[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 121

Hôm sau trời mới tờ mờ sáng nam nhân bên cạnh cậu đã hành động.
Diệp Kính Tửu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn lụa trước mặt, không hề buồn ngủ.
Khi nghe được tiếng động cậu nắm chặt chăn, cơ thể cứng đờ như một cái xác.
Cậu điên cuồng thầm muốn nam nhân mau rời khỏi đây nhưng ông trời không thỏa lòng người, không những nam nhân kia không rời khỏi tẩm cung mà còn tiến đến gần cậu.
Diệp Kính Tửu cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo ấy càng ngày càng gần, càng ngày càng gần ——
Bỗng cậu nhắm tịt mắt lại, cau mày, cậu cũng nhận ra khoảng cách giữa hai người không tới một cánh tay, hơi thở của nam nhân phả vào tai cậu rõ mồn một.
Lỗ tai trắng tinh dần đỏ ửng lên, lòng thiếu niên thấp thỏm, tim đập liên hồi.
—— Khi Diệp Kính Tửu nghĩ nam nhân sắp làm gì đó với mình thì Sầm Lan lại rời đi.
“Tỉnh rồi thì dậy đi.”
Giọng điệu của nam nhân vẫn bình tĩnh lạnh lùng: “Diệp Kính Tửu, hôm nay bổn tọa muốn đưa ngươi đi xem bệnh ở chỗ Lư Thầm.”
Xem ra cậu không giả vờ ngủ được nữa rồi.
Diệp Kính Tửu ngại ngùng ngồi dậy, làm áo ngủ làm bằng lụa hoa sen Bạch Cẩm nhăn nhúm lại: “Sư tôn, giờ trời vẫn còn sớm mà đi quấy rầy vị Lư sư thúc kia cũng không tốt lắm đúng không?”
Sầm Lan nghiêng mặt đi, gương mặt sắc sảo cực kỳ lạnh lẽo. Nhưng y chưa búi tóc lên nên mái tóc đen dài vẫn xõa tung ở sau lưng, khiến gương mặt nghiêm túc lạnh nhạt sinh động hơn chút. Y cũng chỉ khoác một lớp áo trong ở trên người, để lộ nửa bộ ngực, cơ thể tràn ngập vẻ nam tính.
“Lại đây.” Sầm Lan nói.
Diệp Kính Tửu đành phải đứng dậy, đi tới và ngồi xuống trước gương đồng theo ý của Sầm Lan.
Nam nhân cầm một cây lược gỗ chải tóc cho cậu, tiện thể cầm ngọc quan búi tóc, để gương mặt tuấn tú của Diệp Kính Tửu lộ hẳn ra ngoài.
Diệp Kính Tửu bất an, co quắp ngồi trên sập, thật ra cậu có thể cảm nhận được sư tôn cũng không am hiểu việc trang điểm cho người khác. Nhưng bàn tay vốn nên chỉ cướp lấy tính mạng người khác giờ lại vụng về mà cẩn thận chải tóc cho cậu, ít nhiều gì cũng khiến Diệp Kính Tửu hoảng hốt vì được đối xử đặc biệt.
Sau khi cố tình khống chế nhiệt độ cơ thể thì khi nam nhân chạm vào làn da ở gáy Diệp Kính Tửu cậu chỉ thấy hơi lạnh. Nhưng Diệp Kính Tửu vẫn không chịu nổi loại đụng chạm như có như không này, người cậu run bần bật, cực kỳ muốn quá trình búi tóc như tra tấn này kết thúc nhanh hơn chút.
Cũng may phái Tiêu Dao thích sự đơn giản nên chỉ sửa soạn một lúc thì Diệp Kính Tửu đã được phép bước ra ngoài.
Vừa mới đẩy cửa ra Diệp Kính Tửu đã thấy đại sư huynh ngồi trong đình uống trà đợi, vài đĩa ăn sáng nóng hầm hập cũng đã được bưng lên bàn.
Cậu vội vàng chạy tới, tiện tay cầm một cái bánh bao nhân trứng sữa nhét vào miệng, bắt đầu nhai trong sự thân thờ.
Cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại từ sự khiếp sợ khi được sư tôn búi tóc cho.
“Hôm nay đại sư huynh tới sớm vậy hả?” Diệp Kính Tửu thuận miệng hỏi.
