[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 129

Dục vọng hành hạ như thế này, một khi không được thỏa mãn sẽ khiến người ta như bị cào xé tâm can.
May thay, trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu có ấn ký thần thức của Sầm Lan. Ngay khi chú thuật vừa phát tác, Sầm Lan đã cảm nhận được sự bất thường của thiếu niên.
Trước mặt Sầm Lan, hơn chục tầng chú ngữ bao bọc quanh Diệp Kính Tửu bị đánh tan chỉ trong một đòn. Y mặt lạnh như băng, dùng linh lực phá tung cửa phòng, lập tức nhìn thấy thiếu niên co ro trong góc, toàn thân trần trụi, ánh mắt mơ màng trống rỗng, dùng những ngón tay thon dài hung hãn tự xâm phạm hoa huyệt.
Hoa huyệt ướt sũng chảy nước, hòa lẫn chút máu tươi, lớp thịt huyệt mềm mại bị những ngón tay nôn nóng thô bạo xâm nhập, sưng đỏ thảm hại.
Có lẽ ngửi thấy hơi thở của nam nhân, động tác của thiếu niên khựng lại một thoáng. Đôi mắt tràn ngập dục vọng ngước lên, nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng, rồi bò về phía y.
Chưa bò được mấy bước thì cậu đã bị y ôm ngang eo, kéo chặt vào lòng.
Dục vọng mê mẩn khiến Diệp Kính Tửu quên đi đau đớn, chỉ biết hướng về nam nhân để cầu hoan.
Thế là cậu cọ vào lồng ngực hắn, nức nở làm nũng với sư tôn: “Sư tôn… muốn, muốn lắm…”
Sư tôn ôm cậu khẽ đung đưa, cúi mắt nhìn xuống, chưa kịp nói gì thì đại sư huynh bên cạnh đã tiến tới, nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối đỏ ửng của cậu, lại dùng linh lực khiến hoa huyệt vốn sưng đau trở về trạng thái ban đầu.
Đại đệ tử rất chu đáo, nhưng Sầm Lan không cần sự chu đáo này, y càng kiêng dè việc đối phương đem sự chu đáo ấy đặt lên người đạo lữ trẻ tuổi của mình.
Nhưng sự đã rồi, cuối cùng y chỉ lạnh lùng liếc nhìn thanh niên một cái, không can thiệp vào hành động của hắn.
Dấu ấn dâm đãng này phát tác không theo giờ giấc, chẳng có quy luật gì.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là khi chú thuật của Diệp Kính Tửu phát tác, Sầm Lan và Yến Lăng Khanh buộc phải thỏa mãn dục vọng của cậu.
Tình thế cấp bách, Sầm Lan chỉ ôm thiếu niên đặt lên giường.
Không khí không còn cái ám muội nguy cấp như đêm qua nên thoáng chốc trở nên gượng gạo ngượng ngùng.
Dẫu sao chẳng có nam nhân nào có thể thoải mái cởi áo trước mặt tình địch rồi làm chuyện riêng tư nhất.
Nhưng Diệp Kính Tửu không thể chờ đợi thêm được nữa.
Khi bàn tay lạnh giá của nam nhân siết lấy eo cậu, cậu rơi vào trạng thái nôn nóng hơn, nuốt nước bọt đầy khát khao, dùng hai chân quấn quýt lấy cánh tay y.
Lúc Yến Lăng Khanh nhẹ nhàng xoa đầu gối cậu, dùng linh lực chữa lành hoa huyệt bị thương, ngọn lửa dục vọng trong cậu càng bùng cháy dữ dội khiến Diệp Kính Tửu như bị thiêu đốt.
Cậu được đặt lên giường, điều này giúp cậu dễ dàng cử động, dễ dàng cầu ái hơn.
“Mau lên, ha, sư tôn… sư, sư huynh…”
Thiếu niên chẳng chút xấu hổ mà dang rộng hai chân trước mặt hai nam nhân, ngón tay vừa xoa vừa véo âm vật của mình. Cái núm nhỏ ẩn trong hoa huyệt bị xoa đến sưng phồng, đỏ au lấp lánh, miệng huyệt run rẩy chảy nước dâm, cuối cùng tràn vào hậu huyệt, tích tụ thành một vũng chất lỏng lấp lánh.
