[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 12
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 12 - Bí mật bị sư tôn phát hiện (easter egg: Xuất hiện nhân vật mới)

Ngày hôm sau, quả nhiên sư tôn đã đến nơi tu luyện.
Vẻ mặt Diệp Kính Tửu tràn đầy mong chờ nhìn sư tôn, sư tôn bảo cậu ngồi thiền tĩnh tâm y như trình tự lần trước. Đến khi Diệp Kính Tửu tĩnh tâm lại, cậu mới đặt tay lên lòng bàn tay lạnh lẽo của sư tôn, ý thức sư tôn lại tiến vào biển ý thức của cậu.
Vẫn là cảm giác ấm áp như vậy, Diệp Kính Tửu trong biển ý thức dần dần mơ màng, cậu bắt đầu tìm kiếm ý thức mạnh mẽ đó trong biển ý thức. Cậu đến bên cạnh ý thức của sư tôn, không biết xấu hổ mà quấn lấy.
Trong lúc mơ màng, dường như Diệp Kính Tửu nghe thấy tiếng thở dài từ ý thức của sư tôn, ý thức không từ chối Diệp Kính Tửu nữa mà bắt đầu dây dưa, quấn quýt với cậu, Diệp Kính Tửu dần dần chìm đắm trong khoái cảm dây dưa với sư tôn này…
Lần này Diệp Kính Tửu tỉnh lại nhanh hơn nhiều, cũng giống như lần trước cậu vừa tỉnh thì sư tôn đã biến mất không còn bóng dáng, trên người cậu còn khoác một chiếc áo choàng.
Cậu ngáp một cái, thuần thục gấp gọn áo choàng rồi về phòng nghỉ ngơi.
Cứ thế một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua…
Đến ngày thứ tư, Diệp Kính Tửu đã có chút kinh nghiệm với việc kết nối tinh thần, không còn triền miên đến quên cả thời gian như mấy lần trước. Cậu cảm thấy thần thức đã gần đạt đến cảnh giới sơ kỳ Kim Đan viên mãn, sắp đột phá đến trung kỳ Kim Đan, vì vậy cậu vô cùng thỏa mãn, chuẩn bị tách ra khỏi ý thức của sư tôn.
Nào ngờ ý thức của sư tôn hoàn toàn không buông tha cho cậu, mạnh mẽ kéo cậu trở lại, cậu bị sư tôn quấn lấy hoàn toàn không thể phân tâm, thế là cậu lại chìm đắm trong khoái cảm thần bí này.
Lần này khi Diệp Kính Tửu tỉnh lại, không còn khoác áo choàng như mọi lần mà là nằm trong lòng sư tôn. Cái ôm này còn chẳng bằng áo choàng mà cực kỳ lạnh. Cậu mơ màng mở mắt liền nghe giọng nói lạnh lùng của sư tôn: “Tỉnh rồi à?”
Ưm… hóa ra là sư tôn. Cậu còn tưởng ai.
… Hở?
Sư tôn? Cậu đang nằm trong lòng sư tôn?!
Diệp Kính Tửu lập tức tỉnh táo lại, cậu vội ngồi bật dậy, lúc này đây đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của sư tôn, cậu chỉ biết lắp bắp nói: “Sư… Sư tôn, con, con…”
Diệp Kính Tửu tưởng mình ngồi thiền không khống chế được cơ thể nên mới không biết xấu hổ mà chui vào lòng sư tôn, mặt cậu lập tức đỏ bừng nóng ran.
Sư tôn không để ý đến vẻ mặt của cậu, chỉ lạnh lùng hỏi: “Tại sao vừa rồi ý thức ngươi muốn rời đi?”
Diệp Kính Tửu sửng sốt, nhớ lại chuyện khi nãy, cậu lập tức giải thích: “Chuyện này… Đệ tử cho rằng thần thức của mình đã tiến bộ với tốc độ quá nhanh, sợ ảnh hưởng đến tu vi, không nên tiếp tục tu luyện ý thức, cho nên… nên muốn rời đi.”
Sư tôn nghe cậu giải thích, y vẫn luôn im lặng nhìn cậu, Diệp Kính Tửu chạm mắt với ánh mắt lạnh lùng của sư tôn nhưng không cảm thấy quá sợ hãi như mọi khi. Không biết do cậu quen rồi hay vì đã tu luyện ý thức với sư tôn nhiều lần nên trong lòng có cảm giác thân thiết hơn nhiều.
Cậu và sư tôn bốn mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt lạnh lùng kia nhìn đi chỗ khác, chỉ để lại góc nghiêng với đường cong hoàn mỹ cho Diệp Kính Tửu chăm chú nhìn.
“… Sẽ không ảnh hưởng đến tu vi.” Sư tôn thản nhiên nói.
Diệp Kính Tửu theo bản năng “hả?” một tiếng.
“Tu luyện ý thức, sẽ không ảnh hưởng đến tu vi.”
Sư tôn rũ mắt, vẻ lạnh lùng trên gương mặt như tảng băng ngàn năm không tan hôm nay lại có vẻ như đang tan chảy: “Ngày mai tiếp tục.”
Diệp Kính Tửu vẫn chưa hoàn hồn, chỉ đáp theo bản năng: “Vâng, sư tôn.”
Sau khi sư tôn rời đi, Diệp Kính Tửu mới hoàn hồn, nghiêng đầu tự hỏi: “Sư tôn muốn ta tiếp tục tu luyện ý thức với ngài ấy? Thế gian này còn có chuyện tốt như vậy sao?”
