[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 128

Khi ý thức dần khôi phục, cảm giác đau nhức cả người cũng ập tới.
Diệp Kính Tửu cựa mình ngồi dậy, cái chăn bằng lụa trượt xuống eo nhưng cậu không thèm quan tâm, ánh mắt hướng về phía tấm bình phong tao nhã đang hắt lên ánh sáng mờ ảo.
Bên kia tấm bình phong, bóng dáng mơ hồ của hai người đang đối thoại.
“Đây là chú thuật của người man di, gọi là cổ Ma Dục…”
Giọng của Lô sư thúc ngắt quãng, bất ngờ trầm xuống, ông ta nói thẳng: “Chú thuật này ta không giải được.”
… Không giải được?
Cái gì không giải được?
Diệp Kính Tửu giật mình nhận ra gì đó, cậu lập tức cúi đầu nhìn xuống bụng mình, chẳng biết từ khi nào mà cái bụng vốn trắng trẻo, phẳng lì đã có thêm một dấu ấn mũi tên trái tim màu hồng nhạt.
… Cái gì đây?
Cho đến lúc này chuyện hoang đường đêm qua mới tràn vào não bộ của Diệp Kính Tửu.
Ý thức cậu bỗng chốc trống rỗng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nếu cậu nhớ không lầm thì đêm qua cậu đã cùng với sư tôn và đại sư huynh…
A… đáng chết.
Diệp Kính Tửu vội kéo chăn lụa quấn lại quanh người, day day ấn đường, hít sâu vài hơi mới khiến cái đầu hỗn loạn dần bình tĩnh lại.
Lô sư thúc cáo từ rời đi, cậu nghiêng mặt qua thì nghe thấy tiếng bước chân của sư tôn và đại sư huynh đang từ từ tiến lại gần.
“Kính Tửu, thấy thế nào rồi?” Đại sư huynh hỏi cậu.
Diệp Kính Tửu im lặng lắc đầu, ký ức lúc cậu còn tỉnh táo chỉ đến đoạn đêm qua cậu ngầm ngầm đồng ý ân ái với Yến Lăng Khanh, khi hắn đang say sưa liếm láp hoa huyệt của cậu khiến cho nước ngọt từ môi huyệt non mềm tràn ra khắp nơi.
Chắc hẳn khoái cảm quá mãnh liệt, sau một cơn tê dại đánh thẳng vào đầu óc, ý thức cậu trở nên mơ hồ, chỉ biết đắm mình trong dục vọng.
Có lẽ trong đó cũng có vài lần cậu tỉnh táo, nhưng điều đó dĩ nhiên không hề quan trọng nữa.
Diệp Kính Tửu do dự một lát rồi nói: “Chuyện đêm qua…”
Cậu chỉ mới bị bắt về phái Tiêu Dao nửa tháng nay mà đã vô tình ăn nằm với hai người có quan hệ sư đồ trên danh nghĩa với mình. Chuyện này đúng là khiêu khích trình độ đạo đức của Diệp Kính Tửu.
Cậu đang định chống chế, nghiêm mặt nói ‘Quên chuyện đêm qua đi’ nhưng còn chưa kịp mở miệng thì nam nhân lạnh lùng, tuấn tú trước mặt đã bất ngờ lên tiếng: “Chuyện đêm qua sẽ không phải là lần duy nhất.”
“Ầm—”
Thiếu niên bất ngờ bật dậy, quỳ trên giường. Dù chăn lụa lại bị tuột xuống cậu cũng không quan tâm, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Chờ đã, không phải là lần duy nhất là có ý gì hả?”
Có ý gì chứ?
Lẽ nào cậu và sư tôn còn có đại sư huynh, sau này sẽ còn tiếp tục… Ân ái cùng nhau nữa?
Không phải, chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Người trả lời câu hỏi của cậu chính là Yến Lăng Khanh.
Thật ra lúc này vẻ mặt của Yến Lăng Khanh cũng không tốt lắm nhưng vẫn ép mình mỉm cười khi đối diện với Diệp Kính Tửu, hắn giải thích bằng một giọng ấm áp: “Nghe Lô sư thúc nói cổ Ma Dục của đám người man di để lại là cổ độc, vốn là do một nữ nhân lòng mang hận thù mượn nó để dùng dục vọng ngập trời kết liễu tên nam nhân bạc tình bằng cách chết nhục nhã nhất.”
“Loại cổ độc này ngoài người thi thuật ra thì không ai giải được. Khi cổ độc hoàn toàn xâm chiếm cơ thể, thân xác con người sẽ chết đi, rồi hóa thành một con yêu ma chỉ biết đến dục vọng. Ở chỗ chúng ta, loại sinh vật này được gọi là yêu tộc.”
