[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 132

Diệp Kính Tửu vốn tưởng rằng vị khách quý kia chỉ gặp một mình sư tôn, nhưng không ngờ rằng ông chủ quán rượu với đôi chân run rẩy kia lại nhìn cậu một cái, rồi mời cậu và đại sư huynh cùng đi theo.
Sư tôn không nói gì, thế là cậu và đại sư huynh nhìn nhau một cái, rồi cùng đi theo.
Quán rượu ở U Cảnh quả nhiên khác với quán rượu ở những nơi khác, chỉ riêng những cái đầu người được khắc hoa văn dùng làm vật trang trí bên trong đã khiến Diệp Kính Tửu không nhịn được mà nhíu mày.
Trong quán rượu có rất nhiều ma tu đang ngồi, trong đó không thiếu những đại ma đầu ác độc khét tiếng trên bảng truy nã của chính đạo.
Chỉ là bất kể là lũ lâu la bình thường, hay là những đại ma đầu khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật, một khi nhìn thấy đám người Sầm Lan được dẫn đến thì cũng lập tức không nhịn được mà nhao nhao lùi về phía sau, vẻ mặt kiêng dè, không dám nhìn thẳng vào Sầm Lan.
Đợi đến khi đám người Sầm Lan rẽ qua khúc quanh, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt ma tu, đám người ma đạo mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt sợ hãi tột độ.
“Thật sự là Sầm Lan…”
“Vớ vẩn, có khi nào tin tình báo của 【 Vạn 】 sai đâu?”
“Ma tôn cũng ở quán rượu à?”
“Xem ra là vậy rồi. Không muốn chết thì chúng ta nhanh chóng chuồn thôi.”
“Khoan đã, đời người mấy lần gặp được cảnh náo nhiệt thế này chứ? Cứ ở đây xem đi!”
Dù sao cũng là ma tu, bản tính thích xem chuyện vui đã thắng cả bản năng sinh tồn. Quán rượu ồn ào một trận, cũng chỉ có vài người rời đi, những người còn lại đều lặng lẽ ngồi phía dưới, cố gắng nghe xem trên lầu có động tĩnh gì khác thường hay không.
“Nhưng hai người theo sau Sầm Lan là ai vậy…?”
“Ta biết mỹ nhân kia, đó là đại đệ tử Yến Lăng Khanh của Sầm Lan. Đã sớm nghe nói người này xinh đẹp tuyệt trần, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Còn người kia thì dung mạo bình thường, ta thật sự không có ấn tượng gì ——”
“Người kia dùng pháp thuật che giấu diện mạo, nhìn tu vi của hắn thì hắn sắp bước vào Độ Kiếp, hẳn là một người có danh tiếng, chỉ là không rõ là ai.”
Người lên tiếng là một nữ ma tu có sức ảnh hưởng khá cao trong đám ma tu, nàng xoay con dao găm trong tay vài vòng rồi lắc đầu: “Chuyện đêm nay có nhiều điều kỳ lạ, chư vị, ta xin cáo từ trước.”
Nữ ma tu cầm dao găm rời khỏi quán rượu thì chạm mặt với Cảnh Linh Tiên – người có dáng vẻ uyển chuyển mềm mại.
Hai người họ nhìn nhau, nữ ma tu lên tiếng trước: “Xem ra người của Ma Cung đều đang đổ dồn về phía này?”
“Đề phòng vẫn hơn.”
Cảnh Linh Tiên khẽ cười duyên dáng, nàng ta tiến lên một bước áp sát vào người nữ ma tu: “Cơ mà ngươi ngoan ngoãn thật đấy, không ở lại xem náo nhiệt sao?”
“Ngoan ngoãn?”
Nữ ma tu mặc kệ nàng ta ôm lấy mình, nàng nhướn mày, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia tà khí: “Không được rồi, hôm nay ta nghe tin rằng Tù Uyên ngày càng thường xuyên có biến động, ta phải đi xem đám linh thảo ta nuôi ở gần đó có bị phá hoại hay không.”
“Tù Uyên có biến động a…”
Cảnh Linh Tiên “ừm” một tiếng rồi đảo mắt. Nàng ta buông nữ ma tu ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của đối phương: “Vậy ngoan ngoãn chút, có tin tức gì nhớ báo cho ta nhé?”
Ngứa.
Nữ ma tu bật cười một tiếng, giơ tay tuỳ tiện vẫy chào nàng ta: “Đến lúc đó phải xem biểu hiện của ngươi đã.”
***
Nhìn từ xa, Diệp Kính Tửu thấy quán rượu này cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng khi đi sâu vào bên trong, càng đi càng xa mà vẫn chưa đến nơi, cậu mới nhận ra quán rượu này có bí ẩn gì đó, hẳn là đã sử dụng một loại bí thuật không gian cấp thiên nào đó.
