[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 123

Chỉ hai ngày sau, Diệp Kính Tửu nghe nói hôm nay sẽ tổ chức bữa tiệc để chúc mừng phái Tiêu Dao cuối cùng cũng có người kế thừa.
Lúc này cậu mới biết, hóa ra hai ngày trước, khi Yến Lăng Khanh ra ngoài cùng Sầm Lan, hắn đã sử dụng một chiêu Kiếm Pháp Vạn Hư trong lúc tỷ thí.
Mà đó chính là kiếm pháp khai tông của phái Tiêu Dao.
Kiếm Pháp Vạn Hư có tổng cộng hai phiên bản, phiên bản đầu tiên do sư tôn của Sầm Lan là lão tổ Du Trần sáng chế, phiên bản thứ hai được Sầm Lan sư tổ cải biên và tối ưu hóa.
Còn Kiếm Pháp Vạn Hư mà Yến Lăng Khanh thi triển lần này thì dường như có đột phá mới.
Điều này càng khiến chưởng môn phái Tiêu Dao Lâm Chí mừng rỡ như điên.
Vốn là Diệp Kính Tửu không được phép tham gia bữa tiệc này.
Thân phận hiện tại của cậu quá đặc biệt lại đang trong tình cảnh nguy hiểm khó lường, đương nhiên cần phải cẩn thận hơn.
Nhưng Diệp Kính Tửu thực sự rất tò mò.
Theo lời người khác kể lại, lần cuối cùng phái Tiêu Dao tổ chức bữa tiệc long trọng như thế này đã là hơn ba trăm năm trước rồi. Lúc đó Sầm Lan đột phá tầng cuối cùng, mọi người đều đến chúc mừng, cho rằng đứa con cưng của trời đã thu hút ánh mắt của người đời từ khi sinh ra này sắp đánh bại thiên lôi rồi phi thăng.
Nhưng không ngờ năm này qua năm khác, vị cường giả mạnh nhất nhân gian này mãi mà không thể phi thăng. Còn một nhân vật khác cũng được mọi người chú ý khác là ma đầu Hoa Bất Tiếu lại vì tâm ma quá nặng, từ ba trăm năm trước tới bây giờ vẫn không thể đột phá tầng cuối nên chung quy vẫn kém Sầm Lan một bậc.
Vì vậy, có thể thấy rốt cuộc bữa tiệc long trọng này của phái Tiêu Dao quý giá đến mức nào, Diệp Kính Tửu dùng ngón chân cũng nghĩ ra.
May mắn là sau khi cậu năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng cũng thực hiện được kế hoạch tham gia bữa tiệc.
Diệp Kính Tửu lấy thân phận Mộc sư huynh tham gia bữa tiệc, cảm nhận xem phái Tiêu Dao, nơi từ trước đến giờ vốn luôn đề cao việc tiết kiệm, khi xa xỉ một lần thì sẽ là khung cảnh như thế nào.
Do quy trình nghi thức, đại sư huynh Yến Lăng Khanh cần phải đi trước một bước để chuẩn bị. Trước khi rời đi, hắn đang cẩn thận thắt đai lưng màu xanh với hoa văn tường vân cho Diệp Kính Tửu, ánh mắt rủ xuống của hắn đầy tỉ mỉ và dịu dàng.
Diệp Kính Tửu ho nhẹ một tiếng, lúng túng nhìn trời, ngón chân âm thầm co quắp.
Vừa cảm nhận động tác dịu dàng tỉ mỉ của thanh niên, cậu vừa nghĩ đến lời của người giấy nhỏ “thừa lúc sơ hở mà chen vào”, “cưỡng đoạt bằng vũ lực”, trong lòng có một cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt.
Không ngờ đại sư huynh nhìn dịu dàng thế mà còn có kiểu chiêu trò như vậy.
“Kính Tửu, hôm nay đến bữa tiệc nhất định phải theo sát sư tôn, cảnh giác cao độ, nếu có người muốn đệ… Kính Tửu?”
