[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 120
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 120 - Thủ dâm cho nhau trong hồ linh khí

Khi Diệp Kính Tửu đến hồ linh khí, cậu cảm nhận được luồng linh khí nồng đậm, thậm chí không thua kém Dược Cốc sau núi trong thế giới nhỏ của Thẩm Chi.
Cậu tùy ý treo áo ngoài lên cây linh thụ, chỉ mặc áo lót ngâm mình vào hồ linh khí.
Sương tiên lượn lờ, vầng trăng treo trên cành, Diệp Kính Tửu ngước nhìn bầu trời đêm trải rộng trước mắt, cảm thấy ngay cả làn gió cũng dịu dàng.
Mệt mỏi trên cơ thể theo sóng nước dập dềnh tan biến, Diệp Kính Tửu tựa vào một chỗ thoải mái, nhàn nhã nhắm mắt.
Lúc này, Chi Chi đang làm gì nhỉ?
Liệu hắn có lo lắng đến mất ngủ cả đêm, sợ cậu sống không tốt không?
Ở đây vẫn ổn, mọi người đều đối xử rất tốt với cậu, những nghi hoặc và hoang mang trước đây dần tìm được câu trả lời ở đây.
Diệp Kính Tửu hy vọng Chi Chi có thể đợi cậu thêm một thời gian nữa.
Chỉ cần khôi phục ký ức…
Đến lúc đó, gặp lại rồi nói chuyện rõ ràng.
.
Khi Sầm Lan đến hồ linh khí thì bắt gặp thiếu niên đang ngẩn ngơ. Trên cổ cậu vẫn đeo miếng ngọc bội trắng, lấp lánh ánh sáng dịu dàng trong sương mù.
Nét mặt thiếu niên ngày càng tinh xảo, không tìm ra chút tì vết. Lúc mới gặp, cậu chỉ là một thiếu niên thanh tú ngây thơ, tâm tư hiện rõ trên mặt. Giờ đây đã khác, cậu trở nên cẩn trọng và đẹp đẽ hơn.
Viên ngọc phủ bụi cuối cùng cũng có ngày tỏa sáng, và quả thât Diệp Kính Tửu đã được mài giũa đến mức hoàn mỹ.
Chỉ là…
Chỉ là nếu sự hoàn mỹ này phải đổi bằng khổ đau và dục vọng, Sầm Lan hy vọng đạo lữ nhỏ của mình sẽ mãi là thiếu niên thanh tú ngây ngô, hoạt bát.
Sầm Lan khựng lại, cố ý tạo ra tiếng động lớn hơn.
Thiếu niên giật mình, vẻ mặt lập tức cảnh giác: “Ai đó?”
Sầm Lan tiến tới, bóng dáng cao lớn dần hiện ra trong sương trắng. Thiếu niên ngẩn ra, vội vàng nhấn nửa người trên xuống nước, chỉ lộ cái đầu, ngượng ngùng: “Hóa ra là sư tôn. A, con…”
Trong tầm mắt, nam nhân cởi áo, để lộ đường nét cơ bắp gợi cảm, mọi thứ lọt vào mắt không sót chi tiết. Dưới ánh nhìn tròn xoe của Diệp Kính Tửu, y điềm nhiên ngâm mình vào hồ linh khí.
Không phải… Đây là tình huống gì vậy?
Diệp Kính Tửu không thể phớt lờ vẻ đẹp trước mắt, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Nước trong hồ vốn đủ ngập đầu thiếu niên, nhưng với nam nhân chỉ vừa ngập ngực. Y ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Diệp Kính Tửu. Cậu đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, lặng lẽ dịch ra xa khỏi y.
“Lại đây.” Sầm Lan nói.
Diệp Kính Tửu mím môi, đôi mắt như nai con chớp liên hồi, hàng mi dài ướt sương càng thêm linh động. Cậu do dự, cứng đầu tiến lại gần Sầm Lan: “À, sư tôn định làm gì…”
Nhưng nam nhân im lặng, Diệp Kính Tửu đành phải đến gần y hơn.
Càng gần, cậu càng nhìn rõ.
Cậu thấy rõ cơ bắp cánh tay y lấp lánh dưới nước, gân xanh ẩn hiện. Nhìn lên, lồng ngực rắn chắc của y phập phồng, yết hầu nhô lên chậm rãi chuyển động dưới ánh nhìn của cậu, tất cả như được cố ý làm chậm, mang theo cảm giác…
Sắc dục.
… Chuyện này không ổn rồi?
Diệp Kính Tửu ngập ngừng nghĩ, nhưng chưa kịp nghĩ rõ thì một bàn tay mát lạnh đã đặt lên vai cậu, xoay cậu nửa vòng, khiến cậu quay lưng về phía y, đối diện hồ linh khí mịt mù sương.
Hả?
Diệp Kính Tửu ngẩn ra, ngay sau đó hơi thở cậu nhẹ đi, cảm nhận lồng ngực nam nhân gần như dán sát lưng mình. Sương mù lùa vào khe hở giữa hai người khiến lưng cậu ngứa ngáy.