——
Hôm nay Diệp Kính Tửu còn có việc quan trọng, đó là liên lạc với ma tôn Hoa Bất Tiếu.
Vốn cậu định bảy ngày báo cáo một lần nhưng vì tạm thời ở lại điện Tĩnh Tu, không thể tùy tiện hành động như trước. Trước khi đi cậu đã báo trước với ma tôn nên mới chậm trễ đến hôm nay.
Lúc cậu trở về phòng, trời đã xế chiều, nến vừa được thắp lên.
Cậu cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận sư tôn không ở gần đây mới lén lút mở pháp khí truyền tin.
Đợi một lúc như thường lệ, ma tôn ở đầu bên kia pháp khí truyền tin mới xuất hiện.
Khi Diệp Kính Tửu nhìn ma tôn, đối phương cong môi, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tà mị mang theo ý cười thâm sâu: “Nhóc con, cuối cùng cũng biết liên lạc với bản tôn rồi à?”
Cái gì mà cuối cùng, rõ ràng cậu đã báo cáo rồi…
Diệp Kính Tửu hơi uất ức nhưng không dám phản bác ma tôn, nhỏ giọng nói: “Ma tôn đại nhân, thuộc hạ bắt đầu báo cáo công việc.”
Diệp Kính Tửu bắt đầu cẩn thận báo cáo tình hình của Sầm Lan, mấy ngày nay cậu ở trong điện Tĩnh Tu, thực chất đây cũng là cơ hội tốt để tìm hiểu về nơi phong ấn Chuông Ma Thuật.
… Nhưng Diệp Kính Tửu từng đọc nguyên tác, từ đầu cậu đã biết nơi phong ấn Chuông Ma Thuật nằm ở đâu, chính xác là dưới lòng đất phía sau đỉnh Tĩnh Tu, nó bị Sầm Lan dùng mười tám Dây Trói Tiên trói lại, Sầm Lan còn để lại một tia thần thức canh giữ ở đó, luôn trấn áp Chuông Ma Thuật.
Nhưng trong nguyên tác, tiểu sư đệ bị Sầm Lan cố ý dẫn dắt, còn tưởng nó nằm ở tầng cao nhất của Tháp Phù Đồ ngay trong cấm địa phái Tiêu Dao. Sau đó cứ vậy mà nói cho Hoa Bất Tiếu biết rồi lập tức bị Sầm Lan giết.
Sau đó Hoa Bất Tiếu vì Chuông Ma Thuật mà nhớ mãi không quên Yến Lăng Khanh, thực ra chủ yếu là vì Yến Lăng Khanh nên mới dẫn ma tu tập kích phái Tiêu Dao ngay trong đêm. Hắn bày mưu tính kế để bắt được Yến Lăng Khanh, kết quả lại gặp nạn bị Sầm Lan đánh trọng thương ở tầng cao nhất của Tháp Phù Đồ. Hoa Bất Tiếu vẫn mang theo Yến Lăng Khanh trốn thoát, trở về đại bản doanh của ma tu. Mà lúc này Yến Lăng Khanh đã bị Mục Tu lén hạ Cổ Hợp Hoan, lúc đó vừa hay cổ độc tái phát cuối cùng đã ân ái với Hoa Bất Tiếu.
Diệp Kính Tửu càng nghĩ càng khó chịu.
Cậu và đại sư huynh mỹ nhân đã ở bên nhau, nếu những chuyện tiếp theo xảy ra…
Không được! Nhất định cậu phải ngăn chuyện này lại! Bây giờ đại sư huynh là của Diệp Kính Tửu cậu!
Hoa Bất Tiếu nghe mà mất hứng nhưng khi Diệp Kính Tửu nói đến việc Sầm Lan vào biển ý thức của cậu, sau đó hai người cùng nhau tu luyện trong biển ý thức, vì thế mà tu vi của Diệp Kính Tửu tăng lên rất nhiều, ý cười trên khóe môi hắn lập tức biến mất.
Hắn không cười làm Diệp Kính Tửu không dám nói tiếp, cậu nhỏ giọng hỏi: “Ma tôn? Thuộc hạ nói sai ở đâu à?”
“Nhóc con.” Khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của nam nhân không còn chút ý cười nào, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi và Sầm Lan… ý thức cả hai quấn lấy nhau?”
“À… Đúng, cái… Cái này có gì không đúng à? Ma tôn? Chẳng lẽ sư, Sầm Lan đã đặt thứ gì trong biển ý thức của ta?”
Diệp Kính Tửu lắp bắp nói: “Nhưng ta không cảm thấy gì cả, thần thức còn tiến bộ rất nhiều nữa!”
Thấy vẻ mặt Diệp Kính Tửu ngơ ngác, Hoa Bất Tiếu nheo mắt lại.
Quả nhiên nhóc con này không biết ý thức cả hai quấn lấy nhau có ý nghĩa gì, sợ là ngay cả việc biển ý thức của mình đã có dấu ấn của Sầm Lan còn chưa biết.
Mà nghe nhóc con này nói, lão già Sầm Lan kia biết rõ mà còn cố phạm, nhiều lần thần giao với Diệp Kính Tửu lại chưa bao giờ nói cho Diệp Kính Tửu biết thần giao là gì, có ý nghĩa gì.
Quả nhiên là… Muốn chết, dám động đến nhóc con của Hoa Bất Tiếu này.
Sát ý ngập trời tuôn ra từ người Hoa Bất Tiếu, dù cách một cái màn hình, Diệp Kính Tửu cũng biết ma tôn đã nổi sát ý.
Chân cậu mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, tưởng mình đắc tội Hoa Bất Tiếu, vội vàng kêu lên: “Ma tôn đại nhân bớt giận! Thuộc hạ, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!”