Yến Lăng Khanh: “Một mình ta ở trong rừng cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nên được nhiên là muốn nhìn thấy tiểu sư đệ sớm chút nào hay chút ấy rồi.”
Trước mặt có sói dữ sau lưng có hổ đói, Diệp Kính Tửu ho nhẹ một cái: “Hôm nay sư tôn bảo muốn đưa ta tới Phan Thanh Cốc của Lư sư thúc, đại sư huynh muốn đi cùng không?”
“Đương nhiên ta sẽ đi cùng Kính Tửu.”
Yến Lăng Khanh dịu dàng nói, hắn nhìn điện Tĩnh Tu im lìm: “Kính Tửu, sư tôn đã tỉnh chưa?”
“Hả? À à, đúng, sư tôn tỉnh rồi.”
Vừa nhắc tới Sầm Lan là Diệp Kính Tửu lâm vào trạng thái cực kỳ khẩn trương, cậu nở nụ cười xấu hổ với Yến Lăng Khanh rồi uống một ngụm trà hòng che giấu.
Yến Lăng Khanh nhận ra thái độ trốn tránh của cậu thì không khỏi nhíu mày hỏi: “Kính Tửu, đêm qua đệ với sư tôn không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Khụ ——”
Diệp Kính Tửu phun ngụm trà ra khỏi miệng, ho khan vài cái vì bị sặc nước trà, sau khi lau miệng bằng khăn tay Yến Lăng Khanh đưa qua cậu mới trả lời câu hỏi của hắn.
“Khụ, không, không có chuyện gì lớn…”
Diệp Kính Tửu không muốn nhắc tới, cậu né tránh ánh mắt Yến Lăng Khanh, mơ hồ nói: “Nhưng mà đại sư huynh này, ta nhất định phải ở lại điện Tĩnh Tu ngủ chung với sư tôn hả? Ta thấy cả đỉnh Tĩnh Tu chỉ có mỗi ba chúng ta, chắc không có nguy hiểm gì đâu. Với thực lực bây giờ của ta thì chắc cũng ở một mình được thôi.”
Diệp Kính Tửu cứ tưởng Yến Lăng Khanh sẽ đứng về phía cậu nhưng thanh niên lại tỏ thái độ không tán đồng.
Dù Yến Lăng Khanh có linh cảm đêm qua tiểu sư đệ và sư tôn đã xảy ra chuyện gì đó thật nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm để sư đệ ở một mình.
Sao Yến Lăng Khanh lại không muốn tiểu sư đệ rời xa sư tôn chứ? Nếu không phải là vì thực lực của hắn thật sự là khó có thể gánh vác…
“Mau ăn nhân lúc còn nóng đi.”
“Yến Lăng Khanh nói sang chuyện khác, xoa đầu tiểu sư đệ rất tự nhiên: “Đêm qua Lư sư thúc đã truyền thư tới bằng hạc giấy, chắc đã có phát hiện gì mới rồi.”
“Ừ.”
——
Cơm nước xong xuôi, ba thầy trò cùng tới Phan Thanh Cốc.
Chỗ ấy hoa thơm chim hót, hai sườn sơn cốc trồng đầy thảo dược phồn hoa. Vừa mới lập xuân nên linh điệp bay thành đàn, thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy động vật nhỏ nhảy nhót tung tăng trong bụi cỏ tương tốt, trên cành cây còn có những chú chim nhỏ ríu rít không ngừng nghỉ, bừng bừng sức sống.
Diệp Kính Tửu chỉ nhìn qua đã hoàn toàn thích Phạn Thanh Cốc.
Vốn dĩ nhân số trong cốc rất là thưa thớt nhưng giờ đúng là thời kỳ thu hoạch linh thảo, tất cả y tu trong Phạn Thanh Cốc đều bận hái thuốc, lúc đám Diệp Kính Tửu tới thì thấy y tu tụ năm tụ ba nối đuôi nhau đi không ngớt.
“Nơi này náo nhiệt thật đấy.”
Diệp Kính Tửu không khỏi cảm thán, lúc tới đây ba người có ngụy trang nên giờ họ chỉ là đệ tử bình thường của phái Tiêu Dao, cũng tiện để giấu tai mắt người khác.
Không nói tới Yến Lăng Khanh có nhiều mối quan hệ xã hội tốt đến mức không thể tưởng tượng được, chỉ cần có người biết đến sư tổ xuất quan tới Phạn Thanh Cốc thôi thì chắc chắn cả phái sẽ nổi sóng to gió lớn.
