏi thì uy áp kia đã nhanh chóng xẹt qua cậu ta, đến chỗ sâu hơn trong Tù Uyên.
Nam nhân: “…”
Thật thú vị.
Tuy rằng vẫn chưa nghĩ ra sao sư tổ lại tới đây, nhưng nhờ sư tổ, Mục Tu nhìn đống xác yêu thú ngổn ngang trước mặt, vui vẻ, ung dung hưởng lợi, men theo con đường sư tổ đã mở mà đi.
Sư tổ đến, chứng tỏ là Tù Uyên có thứ mà y để ý.
Vậy rốt cuộc thì thứ gì mới có thể làm cho sư tổ để ý đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, vẻ mặt của nam nhân dần dần thay đổi, cậu ta như đã ý thức được cái gì, nụ cười trên mặt biến mất, nghiêm túc đuổi theo bước chân của sư tổ.
Nếu chuyện thật sự như cậu ta nghĩ…
Bàn tay của cậu ta lướt qua túi tiền bên hông, túi tiền kia là cậu ta may mắn trộm được trong ảo cảnh, vết máu phía trên cũng nhuốm lên từ dạo ấy.
Nhưng đồ trong đó lại là thứ cậu ta mới thêm vào.
Trong túi tiền có một cái thẻ gỗ, trên thẻ gỗ có khắc mặt của một người.
Một gương mặt mà nam nhân vẫn luôn nhung nhớ khôn nguôi, là động lực giúp cậu ta vượt qua thí luyện tẩy lễ…
Nhưng lại khiến cậu ta đau khổ không thôi.
[Điều tác giả muốn nói:]
Kẻ ảo tưởng số 1 của truyện đã xuất hiện!
Mong chờ màn trình diễn đỉnh cao của cậu ta!