Diệp Kính Tửu mím chặt môi, đầu ngón tay y lướt qua cổ cậu, vén mái tóc ướt dính trên cổ. Rồi những ngón tay rõ khớp khẽ luồn qua tóc cậu, theo từng lọn tóc dần ướt, Diệp Kính Tửu nhận ra nam nhân đang làm gì.
Sư tôn đang… gội đầu cho cậu.
Việc ngoài sức tưởng tượng này khiến đầu óc Diệp Kính Tửu treo máy chốc lát.
Khi cậu dần hồi tỉnh, sự nhạy cảm từ da thịt bị chạm vào khiến cậu không kìm được phát ra âm thanh kỳ lạ.
Ngón tay nam nhân khựng lại, Diệp Kính Tửu không hiểu sao mặt nóng ran, cậu cắn mạnh môi, khẽ nói: “Hơi ngứa…”
“Ngứa chỗ nào?”
Sư tôn hoàn toàn hiểu sai ý của Diệp Kính Tửu, đầu ngón tay khẽ ấn, xoa bóp đầu cậu: “Chỗ này?”
“Không, không phải…”
Giọng Diệp Kính Tửu càng lúc càng nhỏ, cậu biết nói thế nào đây, rằng ngón tay sư tôn thỉnh thoảng chạm vào cổ làm cả người cậu cảm thấy khó chịu?
Im lặng một lúc, Diệp Kính Tửu chỉ biết lắc đầu: “Không phải, người… người cứ tiếp tục đi.”
Nam nhân khẽ “Ừ”, tiếp tục gội đầu cho cậu. Sầm Lan vốn là người tỉ mỉ cẩn thận, dù là gội đầu cho thiếu niên mà mình yêu thương, y cũng cực kỳ nghiêm túc, không có tí ý đồ gì.
Nhưng Diệp Kính Tửu thì không chịu nổi.
Cậu cảm thấy mình run rẩy liên tục, mỗi lần đầu ngón tay y lướt qua da, cảm giác ngứa ngáy khiến rung động trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt.
Theo lý thuyết, một người đã có đạo lữ như cậu nên lịch sự từ chối hành động quá thân mật này.
Nhưng dường như Diệp Kính Tửu bị nam nhân này mê hoặc.
Cậu chỉ siết chặt đầu gối của mình, lặng lẽ chịu đựng sự đụng chạm, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên không kìm được từ mũi.
Mặt nước rung chuyển, cơ thể cũng lắc lư theo.
Có lúc lưng của Diệp Kính Tửu dán chặt vào ngực y, cách lớp áo lót ướt sũng, cậu cảm nhận rõ cơ bụng rắn chắc của y, đường nét cơ bắp gợi cảm đến nhường nào.
Kỳ lạ thật…
Mỗi lần y ấn mạnh hơn, Diệp Kính Tửu lại không kìm được mà phát ra âm thanh.
Giống như tiếng mèo kêu nhưng nhỏ nhẹ hơn, ngắn hơn, mang theo âm mũi mơ hồ, khiến lòng người ngứa ngáy.
Việc xoa bóp dần dần biến chất.
Diệp Kính Tửu rõ ràng cảm nhận được thứ gì cứng rắn chọc vào mông mình.
Cậu cứng người, vành tai đỏ rực như sắp nhỏ máu, đầu óc bị mê hoặc lập tức tỉnh táo.
“Cái đó, sư tôn, con thấy đủ rồi… Cảm ơn.”
Diệp Kính Tửu dùng sức chân định trôi vào sương mù, mặc áo rời đi.
Nhưng nam nhân đã nắm lấy cổ tay cậu.
Qua làn sương, ánh mắt y ngập tràn dục vọng cháy bỏng.
Diệp Kính Tửu co rúm: “Sư, sư tôn…?”
“Đến lượt ngươi, Kính Tửu.”
Giọng nam nhân lạnh lùng khàn đi, nắm tay cậu đưa đến dục vọng cương cứng của mình: “Đến lượt ngươi.”
.
Diệp Kính Tửu không rõ mọi chuyện sao lại đến nước này.
Khi ý thức trở lại, cậu đã bị nam nhân ôm vào lòng, dán chặt vào y. Đầu nhũ cách lớp áo cọ vào lồng ngực mát lạnh của y, mang theo cảm giác tê dại khiến da đầu run lên.
Ở nơi tầm mắt không thấy, tay cậu đang nắm dương vật cương cứng của y, siết chặt, vuốt ve qua lại.
Cậu ngẩng lên, hàng mi dài ướt át cong vút, chỉ thấy khóe môi sư tôn khẽ mím, sống mũi cao lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầy dục vọng khó kìm nén.
Tay cậu không thể ôm trọn dương vật của y, vuốt ve dưới nước nhanh nhẹn trơn tru, đầu ngón tay lướt qua lỗ nhỏ, nam nhân lạnh lùng cấm dục đột nhiên siết chặt vòng tay, ôm cậu đến gần như không thở nổi.
Hơi thở nặng nề của y phả vào má, vào tai cậu.
Diệp Kính Tửu cảm thấy mọi thứ đều nóng ran, dưới dòng chảy dục vọng cuốn lấy, cậu cũng có phản ứng.
