[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 133

Cuối cùng địa điểm củng cố thần hồn của Diệp Kính Tửu được quyết định tại “quán rượu Ác Mộng” xuất thân từ ma tu này.
Nghe nói trong quán rượu có một số đèn lồng được làm từ da người, còn có một số sinh vật kỳ lạ được tạo thành từ cấm thuật cứ lảng vảng trong quán rượu.
Nhưng may mắn là nơi bọn họ ở rất bình thường, xem ra ông chủ quán rượu cũng biết điều, dù có ma tôn trấn giữ, ông ta vẫn khách sáo, cẩn thận hầu hạ Sầm Lan và hai người bọn họ, sợ rằng sẽ chọc giận sư tôn.
Dù vậy, Diệp Kính Tửu vẫn không dám lơ là.
Nghe đại sư huynh nói, vốn dĩ quán rượu này khởi nghiệp bằng việc giết người, cho đến nay vẫn giữ lại một số chức năng trong đó. Nếu có tu sĩ chính đạo nào lỡ đi nhầm vào đây, thì từ xưa đến nay đều bị lột sạch đến xương cốt cũng không còn.
Dù bản thân Diệp Kính Tửu bản cũng là một ma tu, nhưng cậu vẫn không nhịn được sinh lòng kiêng kỵ đối với điều này.
Ba người họ cùng ở trong một phòng vào ban đêm, dấu ấn succubus ở bụng dưới nhanh chóng phát ra ánh sáng màu hồng nhạt, khiến hai mắt của Diệp Kính Tửu nhuốm đầy tình dục.
Thời gian cậu phát tác ngày càng thường xuyên.
Điều này có nghĩa là thời gian còn lại cho Diệp Kính Tửu và bọn họ đã không còn nhiều.
Sầm Lan vốn hẹn với ma tôn tối nay tiến hành củng cố thần hồn, nhưng không may đúng lúc bệnh tình của Diệp Kính Tửu phát tác, bất đắc dĩ phải tạm hoãn lại.
Nhưng y còn chưa kịp thông báo thì thiếu niên đã thở hổn hển lao về phía y, ngồi lên hông y. Lúc đó vừa khéo đại đệ tử đã ra ngoài để chuẩn bị pháp thuật củng cố thần hồn, trong phòng chỉ còn y có thể thỏa mãn dục vọng đau khổ và tham lam của thiếu niên.
Y rũ mắt trầm tư, mặc cho thiếu niên tiến lên hôn mình, cậu thở hổn hển đưa tay vào trong quần áo của Sầm Lan, gan dạ nắm lấy dương vật của y.
“Sư tôn… ha… sư tôn…”
Thiếu niên vừa nhiệt tình hôn y, vừa thở dốc gọi tên y.
Đây là lần đầu tiên sau mười năm Sầm Lan gặp lại đạo lữ nhỏ của mình, y được độc chiếm cậu trong lúc ân ái.
Sầm Lan hưởng thụ khoảnh khắc này, hưởng thụ việc trong đôi mắt trong veo của thiếu niên chỉ có bóng hình một mình y.
Sẽ khiến người ta có một loại ảo giác rằng dường như y là tất cả của thiếu niên.
Mặc cho thiếu niên cầu xin y, mời gọi y, khóc lóc hoảng loạn với y vì dục vọng càng lúc càng trào dâng mà không được thỏa mãn.
Âm thanh sền sệt của chất dịch dâm đãng vang lên khẽ khàng trong lòng bàn tay mềm mại.
Mồ hôi theo yết hầu chảy xuống lồng ngực.
Y tra tấn Diệp Kính Tửu, cũng tra tấn chính mình.
“Diệp Kính Tửu…”
Sầm Lan nhỏ giọng gọi tên cậu, đôi mắt thiếu niên ngập tràn tình dục ngước lên nhìn y, hốc mắt đỏ hoe lộ ra vẻ đáng thương lấy lòng.
“Sư tôn, sư tôn…”
Thiếu niên lắc lư vòng eo, cố gắng cúi xuống ngậm lấy dương vật dữ tợn của nam nhân, dưới lớp quần áo xộc xệch là cơ thể quấn quýt.