Hoa Bất Tiếu nheo mắt thu sát khí lại. Hắn cầm chén rượu, móng tay đen nhánh sắc bén, sát ý còn chưa hoàn toàn thu lại tựa như lưỡi dao có thể cắt nát thịt vụn, móng tay sắc bén dễ dàng đâm vào thành chén làm chiếc chén này mất một mảnh.
Sắc mặt Hoa Bất Tiếu trầm xuống, chậc một tiếng ném chén rượu xuống đất, rượu văng tung tóe lên tấm thảm lông đắt tiền làm ướt một mảng lớn.
Diệp Kính Tửu nuốt nước bọt, quỳ trên mặt đất cúi đầu thấp hơn.
Chuyện gì thế này? Sao Hoa Bất Tiếu lại nổi giận? Bình thường tên cáo già này luôn tươi cười sao nay lại u ám rồi, còn đáng sợ hơn cả sư tôn?
Là do chuyện cậu nói về việc ý thức cậu với sư tôn quấn lấy nhau? Hay là có gì đó khác?
Hoa Bất Tiếu chống cằm nhìn Diệp Kính Tửu run rẩy quỳ rạp trên đất, hỏi: “Nhóc con, ngươi thật sự không biết cái gọi là ý thức quấn lấy nhau… Có nghĩa là gì sao?”
“Không… Không biết, ma tôn đại nhân, thuộc hạ thật sự không biết.” Diệp Kính Tửu run giọng đáp.
Thật đáng sợ.
Diệp Kính Tửu cảm thấy sát khí của Hoa Bất Tiếu xuyên qua pháp khí truyền tin truyền tới chỗ cậu, sát khí kia vây quanh cổ cậu, dường như chỉ cần cậu nói biết, lập tức đầu và thân chia lìa, chết đến mức không thể chết thêm.
Không khí ngột ngạt im lặng một lúc lâu.
Đến khi Diệp Kính Tửu nghe thấy Hoa Bất Tiếu bỗng cười khẽ một tiếng, sát khí tức khắc tan biến, lúc này cơ thể cậu mới thả lỏng chút, không còn run rẩy.
Diệp Kính Tửu nghe giọng nói lười biếng của nam nhân truyền đến từ trên đầu: “Kính Tửu, cảm giác ý thức quấn lấy nhau có tốt không?”
Diệp Kính Tửu nghe ra giọng điệu lạnh lẽo trong giọng nói của nam nhân, nuốt nước bọt, đáp: “Không tốt, không tốt một chút nào!”
“Ồ? Thật sao?” Tay Hoa Bất Tiếu nghịch lọn tóc của mình, tầm mắt đảo qua Diệp Kính Tửu: “Vậy so với cái khoái cảm vào đêm Kính Tửu lấy ngón tay đâm vào lỗ dâm, phun rất nhiều nước dâm thì sao?”
Này… Sao có thể so sánh như vậy!
Diệp Kính Tửu bị lời nói của Hoa Bất Tiếu làm cho mặt đỏ bừng, xấu hổ khiến cậu há miệng mấy lần cũng không nói nên lời.
“Hả?”
Sát khí lại xuất hiện vây quanh cổ Diệp Kính Tửu, Diệp Kính Tửu bị sát khí đó kích thích đến mức cả người nổi da gà, quên cả xấu hổ, đỏ mắt đáp:
“Tất nhiên… tất nhiên đêm đó thoải mái hơn…”
“Nói chi tiết, Kính Tửu.”
“… Tất nhiên, ngón tay đâm vào lỗ dâm, phun… Phun nước dâm sướng hơn…”
Nghe được câu trả lời vừa ý, trên mặt Hoa Bất Tiếu mới hiện ý cười, dịu dàng nói: “Bé ngoan.”
Diệp Kính Tửu chưa kịp thả lỏng khi may mắn thoát được một kiếp thì nghe nam nhân nói: “Vậy thủ dâm cho bản tôn xem đi, Kính Tửu. Bản tôn muốn nhìn dáng vẻ ngươi tuôn nước dâm.”
Diệp Kính Tửu ngơ ngác: “Thủ, thủ dâm cho ma tôn xem?”
“Bé ngoan, bắt đầu đi.”
…
Thủ dâm cho Hoa Bất Tiếu xem?
Nếu không phải tính mạng cậu nằm trong tay hắn, Diệp Kính Tửu sẽ nhổ nước bọt lên mặt lão ma đầu này, mắng to một tiếng lão già háo sắc không biết xấu hổ.
Cậu đã kết giao với đại sư huynh, Diệp Kính Tửu cũng có chút ý thức trách nhiệm, cậu định sau khi gặp lại đại sư huynh sẽ kể bí mật của mình cho đại sư huynh biết rồi cùng nhau tìm cách phong ấn cơ thể, không để dục vọng làm mờ mắt. Thân thể cậu… Chỉ cho một mình đại sư huynh nhìn.
Nhưng tính mạng trong tay người khác, Diệp Kính Tửu nào có tự tin nói không với Hoa Bất Tiếu? Chỉ có thể nén sự xấu hổ và giận dữ rồi cởi y phục dưới ánh nhìn chăm chăm của Hoa Bất Tiếu, chỉ còn lại đôi tất dưới chân.
Cậu rũ mắt, gò má ửng hồng, da thịt trắng như tuyết. Cơ thể non nớt, nhạy cảm hệt như ngày mà Hoa Bất Tiếu nhìn thấy. Âm hộ hồng hào, run rẩy dưới ánh mắt nam nhân, tiết ra dịch thể trong suốt rơi xuống cánh hoa hồng nhạt nhìn vô cùng dâm đãng.