Dương vật cậu dựng cao, dán vào bụng phẳng. Hoa huyệt thì đói khát nuốt nhả dòng nước ấm của hồ linh khí, không kìm được co bóp, để nước chảy vào ra miệng huyệt.
Nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng nhanh chóng nhận ra phản ứng của cậu, bàn tay rõ khớp lặng lẽ nắm lấy dương vật cậu, không do dự siết chặt, vuốt ve.
Loại dục vọng trái luân thường này…
“Ưm…”
Diệp Kính Tửu không nhịn được cắn vào vai rắn chắc của y, cố ngăn tiếng rên thoát ra.
Nhưng không được.
Cuối cùng cậu cũng không thể kìm nén âm thanh dục vọng, theo từng cái siết chặt của y lên dương vật, rồi mạnh mẽ vuốt lên, khoái cảm muốn xuất tinh ngay lập tức hành hạ cậu đến phát điên.
“Đừng, đừng mạnh thế…”
Đến cuối, giọng thiếu niên gần như mang theo tiếng khóc khe khẽ: “Nhẹ chút… sư tôn…”
Cậu đang cầu xin y.
Điều này như châm ngòi cho nhân tố xấu xa ẩn sâu trong lòng nam nhân.
Nhận ra điều này, động tác tay Sầm Lan càng thêm mất kiểm soát.
Y hành hạ thiếu niên, dùng tay vuốt ve dương vật cậu, xoa nắn đầu khấc, lỗ nhỏ, thậm chí có lúc tăng tốc mạnh mẽ nhưng khi cậu siết chặt cơ thể muốn xuất tinh thì y lại chậm lại, đầu ngón tay chặn lỗ nhỏ sắp phun trào, chỉ để rỉ ra chút tinh dịch trắng đục.
Còn Sầm Lan cũng được thiếu niên phục vụ.
Dương vật của y cũng bị cậu vuốt ve, khi cậu sắp xuất tinh, cơ thể Sầm Lan căng cứng, tay cậu cũng siết chặt dương vật y khiến y bật ra tiếng rên trầm thấp, khoái cảm dọc xương sống bùng nổ.
Họ đang hành hạ lẫn nhau.
Hành hạ đến cuối, thiếu niên đã khóc. Cơ thể song tính lô đỉnh khiến Diệp Kính Tửu một khi rơi vào dục vọng sẽ hóa thành chú mèo ngoan ngoãn, để mặc nam nhân tùy ý vuốt ve.
Thắt lưng mảnh mai trắng nõn của cậu run rẩy không ngừng, xương bướm siết chặt, cắn lên vai y một vết máu sâu hoắm.
Ngay sau đó, cơ thể cậu cứng đờ, bên tai vang lên tiếng rên trầm thấp của nam nhân.
Hai dòng tinh dịch trắng đục hòa lẫn, từ dưới sâu chậm rãi nổi lên mặt nước, phản chiếu chuyện hoang đường giữa sư đồ.
Không thể tiếp tục nữa…
Cứ thế này sẽ, sẽ mất kiểm soát…
Cảm giác mệt mỏi rã rời dần tan, Diệp Kính Tửu thoát khỏi vòng tay nam nhân, lồng ngực trắng hồng phập phồng dữ dội.
“Con, con ngâm xong rồi!”
Diệp Kính Tửu nuốt nước bọt, cố gắng bình ổn hơi thở: “Sư tôn, con về trước đây.”
Cậu không dám nhìn vào mắt y, như chạy trốn nhảy lên bờ hồ linh khí, túm áo treo trên cành vội vã rời đi.
Chỉ còn Sầm Lan nhìn dòng tinh dịch trên mặt nước, gương mặt sâu sắc cháy rực dục vọng không dứt.
.
Diệp Kính Tửu quấn chặt chăn, cậu nghe tiếng cửa bị đẩy ra.
Sư tôn về rồi.
Y mang theo chút hơi ẩm, nằm xuống bên cạnh cậu.
Diệp Kính Tửu không khỏi nhớ lại chuyện hoang đường đầy dục vọng vừa nãy, ham muốn bị đè nén lại từng chút trỗi dậy.
Cậu cảm nhận rất rõ ràng giữa hai chân có thứ chất lỏng dính dớp đang chậm rãi trượt xuống.
Diệp Kính Tửu biết nam nhân ở ngay bên, biết rằng nếu cậu làm gì, y chắc chắn sẽ nhận ra.
Nhưng cậu không kìm được.
Tay cậu luồn vào chăn, nghiêng người, đầu gối khẽ cong, tách ra một khe hở, tiện cho ngón tay tiến vào.
Chốc lát, âm thanh nước dính dớp vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Tiếng rên kìm nén của thiếu niên cũng rõ ràng trong phòng.
Sầm Lan mở mắt, nghe tiếng thiếu niên bên cạnh ngày càng gấp gáp, cao vút, rồi cơ thể run rẩy, phát ra tiếng khóc bị đè nén—
Cuối cùng trở về tĩnh lặng.
Dục vọng đang bùng cháy.
Nhưng thợ săn lại chọn ẩn mình.