[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 122

Trên cùng đỉnh Tĩnh Tu là một hồ hoa sen, trong hồ nuôi một đôi cá chép sinh đôi.
Tuy là yêu nhưng do nuôi từ nhỏ nên dù chúng đã sinh ra linh trí cũng khác với những yêu khác, chúng tạo ra linh mạch cho phái Tiêu Dao, phù hộ cho môn phái phúc dày mệnh cứng.
Bình thường hai linh cá không bị ai làm phiền, giờ tự dưng lại có hai người xông vào thế là bọn chúng phải vội vàng trốn vào khe đá.
Sương mù tràn ngập hồ sen cả năm, không khí ẩm ướt rét lạnh, linh khí dày quá mức cho phép, gần như là đặc sệt.
Tu sĩ bình thường đừng nói tới vui mừng, chỉ sợ vừa bước lên đã chết vì không thở nổi trong không gian linh khí đặc sệt này.
Mà Yến Lăng Khanh với Sầm Lan lại không thấy khó chịu chút nào mà chọn chỗ yên tĩnh hiếm có người qua lại làm công đường thẩm vấn.
“Sư tôn, nếu tiểu sư đệ đã về rồi thì ta và người cũng nên nói chuyện về tương lai của Kính Tửu đi.”
“Vậy thứ cho đệ tử nói thẳng, đệ tử nhất định không từ bỏ tiểu sư đệ.”
Thái độ của Yến Lăng Khanh vẫn không khiến Sầm Lan biến sắc.
Y vẫn thờ ơ lạnh lùng như trước, lúc nhìn vào mắt Yến Lăng Khanh mắt y nheo lại một chút: “Yến Lăng Khanh, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách tranh giành với bổn tọa ư?”
Sầm Lan không còn chịu đựng đại đệ tử như trước mà để mặc cho sát khí lạnh lẽo lồ lộ giữa lời nói.
Đây là sát khí của người mạnh nhất thế gian, dù y không làm gì thì thanh niên đứng trước mặt y đã nhợt hẳn, mặt cắt không còn giọt máu.
Trong dự kiến, đại đồ đệ của y vẫn không có ý lui bước.
Hắn chịu đựng sát khí của Sầm Lan một mình, dù loại sát khí này gần như đã hóa thành lưỡi dao cắt lên da thịt hắn thì Yến Lăng Khanh vẫn nhìn thẳng vào Sầm Lan, sự dịu dàng từ trước đến nay bỗng biến đi đâu mất, thay vào đó là tâm huyết và sự điên cuồng của thanh niên.
“Không bằng xin sư tôn hãy tỷ thí với đệ tử một phen để xem đệ tử có tư cách hay không.”
Trong lời nói của Yến Lăng Khanh tràn ngập khiêu khích, hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa khiêm tốn ngày xưa: “Đệ tử đã ra ngoài du lịch mười năm, sư tôn cũng nên kiểm tra cho đệ tử rồi.”
Không biết tự lượng sức mình.
Sầm Lan chỉ cần dùng linh lực là có thể ép thanh niên quỳ rạp xuống đất, nhưng y không làm thế.
Thậm chí y còn ép tu vi của mình xuống ngang cảnh giới của thanh niên, sau đó mới rút linh kiếm bản mạng ra từ trong không trung, mặt mày lạnh lẽo.
Thanh niên mỉm cười, sự dịu dàng từ trước đến nay hóa thành thanh kiếm sắc bén. Hắn nắm chặt linh kiếm bản mạng của mình, mũi kiếm nhắm ngay Sầm Lan.
“Vậy đệ tử xin sư tôn hãy… chỉ dạy.”
Gần như là khi Yến Lăng Khanh vừa dứt lời trên đỉnh Tĩnh Tu bỗng nổi lên một trận gió mạnh.
Sương mù bị linh khí tràn ngập sát khí quấy loạn cả lên, mặt hồ sen gợn sóng kịch liệt, bắn ra bọt nước liên tục.
