[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 131

Diệp Kính Tửu là một người song tu theo ma đạo.
Mặc dù đôi khi ngay cả bản thân cậu cũng quên mất việc mình có thể sử dụng ma khí, nhưng đó lại là sự thật.
Sau khi mất trí nhớ, cậu cũng từng hỏi Thẩm Chi tại sao cậu lại có thể sử dụng ma khí, nhưng lúc đó Thẩm Chi chỉ trả lời cậu một cách mơ hồ.
Còn hiện tại, Yến Lăng Khanh nói với cậu rằng đó là vì cậu từng là gián điệp của Ma Cung, là thuộc hạ của ma tôn – Hoa Bất Tiếu.
Một khi ký ức đã hé mở một kẽ hở, việc tìm kiếm chúng sẽ không còn khó khăn nữa.
Diệp Kính Tửu khoanh chân ngồi trên đệm mềm mại, hai tay ôm kiếm trầm ngâm, mơ hồ nhớ lại vài mảnh ký ức vụn vặt.
Trong những mảnh ký ức rời rạc lóe lên một đôi mắt sâu thẳm ma mị, chủ nhân của đôi mắt đó có khí thế bức người, nhưng kỳ lạ là, đôi khi trong ký ức của Diệp Kính Tửu, hắn là một nam nhân trưởng thành, đôi khi lại chỉ là một thiếu niên.
Tình yêu nồng nhiệt của thiếu niên và ánh mắt như cười như không của nam nhân cùng lúc xuất hiện trong đầu Diệp Kính Tửu, ý thức của cậu trở nên mơ hồ, trước mắt chợt tối sầm lại, may mà đại sư huynh ở bên cạnh đã đỡ lấy cậu.
“Kính Tửu?”
Đầu Diệp Kính Tửu đổ mồ hôi lạnh, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy đại sư huynh đang lo lắng nhìn mình.
“… Đệ không sao, chỉ là đột nhiên nhớ ra vài thứ.”
Đại sư huynh đưa đan dược cho cậu, Diệp Kính Tửu khép tay đang cầm đan dược của sư huynh lại lại, lắc đầu: “Không sao đâu, sư huynh, đệ có thể chịu được.”
Đôi mắt đại sư huynh khẽ lóe lên, nhỏ giọng hỏi: “Vậy đệ nhớ ra cái gì rồi?”
Là về hắn? Hay là sư tôn?
Diệp Kính Tửu nhìn thẳng vào mắt hắn, nhận ra đại sư huynh đang nghĩ gì. Cậu lúng túng cười trừ, rồi dời mắt đi.
“Không có gì đâu, chắc là mấy chuyện liên quan đến Hoa Bất Tiếu.”
Đại sư huynh rũ mắt xuống, khẽ “ừ” một tiếng, hắn không tiếp tục hỏi Diệp Kính Tửu, vì biết rằng làm vậy sẽ vượt quá giới hạn.
Sau khi ân ái, bầu không khí trong xa giá không những không hòa hợp hơn chút nào mà ngược lại càng trở nên im lặng hơn.
Diệp Kính Tửu khoanh chân ngồi ở giữa, sư huynh và sư tôn mỗi người một bên. Bên phải, sư tôn nhắm mắt tu hành, mà sau khi cậu nói chuyện với sư huynh, đại sư huynh cũng nhắm mắt tu hành, không nói gì nữa.
Diệp Kính Tửu: “…”
Cứu mạng, ai đó tới giúp cậu thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này với.
***
Thời gian tỉnh táo rất ngắn ngủi, chỉ thoáng chốc sau tình dục lại ập đến, Diệp Kính Tửu lại quấn lấy hai người kia.
Màu sắc của dấu ấn succubus trên bụng dưới của cậu càng ngày càng đậm, từ màu hồng nhạt ban đầu biến thành màu hồng đào, cơ thể cũng dần dần quen với sự tràn ngập của tình dục.
“Ưm… a…”
Mái tóc đen dài của thiếu niên rũ xuống như thác nước, áo lụa trắng thuần khiết hé mở, lộ ra bầu ngực căng tròn và dương vật đầy tinh dịch dâm đãng.
Cậu cưỡi trên người nam nhân lạnh lùng không nói cười, âm hộ nuốt vào nhả ra dương vật to lớn tỏa ra hơi lạnh, nước dâm trượt qua môi âm hộ sáng bóng ướt át chảy xuống.
Nam nhân nhìn xuống, bàn tay lạnh lẽo siết chặt vòng eo nhỏ nhắn trắng như tuyết của thiếu niên. Thiếu niên đặt tay lên vai y, cậu khẽ rên rỉ vặn vẹo eo, chiếc bụng có in dấu ấn phập phồng theo sự ra vào hung hãn của dương vật to lớn, mồ hôi thơm ướt đẫm, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Có lẽ vì tình dục vừa ập đến đã được thỏa mãn nên thiếu niên đặc biệt ngoan ngoãn vâng lời.
