[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 13
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 13 - Bạn tốt (easter egg: Đánh đòn)

“Ngươi muốn ta dẫn ngươi đến điện Tĩnh Tu?”
Đỉnh Thượng Vũ, vẻ mặt chưởng môn phái Tiêu Dao khó hiểu nhìn đồ nhi ngoan của mình: “Đến đó làm gì? Sư tổ ngươi sẽ không dạy công pháp cho ngươi đâu.”
“Ta cũng không muốn sư tổ dạy công pháp cho ta.”
“Vậy ngươi tìm ai? Tìm Lăng Khanh sao? Ngươi quên lần trước ngươi ức hiếp tiểu sư đệ nhà người ta, hắn suýt nữa đã dùng một nhát chém chết ngươi rồi à?”
Mục Tu bị sư tôn chưởng môn nhốt trên đỉnh Thượng Vũ dưỡng thương một tháng, sắc mặt cậu ta tái nhợt. Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của chưởng môn, vẻ mặt cậu ta cứng đờ, nói với vẻ bực bội: “Ta không đi tìm đại sư huynh!”
Chưởng môn nhìn cậu ta chằm chằm: “Không tìm Lăng Khanh, không tìm sư tổ của ngươi, vậy ngươi muốn tìm tiểu sư đệ kia sao? Đồ nhi, ngươi mau nói cho sư tôn biết, rốt cuộc ngươi đã ức hiếp người ta thế nào? Mà khiến Lăng Khanh nổi giận tới như vậy?”
“… Cũng chẳng ức hiếp gì cả.”
Sắc mặt Mục Tu không được tự nhiên, cậu ta do dự một lát, biện minh: “Y chỉ khóc một chút.”
“Một tu sĩ mà bị ngươi ức hiếp đến khóc?”
Vẻ mặt chưởng môn càng thêm nghi hoặc: “Cuối cùng ngươi đã làm gì?”
“… Sư tôn, người đừng hỏi nữa.”
Mục Tu cau mày, vẻ mặt mất tự nhiên né tránh: “Dù sao thì người cứ dẫn ta đến điện Tĩnh Tu gặp y một lần là được.”
“Gặp một lần, chẳng lẽ lại muốn ức hiếp người ta sao?”
Mục Tu đen mặt: “Không phải! Ta đi… xin lỗi y.”
Ái đồ muốn đi xin lỗi người khác?
Vẻ mặt chưởng môn quái dị, ông ta chưa từng thấy đồ nhi của mình chịu xin lỗi ai bao giờ.
Có nên dẫn nó đến điện Tĩnh Tu không? Dù sao sư thúc kia của nó cũng không thích bị người khác tới cửa quấy rầy.
Nhưng ngày nào đồ đệ nhà mình cũng mang vẻ mặt oán hận nhìn ông ta, dù là chưởng môn cũng chịu không nổi.
Ông ta thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi đến điện Tĩnh Tu một chuyến. Nhớ xin lỗi y xong thì nhanh chóng trở về.”
“… Vâng.”
——
Mục Tu được chưởng môn dẫn đến điện Tĩnh Tu bái kiến sư tổ Sầm Lan, sau khi bái kiến xong, chưởng môn nói muốn trò chuyện với sư tổ, để Mục Tu ra ngoài.
Đã đạt được mục đích, Mục Tu lập tức cáo lui, trước giờ cậu ta không hề có hứng thú với điện Tĩnh Tu thần bí này, cậu ta bắt đầu thi triển bí thuật định vị vị trí của Diệp Kính Tửu.
Lần trước sau khi cậu ta ức hiếp Diệp Kính Tửu xong thì, tiện tay lấy luôn túi đựng tất của cậu.
Đương nhiên Mục Tu không có sở thích gì với tất bẩn, nhưng khi nhìn thấy ngón chân thon dài trắng nõn của Diệp Kính Tửu lộ ra khỏi túi tất, dục vọng trong cậu ta bùng lên, cậu ta thừa nhận trong lòng như bị ai đó dùng lông vũ khẽ gãi, khiến cậu ta ngứa ngáy, nên khi rời đi, Mục Tu đã giấu túi tất mà Diệp Kính Tửu cởi ra vào trong tay áo.