Hai linh cá vội vàng lặn xuống đáy hồ, mắt cá dại ra nhìn chằm chằm vào bên ngoài mặt nước, sợ trận đấu này lan đến gần mình, biến mình trở thành một miếng thịt cá chép đông lạnh tươi ngon.
Tu vi đạt tới kỳ Xuất Khiếu thì đã là cuộc luận bàn giữa cường giả rồi. Bình thường tu sĩ ở dưới cảnh giới này chỉ nhìn thấy bóng dáng còn sót lại, nghe được tiếng đao kiếm va chạm sắc bén.
Hơn nửa nước trong hồ sen đã bị vạ lây, bị cuốn lên giữa không trung, tạo ra một trận mưa to từ hư vô. Một linh cá bơi chậm hơi chút đã bị lộ ra giữa không trung, nằm trên đá ngầm ra sức quẫy đuôi. Cũng may mà bạn nó thông minh, biết cắn đuôi nó kéo nó xuống nước.
Sự điên cuồng, sát khí, và thậm chí là oán hận, ghen ghét, tất cả đều thể hiện cực kỳ nhuần nhuyễn trong lần so đấu này.
Lại là một trận tranh chấp bằng đao kiếm, Yến Lăng Khanh nhìn chằm chằm vào nam nhân đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, gằn từng chữ một: “Nếu năm đó sư tôn có thể buông tay vậy tại sao lần này sư tôn không thể buông tay thêm lần nữa chứ!”
Nhưng nam nhân vẫn không để lộ ra bất cứ biểu cảm khác lạ nào mà vẫn lạnh lùng hất văng đòn tấn công của hắn ra, mũi kiếm sắc bén cắt qua bụng thai niên, khí lạnh xâm nhập vào da thịt chỉ trong vài giây.
Gương mặt tuấn tú của thanh niên mướt mồ hôi lạnh, lộ ra vẻ đau đớn, hắn nhanh chóng né tránh thế công dũng mãnh của nam nhân. Yến Lăng Khanh giơ tay chém xuống, dùng linh lực cắt bỏ da thịt bị khí lạnh ăn mòn, đồng thời linh lực trong người tự động tạo ra da thịt mới.
“Vận dụng thuật Liễu Sinh không tệ.”
Nam nhân lạnh lùng đánh giá, tiện thể để tàn ảnh dừng lại giữa không trung, sát ý đau đớn nhắm thẳng giữa mày thanh niên: “Nhưng vẫn còn kém một chút.”
Dù tu vi đã ép xuống bằng Yến Lăng Khanh nhưng tốc độ của Sầm Lan vẫn nhanh hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Khi ánh sáng từ thanh kiếm gần chạm đến giữa mày Yến Lăng Khanh não hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ bất chợt ——
Có lẽ chết ở đây cũng không tệ lắm.
Nhưng chẳng bao lâu sau hình ảnh của thiếu niên đã phủ kín não hắn.
Có nghịch ngợm, hưng phấn, vui sướng, bi thương, lạnh lùng, đau khổ, mệt mỏi chết lặng ——
Cùng với tràn ngập tình yêu và ỷ lại.
Mỗi khi nghĩ tới đây, khi hắn nhớ tới đôi mắt đong đầy tình yêu của thiếu niên thì hình như đau đớn khiến hắn không thể chịu đựng nổi cũng tan đi một chút.
Cuộc sống của Yến Lăng Khanh quá cô độc nhàm chán, trước khi Diệp Kính Tửu xông vào cuộc sống của hắn, hắn chưa từng nghĩ tới lại có người lấp lánh tỏa sáng như mặt trời nóng bỏng, có thể xua đuổi hết sự rét lạnh trong lòng hắn, chỉ để lại một khoảng ấm áp đáng kinh ngạc.
Đau đớn truyền từ giữa mày tới đánh thức sự yên lặng trong lòng Yến Lăng Khanh.
Hắn nhắm mắt lại như đặt mình trong một trạng thái huyền diệu, sau đó nắm chặt thân kiếm, dựng thẳng ở trước người.