“Hả? Ừ ừ vâng…”
Diệp Kính Tửu bừng tỉnh, vội vàng lúng túng cười, “Xin lỗi, lúc nãy ta đang nghĩ vài chuyện.”
“Vậy sao?”
Thanh niên đẹp như thần tiên liếc nhìn cậu, mang theo nụ cười nhẹ tiếp tục cúi đầu chỉnh trang y phục cho cậu, “Vậy Kính Tửu đang nghĩ gì?”
Đầu óc Diệp Kính Tửu hoàn toàn bị “thừa lúc sơ hở mà chen vào”, “cưỡng đoạt bằng vũ lực” chiếm đóng, chẳng suy nghĩ gì đã nói: “À, ta đang nghĩ về đại sư huynh…”
“Hử?”
“Ờ, không phải, ý là…”
Trời ơi, cậu vừa nói cái gì thế?!
Da đầu Diệp Kính Tửu tê dại, vội vàng bổ sung: “Ý là ta đang nghĩ làm sao mà đại sư huynh học được chiêu Kiếm Pháp Vạn Hư đó? Rốt cuộc nó mạnh đến mức nào?”
“Vậy à?”
Thanh niên cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa tóc cậu, “Chỉ là vô tình đạt được thôi. Kính Tửu không cần để ý đâu.”
Thời gian đã đến, Yến Lăng Khanh chào Diệp Kính Tửu sau đó cúi người vái chào Sầm Lan, “Sư tôn, đệ tử xin phép đi trước.”
Sầm Lan gật đầu, ngay sau đó, bóng dáng thanh niên lập tức biến mất trong tầng mây.
Sầm Lan dời ánh mắt đi, nhấp một ngụm trà, “Muốn học Kiếm Pháp Vạn Hư à?”
Lời này… là hỏi cậu à?
Diệp Kính Tửu hơi sững sờ, trong lòng không khỏi có chút xao động, “Sư tôn định dạy con sao?”
Nhưng sư tôn không gật đầu, chỉ liếc cậu một cái, bình thản nói: “Bỏ ý nghĩ đó đi, ngươi không học được đâu.”
Điều này khiến Diệp Kính Tửu bất mãn, cậu không phục nói: “Sư tôn nói vậy, không thử thì sao mà biết được?”
“Kiếm Pháp Vạn Hư sát khí quá nặng, người có thể tu luyện kiếm pháp này cơ bản đều bị sát khí quấn thân. Tức là, trong cơ thể tu sĩ tích tụ sát ý và nỗi u uất rất mãnh liệt.”
Sầm Lan nói: “Mà đây chỉ là bước đầu tiên để có thể tu luyện kiếm pháp này.”
Lão tổ Du Trần sáng tạo kiếm pháp này khi chứng kiến yêu vật hoành hành, dân chúng lầm than ngay trước mặt mình.
Sầm Lan tập được khi bị mọi người đẩy lên vị trí cao, buộc phải gánh vác được trách nhiệm thay đổi thế cuộc nặng nề.
Cha của Yến Lăng Khanh là Yên Đình Vân học được khi yêu vật phá thành, thề giết yêu bảo vệ dân chúng.
Còn Yến Lăng Khanh…
Một luồng khí lạnh phả vào sau cổ Diệp Kính Tửu, cậu bị ánh mắt đột ngột trở nên lạnh lẽo của nam nhân dọa sợ hết hồn, vội vàng dập tắt ý nghĩ, nói nhỏ: “Sư tôn đừng nóng giận, ta không học nữa.”
Nghe có vẻ, Kiếm Pháp Vạn Hư này cũng không phải kiếm pháp tu hành chính đạo truyền thống, ngược lại, nó có hơi tà ác.
Mà Diệp Kính Tửu cũng thực sự không có nhiều sát ý để tiêu hao như vậy.
Nhưng mà…
Nhưng mà Diệp Kính Tửu không khỏi nảy sinh một nghi vấn:
Vậy sát ý và nỗi u uất của đại sư huynh rốt cuộc đến từ đâu chứ?