Bước một bước đến nơi sâu nhất, một cánh cửa lưới màu đỏ máu hiện ra trước mặt. Hai vị thị nữ xinh đẹp mặc trang phục lộng lẫy, búi tóc cao, quỳ ngồi hai bên. Khi nhìn thấy khách quý đến, các nàng cúi đầu hành lễ, cung kính nói: “Cung nghênh Sầm tôn chủ giá lâm, ma tôn đại nhân đã đợi ngài từ lâu.”
Nói xong, hai người bọn họ kéo cửa lưới sang hai bên, mời Sầm Lan vào phòng riêng.
Từ khi có ký ức đến giờ, Diệp Kính Tửu chưa từng thấy cảnh tượng này, cậu có hơi thụ sủng nhược kinh.
Sư tôn lại lạnh lùng như băng sương, làm ngơ trước sự lấy lòng của hai thị nữ xinh đẹp, mặt không cảm xúc bước vào phòng riêng.
Mất mặt nhưng không mất đội hình. Đương nhiên Diệp Kính Tửu cũng sẽ không lộ ra vẻ sợ hãi, cậu và đại sư huynh cùng đi theo vào.
Diệp Kính Tửu có chút ấn tượng mơ hồ về dáng vẻ của ma tôn.
Mặc dù ký ức chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cậu nhớ mang máng rằng ma tôn đắm chìm trong sắc đẹp, yêu thích rượu và hoa. Cộng thêm sự chấn động mà hai thị nữ trẻ đẹp vừa rồi mang lại, Diệp Kính Tửu cho rằng trong phòng riêng có lẽ tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ và mùi phấn son nồng nặc.
Nhưng không hề có.
Nơi này là một mảnh tĩnh mịch chết chóc.
Không có nhã nhạc đi kèm, không có mỹ nhân bầu bạn, thậm chí không có ngọc thực tương kính*.
(*Ngọc thực tương kính: diễn tả hành động dùng những món ăn quý giá để thể hiện sự tôn trọng đối với khách quý.)
Chỉ có một chiếc bàn gỗ chân thấp hình vuông dài, trên đó bày đầy vò rượu, một nam nhân cao lớn mặc áo bào đen dựa người trên ghế mềm, hắn nghịch chén rượu một cách lơ đãng, ánh mắt sâu thẳm lười biếng nhìn về phía bọn họ.
“Cuối cùng cũng đến rồi?” Hắn cười một cách lười biếng.
Ánh mắt đầu tiên của ma tôn là quét qua sư tôn, sau đó là đại sư huynh, cuối cùng là cậu.
Diệp Kính Tửu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của nam nhân dừng lại trên người cậu một chút, sau đó đôi mắt sâu thẳm ma mị kia khẽ nheo lại một cách khó nhận ra, móng tay đen nhọn sắc bén gõ gõ nhẹ.
Yến Lăng Khanh nhíu mày, tiến lên chắn tầm mắt của ma tôn, hắn không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào nam nhân. Lúc này ma tôn mới chuyển sự chú ý, hắn nhìn chằm chằm Yến Lăng Khanh một giây rồi đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Ồ, thì ra là ngươi… Sầm Lan, sao ngươi còn chưa tự tay giải quyết tên đồ đệ phế vật của ngươi vậy? Nếu ngươi không nỡ, ta rất sẵn lòng giúp ngươi kết liễu hắn.”
Đồ đệ phế vật? Nói đùa gì vậy?! Đó chính là đại sư huynh trẻ tuổi tài cao đã tiến vào kỳ Xuất Khiếu đó ——
Ánh mắt Diệp Kính Tửu trầm xuống, cậu vừa định mở miệng vì không nhịn được thì ống tay áo bỗng bị thanh niên bên cạnh kéo lại, hắn khẽ lắc đầu với cậu.
…Đúng rồi, sư tôn đã nói với cậu là không được nói chuyện.
Diệp Kính Tửu hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén ngọn lửa giận trong lòng xuống.
Sầm Lan – người đã quen thuộc với tính cách của đối thủ cũ từ lâu, y không để ý đến sự khiêu khích này, y khoanh chân ngồi ở phía đối diện bàn dài, nhìn Hoa Bất Tiếu rồi trình bày: “Hoa Bất Tiếu, ngươi sắp đột phá hậu kỳ Độ Kiếp rồi.”
“Không hổ là tu sĩ đệ nhất thiên hạ, vừa gặp mặt đã có thể nhìn thấu tu vi của bản tôn.”
Ma tôn khẽ cười một tiếng, hắn không để ý đến việc bí mật bị Sầm Lan nhìn thấu, hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay: “Được rồi, chi bằng uống rượu đi.”
Rượu thơm nồng đậm.
Trong phòng riêng có bốn người, nhưng chỉ có hai người cầm chén rượu, Diệp Kính Tửu và đại sư huynh giống như vật trang trí của sư tôn, lặng lẽ ngồi ở phía sau.
Một chén, rồi lại một chén.
Hai người im lặng không nói, tự mình uống rượu.