Ánh sáng lạnh lẽo từ thân kiếm phản chiếu ra gương mặt tuấn tú thánh khiết như tiên giáng trần của Yến Lăng Khanh, lúc mở mắt ra ánh mắt hắn kiên định hơn bất cứ thời khắc nào trong quá khứ.
“Vạn Hư…”
Môi mỏng mấp máy, ánh mắt sắc bén, hắn không chút sợ hãi, ra chiêu nghênh đón thế công của nam nhân: “Kiếm tới!”
***
“Vị trí Tốn thay đổi bất thường, là đỉnh Tĩnh Tu!”
Đỉnh chính, vài vị trưởng lão đang họp bỗng phát hiện ra bất thường, chưởng môn Lâm Chí biến sắc tông cửa xông ra ngoài, chỉ thấy linh lực mãnh liệt chập chùng ở nơi xa.
Sao có thể!? Đó là…
Ông ta khựng lại, thân thể cứng đờ, lẩm bẩm nói: “Là Kiếm Pháp Vạn Hư.”
Vài vị trưởng lão nghe vậy đều nhìn nhau: “Kiếm Pháp Vạn Hư?! Sao có thể…”
Vừa dứt lời mọi người nhao nhao nhìn về phía đỉnh Tĩnh Tu, tiếng tranh cãi lúc nãy bỗng biến mất tăm.
Kiếm Pháp Vạn Hư là kiếm pháp trấn phái của phái Tiêu Dao, do lão tổ Du Trần – sư tôn của lão tổ Sầm Lan tạo ra.
Cũng nhờ kiếm pháp này mà phái Tiêu Dao mới đạt được địa vị đệ nhất môn phái.
Nhưng trong nghìn năm qua tuy có không ít đệ tử nòng cốt tập kiếm pháo này nhưng đều thiếu một trong ba ngộ tính, thiên tính và căn cốt, kiếm pháp ấy mãi vẫn khó có thể truyền lại.
Sau lão tổ Du Trần thì chỉ có Sầm Lan và cha ruột của Yến Lăng Khanh – Yến Đình Vân, đồng thời là người thừa kế do chưởng môn trước chọn là tập được kiếm pháp này. Sau khi Yến Đinh Vân nhập ma rồi ra đi thì chỉ còn lại một mình Sầm Lan.
Mấy trăm năm qua Lâm Chí vẫn luôn cố gắng hết sức để luyện kiếm pháp này chỉ vì tôn nghiêm của chưởng môn phái Tiêu Dao.
Mà giờ ông ta vẫn chỉ là gà mờ nhưng lại thấy một ngôi sao mới không biết từ đâu ra đang từ từ dâng lên.
“Đình Vân nhập ma, Sầm Lan một lòng cầu đạo, ta chỉ có thể giao phái Tiêu Dao cho ngươi.”
Lời của chưởng môn trước vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt ông ta, lúc ấy chưởng môn cũ đã hấp hối, gương mặt già nua, tinh thần không bằng trước đây.
Con gái đầu lòng kiêu ngạo mà ông ấy nâng niu trong lòng bàn tay như hòn ngọc quý, nuông chiều hết mực lại bị chính đạo thóa mạ, căn cốt gãy nát, đau đớn không chịu nổi, hóa thành cát bụi.
Thằng nhóc cứng đầu chỉ cần đợi là được kế nhiệm lại thay đổi tính cách vì thê tử nó yêu thương chịu khổ, một bước thành ma, hận đời.
Mà lúc ấy Sầm Lan có tiền đồ cực xán lạn lại vô ý phản bội bạn bè, chặt đứt tình căn, một lòng cầu đạo.
Gánh nặng rơi xuống vai Lâm Chí được đặt kỳ vọng quá cao.
“Nhớ chớ đừng đặt hết hy vọng vào Sầm Lan, thằng nhãi đó luôn có lúc sẽ hoàn toàn tách khỏi thế tục, đắc đạo thành tiên.”
Chưởng môn ân cần dạy bảo: “Phải tu hành, Lâm Chí, đừng ngưng tu luyện. Chỉ cần có ngày ngươi luyện được Kiếm Pháp Vạn Hư thì phái Tiêu Dao mới có hy vọng kéo dài.”
Dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng Lâm Chí vẫn không thể luyện được Kiếm Pháp Vạn Hư, mà nay con trai của Đình Vân sư thúc đã luyện được.
Đúng là mất hết cả mặt già.
Biểu cảm trên mặt Lâm Chí rất phức tạp, mãi một lúc lâu sau ông ta bỗng cười sảng khoái.
“Tổ chức tiệc! Tổ chức tiệc trong nhiều ngày liền đi!”
Lâm Chí xoay người rời đi, ống tay áo bay múa trong gió: “Ha ha ha! Cuối cùng phái Tiêu Dao của ta cũng có người kế nghiệp rồi!”
***
Kiếm Pháp Vạn Hư.
Sầm Lan tin rằng chắc chắn một ngày nào đó đại đệ tử của y sẽ luyện được kiếm pháp này, nhưng đến giây phút tận mắt nhìn thấy Yến Lăng Khanh luyện được kiếm pháp ấy y vẫn thấy bất ngờ.
Tuy luyện được muộn hơn y một chút nhưng vẫn sớm hơn phụ thân Yến Lăng Khanh nhiều rồi.
Nếu Yến Đình Vân còn sống và thấy được con hắn lại có tiền đồ như vậy thì chỉ sợ là sẽ cười đến mức không khép miệng được mất.
Suy nghĩ ấy chỉ lướt qua trong giây lát, khi kiếm của thanh niên cắt đứt góc áo của Sầm Lan thành công thì tỷ thí cũng kết thúc.
Sầm Lan liếc qua góc áo bị cắt đứt, nhìn thanh niên dùng Kiếm Pháp Vạn Hư xong không chịu nổi mà quỳ rạp xuống đất hộc máu, y tra kiếm vào vỏ.
“Ngươi tập được từ bao giờ?” Sầm Lan hỏi.
Y chưa bao giờ dạy Kiếm Pháp Vạn Hư cho Yến Lăng Khanh vì thực lực năm đó của thanh niên vẫn chưa đủ, còn chưa đạt được tầng đầu tiên.
Nói cách khác, Yến Lăng Khanh tự học được.
Cơ thể của thanh niên đã không chịu nổi áp lực, hắn quỳ xuống đá cuội đầy vệt nước, cúi đầu ra sức ho ra vài ngụm máu mới có sức để trả lời câu hỏi của Sầm Lan.
Hắn vẫn nhìn thẳng vào Sầm Lan như trước, không thể hoàn toàn thu lại vẻ hung hãn trong ánh mắt tới khi nhận ra sư tôn không có ý muốn tỷ thí nữa. Hắn dừng lại một chút rồi mới nghẹn ngào: “Trên hư không mười năm trước, sư tôn đã từng dùng kiếm pháp này.”
Khác với Kiếm Pháp Vạn Hư hắn từng nghe nói, một kiếm ấy tràn ngập sát khí và sự điên cuồng khiến Yến Lăng Khanh biết được thực lực chân chính của sư tôn một cái triệt để nhất.
“Chỉ một lần này?”
“Chỉ một lần này.”
Không biết nên diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào.
Không biết từ bao giờ đại đệ tử một tay y nuôi nấng đã trưởng thành tới mức này, đương nhiên Sầm Lan rất vui mừng.
Nhưng khi nghĩ tới lý do hay động lực khiến thanh niên trở nên mạnh mẽ thì niềm vui ấy lại biến thành sát khí mãnh liệt, gần như là muốn bóp chết thanh niên từ trong nôi.
Tuy Sầm Lan tu chính đạo nhưng tâm tính của y cũng có tiếng tàn nhẫn trong thời đại cá lớn nuốt cá bé kia.
Theo lời sư tôn y thì nếu y là ma tu thì chỉ sợ còn tiến xa trên con đường tu ma hơn tu tiên ấy chứ.
Mà giờ y lại do dự với đại đệ tử của mình, sống hay chết hoàn toàn phụ thuộc và suy nghĩ của y trong khoảnh khắc đó.