——
Phái Tiêu Dao tổ chức bữa tiệc đột xuất nên không mời các môn phái khác tham gia, chỉ tổ chức nội bộ.
Tuy nhiên, dù là bữa tiệc nội bộ dành riêng cho môn phái thì đệ tử ngoại môn cũng không có tư cách tham gia, thậm chí nhiều đệ tử nội môn cũng bị chặn lại bên ngoài.
May mắn là Vân Tú Nhi và Lục Minh là đệ tử nội môn được chú ý trong thế hệ mới, có thể ngắm nhìn gương mặt tuấn tú không tì vết của đại sư huynh ở cự ly gần.
Bọn họ ngồi ở hàng sau, đại lão người giấy ngồi trên đầu Vân Tú Nhi, tò mò ngắm nhìn cảnh tượng long trọng ở đỉnh chính.
Chỉ thấy đèn sen xanh điểm xuyết vô số bàn dài, sương mù mờ ảo, du linh tượng trưng cho phúc lành màu xanh nhạt bay qua bay lại trong mây mù, khiến toàn bộ bữa tiệc tràn ngập linh khí dồi dào.
Mà những tiên quả và linh tửu hiếm thấy trước đây được cung cấp số lượng lớn cứ như thể hàng miễn phí, thậm chí mỗi người còn được nhận một phần linh dược có thể nâng cao căn cốt làm quà tặng kèm.
Quả là hạnh phúc đến nổ tung luôn rồi!
Vân Tú Nhi và Lục Minh ngồi cùng một bàn, bọn họ vừa nhỏ giọng trò chuyện một lúc, bầu không khí đột nhiên ngưng đọng, toàn trường lập tức im phăng phắc.
“Chuyện gì xảy ra vậ—— ưm!”
Nói chưa dứt lời, miệng Vân Tú Nhi đã bị Lục Minh bịt chặt, đầu cũng bị cậu ta ấn xuống.
“Chú ý phép lịch sự!” Lục Minh truyền ý niệm.
“Gì mà lịch sự với không lịch sự chứ? Tới chưởng môn sư thúc còn không có tí nghiêm trang nào, cần gì phải nghiêm túc thế ha ha!”
“Không phải chưởng môn sư thúc!”
“Không phải chưởng môn sư thúc, ha ha, vậy còn có ai có uy được như vậy chứ! Lục sư đệ, ngươi thật là buồn cười ——”
Khoan đã!
Không phải sư thúc chưởng môn mà có uy như vậy, không lẽ là ——
Vân Tú Nhi đột nhiên khựng lại, đồng tử chấn động, run rẩy lén lút nhìn lên.
Sư sư sư sư sư sư tổ!
Là sư tổ!
Không phải sư tổ sống trong lời “nếu không ngủ sớm thì sư tổ sẽ về tìm con” mà sư tôn dùng để
dọa nàng ta, mà là sư tổ hàng thật, uy nghiêm lạnh lùng đang đứng trước mặt
nàng ta!
“Trời ơi… sư tổ cũng đến bữa tiệc này sao?”
Giọng của Vân Tú Nhi đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Lục Minh lại rất bình tĩnh, còn có tâm trạng nhắc nhở Vân Tú Nhi.
“Thay vì nghĩ chuyện sư tổ đến bữa tiệc này, chẳng bằng tỷ nhìn xem người đứng bên cạnh sư tổ là ai.”
Người đứng bên cạnh sư tổ?
Vân Tú Nhi chưa kịp liếc nhìn thì người giấy nhỏ trên đầu đột nhiên bụm miệng cười một tiếng, sau đó nhảy nhót trên đầu nàng cố gắng thu hút sự chú ý của người bên cạnh sư tổ.
Người giấy nhỏ tỏ ra thân thiết như vậy?
Không phải chứ, đó là…
Vân Tú Nhi vội vàng nhìn qua, nàng ta hít một hơi lạnh, “Xì ——”
Mộc sư huynh? Người đứng bên cạnh sư tổ là Mộc sư huynh?
Rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ không phải chỉ là một đệ tử nội môn bình thường?
Lúc này, không chỉ Vân Tú Nhi thấy khiếp sợ mà ngay cả các vị đang ngồi phía trên, những người quản lý các đỉnh cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, rõ ràng họ cũng không biết thanh niên bên cạnh Sầm Lan rốt cuộc là ai.
Tuy dung mạo của cậu không có gì nổi bật nhưng tu vi đã ở hậu kỳ Nguyên Anh, đã có dấu hiệu đạt đến viên mãn.
Chẳng lẽ mười năm nay, Sầm Lan lại thu nhận một đệ tử nữa? Làm sao có thể? Mười năm nay y đều bế quan!
… Khoan đã, Sầm Lan xuất quan khi nào? Sao bọn họ không biết chút tin tức gì?!
Còn Lâm Chí và tên Lư Thầm tự bọc cho mình thành một cục đen xì kia, sao lại không kinh ngạc chút nào thế?
Giỏi lắm, dám lập nhóm nhỏ à.
Ánh mắt của các sư thúc sư cô lập tức tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm vào chưởng môn Lâm Chí đang ngồi trên cao với gương mặt đầy vui vẻ và sư thúc Lư Thầm đang bọc mình thành một cục trong góc.
Sau khi Sầm Lan dẫn thanh niên dung mạo bình thường bên cạnh ngồi xuống bên trái Lâm Chí, Lâm Chí vuốt râu, cười một cách hào sảng, nói lớn: “Tốt! Nếu Sầm Lan sư thúc đã đến bữa tiệc rồi, vậy giờ có thể mời nhân vật chính lớn nhất của bữa tiệc lên rồi!”
“Nào! Lăng Khanh, ngươi đứng lên nói vài lời trước đã! Nói xem sau khi học được Kiếm Pháp Vạn Hư, trong lòng cảm thấy thế nào? Có nhận xét đặc biệt nào không? Nào, nói cho các sư thúc, sư cô, sư đệ, sư muội nghe để cái đám chẳng nên thân này học tập với!”
Mọi người: “…”
Diệp Kính Tửu: “…”
Không phải, sao lại có cảm giác như có họ hàng đến nhà ngày Tết, người nhà cứ nhất quyết bắt ép biểu diễn tài năng vậy?
Biểu diễn tài năng xong vẫn chưa đủ mà còn phải nói suy ngẫm của bản thân.
Cứu mạng! Nếu là Yến Lăng Khanh, chắc chắn ngón chân cậu đã co quắp hết cả rồi.
Nhưng thanh niên đẹp trai ngồi bên phải chưởng môn lại ung dung chẳng vội vã đứng dậy, nói với nụ cười dịu dàng: “Lăng Khanh cảm ơn sự yêu quý của chưởng môn, còn Kiếm Pháp Vạn Hư…”
…
Trong đại hội lần này, Yến Lăng Khanh nổi bật nhất, chưởng môn Lâm Chí truyền thụ một bí pháp nòng cốt của môn phái cho Yến Lăng Khanh, ngoài việc này ra, ông ta còn ám chỉ người kế nhiệm chức chưởng môn phái Tiêu Dao sẽ là Yến Lăng Khanh.
Nếu như ở các môn phái khác, khi có người kế nhiệm chưởng môn được chỉ định, có lẽ sẽ mang đến tai họa chết chóc cho người đó. Nhưng việc Yến Lăng Khanh trở thành người kế nhiệm chưởng môn lại không gặp bất kỳ trở ngại nào, nhận được sự đồng thuận của các trưởng lão.
Thứ nhất, ông nội của Yến Lăng Khanh là chưởng môn đời trước, mẹ là hòn ngọc quý của chưởng môn tiền nhiệm, cha cũng vốn là người kế nhiệm chưởng môn được chỉ định.
Thứ hai, sư tôn của Yến Lăng Khanh là tu sĩ mạnh nhất thiên hạ, Sầm Lan.