“Muốn…”
Eo đang bị nam nhân giữ chặt của cậu muốn tụt xuống, âm hộ ướt át bị quy đầu to lớn ma sát qua lại khiến môi thịt mở ra, âm vật bị ma sát và nghiền ép qua lại. Diệp Kính Tửu bị nam nhân dày vò đến mức lửa dục đốt người, nhưng vẫn không thể thỏa mãn.
Cậu không nhịn được phát ra tiếng nức nở, nước mắt theo đuôi mắt đỏ hoe rơi xuống, như từng viên kim cương long lanh
Lách tách ——
“Sư tôn, cho con dương vật… muốn, muốn…”
Vốn dĩ Sầm Lan có thể thỏa mãn cậu.
Dù sao đây cũng là đạo lữ nhỏ yêu dấu của y, là cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh khi động dục sẽ tỏa hương thơm cơ thể, là yêu ma dâm dục bị dấu ấn succubus thao túng lý trí.
Nhưng Sầm tôn chủ quanh năm chiếm thế thượng phong sao có thể cam tâm chỉ trở thành công cụ thỏa mãn tình dục cho đạo lữ nhà mình.
Y phải khiến thiếu niên nhận rõ rằng giờ phút này người có thể mang lại vui sướng cho cậu rốt cuộc là ai, và là ai mới có thể dễ dàng thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu, khiến cậu không hề tổn hại gì mà bước đi trong ánh mắt sợ hãi của mọi người ở U Cảnh.
Y là chỗ dựa lớn nhất của cậu.
Về điểm này, Sầm Lan tự tin hơn bất kỳ ai.
——
Ngay bây giờ, người khiến cậu cuồng nhiệt trong sự hủy diệt của dục vọng rốt cuộc là ai?
Diệp Kính Tửu bị sức nóng của tình dục chi phối đầu óc, suy nghĩ rất lâu mới gọi ra tên sư tôn.
Giọng nói trầm thấp buốt giá kia vốn hoàn toàn lạnh như núi băng vạn năm không tan, vậy mà bây giờ lại vô cùng tàn nhẫn hỏi đi hỏi lại cậu, khiến cậu bị lửa dục thiêu thân, khó mà giữ được sự tự chủ.
Cuối cùng cậu cũng trả lời, sư tôn khẽ chạm vào chóp mũi cậu, xem như khích lệ, nhưng vẫn không chịu đâm dương vật vào âm hộ của cậu.
Âm hộ ướt át, nước dâm nhỏ giọt, miệng âm hộ không ngừng mút mát quy đầu của nam nhân.
Diệp Kính Tửu nóng lòng không thể đợi nổi, cậu ngoan ngoãn cúi đầu, liếm láp đầu ngón tay sư tôn. Thấy nam nhân không phản kháng, cậu được đà lấn tới, cậu dùng đầu lưỡi hồng hào mút mát, nuốt vào nhả ra ngón tay của sư tôn, giống như đang mút mát dương vật, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của nam nhân.
Không hề che giấu khát vọng trong lòng.
Nam nhân cuối cùng cũng phát ra một tiếng thở dài.
Dường như là bất đắc dĩ, dường như là thỏa hiệp.
Tóm lại, sau tiếng thở dài này, bàn tay luôn giữ chặt eo cậu lập tức buông lỏng ——
“Ư —— ha… căng quá…”
Âm hộ ướt át dính nhớp nhắm thẳng vào dương vật dữ tợn mà ngồi xuống, cơ thể mảnh khảnh của thiếu niên lập tức căng cứng, khuôn mặt xinh đẹp bỗng ửng lên một vầng đỏ thỏa mãn.
Không kịp thích ứng với sự lấp đầy tức thì của dương vật khổng lồ khi đâm vào cửa mình, eo thon của Diệp Kính Tửu lại bị bàn tay to lớn nắm chặt, dương vật của nam nhân không chút thương tiếc mà tiến vào sâu trong âm hộ dâm đãng, hết lần này đến lần khác đâm chọc vào thịt non mềm mại, chịch đến mức thiếu niên không ngừng phát ra tiếng rên rỉ cao vút.
“A —— chịch, ha, bị chịch chết mất… ư…”
Cảm giác sung sướng kích thích nước dâm điên cuồng lan tràn, phun ra dưới sự va chạm của dương vật, khiến cho quần áo vốn đã nhếch nhác càng thêm dâm đãng, trong phòng tràn ngập mùi vị tình dục.