“Sao Kính Tửu lại nhạy cảm thế?” Ánh mắt Hoa Bất Tiếu thâm trầm: “Chỉ nhìn thôi cũng chảy nước à?”
Diệp Kính Tửu cắn môi, thẹn quá thành giận: “Ma tôn đại nhân cũng biết thân thể ta… Không phải ta muốn chảy!”
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của nam nhân, ánh mắt hắn nóng rực như thúc giục. Diệp Kính Tửu run run giơ ngón tay chậm rãi đâm vào âm đạo, khi ngày càng trưởng thành thì dục vọng của cậu cũng ngày càng dâng trào. Có lúc Diệp Kính Tửu đang ngủ, nửa đêm đột nhiên dục vọng ập đến không nhịn được thường kẹp chăn ma sát để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy và khó chịu mãnh liệt ở âm hộ.
Bây giờ ngón tay vừa đâm vào, lỗ dâm đã vội vàng siết chặt lấy ngón tay Diệp Kính Tửu, khoái cảm lan tràn cơ thể cậu lập tức run rẩy, thở dốc. Diệp Kính Tửu cẩn thận tránh lớp màng kia, cậu chỉ dùng ngón tay bắt đầu thọc vào rút ra ở lớp ngoài lỗ dâm để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Chỉ như vậy cũng đủ rồi, lớp thịt bên trong mút chặt ngón tay cậu, khoái cảm mãnh liệt đúng hẹn mà tới đánh sâu vào đại não Diệp Kính Tửu làm ngực Diệp Kính Tửu liên tục phập phồng kịch liệt thở dốc, vú nhỏ trắng như tuyết run rẩy theo nhịp thở, đầu vú cương cứng, khơi dậy dục vọng.
Muốn, thứ to hơn đâm vào…
Diệp Kính Tửu không chịu được cơn khoái cảm tra tấn người khác này, giọng mũi phát ra âm thanh rất mờ ám: “Hừ… Ưm…”
“Kính Tửu, trả lời bản tôn. Thủ dâm sướng chứ? Ngón tay đâm vào lỗ dâm rất sướng đúng không?”
“Hư… Ư… Bẩm ma tôn đại nhân, rất, rất sướng, lỗ dâm sắp bị ngón tay đâm nát rồi…”
Diệp Kính Tửu khàn giọng đáp, dục vọng dần dần lấn át, ngón tay cậu bắt đầu tăng tốc đâm vào lỗ dâm càng lúc càng nhanh. Mặc kệ ánh mắt tà dâm của ma tôn, cậu dang rộng chân cong người thọc vào rút ra lỗ dâm.
“A a… Không được, sắp bị ngón tay làm cho đạt cực khoái rồi ma tôn đại nhân…”
“Vậy thì cứ bắn đi, Kính Tửu.”
“Ưm —— Sắp ra rồi ——”
Diệp Kính Tửu cong người, cần cổ trắng nõn ngửa ra sau, gương mặt tràn ngập dục vọng.
Lỗ dâm bị đâm khiến khoái cảm dâng trào mãnh liệt, đùi Diệp Kính Tửu run lên, nước dâm bắn ra theo từng nhịp thọc vào rút ra, dương vật nhỏ cương cứng cũng bắn mạnh tinh dịch lên không trung tưới xuống bụng Diệp Kính Tửu.
Lỗ dâm tuôn trào như thác nước, Diệp Kính Tửu vẫn run tay ma sát vào điểm nhạy cảm làm lỗ thịt bị kích thích khoái cảm liên tục ập đến, nước dâm từ sâu trong lỗ dâm tuôn ra. Diệp Kính Tửu dang rộng chân về phía pháp khí truyền tin, đôi chân mang tất dừng giữa không trung. Bỗng nhiên cơ thể cậu co giật mạnh, nước trong lỗ dâm bắn tung tóe lên pháp khí truyền tin, màn hình lập tức bị làm mờ rồi rung lắc dữ dội.
Ánh mắt Hoa Bất Tiếu thâm sâu nhìn Diệp Kính Tửu lộ rõ dáng vẻ dâm đãng mà bản thân không biết, vú trắng nõn nà phập phồng thở hổn hển, thở dài: “Nhóc con, còn chưa phá trinh mà đã dâm đãng như vậy, sau này biết phải làm sao đây? Nhẫn nại thêm chút nữa, cố đợi bản tôn, bản tôn sẽ nhanh chóng… Thỏa mãn Kính Tửu.”
Mà ở một góc khác của điện Tĩnh Tu, Sầm Lan đang ngồi thiền bỗng mở mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Diệp Kính Tửu…”
Từ khi Sầm Lan đặt dấu ấn vào biển ý thức của ma tu nhỏ kia, đây là lần đầu cảm nhận được phản ứng mãnh liệt như vậy của đối phương. Từng tiếng thở dốc, ý thức chìm đắm trong dục vọng, tất cả đều truyền đến Sầm Lan.
Y vốn đang ngồi thiền nhưng ý thức Diệp Kính Tửu quá mãnh liệt, biển ý thức dao động dữ dội, sợ rằng ảo cảnh trong biển ý thức đã biến thành biển tình dục đỏ thắm, kích thích y đến mức khó tả.
Ý thức ma tu nhỏ kia chấn động kịch liệt như thể đang khao khát điều gì đó đi vào cơ thể cậu, biển ý thức vô cùng trống rỗng, chìm đắm trong sự tra tấn của dục vọng. Sau đó tự thỏa mãn trong dục vọng, ý thức lại một lần nữa đạt đến cực khoái rồi chìm vào tĩnh lặng.