Vì Phạn Thanh Cốc là bí địa của phái Tiêu Dao nên lượng kiểm tra cũng nhiều hơn rất nhiều. Cũng may mà hai trong ba người là nhân vật trung tâm ở tầng lớp cao của phái Tiêu Dao nên Yến Lăng Khanh chỉ cần móc một thẻ bài ra là bọn họ có thể đi thẳng tới chỗ hẻo lánh nhất Phạn Thanh Cốc – hồ Lưu Li.
Vị y tu chính đạo nổi đình nổi đám sống ở đáy hồ.
Diệp Kính Tửu không hiểu lắm nhưng vẫn rất khiếp sợ: “Tại sao vị Lư sư thúc này lại muốn sống trong hồ? Hay là dưới đáy hồ có một khoảng trời đất khác?”
“Một phần đúng như lời Kính Tửu, dưới đáy hồ cũng không có nước, thật ra nó là một điểm điểm cực tốt để bảo tồn thảo dược của thiên nhiên, hiệu quả bảo tồn thảo dược ở trong nhẫn trữ vật hoàn toàn không thể so với hiệu quả khi bảo tồn ở đây. Phần còn lại là vì…”
Yến Lăng Khanh giải thích được một nửa bỗng để lộ biểu cảm phức tạp: “Vì Lư sư thúc khá là sợ người lạ. Người chết hay người bệnh hôn mê thì còn đỡ, nhưng vừa nhìn thấy người sống mà còn tỉnh táo thì chắc chắn Lư sư thúc sẽ khẩn trương đến mức không thể nói nên lời, mụn nhọt mọc khắp người.”
“Nhưng ta từng nghe Vân sư cô nói hồi trước ông ấy cũng hoạt bát lắm, tới một năm ông ấy ra ngoài rèn luyện hình như gặp phải ai đó, sau khi trở về đã biến thành như bây giờ rồi, vừa nhìn thấy người sống đã nổi mụn nhọt cũng là do tâm lý cả.”
Này không phải sợ người lạ bình thường nữa rồi mà?
Diệp Kính Tửu không nhịn được mà thầm cảm thấy cạn lời, mà sư tôn nãy giờ không nói gì đã bước vào hồ trước một bước.
Đế giày chưa chạm vào mặt nước thì hồ Lưu Li đã bị linh lực khổng lồ tách ra thành hai nửa, để lộ Lư sư thúc đang cẩn thận nghiên cứu thuật pháo dưới đáy hồ.
Lư sư thúc phát hiện trên đầu tự dưng trở nên rộng rãi thoáng mát hẳn, hắn ta ngơ ngác ngẩng đầu lên thì mặt đối mặt với ba người Diệp Kính Tửu.
Lư sư thúc: “…”
Diệp Kính Tửu: “…”
Yến Lăng Khanh: “…”
Sầm Lan: “Lư Thầm, có kết quả chưa?”
Lư sư thúc: “Sư huynh, ờm, ta… Ánh sáng này hơi chói thì phải, ngài có thể đẩy nước lại giùm ta không?”
***
Tóm lại là sau một hồi lung tung, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
Cả người Diệp Kính Tửu bị tấm vải đen che lại, chỉ để lộ ra một đôi mắt để Lư sư thúc tìm mọi cách để nghiên cứu, cuối cùng Lư sư thúc đưa lưng về phía cậu, để lộ một ngón tay đầy mẩn đỏ tuyên bố kết quả với Sầm Lan.
“Hôm qua hai ngươi làm cái gì vậy? Đúng là chú ấn trong óc hắn có thay đổi thật. Lỏng hơn hai ngày trước một chút.”
Đầu tiên là Yến Lăng Khanh từ từ nói hết những chuyện hôm qua ra, Lư sư thúc ừ một cái rồi nói tiếp: “Vậy tối thì sao? Sầm sư huynh, không phải bạn nhỏ ngủ ở chỗ huynh à?”
Bạn… bạn nhỏ?
Nghe thấy danh xưng này Diệp Kính Tửu bỗng nghĩ tới đúng là trong mắt đám cường giả toàn hơn mấy trăm, mấy nghìn tuổi thì người có tuổi tâm lý là hai mươi mấy tuổi, thể xác dừng lại ở tuổi mười tám mười chín không lớn lên nổi như cậu không phải trẻ con thì là gì?