Điểm nhạy cảm của Diệp Kính Tửu bị dương vật thô to mạnh mẽ không ngừng va chạm, khoái cảm như dòng điện chạy khắp cơ thể run rẩy, thiếu niên hoàn toàn bị nam nhân chinh phục, cam tâm tình nguyện bị nam nhân thô bạo lật người lại, quỳ rạp trên đất như con thú cái, bị nam nhân mạnh mẽ đâm vào tử cung.
“Tử cung —— ư —— ô…”
“Sư tôn, chỗ đó, đâm đâm vào chỗ đó tiếp…”
“Vẫn, vẫn muốn… sư tôn, vẫn muốn dương vật…”
Dấu ấn succubus khiến Diệp Kính Tửu trở thành một con yêu ma dâm dục tham lam.
Rõ ràng giờ phút này nam nhân đang mạnh mẽ va chạm, lấp đầy âm hộ của cậu một cách dữ dội, rõ ràng âm hộ non mềm và âm vật đã sưng tấy, đỏ lên trong cuộc ân ái kịch liệt cuồng dã này, rõ ràng lúc này ánh mắt của nam nhân lạnh lùng nghiêm nghị đã tràn ngập tình yêu ——
Nhưng…
Không đủ…
Vẫn muốn, nhiều hơn, nhiều dương vật hơn nữa…
Hậu môn cũng muốn, miệng, thậm chí hai tay, nách…
Dường như Diệp Kính Tửu đã hoàn toàn biến thành một yêu ma dâm dục, trong đầu tràn ngập những chuyện tình ái thấp kém.
“Tốc độ chuyển hóa càng lúc càng nhanh.”
Bọn họ cần nhanh chóng củng cố hồn phách của thiếu niên, để đảm bảo khi trận pháp truyền tống trong cơ thể thiếu niên khởi động vẫn có thể giữ lại hồn phách của Diệp Kính Tửu.
Mà tất cả những điều này, đều cần…
Sự phối hợp của Hoa Bất Tiếu.
——
Sau khi cùng Hoa Bất Tiếu lấy được một bộ pháp khí chuông đồng và một mô hình tế đàn thu nhỏ, Yến Lăng Khanh đi theo bảng chỉ dẫn bên trong quán rượu, đang đi trên hành lang để trở về.
Mà ma tôn đại nhân tôn quý hiển hách thì đi bên cạnh hắn.
Thực tế, việc Yến Lăng Khanh đang làm bây giờ vốn là việc Hoa Bất Tiếu chỉ định sắp xếp cho tiểu sư đệ.
Để phòng ngừa Hoa Bất Tiếu động tay động chân làm gì đó khiến tiểu sư đệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Yến Lăng Khanh lễ phép thay mặt tiểu sư đệ cùng Hoa Bất Tiếu đến Ma Cung, lấy pháp khí dùng để củng cố thần hồn.
Đây không phải là lần đầu tiên Yến Lăng Khanh đến Ma Cung.
Lần trước Yến Lăng Khanh “ghé thăm” Ma Cung, là vì tiểu sư đệ.
Lần này cũng vậy.
Chỉ là khác với lần trước, lần này Yến Lăng Khanh có thân phận hợp lý, mà Hoa Bất Tiếu quả thật không thể hành động thiếu suy nghĩ với hắn.
Hành lang này giống như những gì hắn đã nói với tiểu sư đệ trước đó, treo đèn lồng da người đốt ma hỏa hừng hực, những bóng ma u ám cũng phát ra tiếng cười quái dị lượn lờ trong hành lang dài vô tận.
Chiếc chuông đồng trong tay phát ra tiếng chuông u ám thanh thúy, những bóng ma vốn đang phát ra tiếng cười quái dị dừng lại một chốc, rồi đột nhiên phát ra tiếng khóc thê lương.
Yến Lăng Khanh trầm ngâm nhìn pháp khí này.
“Chuông Khoá Hồn.”
Đây là một trong những bảo vật bí truyền của Hoa gia ngàn năm trước, bảo vật này có thể triệu hồi hồn phách của người đã khuất, cũng có thể khóa chặt hồn phách, vì vậy mà bị vô số tu sĩ tài năng thèm muốn.