Một tháng nay cậu ta không gặp Diệp Kính Tửu, nhưng cậu ta nhìn thông qua túi tất kia, cũng đủ tưởng tượng ra mu bàn chân tinh tế, đôi chân trắng mịn, khe hở đầy đặn giữa hai chân và vú trước phần ngực trắng muốt, sau đón ngọn lửa dục vọng trong người cậu ta bùng lên, rồi…
Tóm lại, bây giờ thứ này lại có thể giúp cậu ta định vị vị trí của Diệp Kính Tửu, sau khi cậu ta thi triển bí pháp, đã biết Diệp Kính Tửu đang ở đâu.
Mục Tu cong môi, lập tức đi tìm Diệp Kính Tửu.
*
Lúc này Diệp Kính Tửu đang nằm trên giường thiếp đi, hôm nay có người tới gặp sư tôn, cậu rảnh rỗi nên không muốn đi tu luyện.
Tu luyện mỗi ngày vào giờ Mão khiến cậu mệt mỏi vô cùng, hôm nay cứ lười biếng ngủ một giấc đi. Cậu nằm trên chiếc gối mềm mại, cảm nhận cơn buồn ngủ ập đến, nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp.
Khi Mục Tu tới cửa thì thấy cảnh tượng thế này.
Một thiếu niên thanh tú đang nhắm mắt, khuôn mặt cậu vẫn còn chút nét trẻ con, lông mi vừa dài vừa cong dưới mí mắt, mái tóc dài buông xõa trên gối đầu, y phục cậu xộc xệch, cánh tay trắng nõn lộ ra một khoảng lớn, nghiêng người ôm một chiếc gối mềm mại, ngủ ngon lành.
Mục Tu ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng này, tay cậu ta nắm chặt túi tất của thiếu niên, yết hầu cậu ta trượt một cái.
Mục Tu không biết có nên gọi Diệp Kính Tửu dậy không, trông cậu rất mệt, nhưng nghĩ tới nếu hôm nay cậu ta không nói, sau này đại sư huynh trở về thì càng khó có thể gặp nhau. Cậu ta lập tức hạ thấp giọng, ho khan một tiếng: “Khụ… Diệp Kính Tửu.”
Thiếu niên bị tiếng động quấy nhiễu, cậu cau mày trở mình, tỏ vẻ không muốn bị quấy rầy.
Mục Tu làm như không thấy, cậu ta đến bên giường, chống tay xuống hai bên người thiếu niên, cúi người xuống đến khi hơi thở nóng rực phả vào lông mi Diệp Kính Tửu.
Giọng cậu ta trầm thấp: “Diệp Kính Tửu, dậy đi.”
Lông mi Diệp Kính Tửu run lên, nhưng vẫn không mở mắt, Mục Tu tinh mắt thấy tay Diệp Kính Tửu giấu sau lưng đang nắm chặt, cậu ta biết cậu đã tỉnh, chỉ là giả vờ ngủ với cậu ta.
Mục Tu ngửi thấy mùi sữa trên người Diệp Kính Tửu, cậu ta liếm môi, nảy sinh ý xấu sau đó áp sát bên tai Diệp Kính Tửu cười khẽ nói: “Diệp Kính Tửu, mau dậy. Nếu ngươi không dậy, ta hôn ngươi đó.”
Dứt lời, không đợi Diệp Kính Tửu phản ứng, cậu ta đã cúi đầu hôn lên tai thiếu niên. Diệp Kính Tửu chống lên ngực cậu ta đẩy cậu ta ra, Mục Tu lùi lại một bước, cậu ta không tức giận mà liếm môi với vẻ chưa đã thèm, nhìn thiếu niên đang đỏ mặt rồi nói: “Dậy rồi à?”
“Ngươi, ngươi!” Diệp Kính Tửu điên cuồng lau tai hơi ướt của mình, cậu giận dữ nhìn Mục Tu chả biết chui ra từ đâu: “Mục Tu, ngươi là tên biến thái! Sao ngươi dám tùy tiện hôn người ta như vậy!”
“Ta đâu có tùy tiện hôn người khác?” Mục Tu chống cằm: “Ta chỉ hôn một mình ngươi thôi mà.”