“Hiện ta bọn ta chỉ biết chính là Liễu Khuê Dao muốn dùng cổ Ma Dục để ‘giết chết đệ’, hòng kích hoạt trận pháp truyền tống mà Thẩm Chi để lại trong người đệ.”
Sau khi cổ Ma Dục bị phát hiện, trận pháp truyền tống trong cơ thể của Diệp Kính Tửu cũng nhanh chóng bị tra ra.
Nhưng lúc này, họ không còn cách nào phá hủy nó, hoặc nói đúng hơn là không thể phá hủy được.
Liễu Khuê Dao chỉ muốn dùng cách này để có được tiểu sư đệ, chứ không thật sự muốn biến cậu thành yêu ma. Nếu họ phá hủy trận pháp, tiểu sư đệ sẽ thực sự trở thành yêu ma sa ngã trong dục vọng, không còn cơ hội quay đầu.
Phải công nhận rằng, tuy chiêu này của Liễu Khuê Dao rất hèn hạ nhưng cực kỳ hiệu quả.
“Hơn nữa sau khi cổ Ma Dục ân ái lần đầu sẽ tiến hành gắn kết với những người đã giao hợp, nó cần hút tinh dịch của họ cho đến khi đối phương kiệt quệ mà chết.”
Nếu không phải Sầm Lan và Yến Lăng Khanh vốn là tu sĩ thì e rằng sau cuộc hoan lạc đêm qua, giờ đây chỉ còn lại một bộ xương khô.
“Nhưng nếu người trúng cổ cố kìm nén dục vọng hoặc không được thỏa mãn, ngược lại sẽ khiến tốc độ chuyển hóa càng nhanh hơn.”
Đây gần như là một bài toán không lời giải. Người trúng cổ muốn làm chậm quá trình chuyển hóa thì phải làm tình với người đã giao hợp lần đầu.
Nhưng con người bình thường sao chịu nổi sự hành hạ ấy, e rằng chẳng bao lâu sẽ chết thảm.
Vậy nên người trúng cổ chỉ có thể tuyệt vọng chờ cơ thể chuyển hóa, cuối cùng trở thành một con yêu ma chỉ biết dục vọng, bị chính đạo thẳng tay chém giết như một thứ yêu vật bị khinh bỉ.
Ngay cả một cái chết tử tế cũng không thể có được.
Bây giờ đám người Lư Thầm cũng không có cách nào ngăn chặn quá trình biến đổi của Diệp Kính Tửu.
Nhưng họ có thể thông qua làm tình để giảm tốc độ chuyển hóa của cậu, ngăn trận pháp truyền tống bị kích hoạt quá nhanh.
Họ hiểu rõ, một khi trận pháp truyền tống lần này được kích hoạt, Diệp Kính Tửu sẽ không còn may mắn được gặp lại như lần này nữa.
Cách giải quyết mà Lư Thầm cho họ chính là vừa dùng dục vọng để lấy độc trị độc, vừa đến Ma Cung để hợp tác với Hoa Bất Tiếu.
Hoa Bất Tiếu tinh thông pháp thuật tinh thần, dựa vào tu vi của hắn hoàn toàn có thể thi pháp giữ lại linh hồn của Diệp Kính Tửu, khiến đám Liễu Khuê Dao chỉ nhận được một cái xác rỗng.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc lại có thêm một người biết được tin Diệp Kính Tửu đã sống lại.
.
Chuyện phải hợp tác với ma tôn, Yến Lăng Khanh cũng không nói cho Diệp Kính Tửu biết.
Hắn chỉ giới thiệu sơ cho cậu biết tác dụng của cổ Ma Dục và cách họ đối phó hiện tại.
Thiếu niên nghe xong thì hít một hơi thật sâu, cũng không bối rối như Yến Lăng Khanh tưởng tượng, trái lại cậu rất bình tĩnh, mời Sầm Lan và Yến Lăng Khanh rời khỏi nội thất, cậu nói rằng mình cần phải suy nghĩ cẩn thận một lúc.
Sau khi tiếng đóng cửa phòng nhỏ nhẹ vang lên, Yến Lăng Khanh và sư tôn dạo bước trên hành lang dài.
Người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng mang vẻ mặt nghiêm nghị, uy áp đáng sợ tỏa ra bốn phía. Yến Lăng Khanh siết chặt nắm đấm, cố sức chống lại uy áp của người kia.
