[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 130

Lơ lửng trên U Cảnh, Ma Cung đã dừng chân nơi đây nhiều năm.
U Cảnh dưỡng hồn, xương khô chôn vùi nơi hoang dã, lại thêm Ma Cung đóng quân khiến ma khí ngút trời, vạn hồn phiêu đãng.
Kể từ sự kiện hoàng cung mười năm trước, cơ quan tình báo của Ma Cung, [Vạn], đã rơi vào trạng thái phế bỏ một nửa.
Dù người đứng đầu [Vạn] nhiều lần xin ma tôn khôi phục quyền lực vốn có nhưng hắn vẫn không mảy may đáp lại. Trong cảnh quyền lực bị thu hẹp nghiêm trọng, thậm chí [Vạn] còn ngừng giám sát thường ngày với phái Tiêu Dao.
Tuy các thủ lĩnh của những bộ phận khác trong Ma Cung không chịu ảnh hưởng lớn nhưng cuộc sống chẳng còn thoải mái như trước. Xưa kia, Ma Cung thường xuyên di chuyển, kẻ ngoài khó mà lần ra tung tích.
Nhưng giờ thì khác, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng đám người đến cầu bái sư Ma Cung đã xếp hàng dài.
Về phần ma tôn, thực tế, lần nhập ma mười năm trước không ảnh hưởng nhiều đến sức mạnh của hắn nhưng tính cách và sinh hoạt thường ngày lại có chút thay đổi.
Những tình nhân từng phục vụ ma tôn — một số còn là thuộc hạ của hắn — đều bị giải tán. Số thị nhân phục vụ sinh hoạt hàng ngày cũng bị cắt giảm mạnh, gần như chỉ còn để làm cảnh, chẳng có giá trị thực tế.
Giờ đây, ma tôn tính tình thất thường, ngày ngày ngâm mình trong huyết trì tu luyện tâm pháp, đã có dấu hiệu sắp đột phá hậu kỳ Độ Kiếp.
Một khi ma tôn đột phá, đám người chính đạo e là sẽ không thể ngồi yên.
Dù sao, thiên hạ đệ nhất tu sĩ Sầm Lan tôn chủ hiện nay cũng chỉ dừng ở đại viên mãn Độ Kiếp, không còn dấu hiệu tiến xa hơn nữa.
Vân đường chủ, người đã theo ma tôn từ ngàn năm trước, nhìn ma tôn hôm nay, bỗng ngỡ như trở về thời điểm ngàn năm trước, một lần nữa nhìn thấy thanh niên nhuốm máu vừa chém đầu Yêu Hoàng.
Năm đó, hắn vừa lập Ma Cung đã cùng Sầm Lan của phái Tiêu Dao trở thành hai thế lực ngạo thị thiên hạ. Dù đối lập nhau nhưng trong việc đối phó yêu tộc, họ hiếm khi liên minh với nhau, cuối cùng cũng giết được Yêu Hoàng.
Sầm Lan bị ma tôn ám toán, hôn mê nhiều ngày không tỉnh, dẫn đến sau này trở mặt thành thù với vợ chồng Yến Đình Vân.
Lúc đó, ma tôn vốn có cơ hội giết Sầm Lan nhưng chỉ lạnh lùng liếc y một cái, rồi xách đầu Yêu Hoàng Cốc Lượng chưa nhắm mắt, không ngoảnh lại mà đến phần mộ của muội muội Hoa Linh, đặt nó trước mộ.
Lá thu vàng úa phủ lên gương mặt thanh niên một tầng buồn bã khó nhận ra.
Hắn chẳng biểu lộ nhiều cảm xúc, ánh mắt cũng không dao động, chỉ khẽ nói: “Linh Nhi, không phải muội thích đá cầu nhất sao? Ca ca mang cho muội một quả cầu mới, ở dưới đó cứ thoải mái mà chơi.”