“Ngươi đừng có mà giảo biện! Ngươi là tên lưu manh! Biến thái! Cuồng theo dõi!” Diệp Kính Tửu chỉnh lại y phục, cậu nhìn Mục Tu với vẻ cảnh giác: “Sao ngươi tìm tới đây? Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Kính Tửu không ngờ lúc cậu đang ngủ Mục Tu lại tìm đến cửa, một tháng không gặp, cậu đã lơ là cảnh giác. Chủ yếu là không ngờ một nơi nghiêm ngặt như điện Tĩnh Tu mà Mục Tu lại có thể vào được, còn tìm thấy cậu trong điện Tĩnh Tu rộng lớn này.
Mục Tu đến làm gì? Chẳng lẽ cậu ta… lại muốn làm những chuyện kia sao?
Luôn miệng nói thích đại sư huynh, vậy mà không chột dạ sao? Kẻ bội tình bạc nghĩa!
“Ta đến xin lỗi.” Mục Tu bình tĩnh cất túi tất vào tay áo, sau khi gặp lại Diệp Kính Tửu sau một tháng, cậu ta nhìn cậu mà lòng nóng như lửa đốt: “Chỉ xin lỗi thôi, ta không muốn làm gì khác. Nếu ngươi muốn chuyện khác… cũng không phải là không được.”
Diệp Kính Tửu làm như không nghe thấy câu sau của Mục Tu: “Xin lỗi? Không cần. Ta không cần lời xin lỗi giả dối của ngươi.”
Mục Tu nhìn thấy dáng vẻ như mèo xù lông của cậu, cậu ta cười khẽ: “Ngươi cảnh giác làm gì? Ta cũng không định làm gì ngươi.”
Cậu ta hơi dừng lại rồi nheo mắt: “À, nói tiếp thì hình như đại sư huynh không có ở đây? Có phải ngươi sợ nếu hôm nay ta bắt nạt ngươi thì không ai giúp ngươi không?”
Diệp Kính Tửu hiểu ý trong lời nói của Mục Tu, cậu vẫn chưa biết chuyện đại sư huynh đã ra tay trút giận cho cậu, đánh Mục Tu trọng thương, cậu cau mày: “Giúp gì?”
“Chà, đã một tháng rồi mà ngươi vẫn chưa biết? Đại sư huynh giấu kín chuyện này thật đấy. Biết thế ta đã không nói.”
Mục Tu xoay bình thuốc trong tay: “Cũng chẳng có gì, chỉ là đêm đó ta liếm vú với âm hộ của ngươi, liếm cho ngươi khóc, rồi ngươi lại kể cho đại sư huynh, nên hắn đánh ta một trận.”
“… Cái gì? Đại sư huynh biết rồi?”
Diệp Kính Tửu sửng sốt, sắc mặt biến đổi: “Huynh ấy… huynh ấy biết lúc nào…”
Lời nói của cậu khựng lại, mặt tái mét, chợt nhớ lại ngày hôm đó cậu mặc y phục không chỉnh tề nhào vào lòng đại sư huynh, toàn thân đầy vết cắn của tên chó con Mục Tu, chẳng lẽ… sư huynh đã biết từ đầu.
Mục Tu nhìn thấy vẻ ngơ ngác của cậu, cậu ta cười khẽ một tiếng: “Diệp Kính Tửu, ngươi nghĩ ai cũng dễ lừa như ngươi sao?”
“Ta… ta…”
Đầu óc Diệp Kính Tửu rối bời, nhưng cậu vẫn nhớ rõ muốn Mục Tu rời đi: “Dù sao cũng không liên quan đến ngươi, ngươi mau đi đi!”
“Ta đã nói ta đến xin lỗi rồi.” Mục Tu quơ bình thuốc trên tay rồi ném cho Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu nhận lấy bình thuốc, cậu mở nắp ra thì thấy bên trong có ba viên thuốc, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt: “Đây là gì?”
“Khi cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trưởng thành sẽ động dục, ngươi biết rõ hơn ta nhiều mà nhỉ?”
Mục Tu không nói một tháng nay cậu ta đã tìm hiểu rất nhiều tư liệu về cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, thậm chí phát hiện thật sự có thể mang thai, điều này khiến cậu ta vô cùng kích động: “Thuốc này có thể ức chế dục vọng, ta cũng chỉ kiếm được ba viên thôi, đề phòng ngươi động dục mất lý trí, bị người khác phá trinh, tiện nghi cho họ…”
Câu cuối cậu ta nói rất nhỏ, Diệp Kính Tửu chỉ nghe được chữ “phá trinh”, chỉ cho rằng Mục Tu lại nói lời tục tĩu, không có vẻ mặt tốt.