Diệp Kính Tửu… Đang thủ dâm?
Ấn đường Sầm Lan nhăn lại, không nhịn được sự khô khốc nơi cổ họng, yết hầu lăn lên lộn xuống. Dưới lớp y phục dương vật y đã căng phồng tạo thành một túp lều khổng lồ.
Ngày hôm sau, mặt mày Diệp Kính Tửu mệt mỏi đến bên cạnh sư tôn. Sư tôn nhìn cậu với vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Diệp Kính Tửu không để ý, cậu định nói với sư tôn là sẽ ngừng tu luyện ý thức.
Hôm qua cậu thấy thái độ của Hoa Bất Tiếu với việc ý thức quấn lấy nhau cứ như đó là chuyện rất quan trọng, nếu không Hoa Bất Tiếu đã không nổi giận. Dù Hoa Bất Tiếu không nói cho Diệp Kính Tửu biết ý nghĩa của việc tu luyện ý thức nhưng hôm nay lúc tới bên cạnh sư tôn, cậu lại không hề muốn tu luyện ý thức với sư tôn nữa.
Tuy rằng rất thoải mái, thậm chí Diệp Kính Tửu còn cảm thấy sướng hơn cả khoái cảm khi bị đâm vào lỗ dâm hôm qua. Hơn nữa thần thức cậu còn tăng lên gấp vài lần, quả thực là trăm lợi mà không có một hại, không thấy có khuyết điểm gì…
Nhưng Diệp Kính Tửu không ngờ sư tôn lại không nghe lời cậu, y nắm tay cậu đi vào biển ý thức của Diệp Kính Tửu. Diệp Kính Tửu mơ màng lại không nhịn được quấn quýt với ý thức của sư tôn.
Thật thoải mái… Thậm chí lỗ dâm hôm qua vừa mới bắt nước dâm, hôm nay lại có phản ứng…
… Hả? Có phản ứng?
Diệp Kính Tửu tỉnh táo hơn, nhận ra dục vọng trong người làm cậu muốn thoát khỏi biển ý thức nhưng sư tôn quấn lấy cậu không cho phép. Cậu không hề biết mình đã thở dốc, chỉ muốn siết chặt hai chân, không thể để xảy ra chuyện gì nữa.
Cứ vậy mà bị ép tu luyện ý thức, lúc Diệp Kính Tửu tỉnh dậy thì trời đã tối, cậu vẫn nằm trong lòng sư tôn, cảm nhận cơ thể lạnh lẽo của sư tôn.
Diệp Kính Tửu mở mắt nhìn sư tôn, dụi mắt buồn ngủ.
“Sư tôn…” Diệp Kính Tửu không hề hay biết mình đang làm nũng, giọng nói mang theo sự thân mật tự nhiên: “Lạnh quá…”
Hôm nay cậu rất buồn ngủ, bình thường cậu đã bật dậy chạy rồi nhưng hôm nay không biết vì sao khi cậu nằm trong vòng tay lạnh lẽo kia đã thoải mái đến mức ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, chỉ muốn ôm chặt lấy vạt áo sư tôn cảm nhận vòng tay lạnh lẽo dần dần ấm lại, thậm chí trở lại thân nhiệt của người bình thường.
Từ sau khi Sầm Lan tu luyện công pháp Huyền Hàn, hiếm khi y ngừng vận hành công pháp như lúc này, nguyên nhân cũng chỉ để người trong lòng ngủ ngon hơn.
Y không cho rằng mình đang ban đặc quyền cho ma tu nhỏ này, sau đó y bế ma tu nhỏ lên rồi đưa về phòng cậu.
Trên đường đi, cả người ma tu nhỏ này lộ mùi sữa, hai má đỏ ửng, quyến luyến cọ cọ vào áo Sầm Lan.
Y nhìn Diệp Kính Tửu, vẻ mặt lạnh lùng sắp dịu đi thì nghe thấy ma tu nhỏ lẩm bẩm: “Đại sư huynh…”
Sắc mặt Tần Lan lập tức đen lại, y lạnh lùng ném ma tu nhỏ lên giường đóng sầm cửa, vẻ mặt lạnh lùng trở về tẩm điện.
Diệp Kính Tửu ở điện Tĩnh Tu đã gần một tháng, những ngày này cậu ngóng trông vô cùng, cuối cùng cũng có tin tức của đại sư huynh. Đại sư huynh nói hắn sẽ trở về trong vòng một tuần, Diệp Kính Tửu vui mừng khôn xiết lúc nào cũng chỉ mong ngày đó nhanh đến.
Trong một tháng ở với sư tôn, Diệp Kính Tửu phát hiện sư tôn không đáng sợ như cậu tưởng. Thậm chí khi cậu nằng nặc đòi sư tôn gấp người giấy nhỏ cho cậu, sư tôn không nói gì mà ngày hôm sau đã có người giấy nhỏ bầu bạn với cậu.
“Không ngờ lại gặp ngươi, mới chỉ qua một tháng thôi mà.” Người giấy nhỏ nhảy nhót ngồi bên cạnh Diệp Kính Tửu: “Sư tổ gấp ta tới đây, ngươi muốn học công pháp gì cứ nói đi, ta sẽ dạy ngươi.”
Diệp Kính Tửu không hề động lòng, cậu bĩu môi: “Thôi đi, ta không muốn ngươi đánh ta, lần trước ngươi đánh ta tới mức sưng mặt mấy ngày.”