Sầm Lan rũ mắt, đại đệ tử vẫn kiên định nhìn thẳng vào y, trước sau gì cũng không muốn cúi đầu.
Y vẫn còn nhớ lúc đứa nhỏ này mới bái y làm thầy, gương mặt nhỏ mờ mịt chết lặng hỏi y: “Sư tôn, có phải cha đã đi làm bạn với mẫu thân không?”
“Đúng vậy.”
Y cúi đầu, giơ bàn tay to ra xoa đầu đứa nhỏ, giọng điệu hiếm khi không lạnh lùng xa cách như bình thường: “Sau này ngươi sẽ theo bổn tọa tu hành.”
“Vậy ta phải làm gì vậy sư tôn?”
“Tu luyện kiếm pháp, đắc đạo thành tiên.”
“Vậy ngoài chuyện này ra thì sao?”
Sầm Lan không có câu trả lời nào khác ngoài tu hành nên đứa nhỏ đó chỉ biết tu luyện, trở thành người giống y.
Chỉ là đứa nhỏ thông minh, hắn biết phủ thêm lớp áo khoác dịu dàng, trông không lạnh nhạt như y.
Có lẽ lúc hắn thật sự thay đổi là khi Diệp Kính Tửu vào tông môn.
Mà sự thay đổi của hắn cũng là vì Diệp Kính Tửu.
Vận mệnh cũng biết trêu đùa con người thật, hai thầy trò lại thích cùng một người.
“Gượng ép tu thành Kiếm Pháp Vạn Hư sẽ làm tổn hại cái nền của ngươi.”
Sầm Lan nói: “Ngươi làm vậy thì chỉ mất nhiều hơn được.”
Nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì con đường tu tiên của hắn sẽ dừng bước tại đây.
Hiển nhiên thanh niên đã biết đến hậu quả nhưng trên mặt hắn không có vẻ gì giống nghĩ mà sợ, ngược lại còn lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Sư tôn, đệ tử không thể không làm. Ngược lại là sư tôn…”
“Rõ ràng sư tôn biết đệ tử và Kính Tửu đều yêu nhau, tại sao người lại không chịu buông tay?”
Trong tình cảnh này những câu hỏi dồn dập của Yến Lăng Khanh cực kỳ chói tai.
Nhưng nam nhân lại cực kỳ bình tĩnh.
Đúng rồi, vì sao lại không chịu buông tay?
Sầm Lan cũng muốn hỏi chính mình.
Tuy y đã định ra dấu vết trong thần thức Diệp Kính Tửu trước một bước nhưng đúng là tình yêu đầu tiên của thiếu niên là đại đệ tử của y, mà không phải y, Sầm Lan.
Y nên buông tay như đêm đó y cho phép Yến Lăng Khanh đưa thiếu niên đi mới đúng.
Chỉ là sau đó việc tẩu hỏa nhập ma đã cho y lý do, cũng khiến đại đệ tử vì tình cảm bất đắc dĩ phải cho phép thiếu niên “chữa trị” cho y.
Rồi sau đó, những giãy giụa về tư tưởng nhân thường đạo lý bị y vứt hẳn sang một bên.
Y ban cho thiếu niên tình yêu, mà sau đó thiếu niên cũng đáp lại y.
Ít nhất là bây giờ Sầm Lan tin rằng y đã chiếm được một địa vị không thể dao động trong lòng thiếu niên từ lâu rồi.
Y có thể cho thiếu niên đủ cảm giác an toàn, Yến Lăng Khanh lại không thể làm được.
Đến cuối cùng, về việc tại sao Sầm Lan không chịu buông tay thì chỉ gói gọn trong một câu ——
“Yến Lăng Khanh, bổn tọa cũng là người.”
Là người, thì sẽ có thất tình lục dục.
Dù quá trình tu luyện lâu dài đã dạy y đoạn tình tuyệt ái, nhưng khi gặp được người trong định mệnh thì tình căn đã bị chặt đứt trước đó lại sống lại như ngọn lửa bừng lên từ đám tro tàn.
Thân thể Diệp Kính Tửu chết, y bế quan hòng ổn định lại lòng mình, cũng hòng khám phá bí mật không thể chạm đến của Thiên Đạo.