Nhưng viên thuốc này… nếu thật sự có tác dụng như lời Mục Tu nói, thì quả là thứ tốt khó tìm.
Diệp Kính Tửu vẫn cảnh giác: “Ngươi chỉ là đệ tử Trúc Cơ kỳ, làm sao có được thứ này?”
“Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, không cha không mẹ, không có chỗ dựa sao?”
Mục Tu nói rất khó nghe, không nhận ra lời nói của mình tổn thương người khác bao nhiêu, chỉ nói: “Ta không chỉ là đệ tử thân truyền của chưởng môn phái Tiêu Dao, còn có thân phận khác.”
Thiên tài thường sinh ra trong thế gia đại tộc, Mục Tu là con vợ cả của gia chủ thế tộc tu chân Mục gia, từ nhỏ đến lớn, cậu ta muốn gì được nấy. Còn những thiên tài không có bối cảnh như Diệp Kính Tửu thì rất hiếm, lại còn là cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, quả là chuyện lạ.
Diệp Kính Tửu chỉ xem cậu ta như chó không bỏ được thói ăn phân, nén giận: “Ta nhận, ngươi đi đi.”
“Nhận lễ xin lỗi, sau này chúng ta là bằng hữu.”
Mục Tu tự nhiên ngồi xuống bên giường Diệp Kính Tửu: “Ta ngồi ở trong phòng bằng hữu một lát, ngươi sẽ không đuổi ta đi chứ?”
Diệp Kính Tửu bị da mặt dày của người này làm cho sửng sốt, Mục Tu ngồi bên cạnh cậu với vẻ mặt bình thường, cậu ta lại còn ngồi gần đến thế, dù cách một lớp chăn cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm nóng rực từ đối phương, cậu cảnh giác dịch người vào trong: “Ngươi còn nói vậy à, không phải ngươi đã bảo ngươi không kết giao bằng hữu sao?”
“Ta không kết giao bằng hữu, nhưng ta kết giao ——”
Mục Tu thấy Diệp Kính Tửu định tránh xa cậu ta, ánh mắt híp lại, kéo tay cậu: “Ngươi tránh cái gì?”
Cậu ta dừng lại một chút, tiếp tục nói những lời chưa dứt, ánh mắt nóng rực nhìn Diệp Kính Tửu, giọng khàn khàn: “Ta kết giao… bằng hữu để ta chịch.”
Diệp Kính Tửu lập tức xù lông, cậu giật tay khỏi Mục Tu, giận dữ nói: “Ai là bằng hữu của ngươi! Không phải ngươi thích đại sư huynh sao? Ngươi vừa nghĩ đến đại sư huynh vừa làm chuyện này, ngươi có thấy ghê tởm không?!”
“… Ta không thích đại sư huynh nữa.”
Mục Tu nói: “Diệp Kính Tửu, hiện giờ ta thích ngươi, được không?”
“… Cái gì?”
“Không được cũng phải được, lời nói của ngươi không có giá trị.”
Mục Tu đè Diệp Kính Tửu đang ngơ ngẩn xuống, hơi thở nóng rực phả vào mặt Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu mở to mắt, nhìn thiếu niên tuấn tú đang nặng nề nhìn cậu, đôi mắt đen láy như bùng cháy ngọn lửa dữ dội, cậu nghĩ rằng đối phương định nói điều gì đứng đắn, nào ngờ lại nghe Mục Tu nói: “Diệp Kính Tửu, ta thích ngươi đến vậy, ngươi cho ta liếm vú và âm hộ như đêm đó được không? Ta đảm bảo… lần này không đâm vào trong.”
Diệp Kính Tửu: “…”
Tên biến thái này, đúng là không cứu được nữa rồi.
“Ngươi! Cút! Ngay! Cho! Ta!”
——
Một bên khác, Sầm Lan nghe chưởng môn kể từ việc phong ấn Chuông Ma Thuật đến tình hình thiên hạ, từ yêu thú bỗng nhiên tràn ra từ Tù Uyên đến an nguy của Yến Lăng Khanh, cuối cùng thật sự không nói nên lời, mới bèn chuyển sang chuyện của Mục Tu và Diệp Kính Tửu.
