[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 125

Lư Thầm bị một trận chấn động dữ dội đánh thức.
Hắn ta vừa mơ màng mở mắt, đã thấy sư huynh lạnh lùng mà hắn ta luôn muốn tránh còn không kịp vung một kiếm xẻ đôi mặt hồ, dẫn theo hai đệ tử xông vào.
Hắn ta bị dọa ngồi bật dậy, còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì Tiểu Diệp mang vẻ mặt mờ mịt cũng bị sư huynh ấn chặt xuống ghế, bảo Lư Thầm đến kiểm tra.
“Sư tôn, con thật sự không sao…” Thiếu niên yếu ớt nói.
Nhưng sư huynh chẳng hề để ý đến Tiểu Diệp, ánh mắt băng lãnh quét qua hắn ta, muốn hắn ta mau chóng kiểm tra.
Lư Thầm lắp bắp đáp lời, đặt tay lên cổ tay Tiểu Diệp, truyền linh lực vào cơ thể thiếu niên.
Quá trình kiểm tra tốn khá nhiều thời gian, lại thêm Sầm Lan yêu cầu kiểm tra kỹ càng, nên quá trình vô cùng dài dòng và nhàm chán.
Diệp Kính Tửu chủ động lên tiếng: “Lư sư thúc, tối qua người rời đi lúc nào vậy? Con không có ấn tượng gì hết.”
Lư sư thúc ừ một tiếng, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Khoảng giờ Tuất sáu khắc.”
“Sớm vậy sao?” Diệp Kính Tửu ngạc nhiên nói.
Lư Thầm: “Ta ở đó cũng chẳng có việc gì nên trở về trước.”
Trong yến hội tối qua, ba người ở đây là những người tiếp xúc gần gũi nhất với Diệp Kính Tửu.
Yến Lăng Khanh và sư tôn liếc mắt nhìn nhau, chủ động nói: “Lư sư thúc, tối qua người rời đi sớm, có thấy ai khả nghi không?”
Lúc đầu Lư sư thúc lắc đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ tối qua xảy ra chuyện gì sao?”
“Sáng nay, ở rừng trúc trên đỉnh chính phát hiện một thi thể nam nhân bị sát hại, là Vương Thủy ở phòng luyện đan, chúng ta vẫn chưa xác định được thân phận thật.”
Lư sư thúc: “Đột ngột như vậy… Các ngươi muốn ta kiểm tra thân thể Tiểu Diệp, là vì chuyện này liên quan đến Tiểu Diệp?”
“Đúng vậy.”
Yến Lăng Khanh gật đầu: “Tối qua chỉ có ba người chúng ta tiếp xúc với sư đệ, nên Lăng Khanh muốn hỏi sư thúc, lúc ở yến hội người có phát hiện điều gì bất thường không?”
Nhưng khi bị hỏi đến Lư sư thúc lại chỉ lộ vẻ mặt mờ mịt, hắn ta vô thức buông tay khỏi kinh mạch của Diệp Kính Tửu, gãi đầu: “Con nói gì vậy? Yến hội tối qua ta gặp Tiểu Diệp lúc nào?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi, không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Người đầu tiên không nhịn được mà lên tiếng là Diệp Kính Tửu, cậu hỏi: “Lư sư thúc, người quên rồi sao? Yến hội tối qua con tìm người trò chuyện, còn uống rượu chung nữa?”
Lư sư thúc lắc đầu: “Sao ta không nhớ có chuyện này? Ta chỉ nhớ mình uống rượu nửa chừng rồi tự rời đi, đâu có trò chuyện với con? Ta đã nói chuyện gì với con?”
“Cái này…” Diệp Kính Tửu nhất thời nghẹn lời.
Chuyện tối qua cậu và Lư sư thúc thảo luận, thật sự có thể nói ra sao?
Nhưng chuyện này quá kỳ lạ, sau khi do dự Diệp Kính Tửu vẫn kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện tối qua.
Lời này vừa nói ra, Lư sư thúc kích động đập bàn đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng từ cổ lan lên tai, nổi giận nói: “Ai?! Ai muốn hủy thanh danh của ta?!”
Cái gì mà thầm thương trộm nhớ Thẩm Chi? Cái gì mà sát cánh cùng bay!