Mà đêm qua đứa trẻ trong mắt bọn họ lại cùng sư tôn hơn cậu cả nghìn tuổi…
Giúp đỡ nhau chút chút.
Diệp Kính Tửu vừa ngẫm lại đã thấy phản cảm đồi phong bại tục, khiến cậu càng thấy khúm núm khi ngồi trên nệm hơn, gắt gao nhìn sư tôn.
Diệp Kính Tửu tin chắc trong khoảnh khắc chạm mắt sư tôn y đã thấy được sự cầu xin trong mắt mình.
Xin đấy, cứ nói thẳng là về ngủ là được, sư tôn không cần phải nói quá nhiều đâu, thật đấy…
Diệp Kính Tửu vẫn còn chút liêm sỉ, cậu thật sự không muốn để người thứ ba biết đến việc này.
Đặc biệt là khi người ấy là Yến Lăng Khanh.
Không gian bỗng lặng hẳn đi.
Lát sau nam nhân tuấn tú lạnh lùng rũ mắt, bình tĩnh nói: “Đêm qua bổn tọa tắm cùng Kính Tửu ở linh trì, thả lỏng thể xác lẫn tinh thần rồi về.”
Đại đồ đệ đứng cạnh Sầm Lan luôn giữ nụ cười trên môi bỗng xụ mặt, không thể nói là có sắc mặt tốt được, thậm chí hắn còn không thèm che giấu chút nào.
Lần đầu tiên Diệp Kính Tửu thấy Yến Lăng Khanh có phản ứng lớn đến vậy.
Cậu đau khổ nhắm mắt lại, cũng biết hắn đã hiểu rất nhiều chuyện từ một câu đó.
Mà Lư sư thúc không phải người trong cuộc chỉ cho là ông nội đưa cháu nhỏ đi tắm, hắn ta gật đầu rất tự nhiên rồi vuốt cằm trầm ngâm một lúc, nói: “Vậy các ngươi cứ làm thế trong bảy ngày tiếp theo đi, bảy ngày sau quay về đây tìm ta.”
Tiếp tục… như vậy?
Ông trời ơi, một lần là Diệp Kính Tửu đã chịu đủ lắm rồi. Còn bảy lần nữa là có muốn để cậu sống nữa hay không đây?
Nhưng Diệp Kính Tửu với vai trò bệnh nhân hoàn toàn không có quyền lên tiếng, chỉ có thể để người giám hộ là Sầm Lan và Yến Lăng Khanh thảo luận những việc cần chú ý trong bảy ngày tới với Lư sư thúc.
Mãi đến lúc kết thúc Lư sư thúc mới đột ngột kéo tay áo Diệp Kính Tửu lại, Lư sư thúc lắp bắp nói với người bị vải đen che hết mặt mũi chỉ để lộ mỗi đôi mắt kia: “Ờm, Diệp, ờm, Diệp sư điệt à. Ờm, con có, ờm, có nghe từng nghe được tên của sư thúc ở, ờm, chỗ Thẩm Chi không?”
Sao hắn ta lại biết đến Chi Chi?
Diệp Kính Tửu không khỏi nhíu mày.
… À đúng rồi, sư huynh từng nói hắn từng kể với Lư sư thúc chuyện mình từng bị Thẩm Chi cầm tù sau khi mất tích.
Ánh mắt Diệp Kính Tửu trở nên mơ hồ, cậu lờ mờ nhớ là mình nghe được vị Lư sư thúc này coi Chi Chi là kẻ địch cả đời của mình khi lúc cậu hôn mê.
Nhưng, Chi Chi có từng nhắc tới cái tên Lư Thầm không thì…
Diệp Kính Tửu xấu hổ lắc đầu: “Hình như không có đâu Lư sư thúc.”
Lư sư thúc kêu “a” một tiếng rõ to, trên mí mắt nổi mấy mảng mẩn đỏ mới, hắn ta vẫn chưa bỏ ý định mà hỏi tiếp, ngay cả lời cũng lưu loát hơn rất nhiều: “Sao có thể không có chứ? Ờm, sư điệt à, chắc là hắn ta nói biệt danh của sư thúc với con đấy, ví dụ như là ‘thứ phế vật không biết bắt mạch’, ‘đồ ngu không biết luyện đan’, ‘loài bò sát không có một chút thiên phú nào khiến người ta tuyệt vọng đáng chết từ lâu rồi’, ‘y tu chả thấy não đâu mà còn dám tự xưng là thiên tài, thứ chướng mắt nhìn cái là muốn giết quách đi cho xong’ rồi linh ta linh tinh nữa đúng không? Con, con muốn nghĩ kỹ lại không?”