Thứ ba, bản thân Yến Lăng Khanh có thực lực xuất chúng, căn cốt ưu việt, tính cách hòa đồng, thậm chí còn học được Kiếm Pháp Vạn Hư.
Ba điểm trên đủ để bất kỳ ai có nghi ngờ phải dẹp bỏ ý nghĩ trong lòng.
Tất nhiên là Diệp Kính Tửu cũng vui mừng cho Yến Lăng Khanh, trong mắt cậu, Yến Lăng Khanh hoàn toàn xứng đáng với những đãi ngộ này.
Nhưng ngoài điểm này ra, cậu đã quá chán ngán những ánh mắt dò xét đang hướng về phía mình dù là cố ý hay vô ý. Cậu liếc mắt nhìn quanh, bất ngờ nhìn thấy Vân Tú Nhi và Lục Minh ở góc xa nhất, người giấy nhỏ trên đầu Vân Tú Nhi đang nhiệt tình vẫy tay với cậu.
Diệp Kính Tửu cười một tiếng, vừa lúc bữa tiệc đã đến đoạn mọi người có thể trò chuyện, cậu định đi về phía đó.
Nhưng lại bị Sầm Lan nắm lấy chỗ hiểm nơi cổ.
Sầm Lan lấy lý do an toàn từ chối việc để Diệp Kính Tửu đi dạo lung tung khắp nơi.
Đây thực sự không giống như lời có thể thốt ra từ miệng người đàn ông tự phụ này nhưng đây là lời chính miệng Sầm Lan nói ra.
Diệp Kính Tửu vẫn khá sợ Sầm Lan, cậu không thể làm gì hơn là thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh.
—— Nhìn thấy một người quen bọc trong vải đen.
Diệp Kính Tửu tò mò hỏi: “Đó là Lư sư thúc sao? Sao tham gia bữa tiệc mà ông ấy vẫn bọc vải đen vậy?”
“Sợ người lạ.”
“Nhưng ở đây toàn là người quen… cũng đúng, nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người sư thúc không quen.”
Diệp Kính Tửu gật đầu, lại hỏi tiếp: “Không phải trước đây người nói sư thúc giấu thân phận sao nhưng giờ ông ấy vẫn ngồi ghế trên ở phái Tiêu Dao, chẳng lẽ ông ấy còn có thân phận khác sao?”
Sầm Lan khẽ gật đầu, uống một ngụm linh tửu, “Trước mặt người đời, bây giờ hắn ta là trưởng lão tối cao của Phạn Thanh Cốc, Thần Lộc tiên sinh.”
“Thì ra là vậy.”
Ánh mắt Diệp Kính Tửu rơi vào trên thân của người mặc đồ đen, cậu khựng lại vài giây, nhớ tới dường như Lư Thầm có qua lại với Chi Chi, không khỏi tò mò trong mắt Lư Thầm, rốt cuộc Chi Chi là người như thế nào?
Dù sao tính cách của Chi Chi trong miệng vị Lư sư thúc này thực sự quá độc miệng và xấu tính.
Cậu đảo mắt một vòng, đột nhiên nói với Sầm Lan mình muốn đến chỗ Lư sư thúc nói chuyện.
Sầm Lan vốn định đi cùng cậu nhưng dưới đủ kiểu từ chối của Diệp Kính Tửu, cuối cùng y chọn ngồi yên tại chỗ không làm phiền họ.
Dù sao khoảng cách giữa Lư Thầm và họ chỉ có vài mét.
Mà Diệp Kính Tửu vừa đi, Sầm Lan lập tức bị các sư cô và sư thúc vây quanh.
“Sầm sư huynh, ngươi xuất quan khi nào vậy?”
“Sầm sư huynh, dường như Kiếm Pháp Lăng Ba ta tự sáng tạo trước đây còn vài khiếm khuyết, không biết ngươi có thể chỉ bảo không.”
“Sầm sư huynh, tên nhóc bên cạnh huynh là ai vậy? Ờ, không, không, khụ, ta không hỏi nữa…”
Phù, cuối cùng cũng có thể thở lấy hơi.