Tuy Thẩm Chi là động lực thúc đẩy hắn ta nghiên cứu y thuật, nhưng nhiều hơn đó là cái tên này mang đến cho Lư Thầm đau khổ tăm tối vô tận!
Hắn ta chỉ mong một ngày nào đó có thể đường đường chính chính đánh bại Thẩm Chi về y thuật, rồi trừ gian diệt ác, giết chết tên ma đầu điên này!
“Chắc chắn là có người giả mạo ta! Sư huynh, chẳng lẽ đêm qua huynh không phát hiện gì bất thường sao?!”
Lư Thầm vừa dứt lời thì cảm thấy cổ lạnh buốt. Lúc này hắn ta mới nhận ra mình lỡ lời, đụng đến nỗi đau của Sầm Lan sư huynh.
Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, chỉ nói: “Tiếp tục kiểm tra.”
Lư Thầm bất giác rụt người lại, khẽ gật đầu: “Vâng vâng, sư huynh.”
Trong quá trình kiểm tra không ai lên tiếng.
Điều quan trọng nhất bây giờ là mục đích của kẻ giả mạo Lư Thầm tiếp xúc với Diệp Kính Tửu là gì? Là tay chân của ai? Diệp Kính Tửu có gặp nguy hiểm không?
Lâu sau, sắc mặt Lư Thầm càng thêm nghiêm trọng, buông tay ra.
“Sư thúc, sư đệ bây giờ là…”
“Kỳ lạ, thật kỳ lạ…”
Lư Thầm trầm ngâm một lát, lại đặt tay lên cổ tay Diệp Kính Tửu.
“Lư sư thúc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Thật ra Diệp Kính Tửu cũng không cảm thấy thân thể có gì bất thường, chỉ là tối qua sau khi tiếp xúc với “Lư sư thúc” thì hơi mệt mỏi.
Giống như suy đoán của cậu, Lư Thầm kiểm tra rất lâu, cuối cùng hắn ta chỉ lộ vẻ do dự, nói rằng bản thân chẳng kiểm tra ra được gì.
“Không có gì bất thường.”
Đó là câu trả lời cuối cùng của Lư Thầm.
Kẻ đứng sau màn giả mạo “Lư sư thúc” lẻn vào yến hội, tránh được Sầm Lan tiếp xúc với Diệp Kính Tửu, nhưng lại không làm gì?
Nghĩ thôi cũng biết là không thể!
Đó là lý do vì sao vẻ mặt Lư sư thúc nghiêm trọng.
“Nếu có gì bất thường, e rằng là chuyện trong hai ngày nay…”
Về tình trạng của Diệp Kính Tửu, mọi người lại bàn luận kỹ càng, xác định vẫn có thể giải trừ cấm chú ký ức của cậu.
Chuyện đến mức này Sầm Lan mới nhìn về phía Lư Thầm.
“Nói cách khác, đêm qua thật ra ta đã ngủ một giấc ở đây? Yến hội trong ký ức của ta thực chất chỉ là một giấc mơ? Có người tính kế ta?”
Những người tinh thông loại thần thông này không nhiều.
Lư Thầm nhìn Sầm Lan, nhìn Yến Lăng Khanh, cuối cùng nhìn Diệp Kính Tửu, mới nhận được câu trả lời.
“Có lẽ là vậy.”
“Quái dị, thật sự quái dị…”
Lư sư thúc lẩm bẩm: “Tối qua ta không gặp ai, chỉ ngửi thấy một mùi hương, e rằng mùi hương đó có vấn đề…”
——
Sau khi rời khỏi Phạm Thanh Cốc, ba người đi đường không nói gì.
Diệp Kính Tửu không cảm thấy mình bị tính kế, linh lực dồi dào, đại viên mãn Nguyên Anh sắp đột phá Xuất Khiếu kỳ, cảm giác thân thể rất khỏe mạnh.
Chỉ là giọng nói của kẻ giả mạo Lư sư thúc hay giọng nói xuất hiện trong đầu cậu tối qua, khiến Diệp Kính Tửu có chút dự cảm.
Cuộc sống vốn đã sóng gió, e rằng sẽ càng thêm dữ dội.