“Đánh là thương mắng là yêu, không đánh ngươi thì làm sao ngươi học nhanh như vậy? Vậy ngươi muốn làm gì?”
Diệp Kính Tửu suy nghĩ một chút: “Điện Tĩnh Tu có chỗ nào thú vị không? Ngoài tu luyện và tẩm điện sư tôn, ta chưa đi mấy nơi khác.”
“Chỗ thú vị? Đừng nói là điện Tĩnh Tu, sợ rằng toàn bộ phái Tiêu Dao cũng không có chỗ nào thú vị, chúng ta khổ tu nên không có gì để chơi cả, ngươi nên quên nó đi.”
“Không phải loại đó, là chỗ thư giãn tinh thần.” Diệp Kính Tửu ôm mặt nói: “Ta tu luyện một tháng rồi, mỗi ngày ngoài tu luyện ý thức với sư tôn còn phải luyện công, gần đây cơ bắp đau nhức quá.”
“Tu luyện ý thức? Với sư tổ?” Người giấy nhỏ thay đổi sắc mặt liên tục: “Thật hay giả thế?”
“Ta lừa ngươi làm gì?” Diệp Kính Tửu nhìn người giấy nhỏ, cảm thấy nó có vẻ biết “tu luyện ý thức” là gì bèn muốn nó giải thích cho mình.
Nhưng người giấy nhỏ lại đổi chủ đề, không tiếp tục đề tài này của cậu: “Chỗ thư giãn ở điện Tĩnh Tu? Để ta xem nào, à, phía sau phòng sư tổ có một linh tuyền, linh tuyền này rất thần kỳ. Ngươi ngâm mình trong đó tu luyện, không chỉ thư giãn tinh thần, giảm đau nhức mà tu vi cũng tăng lên rất nhiều. Chỉ là rất hiếm, chỉ có sư tổ mới có.”
“Linh tuyền? Nóng hay lạnh?” Diệp Kính Tửu vểnh tai, chợt nhớ đến có vẻ đại sư huynh đã từng làm chuyện xấu hổ với sư tôn ở đó. Nguyên tác thì tác giả chỉ chú trọng viết cảnh nóng chứ chưa từng đề cập linh tuyền này có công hiệu lớn như vậy.
“Nóng đấy.”
Vậy chẳng phải cũng chính là suối nước nóng của kiếp trước à!
Đã lâu không được ngâm mình trong suối nước nóng, Diệp Kính Tửu lập tức có chút động lòng: “Linh tuyền ấy ở phía sau tẩm điện của sư tôn?”
“Ừm!” Người giấy nhỏ đáp.
Thực ra linh tuyền này được coi như nằm trong tẩm điện của sư tổ. Nơi này là chỗ sư tổ dùng để tĩnh dưỡng thần hồn, vô cùng bí ẩn, ngay cả Yến Lăng Khanh cũng chưa từng đặt chân tới.
Nhưng tiểu đệ tử trước mắt này đã từng thần giao với sư tổ… Nếu để tiểu sư đệ này vào linh tuyền thư giãn, sợ rằng sư tổ cũng không để ý.
Nhưng suy nghĩ một chút, người giấy nhỏ vẫn nói: “Ngươi muốn đi thì cứ đi nhưng nên đợi đêm khuya rồi lén lút tới kẻo vô tình đụng phải sư tổ.”
Diệp Kính Tửu bị linh tuyền trong truyền thuyết kia hấp dẫn đến mất cả lý trí, vội vàng gật đầu: “Ta biết rồi!”
Đến đêm khuya, Diệp Kính Tửu một mình lén lút đến phía sau tẩm điện của sư tôn, cậu vừa bước vào đã cảm nhận được luồng hơi nóng, sương mù bốc lên từ trung tâm.
Quả nhiên là ở đây!
Diệp Kính Tửu phấn khích bước vào màn sương, đi về phía trung tâm nguồn nhiệt. Khi đã đến gần, cậu nhìn thấy một ao linh tuyền nhỏ trong màn sương trắng xóa.
Không lớn như tưởng tượng, nhưng đủ cho một mình cậu ngâm mình.
Diệp Kính Tửu thả lỏng tinh thần trong hơi ấm không ngừng bốc lên, chuẩn bị ngâm suối nước nóng để thư giãn gân cốt mệt mỏi suốt một tháng qua.
Cậu cởi đai lưng, vừa ngâm nga hát vừa cởi y phục, khi chỉ còn lại lớp áo trong mỏng manh, Diệp Kính Tửu bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lẽo từ phía sau: “Diệp Kính Tửu, ngươi tới đây làm gì?”
Mẹ! Kiếp! Có! Người!
Là! Sư! Tôn!
Tay Diệp Kính Tửu cứng đờ trên lớp áo trong cuối cùng, không biết là nên trách mình xui xẻo hay mừng vì mình chưa cởi sạch.
Chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, lại nghe thấy giọng sư tôn truyền đến từ trong màn sương: “Diệp Kính Tửu?”
“Sư, sư tôn.” Diệp Kính Tửu lắp bắp, quay người lại định giải thích với sư tôn.
Cậu vừa bước đi được hai bước, chân bỗng trượt ngã xuống linh tuyền. Diệp Kính Tửu theo bản năng kêu một tiếng, nước suối ấm áp lập tức làm ướt y phục cậu, cậu còn chưa kịp tỉnh táo đã bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo Diệp Kính Tửu rồi nâng lên, Diệp Kính Tửu giật mình, nhận ra mông mình đang ngồi trên một vật nóng.
Sắc mặt cậu cứng đờ, ngẩng đầu lên, thấy sư tôn đang đối diện với cậu, cách không đến một tấc. Thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của sư tôn phả vào mặt Diệp Kính Tửu.