“Thật không ngờ thằng nhóc Mục Tu lại bắt nạt tiểu đệ tử của sư thúc đến khóc.”
Chưởng môn cười ha hả nói: “Nhưng chuyện đó đã qua rồi, giờ Mục Tu đi xin lỗi, hai người chắc chắn sẽ làm lành. Huống chi, Lăng Khanh đánh đồ nhi ta đến mức nửa tháng không xuống giường được, thương thế mới hồi phục không lâu.”
Ông ta nói ra chuyện này mà không hề che giấu, cho rằng Sầm Lan sẽ không để ý.
Nào ngờ vừa dứt lời, đáy mắt Sầm Lan hiện lên hàn ý, lạnh lùng hỏi: “Bắt nạt đến khóc?”
Chưởng môn lập tức ngây người, cảm thấy không ổn, cho rằng mình nói sai, căng da đầu đáp: “Đúng vậy… dù không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng chắc là đám thiếu niên cãi cọ thôi.”
“Vô lý.” Nếu chỉ là đùa giỡn, sao Lăng Khanh lại trút giận cho Diệp Kính Tửu?
Sầm Lan nghe Yến Lăng Khanh ra mặt vì Diệp Kính Tửu, lập tức biết ma tu nhỏ ngốc nghếch này đã chịu thiệt.
Một tháng chung sống, cộng thêm việc giao hòa biển ý thức, Sầm Lan đã sớm biết ma tu mà lúc trước y cho là thâm sâu khó lường này, thực chất chỉ là một thiếu niên ngây thơ.
Tuy y vẫn thắc mắc vì sao Hoa Bất Tiếu lại phái một ma tu như vậy đến giám sát y, nhưng…
Từ nay về sau, người là của Sầm Lan y.
Người của y, đương nhiên không thể bị người khác bắt nạt.
Mục Tu.
Sầm Lan biết cậu ta, ngoài việc là đệ tử sư điệt này của y, còn là thiên tài nổi bật nhất phái Tiêu Dao, đích trưởng tử mà thế gia đỉnh cấp Giới Tu Chân- Mục gia ngàn cầu vạn cầu mới có. Sầm Lan chỉ gặp cậu ta vài lần, nhưng cũng biết tính tình cậu ta ngang ngược, ra tay tàn nhẫn, nếu bắt nạt Diệp Kính Tửu…
Sầm Lan nhớ đến thân thể nửa lộ nửa che của Diệp Kính Tửu dưới suối nước nóng đêm đó, lông mày y giật mạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống, phất tay áo bỏ đi.
“Lâm Chí, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện đồ đệ kia của ngươi không làm chuyện gì khác.”
Sầm Lan đột nhiên phất tay áo bỏ đi, chưởng môn ngây người, vội vàng đuổi theo vị tổ tông sống này của phái Tiêu Dao.
Trên đường đi, chưởng môn thầm cầu nguyện: Thằng ranh con, đồ nhi ngoan, ngươi nhất định đừng làm chuyện gì ngu ngốc!
*
“Ngươi! Cút! Ngay! Cho! Ta!”
Đó là Diệp Kính Tửu nói, còn tay Mục Tu đã xuyên qua lớp áo sờ lên vú cậu rồi.
Diệp Kính Tửu không đẩy cậu ta ra được, bị Mục Tu sờ soạng mà vừa giận vừa thẹn, thân thể sắp trưởng thành hoàn toàn không chịu nổi kích thích nào, cậu lập tức có phản ứng, thở gấp nói: “Mục Tu, ngươi… ha… ngươi làm gì vậy!”
“Diệp Kính Tửu, ta đã tìm hiểu tư liệu về cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.”
Mục Tu đè lên người Diệp Kính Tửu, bàn tay to lớn sờ lên phần thịt mềm đó: “Lần trước ngươi bị ta sờ soạng liếm láp, còn tiết dâm thủy, lại sắp trưởng thành, chắc là dục vọng đã bị khơi dậy rồi? Sau khi ta đi, có phải rất ngứa ngáy không? Ta sợ ngươi khó chịu, nên giúp ngươi giải tỏa.”