Ba chén rượu trong vắt rưới lên mộ, ma tôn không ngoảnh đầu mà rời đi, như cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng với chính mình trước đó.
Từ đó, ma tôn trở nên yêu thích nữ sắc, hoa tửu, nhạc vũ, cờ trống, phóng đãng không thể kiềm chế được.
“Vân đường chủ, Cảnh đường chủ lại đến tìm ngài rồi! Ta thật sự ngăn không nổi, nàng ta…”
Vân đường chủ hoàn hồn, thấy thuộc hạ mặt đầy bất đắc dĩ bước vào, thủ lĩnh [Vạn] Cảnh Linh Tiên uốn éo eo rắn nước đi theo.
Vừa thấy Vân đường chủ, Cảnh Linh Tiên hừ lạnh, vung roi da lên, quất về phía hắn.
Vân đường chủ thấy trên roi có buộc vật gì, lập tức né tránh, tay nhanh mắt lẹ kẹp lấy thứ đó mới phát hiện là một phong mật thư.
“Đây là gì?” Vân đường chủ ngạc nhiên hỏi.
Cảnh Linh Tiên mặt lạnh: “Ngài xem thì biết.”
Vân đường chủ mở mật thư, lấy tờ giấy ra, thần sắc vốn thờ ơ của hắn dần trở nên nghiêm trọng.
“Sầm Lan xuất quan, dự đoán sẽ đến U Cảnh.”
“Sầm Lan xuất quan? Khi nào?”
“Không biết.”
“Sao y lại đến U Cảnh?”
“Không, biết.”
“Lần này y đi một mình hay…”
“Ta nói rồi, không, biết.”
Thực tế, ngoài lý do Sầm Lan đến U Cảnh mà [Vạn] chưa rõ, những thông tin cơ bản khác Cảnh Linh Tiên đều nắm được.
Chỉ là [Vạn] bị phế quá nặng, Cảnh Linh Tiên đã sớm cảnh báo tầm quan trọng của bộ phận tình báo nhưng Ma Cung trên dưới lấy ma tôn làm chủ, hoàn toàn chẳng màng đến!
Thành ra khi Sầm Lan đến U Cảnh, họ chẳng hề có sự chuẩn bị nào!
Lúc này Vân đường chủ mới cảm nhận được cơn giận của Cảnh Linh Tiên.
Hắn gật đầu, trầm ngâm một lát, nói: “Ta sẽ lập tức xin ma tôn khôi phục toàn bộ quyền lực cho [Vạn], ngươi yên tâm.”
“Xảy ra chuyện mới biết sợ? Cười chết mất.”
Cảnh Linh Tiên lườm hắn, nụ cười mỉa mai dần nghiêm trọng: “Hiện tại ngoài ngài ra thì ma tôn chẳng chịu gặp ai, việc này ngài phải nhanh chóng báo cho ngài ấy. Mục đích Sầm Lan đến U Cảnh lần này chắc chắn không đơn giản. Nếu không phải y chỉ dẫn theo hai người, ta còn tưởng y định diệt sạch Ma Cung.”
Không, chỉ riêng Sầm Lan đến thôi đã đủ khiến Ma Cung lao đao.
“Ta hiểu rõ tầm quan trọng của việc này.”
Vân đường chủ vội đáp, hắn lại nghĩ đến tin ma tôn sắp đột phá hậu kỳ Độ Kiếp, trong lòng không khỏi nghi ngờ liệu bí mật này có bị Sầm Lan biết nên mới đến ngăn ma tôn đột phá?
Không. Bí mật này ngoài hắn ra, không ai biết.
Hơn nữa, Sầm Lan còn dẫn người theo…
Lẽ nào mục đích chuyến đi này của y thực chất liên quan đến hai người kia?
Huyết trì, mùi tanh nồng nặc.
Nam nhân thân trần, tư thái biếng nhác, hai tay tùy ý gác ra sau, nhắm mắt ngâm mình trong huyết trì.