Vị Lư sư thúc này, hình như ngươi để lộ quá nhiều rồi đúng không?
… Đừng nói người mà đại sư huynh nói rằng Lư sư thúc gặp phải khi ra ngoài rèn luyện là Chi Chi đấy nhé?
Nhưng mà…
Nhưng mà sao Chi Chi có thể nói ra những lời như vậy được? Chi Chi vẫn luôn hoạt bát dễ gần, lễ phép nhất quả đất.
Ừm, chắc chắn là ký ức của Lư sư thúc bị loạn rồi.
Diệp Kính Tửu kiên quyết lắc đầu: “Xin lỗi sư thúc, không có thật.”
“À, à… vậy, vậy được rồi…”
Cách một miếng vải đen mà Diệp Kính Tửu vẫn cảm nhận được Lư sư thúc ngơ ngẩn như người mất hồn, cậu vừa mới thấy thương tiếc một chút thì Lư sư thúc đã ngẩng đầu lên, mong mỏi nhìn cậu, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Không có thật hả? Sư điệt, con có muốn nghĩ kỹ lại không?”
“Không có thật.”
Diệp Kính Tửu vô cảm, tàn nhẫn xé nát ảo tưởng của Lư sư thúc.
Lúc này Lư sư thúc đã hoàn toàn hết hy vọng, Diệp Kính Tửu vừa định chào tạm biệt để đi thì Lư sư thúc lại bắt lấy tay áo cậu.
“Sư điệt yên tâm, sư thúc nhất định sẽ tìm lại ký ức giúp ngươi!”
Có lẽ sau khoảng thời gian ở chung hắn ta đã quen với cậu hơn nhiều, Lư sư thúc cũng nói năng lưu loát hơn: “Đợi đến khi cởi được chú thuật Thẩm Chi lưu lại thì sư thúc sẽ không bao giờ là phế vật y tu không có chút thiên phú nào nữa! Đến lúc ấy sư thúc có thể ngẩng mặt lên nhìn trời rồi!”
Diệp Kính Tửu lén kéo ống tay áo mình về, nở nụ cười không mất lễ phép: “Vậy sư thúc nỗ lực tiếp đi nhé, sư diệt không ở lại quấy rầy người nữa.”
***
Sau khi rời khỏi hồ Lưu Li, Diệp Kính Tửu nhìn thấy sư tôn và đại sư huynh cứng đờ chờ mình ở ngoài.
Không khí bỗng trở nên im lìm.
Diệp Kính Tửu chần chờ một lúc mới đi qua: “Sư tôn, đại sư huynh…”
Cậu tới phá vỡ bầu không khí cứng đờ của hai người, nhưng cũng không phá vỡ hản.
Đến khi Sầm Lan và Yến Lăng Khanh đưa cậu về điện Tĩnh Tu, Diệp Kính Tửu lại bị nhốt vào điện Tĩnh Tu, người giấy thừa kế một lượng lớn tu vi của Sầm Lan phụ trách việc bảo vệ an toàn cho cậu.
“Kính Tửu cứ vào trong nghỉ ngơi một lúc đi, ta có chuyện muốn nói với sư tôn, sẽ về nhanh thôi.”
Yến Lăng Khanh đã nói vậy với cậu trước khi khóa cửa lại.
Diệp Kính Tửu đành phải ở cùng với người giấy, cậu chán nản bắt đầu hỏi những chuyện lúc mình ở phái Tiêu Dao.
***
Mà bên kia.
“Sư tôn, nếu tiểu sư đệ đã về rồi thì ta và người cũng nên nói chuyện về tương lai của Kính Tửu đi.”
Gió nhẹ mùa xuân dịu dàng, nhưng không khí nơi này lại lạnh lẽo như đang ở cực hàn.
Yến Lăng Khanh ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của nam nhân, không chút yếu thế.
“Vậy thứ cho đệ tử nói thẳng, đệ tử nhất định không từ bỏ tiểu sư đệ.”