“Kính Tửu từng nói, Thẩm Chi rời khỏi tiểu thế giới là để tìm Vạn Ma Thiên Yểm Hoa cho đệ, đúng không?”
Diệp Kính Tửu hoàn hồn, ừ một tiếng: “Đúng vậy.”
“Vạn Ma Thiên Yểm Hoa là bảo vật hiếm có, hiện giờ lại không phải mùa Vạn Ma Thiên Yểm Hoa nở. Nếu hắn ra ngoài, chắc hẳn đã có tin tức về Vạn Ma Thiên Yểm Hoa.”
Yến Lăng Khanh nói: “Ta đi du lịch, tình cờ nghe nói Trích Tinh Các có cất giấu bảo vật này. Nếu đúng vậy, hắn đi tìm Trích Tinh Các.”
“Trích Tinh Các?”
Diệp Kính Tửu chưa từng nghe Thẩm Chi nhắc đến, thấy vẻ mặt Yến Lăng Khanh lúc nói trầm xuống, trong lòng suy nghĩ: “Nơi đó là gì? Tàng bảo các? Có quan hệ không tốt với phái Tiêu Dao?”
Yến Lăng Khanh gật đầu, không muốn nói nhiều với Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu nhìn về phía Sầm Lan, nam nhân nói: “Nếu Liễu Khuê Dao còn sống thì không có gì lạ.”
“Dù sao hắn cũng sẽ không giết Kính Tửu.” Yến Lăng Khanh nói.
“Liễu Khuê Dao là ai? Ta quen hắn sao?” Diệp Kính Tửu đột ngột hỏi.
Cậu hỏi nhưng hai nam nhân trước mặt không trả lời.
Thật sự…
Rõ ràng là hai người này muốn cậu khôi phục ký ức, nhưng khi cậu hỏi về chuyện cũ, lại đề phòng hơn ai hết.
Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi, nói: “Tối qua, khi người kia đụng vào ta, ta buồn ngủ, thoáng nghe thấy giọng nói của một nam nhân. Hắn cười nói sẽ tìm ta, rất quái dị, giống như một tên biến thái. Hai người nói Liễu Khuê Dao cũng quái dị như vậy, thế thì người tiếp xúc với ta tối qua chắc chắn là hắn.”
Cậu nói xong, thấy Sầm Lan nhìn chằm chằm mình, áp lực khá lớn: “Sao vậy? Sư tôn?”
“Tại sao trước đó không nói với bổn tọa?”
“Con giải thích không rõ.”
Diệp Kính Tửu nhún vai: “Có lẽ con chưa đủ tin tưởng hai người? Hoặc là con vừa nhớ ra.”
Thật ra không toàn như thế.
Sở dĩ không nói là do Diệp Kính Tửu không muốn nhắc đến người nọ trước mặt hai người.
Thanh âm kia…
Chỉ cần nhớ lại trong đầu, thân thể cậu đã căng cứng, vô thức đề phòng.
Cậu tuyệt đối không muốn nhắc đến chủ nhân của thanh âm ấy trước mặt bất kỳ ai.
——
Sau ngày ấy, đỉnh Tĩnh Tu lại có thêm khách.
Kiểm tra nhiều lần vẫn không phát hiện gì khác thường, cuộc sống của Diệp Kính Tửu trở lại như cũ, chỉ là bị giám sát nghiêm ngặt hơn. Ngay cả người quen như Vân Tú Nhi và Lục Minh đến thăm cũng bị ngăn ở ngoài cửa.
Thời gian dần trôi, Diệp Kính Tửu mơ hồ cảm thấy có lẽ chuyện yến hội đêm hôm ấy chưa từng xảy ra.
Dù sao cậu không hề thấy bất thường, thậm chí ký ức trong đầu lại càng thêm phong phú. Những mảnh ký ức vỡ vụn ùa đến, cậu có thể nhớ lại vài đoạn ngắn.
Cũng như đêm nay.
Hôm đó Diệp Kính Tửu hiếm hoi tu luyện với Yến Lăng Khanh đến khuya, sắp đột phá, cậu toàn tâm toàn ý vào tu vi của mình, không để ý đến chuyện khác.