Những viên hồng ngọc lấp lánh ánh sáng đỏ rực khảm đầy hang động, khuôn mặt yêu dị tuấn mỹ của hắn càng thêm sâu sắc dưới ánh sáng đỏ. Vóc dáng của hắn cao lớn, đường nét cơ bắp ở lưng mượt mà, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm và phóng túng.
Không khí tĩnh lặng, cho đến một tiếng động lạ vang lên, nam nhân mở mắt, khẽ liếc nhìn kẻ đến.
“Chuyện gì?” Giọng hắn toát ra sự lười biếng nhưng lại vô cùng gợi cảm, chẳng chút để tâm.
Người đến là Vân đường chủ, không dám nhìn thẳng ma tôn, quỳ một gối, cúi đầu: “Ma tôn đại nhân, Cảnh Linh Tiên báo tin, Sầm Lan của phái Tiêu Dao đã xuất quan vài ngày trước, hôm qua đã rời khỏi môn phái, nghi là đến U Cảnh.”
“Ồ?”
Ma tôn chẳng chút hứng thú khép mắt lại, uể oải: “Vậy cứ để y đến.”
Hắn thật sự đã thay đổi rồi.
Vân đường chủ khẽ thở dài trong lòng, tiếp tục: “Lần này Sầm Lan không đi một mình, có hai người đi cùng. Một là đại đệ tử Yến Lăng Khanh, còn người kia mặt lạ, hiện chưa tra ra thân phận.”
Huyết trì tĩnh lặng.
Vân đường chủ đợi hồi lâu không nhận được chỉ thị, lập tức cáo lui.
Nhưng khi hắn vừa định rời đi, nam nhân ngâm trong huyết trì nồng mùi tanh, chỉ để lại một bóng lưng, bỗng nghiêng mặt. Gương mặt sắc nét đầy tính xâm lược, đôi mắt hẹp dài khẽ nhướng, móng tay đen bóng gõ nhẹ:
“Ồ? Gương mặt lạ?”
Giọng ma tôn trầm thấp, đầy hứng thú.
——
Diệp Kính Tửu mệt lắm.
Không chỉ là thể xác mà cả tâm hồn cũng bị giày vò đến kiệt quệ.
Ít nhất, trong thế giới quan trước đây của cậu, cậu không thể ngày ngày đắm mình trong dục vọng, lại còn cùng hai người vi phạm luân lý đạo đức mà điên đảo loan phượng.
Sư đồ, cấm kỵ, loạn luân, quần giao.
Từ khóa nào trong số này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp.
Hôm qua, không lâu sau khi rời khỏi môn phái, Diệp Kính Tửu lại phát bệnh lần nữa.
Họ cuối cùng chọn dùng xa giá đi trước, dưới sự dẫn dắt của linh lực mạnh mẽ, cả ba người nhanh chóng hướng về U Cảnh, nơi Ma Cung tọa lạc.
Trong xa giá, tiếng rên rỉ của thiếu niên không ngừng lan tỏa khắp nơi nhưng lại tham lam đòi hỏi thêm khoái lạc.
Đến cuối, thiếu niên kiệt sức ngã vào nam nhân, cái bụng trắng mềm phồng lên, được bàn tay đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi đẩy tinh dịch bắn đầy tử cung.
Khi Diệp Kính Tửu tỉnh táo trở lại đã là hôm nay.
Để đảm bảo lưu lại linh hồn trước khi trận pháp truyền tống phát tác, Yến Lăng Khanh nói với cậu, họ cần hợp tác với một kẻ thù.
“Ai vậy?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Thanh niên tuấn mỹ ôn hòa khựng lại, trong ánh mắt thoáng qua tia phức tạp.
“Ma tôn của Ma Cung, Hoa Bất Tiếu.”
Cuối cùng hắn cũng đáp lại.