Cậu gập gối, hai chân dang rộng hết cỡ để phô bày hoàn toàn cả hai hoa huyệt trước mắt hai nam nhân. Một tay cậu vuốt ve dương vật của mình, tay kia dùng hai ngón tách miệng âm vật khiến lớp thịt huyệt đỏ mọng lấp lánh nước bị khuấy động phát ra tiếng chóp chép.
Dấu ấn dâm đãng trên bụng vừa đáng yêu vừa gợi tình. Khi thiếu niên run rẩy siết chặt cơ thể, tinh dịch từ dương vật bắn ra theo tiếng nức nở, văng lên dấu ấn trái tim trông dâm mỹ đến rối tinh rối mù.
“Muốn… muốn dương vật… đâm, vào đây…”
Nước mắt làm ướt khóe mi, thiếu niên nhấc chân e lệ cọ vào dục vọng ẩn dưới lớp áo chỉnh tề của nam nhân, mang theo lời mời gọi trắng trợn: “Sư tôn… sư tôn…”
“Muốn… muốn người đâm ta…”
…
Bầu trời bên ngoài chưa tối hẳn, tiếng chim ríu rít, gió nhẹ nhàng, ngay cả ráng chiều nơi chân trời cũng đẹp đến mê hồn.
Cảnh sắc tuyệt mỹ như thế, đúng là thời điểm lý tưởng để khách đến thăm.
Vân Tú Nhi chống nạnh, tung một cước vào kết giới của đỉnh Tĩnh Tu, ai ngờ lại bị linh lực phản chấn, ngã nhào ngồi lên người Lục Minh.
“Điên thật! Rốt cuộc là vì cái gì chứ, đến cả tư cách trò chuyện với đại sư huynh và Mộc sư huynh mà chúng ta cũng không có sao!”
Vân Tú Nhi ngồi trên người Lục Minh, chẳng có ý định đứng dậy.
Lục Minh ngán ngẩm ngước nhìn trời: “Sư tỷ, hay là chúng ta về trước đi.”
Vân Tú Nhi nhíu mày, dùng ánh mắt “đồ vô dụng” lườm Lục Minh, quát: “Sao mà về được! Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ đến chỗ Mộc sư huynh để học hỏi kinh nghiệm sao?”
Mấy ngày nay, chân trời đỉnh Tĩnh Tu mơ hồ có dấu hiệu đột phá Nguyên Anh, chắc hẳn là Mộc sư huynh sắp tiến cấp, điều này khiến đám sư đệ sư muội như Vân Tú Nhi ngưỡng mộ không thôi.
Một đám sư đệ sư muội lấy hết can đảm nhờ Vân Tú Nhi đến xin kinh nghiệm.
Lục Minh thấy mệt mỏi với đám người chỉ biết phá hoại này, nhưng vì là Vân sư tỷ nên cậu ta vẫn đi theo. Chẳng ngoài dự đoán, bọn họ bị chặn ngay ở đây.
Ai ngờ Vân sư tỷ vẫn không có ý định bỏ cuộc.
“Vậy sư tỷ định làm gì?” Lục Minh hỏi.
Vân Tú Nhi ưỡn ngực, há miệng: “Ta—”
“Hử?”
“Ta… khụ, Lục Minh, ngươi không có cách nào tốt sao? Sư tổ quản chặt quá đấy.”
Lục Minh biết ngay mà.
Chuyện này cuối cùng vẫn đổ lên đầu cậu ta.
Lục Minh chẳng hứng thú gì với việc học kinh nghiệm, cậu ta cũng biết Vân sư tỷ chỉ mượn danh nghĩa này, thực chất là tò mò, ngứa ngáy muốn biết chuyện của Mộc sư huynh.
Thế là cậu ta thở dài, chìa tay về phía Vân Tú Nhi.
Vân Tú Nhi ngơ ngác nhìn Lục Minh, thử đặt tay lên lòng bàn tay cậu ta: “Ngươi làm gì vậy?”
“Khụ.”
Lục Minh ho khan, mặt hơi nóng: “Không phải bảo ngươi đặt cái này, ta bảo ngươi mời đại lão người giấy ra.”