Diệp Kính Tửu nhanh chóng đi đến chỗ người mặc đồ đen, nhẹ nhàng vỗ vai hắn ta.
“Lư sư thúc!”
Bả vai Lư sư thúc rung mạnh, quay đầu nhìn cậu, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Diệp, ra là con à.”
“Vâng, là con.”
Diệp Kính Tửu cười ngồi xếp bằng bên cạnh hắn ta, tự rót cho mình một chén rượu, rồi rót đầy chén khác cho Lư sư thúc.
Cậu nhấc chén rượu ra hiệu với Lư sư thúc, Lư sư thúc thoáng do dự, cụng chén với cậu, sau đó cúi đầu uống rượu.
“Sư thúc, con muốn nói chuyện đôi điều liên quan tới Thẩm Chi với người.” Diệp Kính Tửu nói.
Lư sư thúc hơi sững sờ, vẻ mặt đột nhiên trở nên kỳ quặc, “Thẩm Chi?”
Diệp Kính Tửu chớp mắt, “Đúng vậy, chẳng phải người rất hứng thú với chuyện của Thẩm Chi sao?”
“Ờ, đúng…”
Lư sư thúc cười một tiếng, hỏi: “Vậy tiểu Diệp muốn nói chuyện gì với ta?”
“Vậy thì nói về…”
Diệp Kính Tửu suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì nói về việc sư thúc và Thẩm Chi quen nhau như thế nào đi!”
——
“Lư Thầm là ai? Ta thực sự không có chút ấn tượng nào!”
Trong thế giới nhỏ, gương mặt Thẩm Chi đầy giận dữ, hắn dừng vẽ bức tranh tế đàn đã hoàn thiện được một nửa, liếc nhìn Liễu Khuê Dao đang ngồi xếp bằng bên cạnh, “Hắn ta có quan hệ gì với Tiểu Tửu không?”
Liễu Khuê Dao mở một mắt, liếc nhìn Thẩm Chi đã bạc nửa đầu, “Ừm… Tiểu Tửu hỏi ngươi và hắn ta quen nhau như thế nào.”
“Quen nhau thế nào sao? Trong ấn tượng của ta căn bản không có người này!”
Thẩm Chi đã lâu không liên lạc với người yêu, gương mặt đầy giận dữ, hoàn toàn mất đi điệu bộ cười hì hì xảo trá, trà xanh đáng ăn đòn trước đây.
“Đều là dược tu, ngươi thực sự không quen à? Hắn ta được xưng là dược tu giỏi nhất chính đạo.”
“Giỏi nhất? Hừ…”
Thẩm Chi không khỏi lộ ra nụ cười châm chọc, “Sao ta lại không biết còn có một người như vậy.”
Dược tu trong thiên hạ, Thẩm Chi thực sự không để bất kỳ ai vào mắt.
Thái độ này của Thẩm Chi khiến Liễu Khuê Dao cảm thấy hơi nan giải.
Gã thở dài, “Nếu vậy, Thẩm thần y, ta tự do phát huy nhé.”
Dù Thẩm Chi không hợp tác, nhưng cũng may là…
May là Liễu Khuê Dao thích nhất là bịa chuyện.
【 Tác giả muốn nói 】
《 Lúc này 》
Sầm Lan lúc này: Một đám sư đệ sư muội vô dụng.
Yến Lăng Khanh lúc này: Việc nhiều quá, đang bận, đừng làm phiền. Sư tôn nhớ bảo vệ Kính Tửu cẩn thận.
Diệp Kính Tửu lúc này: ワクワク (✧◡✧)
Thẩm Chi lúc này: Lư Thầm là ai? Trong đầu không có người này.
Vân Tú Nhi lúc này: Oa, nhiều người quá.
Lục Minh lúc này: Sư tỷ vẫn đang nhìn đại sư huynh, phiền phức quá.
Lư Thầm lúc này: Hu hu hu ai đến cứu ta với.
Liễu Khuê Dao lúc này: Vậy đừng trách ta bịa chuyện ~