Lần trước pháp khí này xuất hiện trở lại giang hồ, nghe nói là sau đại chiến hai tộc Nhân và Yêu ngàn năm trước, Hoa Bất Tiếu vì triệu hồi hồn phách của muội muội ruột của mình nên mới có thể sử dụng.
Sau lần đó thì chính là lần này của ngày hôm nay.
“Quỷ nhỏ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Trong hành lang trang nhã âm u, Hoa Bất Tiếu đang đi bên cạnh đột nhiên hứng thú hỏi.
Yến Lăng Khanh liếc nhìn hắn một cái, trên mặt không có chút ý cười nào, lễ phép nói: “Năm nay đã bước vào tuổi ba mươi.”
“Tuổi ba mươi à…”
Hoa Bất Tiếu cười khẩy, lười biếng nói: “Khi bản tôn bằng tuổi ngươi thì tu vi đã ở trung kỳ Phân Thần, một mình vượt cấp giết hai Yêu tộc kỳ Đại Thừa.”
Yến Lăng Khanh không hề dao động: “Ma tôn có tài năng bẩm sinh hơn người, tất nhiên tại hạ không thể sánh bằng.”
Hắn không dễ bị kích động, thái độ cũng không quá khích, ngược lại khiến Hoa Bất Tiếu cảm thấy vô vị.
Không bằng lần đầu gặp mặt, hoặc là biểu cảm khi Hoa Bất Tiếu dùng ma hỏa đốt cháy con rối giấy mà đứa trẻ kia tặng cho Yến Lăng Khanh còn thú vị hơn.
“Thôi vậy, dù sao bản tôn cũng đã nghiền nát Nguyên Anh của ngươi một lần.”
Hoa Bất Tiếu cười nhạo, rồi đột nhiên chuyển chủ đề sang Diệp Kính Tửu.
“Sư tôn của ngươi không thể vô duyên vô cớ trở nên tốt bụng được. Đứa trẻ kia rốt cuộc là ai?”
Chủ đề chuyển đến Diệp Kính Tửu, ánh mắt Yến Lăng Khanh trầm xuống, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo.
“Rốt cuộc cậu ấy là ai, hình như không liên quan đến ma tôn đại nhân.”
“Ồ? Không liên quan đến bản tôn… sao?”
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí, những bóng ma lượn lờ trong hành lang phát ra một tràng tiếng thét chói tai, ư ư a a cố sức chạy về phía bóng tối sâu thẳm.
Nam nhân tuấn tú ma mị dừng bước, đột nhiên hắn nghiêng đầu, nhìn thanh niên xinh đẹp thanh thoát, cười khẩy nói: “Quỷ nhỏ, về phương diện trò chơi trí óc này, cho dù có đến một trăm sư tôn của ngươi cũng không chơi lại ta.”
“Rốt cuộc hắn là ai, bản tôn sẽ tự mình điều tra ra. Nhưng một khi thân phận của hắn trùng khớp với suy nghĩ của bản tôn, vậy thì đứa trẻ đó cuối cùng có được các ngươi mang về hay không, sẽ không còn chắc chắn nữa.”
“Dù sao thì ngay từ đầu, hình như hắn là… người của bản tôn.”
Cuộc so tài định sẵn kết quả còn chưa bắt đầu, một tiếng nức nở khe khẽ đã phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.
Giống như tiếng mèo con quyến rũ lòng người.
Đang khóc.
Đang cầu xin.
Đang đòi hỏi.
“Nghe thấy không?”
Nụ cười chế giễu trên khóe miệng Hoa Bất Tiếu từ từ biến mất, sự khác biệt về tu vi khiến thanh niên trước mặt vẫn chưa phát hiện ra âm thanh kia:”Cái gì?”
“Ừm…”
Một luồng ghen ghét vặn vẹo từ tận đáy lòng lập tức tranh nhau muốn bò ra khỏi cổ họng.
Hoa Bất Tiếu dễ dàng kìm nén được sự ghen ghét này.
Hắn xoay người, tiếp tục từ tốn đi về hướng phát ra tiếng nức nở kia.
“Đi thôi.”
“Nếu không đi xem màn kịch phía trước, e rằng bản tôn sẽ không được xem nữa.”