Nhưng công phu nhẫn nhịn suốt mười năm lại biến mất tăm ngay khi y cảm nhận được thiếu niên còn sống.
Không ai biết khi y thật sự nhìn thấy thiếu niên vẫn tồn tại, khi ôm thiếu niên vào lòng tay y đã run rẩy.
Bởi vì người thế gian muốn là lão tổ phái Tiêu Dao.
Chứ không phải Sầm Lan.
Đây là lần đầu tiên Yến Lăng Khanh nghe được loại lời này từ sư tôn.
Như dỡ xuống áo giáp, để lộ hình dạng thật sự ở bên trong.
Mà khi hắn ngẩng đầu lên thì chút biểu cảm thật sự ấy đã biến mất, người đứng trước mặt hắn vẫn là sư tôn tàn nhẫn quyết đoán, lạnh nhạt vô tình.
Nhưng Yến Lăng Khanh biết có điểm nào đó đã thay đổi.
Hắn im lặng hồi lâu, cũng biết rõ trận cãi cọ này đã dừng lại tại đây.
Ai cũng không thể lùi bước, này là không có đường để thương lượng.
Bọn họ là thầy trò, tình cảm như cha con, lại yêu cùng một người.
Tình cảnh này khiến hai người không thể thản nhiên mà yêu, nhưng cũng không thể hoàn toàn thù hận nhau.
“Lăng Khanh vẫn luôn tôn kính sư tôn, giờ vẫn vậy.”
Yến Lăng Khanh nói: “Là sư tôn nuôi nấng ta từ nhỏ đến lến, giúp đỡ ta trên con đường tu hành. Lăng Khanh cực kỳ biết ơn phần tình nghĩa này.”
“Nhưng về tiểu sư đệ thì, thứ cho đệ tử không thể lùi bước.”
Nam nhân nhìn sang chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần phải như thế, bổn tọa thu ngươi làm đồ đệ chỉ vì hổ thẹn với nhà ngươi thôi.”
Nếu không phải vì chuyện năm đó thì Yến Lăng Khanh chắc chắn sẽ ngậm thìa vàng từ khi mới sinh và lớn lên thành người trong tình yêu thương của cha mẹ.
Mà việc căn cốt mẫu thân hắn vỡ nát, phụ thân hắn ngã vào ma đạo đều do Sầm Lan ban tặng.
“… Vậy chứ thế đi.”
Cuối cùng Yến Lăng Khanh là người phá vỡ cục diện bế tắc, hắn cắm kiếm xuống đất, lảo đảo đứng dậy: “Phiền sư tôn đừng hành động thiếu suy nghĩ trước khi Kính Tửu khôi phục ký ức. Sau khi đệ ấy khôi phục ký ức thì để đệ ấy chọn đi.”
Yến Lăng Khanh quyết định đưa quyền lựa chọn cho tiểu sư đệ.
Mà vốn cũng nên là tiểu sư đệ lựa chọn.
Cuối cùng Sầm Lan đồng ý với đề nghị của Yến Lăng Khanh, bọn họ cũng đều biết cái gọi là “hành động thiếu suy nghĩ” có nghĩa là phòng tuyến cuối cùng.
Mà ngoài phòng tuyến ấy thì cứ phát huy thoải mái theo bản lĩnh của mình.
——
Diệp Kính Tửu bị khóa trong tẩm cung không hề biết đến mấy chuyện này.
Cậu lười nhác dựa vào giường, nghiêng nửa người nói chuyện với người giấy: “Ngươi nói ban đầu ta định dấu vết thần thức với sư tôn trước, định chung thân, rồi sư tôn còn coi ta là đạo lữ. Nhưng đại sư huynh lại chặn ngang cướp ta đi? Vì vậy sư tôn đau đớn muốn chết, tẩu hỏa nhập ma?”
Tiểu Yến à, nể mặt hồi xưa chú người giấy từng bế ngươi, ngươi tha cho chú người giấy đi.
Người giấy bình tĩnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Không sai, đúng là như vậy!”