Đại sư huynh luận bàn với cậu, một kiếm cuối cùng vung xuống, cậu thở hồng hộc ngã xuống đất, không để ý hình tượng chút nào, mặt mũi đầy bụi bẩn cậu cũng mặc kệ, như một con mèo nhỏ lấm lem.
“Đất bẩn, mau đứng lên đi.”
Đại sư huynh đưa tay ra, kéo cậu đứng dậy.
Diệp Kính Tửu thấy trên mặt đại sư huynh cũng lấm tấm mồ hôi, bật cười: “Sư huynh, tắm chung không?”
Thanh niên tuấn mỹ ôn hòa thoáng chần chừ, nhìn cậu thật lâu: “Được.”
Đỉnh Tĩnh Tu không chỉ mỗi sư tôn mới có chỗ tắm, bên cạnh chỗ ở của Yến Lăng Khanh cũng có một linh tuyền thiên nhiên, linh khí không nồng đậm bằng điện Tĩnh Tu, nhưng cũng là bảo tuyền hiếm có.
Diệp Kính Tửu hiểu rõ mối quan hệ trước đây của hai người, cậu nên tránh hiềm nghi, nhưng khi ký ức dần hồi phục cậu lại muốn thân cận với thanh niên hơn.
Nhưng cậu biết điều, biết nên làm gì, không nên làm gì.
Đến linh tuyền, sương mù mờ ảo, Diệp Kính Tửu mặc áo trong ngâm mình ở nơi cách xa Yến Lăng Khanh nhất.
Yến Lăng Khanh không giống sư tôn.
Hắn không yêu cầu Diệp Kính Tửu lại gần, chỉ dịu dàng hỏi Diệp Kính Tửu nhiệt độ nước thế nào, cơ bắp có đau nhức chỗ nào không.
Sương mù mờ ảo che khuất mọi thứ, bóng người đối diện cũng không rõ theo.
Rõ ràng mông lung như vậy, Diệp Kính Tửu vẫn cảm nhận được hơi ấm và khí tức của thanh niên lan tỏa về phía mình.
Cậu đang tắm cùng đại sư huynh.
Dùng nước suối mang hơi ấm của đối phương tắm rửa thân thể.
Tiếng nước chảy trên người thanh niên khiến Diệp Kính Tửu ngẩng đầu, xuyên qua sương mù nhìn thấy đường cong cơ bắp rắn chắc trên cánh tay thanh niên.
Rồi lại lập tức cúi đầu, thân thể rụt xuống nước.
Thật ra từ đêm mưa trên thuyền, cậu đã có quan hệ thân mật với Yến Lăng Khanh, nếm trải tư vị ân ái.
Nhưng lúc đó tâm trí cậu hỗn loạn, chỉ xem thanh niên là phương tiện giải tỏa dục vọng, an ủi nỗi đau.
Chứ không nhận ra thanh niên yêu cậu tha thiết, xem cậu là người thương là tất cả.
Người đẹp như vậy… lại từng là đạo lữ của cậu sao?
Trên người cậu có gì tốt mà có thể khiến đối phương toàn tâm toàn ý chứ?
Thật kỳ diệu.
Thời gian dần qua, thân thể Diệp Kính Tửu thả lỏng.
Cậu dựa vào tảng đá, thoải mái nhắm mắt lại, cảm thấy cơn đau nhức trong cơ thể đang tỏa một làn nhiệt ấm áp dưới sự xoa dịu của nước ấm.
“Lúc trước ta từng tắm chung với sư huynh như vậy sao?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Giọng Yến Lăng Khanh vọng lại từ sương mù: “Chưa từng.”
“Vì sao? Chẳng phải ta và sư huynh đạo lữ sao?”
Im lặng một lát, thanh niên đáp: “Lúc đó ta nghĩ sau này sẽ có cơ hội.”
“Nhưng ta từng tắm cùng sư tôn.”
Ngón tay khẽ gõ lên đá, Diệp Kính Tửu vẫn chưa mở mắt: “Ta có chút ký ức, hình như từng cùng sư tôn ở linh trì…”
Cậu dừng lại, bỏ qua những lời sắp nói, chỉ nói: “Sư huynh biết không?”
“… Không.”
Yến Lăng Khanh nói: “Đệ chưa từng nói với ta những chuyện này, Kính Tửu.”
