[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 119

Sau ngày ký kết chú sinh tử, tu vi của Diệp Kính Tửu cuối cùng cũng khôi phục.
Khi biết tu vi của mình đạt đến hậu kỳ Nguyên Anh, Sầm Lan nhàn nhạt đánh giá một câu “Tạm được”, Diệp Kính Tửu lập tức cảm thấy có chút tự hào khó tả.
Sau đó là vấn đề về nơi ở của Diệp Kính Tửu, nói cách khác, buổi tối cậu nên ngủ ở đâu?
Xét đến vấn đề an toàn của Diệp Kính Tửu, việc này nhanh chóng đạt được đồng thuận, mọi người cho rằng tẩm cung của Sầm Lan là nơi an toàn nhất.
Dù Yến Lăng Khanh có không cam lòng nhưng vì sự an toàn của tiểu sư đệ, hắn đành chủ động khuyên cậu, người đang do dự, tạm thời ở lại tẩm cung của sư tôn.
“Sẽ không có vấn đề gì chứ? Dù sao các người từng nói…”
Ánh mắt Diệp Kính Tửu dao động, cậu có chút chần chừ với quyết định này.
“Trước khi Kính Tửu khôi phục ký ức, ta tin sư tôn sẽ không vượt quá giới hạn với ngươi. Đúng không, sư tôn?”
Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao chiến, Sầm Lan dừng lại nửa nhịp, gật đầu: “Tự nhiên.”
Có lời cam kết này, Diệp Kính Tửu đành miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng tối nay cậu phải ngủ ở tẩm cung của Sầm Lan.
Màn đêm buông xuống, Yến Lăng Khanh chào tạm biệt hai người rồi rời khỏi tẩm cung.
Trong chốc lát, tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại hai người Sầm Lan và Diệp Kính Tửu.
Yến Lăng Khanh vừa đi, Diệp Kính Tửu không khỏi căng thẳng, gò bó. Cậu liếc trộm nam nhân, thấy Sầm Lan cởi áo ngoài treo sang một bên, tóc buộc gọn rũ xuống, từ vẻ chỉnh tề nghiêm nghị ban đầu thêm vài phần lười biếng chỉ có thể thấy trong không gian riêng tư.
Diệp Kính Tửu khẽ ho một tiếng, khi ánh mắt sâu thẳm của Sầm Lan rơi trên người, cậu ấp úng: “Sư tôn, vậy tối nay con ngủ ở đâu? Hay là con trải chiếu nằm dưới đất?”
“Ngủ trên giường.”
Giọng nam nhân lạnh nhạt, Diệp Kính Tửu nuốt khan, ấp úng “Ồ” một tiếng, lặng lẽ trèo lên giường. Cậu cảnh giác, chỉ cởi áo ngoài rồi nằm sát mép giường.
Một lát sau, cậu cảm nhận nệm giường lún xuống, bên cạnh vang lên tiếng sột soạt. Diệp Kính Tửu không kìm được mà liếc sang bên, thấy nam nhân nằm ngay ngắn đã nhắm mắt.
Thật sự quy củ đến vậy sao…
Trong lòng Diệp Kính Tửu khẽ thở phào, khi tinh thần vừa thả lỏng thì cơn buồn ngủ lập tức ập đến. Cậu ngáp nhỏ, mang theo giọng ngái ngủ: “Sư tôn ngủ ngon”, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi hơi thở cậu đều đặn, nam nhân bên cạnh mở mắt, ánh nhìn dừng trên người cậu.
Một lát, bàn tay gân guốc rõ khớp khẽ gạt lọn tóc bên tai thiếu niên, đầu ngón tay lướt qua vành tai ấm nóng của cậu.
——
Diệp Kính Tửu lại nằm mơ.
Trong mơ vẫn là con mèo trắng to lớn với đôi mắt uyên ương.
Chẳng biết từ khi nào mà bên ngoài băng động đã nổi gió lớn, cậu và con mèo lạnh lùng vượt qua hành lang, bước vào một băng động… ấm áp hơn.