Diệp Kính Tửu vốn tưởng rằng với tính cách của ma tôn trong ký ức, chắc chắn sẽ nói mấy câu châm chọc sư tôn.
Nhưng đối phương không làm vậy, thậm chí khi uống rượu, lông mày và ánh mắt của hắn cũng trầm tĩnh.
Đó là một cảm giác vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Tựa như nam nhân tuấn tú ma mị trước mặt vốn dĩ chính là như vậy.
Uống đến khi rượu cạn, đến khi trên cơ thể cả hai người đều dính chút mùi rượu thì Hoa Bất Tiếu mới đặt chén xuống, quay lại chủ đề chính.
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén.
“Vậy lần này ngươi đến rốt cuộc là vì cái gì?”
“Hợp tác.”
Hoa Bất Tiếu nheo mắt lại: “Hợp tác? Ngươi muốn hợp tác với bản tôn? Ha ha, thật đúng là chuyện hiếm thấy.”
“Nhớ lần hợp tác trước, hình như bản tôn suýt chút nữa đã lấy mạng của ngươi.”
Và thậm chí chính lần hợp tác đó đã hại Sầm Lan và tất cả những người bên cạnh y sống không bằng chết.
Khi nhắc đến chủ đề này, bầu không khí trong phòng riêng lập tức trở nên ngột ngạt.
Sầm Lan vuốt ve chén rượu, sắc mặt lạnh như băng.
Hoa Bất Tiếu nhếch môi, hắn chuyển chủ đề trở lại Diệp Kính Tửu: “Ngươi muốn hợp tác cái gì? Có liên quan đến vị công tử nhỏ sau lưng ngươi sao? Sao diện mạo của hắn lại dùng pháp thuật che giấu? Sầm Lan, không giới thiệu cho bản tôn một chút sao?”
Công tử nhỏ.
Cách xưng hô này thật sự quá thân thiết, đủ để có thể thấy ma tôn Hoa Bất Tiếu coi trọng cậu đến mức nào.
Nếu như không hề để ý, có lẽ Hoa Bất Tiếu đã gọi là “quỷ nhỏ”, “đồ vật nhỏ” rồi.
Xem ra, Hoa Bất Tiếu đã nhận ra sự khác thường trên người Diệp Kính Tửu. Chỉ là hiện tại có Sầm Lan cản trở nên không tiện cho hắn tiến hành thăm dò.
Diệp Kính Tửu đã bị mệnh lệnh của sư tôn cảnh cáo rõ ràng, không được để bại lộ thân phận của mình trước mặt Hoa Bất Tiếu.
Ngay từ trước khi xuất phát, khi quyết định đến Ma Cung hợp tác với ma tôn Hoa Bất Tiếu, sư tôn và đại sư huynh đã nhiều lần tuyên bố với cậu rằng, tuyệt đối không được để thân phận thật sự của mình bại lộ trước mặt Hoa Bất Tiếu.
Bọn họ đến đây chỉ để tìm kiếm sự hợp tác. Còn Diệp Kính Tửu thì được tùy tiện sắp xếp một thân phận, không cần phải giải thích chi tiết nguồn gốc cho Hoa Bất Tiếu, chỉ cần ngoan ngoãn ngậm miệng đi theo bên cạnh Sầm Lan, chờ đợi kết quả hợp tác thành công.
***
Có lẽ Hoa Bất Tiếu cũng không ngờ rằng chuyến đi đến U Cảnh lần này của Sầm Lan lại thực sự chỉ vì một sự hợp tác.
Mà nội dung hợp tác chỉ là để “củng cố thần hồn cho thiếu niên họ Mộc này.”
Nguyên nhân là gì? Thiếu niên đó là ai?
Những thứ đáng lẽ phải được mô tả cụ thể như vậy thì Sầm Lan không hề giải thích một chút nào, chỉ nói sau khi thành công, Ma Cung sẽ nhận được một khoản thù lao cực kỳ hậu hĩnh.
Đạt đến địa vị của Hoa Bất Tiếu thì rất khó để hắn hứng thú với thù lao của người khác.
Nhưng hắn phải thừa nhận rằng khi Sầm Lan nói ra những điều kiện này, hắn thực sự đã bị khơi gợi một chút hứng thú.
Mà tất cả những điều này chỉ là vì vị thiếu niên họ Mộc kia?
Vậy thì thân phận của đối phương rất đáng để Hoa Bất Tiếu nghiên cứu một chút.
Đương nhiên ngay từ đầu, Hoa Bất Tiếu đã nghi ngờ thân phận của thiếu niên họ Mộc.
Nhưng Sầm Lan không nói, hắn cũng sẽ không hỏi thêm.
Dù sao thiếu niên đó cũng sẽ qua tay hắn, tất nhiên hắn sẽ không vội.
Chỉ là cái cảm giác quen thuộc xuất phát từ linh hồn này…
Ha, không lẽ sẽ thực sự giống như hắn nghĩ sao?
Thiếu niên kia thực sự là… người đó sao?