“A, ra vậy…”
Diệp Kính Tửu cũng chỉ biết về quá khứ của mình qua lời Yến Lăng Khanh, faauj ừm một tiếng, nói đùa: “Vậy ra trước kia ta khá đào hoa nhỉ, rõ ràng đã là đạo lữ của sư huynh rồi mà vẫn làm chuyện bội tình bạc nghĩa, chắc đầu óc toàn những suy nghĩ dơ bẩn —”
“Đừng nói về mình như vậy, Kính Tửu.”
Thanh niên kiên quyết cắt ngang lời cậu, Diệp Kính Tửu sửng sốt, nghe Yến Lăng Khanh nói: “Đệ rất tốt.”
“Đệ rất tốt.”
Những từ ngữ rõ ràng đơn giản đến nhạt nhòa này, từ miệng Yến Lăng Khanh nói ra, lại mang một cảm giác kỳ lạ.
Vừa chua xót vừa ấm áp.
Hình như đây không phải lần đầu Diệp Kính Tửu nghe câu này.
Mà mỗi lần đều là do thanh niên trước mặt nói với cậu.
Cậu xuyên qua sương mù, chậm rãi đến gần thanh niên.
Bóng đêm mờ ảo, người đẹp dưới trăng, mái tóc đen ướt át dính vào mặt, càng tôn lên vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không chỗ nào không thể hiện sự ưu ái của tạo hóa.
Nhưng chính người như vậy, trong ánh mắt sâu thẳm lại đầy tình yêu dành cho cậu.
Ài.
Diệp Kính Tửu không khỏi thầm thở dài.
Cậu nhìn Yến Lăng Khanh, nói: “Nói thật, sư huynh, ta không xứng với huynh.”
Đại sư huynh cũng nghiêm túc nhìn cậu, ngón tay khẽ chạm vào mi mắt cậu.
Lúc này Diệp Kính Tửu nghĩ, đại sư huynh sẽ nói gì đây?
Với tính cách của hắn, chắc sẽ nói mấy lời như “trong tình cảm không có ai không xứng với ai”?
Nhưng cậu đoán sai.
“Kính Tửu lớn rồi, càng ngày càng đẹp, lại không nhớ sư huynh.”
Yến Lăng Khanh dịu dàng nhìn cậu, nói: “Sư huynh luôn nghĩ Kính Tửu tốt như vậy, sư huynh phải cố gắng thế nào mới có thể một ngày nào đó đứng bên cạnh Kính Tửu, nói rằng đây là đạo lữ của Yến Lăng Khanh ta.”
“Ta sẽ cố gắng, Kính Tửu. Ta có thể cố gắng hơn nữa, cố gắng hơn nữa. Nhưng ta vẫn sợ…”
“Sợ đệ sẽ không chờ ta.”
“Sợ Liễu Khuê Dao đã giở trò gì trên người đệ, có gây hại cho đệ không.”
“Sợ đệ lại bị cướp đi khỏi ta một lần nữa, cho đến khi ta hoàn toàn mất đi tất cả về đệ.”
Nhưng tình yêu không vì thế mà lui bước, dù phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
“Cho nên ta cầu xin đệ, Kính Tửu.”
“Nhất định phải chờ sư huynh.”
…
Môi cậu bị ngón tay ấm áp vuốt ve, sau đó là nụ hôn khiến ý thức hoàn toàn trống rỗng.
Tất cả động tác đều dịu dàng, nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến Diệp Kính Tửu không thể chống cự.
Tiếng hôn và tiếng rên rỉ của thiếu niên hòa quyện.
Hơi ấm lan tỏa khắp nơi.
Trong thoáng chốc Diệp Kính Tửu lại nhớ ra một mảnh vỡ.
Đó là cảnh cậu đè thanh niên xuống, khẩu giao cho hắn, nuốt tinh dịch của hắn vào cổ họng.
Yết hầu thiếu niên lăn lộn, nuốt tinh dịch xuống, giọng nói khàn khàn, hơi thở ấm áp phả vào tai thanh niên —
“Ta thích huynh, đại sư huynh.”
Dường như chỉ vì câu nói ấy, trái tim thanh niên bị chinh phục hoàn toàn, cam tâm tình nguyện thần phục dưới váy cậu.