Diệp Kính Tửu bị cậu ta sờ đến thở hổn hển, Mục Tu túm lấy núm vú cậu xuyên qua lớp vải, Diệp Kính Tửu lập tức cứng đờ, giận dữ nói: “Ha… không… không có! Ngươi… ư… ngươi mau cút đi!”
Mục Tu không tin, bình tĩnh nói: “Một tháng nay, ngươi không lén tự chơi âm hộ của mình sao?”
“Ngươi nói cái gì vậy! Mục Tu! Ngươi có biết xấu hổ không!”
Diệp Kính Tửu nhận ra chân Mục Tu cứng nhắc kề giữa hai chân mình, đầu gối cậu ta ma sát vào chỗ kia khiến cậu sung sướng đến phun nước, lại nhớ đến đêm đó đầu dương vật của Mục Tu đã đâm một chút vào âm hộ của mình, cậu suýt bị dương vật của cậu ta phá trinh.
Cậu cảm thấy nguy hiểm, bất chấp tất cả, cậu dùng thần thức hậu kỳ Kim Đan mạnh mẽ tấn công thần thức Mục Tu, nhân lúc đối phương đang hoảng sợ thì đá Mục Tu xuống giường, cậu vội vàng chỉnh lại y phục, phỉ nhổ: “Tên biến thái chết tiệt, cút!”
Mục Tu bị Diệp Kính Tửu đá xuống đất, đầu óc đau nhói, cậu ta xoa đầu, “shh” một tiếng.
… Thần thức đã tới hậu kỳ Kim Đan? Sao có thể?
Tu vi của Diệp Kính Tửu rõ ràng mới ở trung kỳ Trúc Cơ, sao thần thức lại…
Mục Tu nheo mắt, ánh mắt dần trở nên âm trầm, lạnh lùng tàn bạo, trầm giọng nói: “Diệp Kính Tửu, ngươi kết nối tinh thần với ai?”
Diệp Kính Tửu tưởng Mục Tu định đánh cậu, không ngờ đối phương lại hỏi như vậy. Cậu nhìn ánh mắt lạnh lùng tàn bạo của thiếu niên rồi lấy chăn trùm kín thân thể, nhỏ giọng nói: “kết nối tinh thần gì? Ta không có.”
“Không có? Ngươi chỉ là một đệ tử trung kỳ Trúc Cơ, sao thần thức có thể tăng trưởng nhanh như vậy, trừ khi là có người…”
Mục Tu chưa nói xong thì bị một luồng kiếm khí tràn ngập sát khí đánh bay ra ngoài, cậu ta đập mạnh vào cột trụ của điện Tĩnh Tu, làm nứt toạc cả cột đá, ý thức cũng dần dần mơ hồ, mắt dần tối sầm lại, nhưng trước khi chìm vào bóng tối, cậu ta lại nhìn chằm chằm bóng người lạnh lùng kia.
… A, cậu ta biết rồi.
Trong điện Tĩnh Tu có ba người, đại sư huynh chỉ có tu vi trung kỳ Kim Đan, dù có kết nối tinh thần với Diệp Kính Tửu cũng không thể khiến thần thức đối phương đột phá đến hậu kỳ Kim Đan.
Không phải đại sư huynh, chỉ có thể là sư tổ…
Sư tổ… ha…
Ý thức Mục Tu dần tan biến, đầu cúi xuống, bàn tay vẫn nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Giờ đây, lại thêm một người nữa tranh giành với cậu ta…
“Đồ nhi ——”
Chưởng môn ôm lấy Mục Tu hôn mê bất tỉnh vì bị một kiếm của Sầm Lan đánh, nhìn thấy vết thương mới lành của Mục Tu lại nứt toác, tâm trạng ông ta lập tức sụp đổ.
Ông ta hận rèn sắt không thành thép nhìn đồ đệ nhà mình: “Ngươi cứ xin lỗi đàng hoàng đi! Sao lại cứ đi trêu chọc người ta! Đến nỗi bị thương, nghiệt đồ!”
“Lâm Chí, nể mặt ngươi, mang hắn đi khỏi tầm mắt của bổn tọa.”
Chưởng môn quay đầu, nhìn thấy sát khí nồng đậm trong mắt sư thúc, lập tức ôm Mục Tu chạy mất: “Sư thúc, xin lỗi! Đợi tên nghiệt đồ này tỉnh lại, ta sẽ bảo nó đến xin lỗi!”