“Ồ ồ, ý ngươi là cái này à.”
“Ừ…”
Mặt Vân Tú Nhi cũng bắt đầu đỏ.
Sau khi giao nhiệm vụ cho đại lão người giấy, Vân Tú Nhi và Lục Minh đứng ngoài chờ.
Đại lão người giấy là do Mộc sư huynh tạo ra, dĩ nhiên không bị kết giới cản trở, nhảy nhót đi tìm chủ nhân của mình.
Đến cung điện của chủ nhân, người giấy nhỏ với ký ức đã khôi phục một phần nhìn tòa cung điện to lớn, nó định nhảy nhót xông vào.
Rồi bị chú người giấy xách cổ lôi ra.
“Nhóc con, đừng quấy rầy chủ nhân ngươi làm việc chính.” Chú người giấy nghiêm túc nói.
Người giấy nhỏ ngây thơ nghiêng đầu, chỉ vào cửa: “Tiểu Tửu! Ở đó!”
Chú người giấy ậm ừ qua loa: “Ta biết.”
“Muốn đi! Tìm y!”
“Không được!”
“Tiểu Tửu! Ở đó!”
“Ta biết rồi.”
“Muốn đi! Tìm y!”
“Đứa nhỏ này…”
Chú người giấy thở dài, túm người giấy nhỏ đến bên cửa sổ, lén lút đâm một lỗ: “Thôi được, được, dẫn ngươi đi xem chủ nhân. Nhưng không được lên tiếng, chỉ được đứng đây nhìn thôi!”
Người giấy nhỏ ngơ ngác nhìn, nó mơ hồ gật đầu.
Qua lỗ hổng trên giấy dán cửa, nó thấy thiếu niên da trắng như tuyết đang bò trên giường, tấm bình phong che khuất những chỗ quan trọng khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.
Nó chỉ biết sư tôn lạnh lùng kia ở trên, còn vị sư huynh dịu dàng mà nó gọi là kẻ xấu nhưng thật ra là người tốt thì ở dưới.
Tiểu Tửu bị kẹp giữa hai người họ, cơ thể đung đưa, khóc lóc đòi “còn muốn nữa”.
Cùng lúc, vài âm thanh dính dớp kỳ lạ vang lên bên tai.
Người giấy nhỏ đảo mắt, chưa kịp nhìn rõ đã bị chú người giấy túm cổ lôi đi.
Người giấy nhỏ cuống quýt, chỉ vào cửa: “Tiểu Tửu! Tiểu Tửu!”
“Thôi đi! Phi lễ chớ nhìn, hiểu không? Tóm lại chủ nhân ngươi không sao đâu!”
Chú người giấy túm nó ném ra ngoài: “Xong, ngươi từ đâu tới thì về đó đi! Ngươi thì hay rồi, được tung tăng chơi ngoài kia, còn chạy tới chỗ chủ nhân ngươi. Nếu ta có cái quyền đó, ta đã…”
Nghĩ đến sư tổ còn trong tẩm cung, chú người giấy hèn nhát im bặt, vẫy tay đuổi người giấy nhỏ đi.
Rời khỏi kết giới, người giấy nhỏ nhanh chóng tìm được Vân Tú Nhi và Lục Minh.
“Này! đại lão người giấy, ngươi gặp Mộc sư huynh chưa?” Vân Tú Nhi hỏi.
Tuy người giấy nhỏ vẫn còn ngây ngô nhưng nó cũng biết Tiểu Tửu không muốn để lộ thân phận với Vân Tú Nhi và những người khác.
Nó không tiết lộ thân phận của Tiểu Tửu, chỉ gọi Tiểu Tửu là chủ nhân trước mặt họ.
“Không có, gặp rồi.”
Nó nói xong, nghĩ ngợi, lại lắc đầu: “Không đúng! Cũng gặp, rồi!”
Nghe đại lão người giấy nói chuyện đúng là mệt, Vân Tú Nhi vội hỏi: “Vậy ngươi thấy gì? Mộc sư huynh sống tốt không?”