Trời hôm nay lạnh quá, không cần cậu nói, con mèo vẫy đuôi vòng cậu vào lòng. Diệp Kính Tửu tựa vào bộ lông mềm mại, ấm áp dễ chịu, không khỏi thoải mái nheo mắt.
Dù con mèo này trông lạnh lùng nhưng đối xử rất tốt với cậu.
Hóa ra là một con mèo khẩu xà tâm Phật!
“Ngoan, ngoan.”
Diệp Kính Tửu vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Kính Tửu tỉnh dậy, cơ thể lập tức cứng đờ.
Cậu đau đớn phát hiện mình đang tay chân quấn chặt lấy sư tôn, nước miếng từ khóe miệng kéo dài một vệt đến cánh tay rắn chắc của nam nhân.
… A, thà chết quách đi cho xong.
Diệp Kính Tửu nuốt nước bọt, cẩn thận rút khỏi vòng tay nam nhân.
Cậu không biết tại sao vị sư tôn có tu vi đủ nghiền nát cả ngàn cậu lại không tỉnh dậy dưới sự quấy nhiễu này nhưng cậu vẫn nhanh chóng lau sạch chứng cứ phạm tội còn sót lại trên cánh tay y, mặc quần áo vào rồi lén lút đẩy cửa tẩm cung.
“Sư đệ tỉnh rồi?”
Ngoài cửa, dường như Yến Lăng Khanh đã đến từ sớm. Thấy thiếu niên ngẩn ra, hắn mỉm cười, kéo tay Diệp Kính Tửu đến đình uống trà.
Linh giới lóe sáng, một chồng hộp thức ăn xuất hiện trên bàn trà, Yến Lăng Khanh lần lượt mở nắp, mùi hương thức ăn lập tức bay vào mũi Diệp Kính Tửu.
Bên trong là cháo cá nóng hổi, bánh bao hấp, dưa muối giòn tan và vài món bánh ngọt.
Diệp Kính Tửu lặng lẽ nuốt nước miếng: “Đại sư huynh, đây là…”
Lần này cậu thật lòng gọi “đại sư huynh”.
Ánh mắt Yến Lăng Khanh lóe lên ý cười, vừa bày đĩa vừa ôn tồn: “Dưới chân núi phái Tiêu Dao có một thị trấn tên trấn Liên Hoa, buôn bán rất sầm uất, trời vừa sáng đã bán đồ ăn. Ta mua một ít về, đợi cùng ăn với Kính Tửu.”
Thiếu niên lập tức nở nụ cười, vừa nói cảm ơn sư huynh vừa cầm đũa định gắp một miếng bánh ngọt bỏ vào đĩa. Nhưng khi sắp cắn, cậu khựng lại, hỏi Yến Lăng Khanh: “Sư huynh, sư tôn chưa dậy sao? Có nên gọi y dậy ăn cùng không?”
“Sư tôn chưa dậy?”
Yến Lăng Khanh lộ vẻ ngạc nhiên, suy đi nghĩ lại, hỏi: “Kính Tửu, đêm qua không có chuyện gì chứ?”
“À? Không có không có, sư tôn tốt lắm…”
Chỉ là cậu, không hiểu sao thói xấu lại tái phát, giống như ở nhà bám lấy Chi Chi, giờ lại bám lấy sư tôn…
Nghĩ đến đây, Diệp Kính Tửu gượng gạo đổi chủ đề: “Vậy sư huynh, ta qua gọi sư tôn dậy nhé?”
Tất nhiên Yến Lăng Khanh nhận ra sự bất thường của thiếu niên, ánh mắt tối đi, nhưng vẫn mỉm cười: “Không cần, sư tôn quanh năm tích cốc, không ăn khói lửa nhân gian.”
Tu sĩ chính đạo chính thống đến cực điểm…
Nghĩ đến dáng vẻ chỉnh tề nghiêm nghị và khí chất lạnh lùng của nam nhân, Diệp Kính Tửu cũng không bất ngờ lắm.