“Diệp Kính Tửu…” Sư tôn nhíu mày, đôi mắt nhìn xuống dừng trên ngực ma tu nhỏ.
Diệp Kính Tửu chỉ mặc một lớp áo trong mỏng manh, khi bị nước làm ướt lớp vải trắng trở nên trong suốt xuyên thấu, nó bao bọc vú nhỏ nhô ra của Diệp Kính Tửu thành một đường cong lộ ra một mảng trắng nõn nà.
Hiển nhiên Sầm Lan thấy rõ thứ ở trước ngực Diệp Kính Tửu, sắc mặt y biến đổi, lại cảm nhận được thiếu niên đang ngồi trên đùi mình. Cơ thể y đã có phản ứng, dương vật nóng bỏng hơi dựng đâm vào một chỗ cực kỳ mềm mại.
Thiếu niên lập tức mềm nhũn nằm trên người Sầm Lan, cậu vẫn chưa nhận ra mình đã bại lộ bí mật, còn đang bận lí nhí giải thích việc nửa đêm lén lút đến đây ngâm mình.
“Sư tôn, con nghe người giấy nhỏ nói ở đây có linh tuyền nên muốn thư giãn một chút, không ngờ sư tôn cũng ở đây…”
Diệp Kính Tửu cảm nhận được dương vật của sư tôn đang áp sát vào lỗ dâm của mình, sắc mặt hết sức phức tạp, cậu chỉ có thể giả vờ không biết gì, may mắn bây giờ cậu vẫn còn mặc một lớp áo nên sư tôn không thể nhìn thấy hết.
Tay cậu đặt lên lồng ngực trơn bóng của sư tôn, phải thừa nhận lúc này vẻ mặt lạnh lùng của sư tôn bị màn sương che khuất phần nào trông vô cùng tuấn mỹ, quyến rũ chết người. Nhưng nghĩ đến đại sư huynh, Diệp Kính Tửu kiên quyết đứng dậy khỏi linh tuyền.
Sầm Lan: “…”
Lúc này y còn nhìn rõ hơn.
Lớp áo trong mỏng manh dính sát vào thân thể thiếu niên làm nổi bật đường cong nơi ngực và nhóc con phía dưới. Khi Diệp Kính Tửu lúng túng bò ra khỏi linh tuyền, y lại nhìn thấy cái mông trắng nõn và… Âm họ mà y vừa chạm vào.
Sầm Lan nhắm mắt lại, gân xanh trên thái dương nổi lên, y thi triển linh pháp đẩy Diệp Kính Tửu trở lại linh tuyền, bản thân thì khoác thêm y phục chuẩn bị rời đi.
Thấy Diệp Kính Tửu vẫn ngơ ngác, Sầm Lan đè nén dục vọng thiêu đốt đang bốc lên trong người, giọng nói khàn đi mấy phần: “Ngâm ở đây đi.”
Nói xong y quay người rời đi.
Diệp Kính Tửu không nghĩ gì cả, cho đến giờ cậu vẫn chưa biết mình đã không còn bí mật gì nữa. Thấy sư tôn nhường linh tuyền cho mình, cậu liền vui vẻ cởi áo rồi ngâm mình trong làn nước ấm áp.
“Ấm quá.” Cậu thoải mái híp mắt lại: “Chờ đại sư huynh về, phải bảo huynh ấy cùng đến đây ngâm, hí hí.”
Linh tuyền ấm áp bao quanh cậu, Diệp Kính Tửu ngâm một lúc, sắc mặt bỗng đỏ lên bất thường.
Vốn dĩ là dương vật của sư tôn đè lên lỗ dâm của cậu khiến cậu ngứa ngáy, cậu đỏ mặt giơ tay xuống phía dưới mò mò chỗ lỗ dâm. Ngón tay thon dài vừa đâm vào, nước suối nóng bỏng lập tức tràn vào lỗ thịt nóng đến mức khiến cậu bắn ra.
“Ưm… Sướng quá…” Diệp Kính Tửu híp mắt thì thầm.
Dưới làn nước suối, lỗ nhỏ của cậu bị ngón tay chọc đến run rẩy rồi lên đỉnh phun nước.
Diệp Kính Tửu cắn chặt răng, nhỏ giọng thở hổn hển để nước suối chảy ra từ lỗ dâm.
“Phải mau chóng đến Trích Tinh Các một chuyến…” Diệp Kính Tửu thở dốc.
Sợ rằng nếu không tìm được bí pháp, dục vọng của cơ thể sẽ nuốt chửng lý trí của cậu.
[Tác giả có lời muốn nói:]
Hiển nhiên Mục Tu không biết chuyện cậu ta và mèo tinh nhỏ kia ân ái bị người khác nhìn thấy hết.
Sau khi cậu ta rửa sạch khuôn mặt bị phun đầy nước bên hồ, vừa quay đầu lại mèo tinh nhỏ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cậu ta cho rằng mèo tinh dâm đãng kia tự chạy mất, trong lòng liền phẫn nộ nói: “Đúng là rút lỗ vô tình! Mèo tinh dâm đãng đừng để ta bắt được ngươi, nếu không nhất định sẽ ép ngươi nhỏ máu nhận chủ, ngày ngày chịch chết ngươi!”
Mà Diệp Kính Tửu bị Mục Tu mắng lúc này đang bị một tên nam nhân bóp cổ nhấc lên giữa không trung, cậu nghe được tiếng Mục Tu, tai lông xù run lên muốn cầu cứu Mục Tu.