Làn da cậu mịn màng, ánh lên một lớp hơi nước, môi đỏ răng trắng, chỉ nhìn thoáng qua một cái đã khiến người ta sôi sục máu huyết.
“Ưm… Sư tôn, vẫn, vẫn muốn…”
Cuộc ân ái hoang đường vẫn tiếp diễn, thanh niên tuấn tú dịu dàng từ từ bao trùm lấy thiếu niên từ phía sau, dương vật nóng bỏng cọ vào cặp mông cong vểnh, từ từ ma sát hậu môn ướt át của thiếu niên.
Ánh mắt hắn mờ ám khó dò, khi thiếu niên rên rỉ, ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, ưỡn eo hung hãn đâm tới, tiến vào cơ thể của thiếu niên.
——
U Cảnh không phải là nơi không có người, chỉ là ở đây đa số là ma tu tu hành, coi như là một địa bàn cung cấp cho ma đạo tán tu tu luyện.
Nhưng từ khi Ma Cung dừng chân tại U Cảnh mười năm trước, địa bàn công cộng của ma tu này dần dần thay đổi mùi vị, từ đó cũng thu hút không ít ma đạo tán tu tìm đến, cố gắng gia nhập Ma Cung.
U Cảnh đặc biệt thích hợp cho ma tu tu hành, trước khi Diệp Kính Tửu đến đã nghe nói về điều này. Nhưng khi cậu đến U Cảnh rồi mới phát hiện ma lực ở nơi này thịnh vượng đến mức nào.
Trước đây ma khí bị kiềm chế trong cơ thể, nhưng sau khi tiến vào U Cảnh thì thuận thế bùng phát, thậm chí có xu hướng áp đảo cả linh lực ——
Mà đây chỉ là khi Diệp Kính Tửu vừa đặt chân vào U Cảnh.
Không biết vì sao, so với linh lực, dường như sự trào dâng của ma lực có lợi hơn cho việc tu luyện của Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu mơ hồ có linh cảm rằng cậu sẽ đột phá Nguyên Anh ở đây, tiến vào Xuất Khiếu trong chuyến đi này.
***
Ma khí tại U Cảnh ngút trời, xương khô khắp nơi, đặc biệt hoang vu.
Tuy nhiên, ngay cả ở nơi như thế này, cách đó không xa vẫn có một quán rượu thắp đèn lồng giấy, lóe lên ánh sáng u ám.
Sau khi đến U Cảnh xa giá lập tức được thu lại, bọn họ ngự kiếm phi hành, khi đến gần quán rượu thì thu hồi phi kiếm, chuyển sang đi bộ.
Cảm giác bị giám sát và theo dõi như hình với bóng, nhận thấy điều bất thường, Diệp Kính Tửu bước đi chầm chậm, đi cạnh đại sư huynh.
Cậu nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Đám người đang theo dõi chúng ta là người của Ma Cung sao?”
“Đúng vậy.”
Đại sư huynh nhìn cậu một cái, ôn tồn nói: “Có lẽ đêm nay là một đêm không ngủ rồi.”
“Tại sao chúng ta không trực tiếp đến Ma Cung?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Yến Lăng Khanh hỏi ngược lại: “Nếu ma tôn đến thăm, Kính Tửu có đồng ý để đối phương trực tiếp vào bên trong phái Tiêu Dao không?”
Diệp Kính Tửu sửng sốt: “Tất nhiên là không rồi…”
Thật vậy, mạo hiểm để kẻ địch tiến vào đại bản doanh của mình là điều tối kỵ.
Diệp Kính Tửu nhanh chóng hiểu ra: “Vậy quán rượu này được xem như là địa điểm gặp gỡ giữa địch và ta ư?”
“Không sai.”
Càng đến gần, sự khác thường của quán rượu càng trở nên rõ ràng.
Vô số ánh mắt dày đặc từ trong cửa sổ đang quan sát bọn họ, ý đồ khó dò.
Có thể khẳng định rằng, những thứ này vẫn chưa đủ để khiến Diệp Kính Tửu sợ hãi.
Còn lý do thì…
Nam nhân tuấn tú lạnh lùng bước lên phía trước một bước, áp lực to lớn ngút trời lập tức bao trùm toàn bộ quán rượu.
Dưới sự trấn áp của linh lực cực đoan, quán rượu u ám lập tức phát ra tiếng kêu gào đau đớn đến rợn người.
“Đau ——”
“Đau quá a ——”
“A ——”
“Giả thần giả quỷ.” Sầm Lan lạnh lùng nói.
Diệp Kính Tửu nhịn cười, cậu khẽ ho một tiếng, cậu đứng sau Sầm Lan, sánh vai với đại sư huynh.
Sau màn ra oai phủ đầu, ông chủ quán rượu loạng choạng lao ra, quỳ rạp xuống trước mặt Sầm Lan.
Ông chủ quán rượu cười khổ một tiếng: “Thì ra là Sầm tôn chủ ghé thăm, thật là thất lễ khi không đón tiếp từ xa.”
“Trong quán rượu có một vị khách quý đã chờ đợi ngài từ lâu, mời ngài đi theo ta.”