“Sư tôn định làm thế nào? Thật sự phải hợp tác với tên ma đầu đó sao?”
Dù là việc công hay thù riêng, Yến Lăng Khanh vẫn rất khó chấp nhận chuyện hợp tác với ma đầu Hoa Bất Tiếu: “Bí tịch về tinh thần ở Tàng Thư Các của phái chúng ta cũng không ít, xin sư tôn cho Lăng Khanh chút thời gian, đệ tử nhất định sẽ—”
“Nếu như bí tịch về tinh thần ở Tàng Thư Các thật sự hữu dụng thì ngươi cho rằng tổn thương tinh thần bấy lâu của bản tôn trăm năm nay vẫn chưa khỏi hẳn sao?” Sầm Lan lạnh lùng cắt ngang Yến Lăng Khanh.
Nếu như không phải trước đây Diệp Kính Tửu vô tình chữa khỏi tổn thương tinh thần của Sầm Lan thì e là y vẫn còn chịu nhiều tra tấn.
Trước đây vết thương này của Sầm Lan chính là nhu cầu cấp bách để họ hợp tác với thủ lĩnh Ma Cung.
Sầm Lan là tu sĩ cao quý đệ nhất thiên hạ, dĩ nhiên ngay khi trận pháp truyền tống vừa được kích hoạt, y hoàn toàn có thể ép buộc hồn phách của Diệp Kính Tửu ở lại.
Nhưng liệu có gây ra tổn thương nghiêm trọng cho thần hồn của thiếu niên hay không, Sầm Lan không dám chắc.
Từ đầu đến cuối, những đạo pháp mà Sầm Lan đã học trước giờ đều vì mục đích giết người.
Mà đồ đệ của Sầm Lan là Yến Lăng Khanh cũng giống như y.
Bí tịch về tinh thần của phái Tiêu Dao hoàn toàn không có cửa so với pháp thuật mượn hồn của Hoa gia nổi danh ngàn năm trước.
Nhưng cuối cùng hai người họ vẫn không thể đưa ra lựa chọn liên hệ với Hoa Bất Tiếu.
Dù sao sự chán ghét và sát tâm mà Sầm Lan dành cho Hoa Bất Tiếu nhiều hơn hẳn Yến Lăng Khanh.
——
Phía bên này, Diệp Kính Tửu nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, không kiềm được thở dài.
Cậu đã là người trưởng thành rồi, không còn là hậu bối trẻ tuổi như Vân Tú Nhi hay Lục Minh nữa.
Bây giờ cậu đã có thể tự mình gánh vác một vài chuyện…
Có con khỉ!
Tác dụng của cái dấu ấn dâm đãng chó chết đó thật sự mạnh như vậy sao?
Dù cho là có kỳ phát tình thì cậu vẫn còn có chút xíu liêm sỉ. Cái dấu ấn dâm đãng này khiến cậu trở thành một kẻ mất hết sạch liêm sỉ dưới thân nam nhân thì cũng thôi đi, lại còn chỉ khao khát một cái dương vật của nam nhân?
… Chuyện này xem như xong rồi.
Vì sao cậu lại chủ động mời gọi hai nam nhân đồng thời cắm vào cùng một chỗ chứ!
Thật sự có thể ăn hết sao? Cậu sẽ không bị hư chứ?
Diệp Kính Tửu run sợ trong lòng, đưa tay sờ dưới chăn, lát sau cậu như bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may.
Cũng may mà cậu là tu sĩ.
Về phần Liễu Khuê Dao là ai thì bây giờ Diệp Kính Tửu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ký ức nên cũng không nhớ nỗi.
Nhớ lại lời đại sư huynh nói khi trước, cùng với lần tiếp xúc ngắn ngủi trên yến hội, không khó để cậu nhận ra rằng nam nhân này ít nhiều cũng có máu biến thái trong người.
Nhưng cậu không ngờ đối phương lại độc ác đến mức hạ loại chú thuật hủy hoại tâm trí này lên người cậu.
Mục đích của đối phương không phải là giết chết cậu mà chỉ muốn lợi dụng trận pháp truyền tống của Thẩm Chi để đưa cậu trở về.
Đây rốt cuộc là tâm lý biến thái đến cỡ nào mới có thể nghĩ ra cái cách tồi tệ như thế này!
Còn nữa…
Diệp Kính Tửu bất ngờ ngồi dậy, mái tóc bị chính mình cào rối như tổ quạ, ánh mắt cụp xuống, biểu cảm vốn sinh động dần trở nên trầm lặng.
… Chuyện cổ Ma Dục lần này, Thẩm Chi rốt cuộc có tham gia hay không?