Thân phận Mộc sư huynh đến nay vẫn bị chưởng môn sư thúc giấu giếm, Vân Tú Nhi đôi khi nghi ngờ việc sư tổ phong sơn, liệu có phải đã làm gì không tốt với Mộc sư huynh.
— Kết quả đúng như nàng ta dự đoán.
“Đang khóc, chủ nhân đang khóc!”
Người giấy nhỏ lắp bắp, dù nó cảm thấy tiếng khóc ấy mang ý nghĩa khác nhưng nó không thể giải thích với Vân Tú Nhi, đành nói sự thật mà nó thấy: “Cứ khóc, mãi!”
“Ơ thế…”
Vân Tú Nhi và Lục Minh nhìn nhau, nghiêm túc hỏi: “Vậy Mộc sư huynh có bị thương không?”
“Ừm…”
Người giấy nhỏ nghiêm túc suy nghĩ, nó nhớ lại cánh tay trắng nõn của Tiểu Tửu lộ ra đầy dấu răng, trên đùi cũng chi chít dấu răng và vết bầm.
Thế là nó gật đầu chắc nịch: “Có! Chủ nhân trên người, có vết thương! Khắp người, đều có!”
“Hừ…”
Vân Tú Nhi hít một hơi lạnh, nàng ta thật không ngờ mọi chuyện lại đúng y như mình nghĩ!
Lẽ nào vì thân phận Mộc sư huynh có nghi vấn nên sư tổ mới tra tấn cậu ấy như vậy?
Nhưng không đúng, rõ ràng mấy hôm trước ở yến tiệc, sư tôn còn phô trương đưa Mộc sư huynh xuất hiện.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Vân Tú Nhi nghĩ không ra, ngay cả Lục Minh cũng bị lời của người giấy nhỏ làm rối trí.
Thế là sau khi đứng ngoài kết giới đỉnh Tĩnh Tu im lặng hồi lâu, Vân Tú Nhi đột nhiên đập bàn đứng dậy, hét lớn: “Không được! Ta phải đến chủ phong ngay bây giờ, nói chuyện này với chưởng môn sư thúc! Sư tổ tuyệt đối không thể đối xử với Mộc sư huynh như thế!”
“Sư tỷ! Đợi đã—”
Lục Minh chưa kịp kéo nàng ta, Vân Tú Nhi đã ngự kiếm bay lên, lao thẳng về phía đỉnh chính.
Lục Minh mệt mỏi cả tinh thần lẫn cơ thể, dẫn theo người giấy nhỏ đuổi theo Vân sư tỷ.
“Vân sư tỷ, chúng ta còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra…”
“Mộc sư huynh toàn thân đầy vết thương, còn cần làm rõ gì nữa? Sư tổ chắc chắn đã tự mình dùng hình!”
Vân Tú Nhi tức giận: “Rõ ràng mấy hôm trước còn mời Mộc sư huynh dự yến tiệc, vậy mà mấy hôm nay lại phong tỏa để tra hỏi, nam nhân đúng là chẳng có ai tốt!”
Lục Minh bất lực: “Sư tỷ, dù sư tổ có làm gì cũng không thể ác ý với Mộc sư huynh. Người tu hành chính đạo theo đại đạo vô tình, tỷ đừng nghĩ nhiều…”
“Ta… tất nhiên là ta biết, nhưng việc tự ý dùng hình như thế này…”
Vân Tú Nhi do dự một chút nhưng vẫn kiên quyết lao về đỉnh chính: “Tóm lại, chúng ta cứ tìm chưởng môn sư thúc đã!”
Thấy không khuyên nổi Vân Tú Nhi, Lục Minh khẽ thở dài, cuối cùng vẫn đi theo.
Nói cho cùng, cậu ta không tin sư tổ lại đối xử với Mộc sư huynh như vậy.
Nếu cậu ta đoán không sai, thân phận thật sự của Mộc sư huynh đủ để khiến sư tổ, người tu đại đạo vô tình đặt ở đầu quả tim mà đối đãi.
Dù sao, người đó chính là kẻ sau khi giả chết đã khiến sư tổ tâm tro ý lạnh, chọn bế quan…
Và cũng chính vì người đó, sư tổ mới tái xuất, mới dính phải bụi trần.