Mèo tinh dâm đãng của ngươi sắp bị kẻ xấu bóp chết rồi!
Nhưng cổ cậu bị người ta bóp chặt, một câu cũng nói không nên lời, càng lúc càng dùng sức, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng mãnh liệt theo.
Nước mắt Diệp Kính Tửu lưng tròng, cảm thấy hôm nay mình sẽ chết ở đây.
Meo, cậu mới vừa nếm mùi vị dương vật nam nhân, tuyệt đối không thể chết!
Trong lỗ dâm của cậu vẫn còn tinh dịch, dù bị nam nhân bóp cổ tinh dịch kia vẫn chảy xuống dọc theo đùi từ lỗ dâm ra ngoài, từng giọt tinh dịch trắng đục rơi xuống từ đầu ngón chân.
Tên nam nhân luôn cười tủm tỉm kia dùng ngón tay quệt lấy chút dịch thể lẫn tinh dịch từ lỗ dâm của cậu, đưa lên mũi ngửi rồi khẽ cười một tiếng: “Mùi dâm đãng.”
Đuôi Diệp Kính Tửu rũ xuống, cậu bị bóp cổ đến mức không còn chút sức lực, mặt dần dần tím tái, ngay cả tròng trắng mắt cũng lật lên.
Meo, cậu sắp xuống địa ngục rồi.
Lúc này tay nam nhân mới buông ra. Diệp Kính Tửu ngã xuống đất, không khí ào ào tràn vào phổi, cậu hít thở sâu cảm nhận sự quý giá của không khí, trên cổ trắng nõn đã hiện lên vết bầm tím và cả giấu tích của những vết ngón tay sưng đỏ.
Tên nam nhân kia cũng ngồi xuống, cười híp mắt nhìn cậu, giơ hai ngón tay lên: “Này, mèo tinh nhỏ đáng yêu, ngươi có hai lựa chọn~”
Gã giơ ngón tay lên: “Thứ nhất, hiện nguyên hình để thúc thúc lột sạch lông trên người ngươi. Vừa rồi ta sờ đuôi ngươi, lông mềm mại óng mượt vừa hay là vật liệu tốt để làm đồ trang trí, nhất định có rất nhiều phu nhân tiểu thư thích, có thể bán được giá cao.”
Gã giơ ngón tay tiếp theo: “Thứ hai, bây giờ quỳ xuống đất, vểnh mông nhỏ của ngươi lên rồi mở lỗ dâm ra cho thúc thúc ta đây giải tỏa dục vọng. Xong việc, thúc thúc sẽ trói ngươi lên cây làm quà tặng cho vị bằng hữu tu sĩ kế tiếp.”
“Được rồi~” Nam nhân cười tủm tỉm nói: “Ngươi chọn cái nào? Mèo tinh nhỏ đáng yêu?”
Mèo tinh nhỏ bị tên nam nhân này dọa đến mức lùi lại phía sau, gầm nhẹ một tiếng với gã, nhe răng trợn mắt lộ rõ hung dữ nhưng tên nam nhân này không hề sợ hãi, ngược lại giơ tay bóp cổ mèo tinh nhỏ, Diệp Kính Tửu lập tức không dám động đậy, ngoan ngoãn nói: “Ta chọn cái thứ hai meo.”
“Vậy thì bắt đầu thôi~” Nam nhân vuốt ve cổ Diệp Kính Tửu, ngón tay vuốt nhẹ tai thú của cậu, khàn giọng nói: “Cây gậy bự của thúc thúc cứng đến mức không chịu nổi rồi.”
Diệp Kính Tửu sợ run người nhưng lỗ dâm nghe thấy lời của nam nhân lại chảy nước dâm, chỗ đó còn chứa rất nhiều tinh dịch của Mục Tu. Cậu nằm sấp trên đồng cỏ, cây cỏ trên mặt đất đâm vào da thịt vừa đau vừa ngứa nhưng vẫn vểnh mông lên, dùng ngón tay tách hai môi âm hộ ra, tinh dịch trắng đục từ trong âm đạo chảy ra, nhỏ xuống những chiếc lá xanh non.
Cậu quay đầu, vểnh cái đuôi lông xù lên, lộ ra âm hộ và cúc hoa, nhẹ giọng nói: “Cây gậy bự của tu sĩ thúc thúc mau tới đâm vào Anh Tiểu Tửu đi meo~”
Ý cười trong mắt nam nhân càng sâu hơn, gã đỡ lấy dương vật sưng tím, quy đầu đầy đặn như trứng gà, rãnh bao quy đầu đầy tinh dịch, lỗ tiểu phun ra dâm thủy. Dương vật gã cọ xát lên âm hộ đầy tinh dịch của mèo tinh nhỏ, quy đầu xuyên qua môi âm hộ mập mạp cọ vào tinh dịch của nam nhân khác, sau đó đâm nhẹ vào âm đế sưng đỏ của mèo tinh nhỏ khiến cơn hứng tình của mèo tinh nhỏ bùng phát, lập tức khóc lóc kêu rên: “Hu hu, tu sĩ thúc thúc mau đâm cây gậy bự vào lỗ dâm của Anh Tiểu Tửu đi! Ngứa không chịu được rồi, sắp bị cọ mòn âm đế rồi meo!”
“Ha ha, sao lại vội vàng vậy mèo con?”
Tên nam nhân kia đặt quy đầu vào âm đế không ngừng tiết ra dịch thể của mèo tinh nhỏ, nói xong thì ưỡn eo đâm vào âm hộ ướt át nóng bỏng: “Thúc thúc giúp ngươi bớt ngứa.”