*
Diệp Kính Tửu vẫn chưa hoàn hồn, Mục Tu đã bị sư tôn đánh bay ra ngoài, hôn mê bất tỉnh.
Đợi khi sư tôn đến trước mặt cậu, cậu ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn sư tôn hôm nay đặc biệt đáng sợ, giải thích: “Sư tôn, ta…”
“Hắn động vào ngươi?” Sư tôn ngắt lời cậu, lạnh lùng hỏi.
Diệp Kính Tửu không biết tại sao sư tôn biết chuyện này, núm vú cậu vẫn còn hơi sưng tấy, ấp úng nói: “Không… không có…”
“Diệp Kính Tửu, cái gọi là tu luyện ý thức của ngươi tức là kết nối tinh thần.”
Sư tôn nói: “Nếu không biết kết nối tinh thần là gì, bổn tọa cho ngươi một ngày để tìm hiểu.”
“Bây giờ, cởi y phục ra. Nói cho bổn tọa, vừa rồi, trước đây, tên tiểu súc sinh kia… đã đụng chạm qua chỗ nào của ngươi?”
[Tác giả có lời muốn nói:]
“A… dương vật to lớn đâm vào âm hộ rồi…” Mèo tinh nhỏ ngửa cổ, mặt mũi tràn đầy sắc dục.
Dương vật to lớn của tên tu sĩ xấu xa kia như một quả cà tím lớn, dù dương vật hơi cong, vẫn đâm vào âm hộ, quấn lấy lớp thịt mềm mại, chịch sâu vào trong, khoái cảm trào dâng, chỉ hận không thể để dương vật của tên tu sĩ xấu xa kia đâm mạnh bạo hơn nữa.
Diệp Kính Tửu vểnh mông, cái đuôi mèo xù xì cọ vào cơ bụng nam nhân, lưng cậu lõm xuống, trắng nõn bóng loáng, lộ ra vòng eo xinh đẹp. Nam nhân nhìn sắc đẹp trước mắt, ý cười trong mắt càng sâu, gã ưỡn lưng, đâm dương vật vào âm hộ ướt át, căng chặt, một tay nắm tóc dài của mèo tinh nhỏ, ép cậu ngửa người ra sau, tay kia mạnh mẽ vỗ lên bờ mông trắng trẻo tròn trịa, đánh cho mông cậu sưng đỏ.
Gã đánh mông mèo tinh nhỏ, đánh cho cái mông trắng nõn ấy nổi lên từng vòng gợn sóng, cười khẽ nói: “Mèo nhỏ, dương vật to lớn của thúc thúc cắm vào âm hộ ngươi có sướng không?”
Diệp Kính Tửu chống tay trên đất, hu hu khóc rống, âm hộ bị đại dương vật đâm đến sung sướng mà phun nước, nhưng mông nhỏ bị tên tu sĩ xấu xa đánh đau quá, tóc cũng bị tên tu sĩ xấu xa giật đau quá.
“Hu hu hu… thoải… thoải mái… a… âm hộ sắp bị tu sĩ thúc thúc đâm hỏng rồi…”
Mèo tinh nhỏ cực kỳ sợ tên tu sĩ xấu xa suýt nữa lấy mạng cậu, bèn cố gắng cong mông, chủ động đón nhận bàn tay nam nhân, mông bị vỗ vừa đau vừa ngứa, lắc mông để dương vật cà tím của tên tu sĩ xấu xa kia đâm vào tử cung, cho gã mau chóng đạt cực khoái.
Âm hộ bị dương vật của tên tu sĩ xấu xa ma sát đến sung sướng tột cùng, dâm thủy phun thẳng ra ngoài, Diệp Kính Tửu khóc nức nở nói: “Hu hu… thúc thúc mau đâm dương vật vào tử cung của Tiểu Tửu đi… hức hức… sướng quá…”
“Ha… mèo nhỏ thật là tham ăn.”
Nam nhân liếm môi, nâng mông mèo tinh nhỏ lên, dưới háng hung hăng va chạm, đầu dương vật đâm vào cổ tử cung mềm mại của mèo tinh nhỏ, gã ta cúi đầu hôn lên vòng eo xinh đẹp của thiếu niên: “Thúc thúc này sẽ đâm dương vật vào tử cung của mèo nhỏ nhé.”