Hoặc là nói, trong chuyện này hắn đóng góp mấy phần?
Nếu như người hợp tác với Liễu Khuê Dao thật sự là Thẩm Chi, lẽ nào hắn lại dung túng cho Liễu Khuê Dao hạ loại chú thuật này lên người cậu sao?
Rốt cuộc hắn có từng xem Diệp Kính Tửu là… đạo lữ của mình không?
“…”
Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm trạng.
Không, người phản bội trước không phải là Thẩm Chi mà là cậu.
Là cậu phát tình ở thuyền độc mộc, ân ái cùng Yến Lăng Khanh.
Là cậu phát tình ở hồ linh khí, suýt nữa vượt rào với Sầm Lan.
Là cậu ý loạn tình mê, chủ động tiếp cận Yến Lăng Khanh, âu yếm cùng hắn.
Nếu như thật sự phân tích xem ai là kẻ phản bội thì Diệp Kính Tửu còn đáng trách hơn Thẩm Chi nhiều.
Ký ức mười năm bên Thẩm Chi và những mảnh ký ức thuộc về cậu mười năm trước hoàn toàn tách rời.
Diệp Kính Tửu không phân biệt được cái nào trước cái nào sau, cái nào mới là thứ cậu thực sự muốn trân trọng.
Nhưng không thể phủ nhận, tình cảm của cậu dành cho Thẩm Chi đang ngày càng phức tạp và nặng nề.
Trong ký ức trước đây, thanh niên hoạt bát vui vẻ như chú chó lớn quấn quýt bên cậu dần bị một tầng u ám bao phủ.
——
Dục vọng luôn đến một cách đột ngột như vậy.
Mãi cho đến khi dấu ấn dâm đãng ở bụng sáng lên lần nữa, Diệp Kính Tửu mới phát hiện ra thứ này khó giải quyết đến thế nào.
Yến Lăng Khanh và Sầm Lan vẫn chưa trở về, nhân lúc lý trí vẫn còn chưa biến mất, cậu đã sử dụng pháp thuật bao phủ toàn bộ tẩm cung, khóa chặt cửa phòng.
Diệp Kính Tửu muốn thử xem liệu dục vọng do dấu ấn này gây ra có thể tự mình chịu đựng được không.
Dù việc này được xem là chống đối, có thể đẩy nhanh tốc độ biến đổi.
Diệp Kính Tửu không quan tâm truyền tống trận bị kích hoạt thậm chí cậu còn muốn nó kích hoạt, lúc đó cậu có thể đến gặp Thẩm Chi, sau đó chất vấn hắn về tất cả những hoài nghi của cậu từ khi đi đến thế giới này.
Mang theo suy nghĩ này, dục vọng lần nữa tập kích cậu.
Sự phản kháng của cậu hoàn toàn không đáng kể.
Cơn nóng mơ hồ dần bao lấy Diệp Kính Tửu, rất nhanh đã nuốt trọn toàn bộ ý thức của cậu.
Muốn… tinh dịch…
Muốn… dương vật…
Muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
Ở nơi tối tăm vắng vẻ, thiếu niên y phục xộc xệch cuộn người, phát ra tiếng kêu nghẹn ngào bé nhỏ.
Dưới ánh nến lay động, làn da trắng nõn ánh lên vẻ mềm mại lấp lánh.
Thiếu niên quỳ gối trên đất, cong người, ngón tay không chút do dự đâm vào hoa huyệt, cộng thêm sự kích thích của dấu ấn dâm đãng càng làm cho cậu thô bạo đút mạnh và nhanh vào hoa huyệt khô khốc.
Móng tay bén ngót lướt qua phần thịt đầy đặn khiến nó rướm máu, cậu lại giật mình chưa nhận ra, chỉ muốn có được càng nhiều khoái cảm hơn nữa.
Cậu thấy khó chịu quá, khó chịu sắp điên rồi.
Rõ ràng ngón tay đã nhanh chóng đút vào hoa huyệt nhưng huyệt dâm lại bắt đầu chảy nước, nhưng mà…
“Không đủ… ưm… vẫn chưa đủ…”
Cậu nức nở, phát ra giọng nghẹn ngào ngọt xớt, cầu xin thành khẩn trong không gian vắng lặng: “Muốn, muốn nữa… sư huynh, sư tôn… ha… dương vật… muốn…”
Bất kể là ai.
Bất kể là ai cũng được.
Chỉ cần có thể thỏa mãn cậu.
Chỉ cần giờ đây có thể thỏa mãn cậu—
Bất kể là ai cũng được.