Cậu gật đầu, vung vẩy đôi đũa, đôi mắt hạnh cong thành vầng trăng: “Vậy đại sư huynh, ta không khách sáo nữa!”
Một bát cháo nóng, thêm bánh ngọt và bánh bao thịt, bữa này Diệp Kính Tửu ăn no nê thỏa mãn.
Đã lâu rồi cậu không ăn uống thoải mái thế này, thái độ với Yến Lăng Khanh cũng dịu đi nhiều, miệng ngọt ngào gọi sư huynh.
Vì Lô sư thúc nói cậu nên trải nghiệm thêm cuộc sống ở phái Tiêu Dao nên sau bữa sáng, Yến Lăng Khanh đề nghị cùng đến sân luyện võ ở đỉnh Tĩnh Tu để tu luyện.
Lúc này Sầm Lan đã tỉnh, nghe hai người đề nghị, y không ngăn cản mà chỉ đưa cho Diệp Kính Tửu một miếng ngọc bội, bảo cậu đeo lên cổ.
Diệp Kính Tửu ngoan ngoãn làm theo, rồi cùng Yến Lăng Khanh đến sân luyện võ.
.
Rời khỏi địa bàn của Sầm Lan, Diệp Kính Tửu cảm thấy gánh nặng vô hình trên vai tan biến, bước đi của cậu cũng nhẹ nhàng hơn.
Yến Lăng Khanh hỏi: “Hình như Kính Tửu rất căng thẳng khi ở cùng sư tôn?”
“Đúng vậy.”
Diệp Kính Tửu nghĩ ngợi, thẳng thắn thừa nhận: “Không biết sao nhưng khi ở cùng vị sư tôn này, ta luôn cảm thấy áp lực lớn. Nghĩ mà xem, đó là tu sĩ mạnh nhất thiên hạ, vậy mà lại ngủ chung giường với ta!”
Chưa kể có khi còn điên đảo loan phượng…?
Một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua, Diệp Kính Tửu ho khan, quyết định bỏ qua chủ đề này.
Cậu lắc lắc ngọc bội trên cổ, hỏi: “Quên hỏi, đại sư huynh, đây là gì?”
“Ngọc bội này chỉ là ngọc bội bình thường, có công dụng giữ mãi thanh xuân. Nhưng sư tôn đã gắn một tia thần thức lên nó, khác với ấn ký thần thức trong biển ý thức của ngươi. Ngọc bội này có thể nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm của ngươi, lập tức bảo vệ ngươi. Ngoài ra, nếu sư tôn muốn còn có thể biết được mọi hành động của ngươi.”
Nói cách khác… đây là một thiết bị giám sát cao cấp bảo vệ tính mạng?
Nụ cười trên mặt Diệp Kính Tửu lập tức cứng lại: “Mọi hành động cụ thể đến mức nào? Vậy cuộc nói chuyện vừa rồi của ta với sư huynh…”
“Sư tôn đều nghe được.”
Diệp Kính Tửu lập tức muốn đập nát miếng ngọc bội này.
Cậu hít sâu mấy hơi mới kìm được xung động, cùng Yến Lăng Khanh đến sân luyện võ tu luyện.
.
Nghĩ kỹ lại thì đây là lần đầu tiên Diệp Kính Tửu dốc toàn lực tỷ thí võ lực với Yến Lăng Khanh.
Đao kiếm giao tranh, tiếng kiếm ngân xé trời, linh khí cuồn cuộn gây ra dị tượng trên không khiến không ít đệ tử phái Tiêu Dao ngẩng đầu quan sát.
“Đó là đỉnh Tỉnh Tu đúng không? Đại sư huynh hôm qua vừa về, đang tỷ thí với ai vậy?”
“Trong thế hệ này, ai còn dám tỷ thí với đại sư huynh? Chắc là các sư thúc sư cô rồi.”
“Không đúng. Ta thấy luồng linh lực mạnh mẽ kia là của đại sư huynh. Nếu tỷ thí với sư thúc sư cô thì cho dù đại sư huynh có nể mặt cũng không dùng linh lực áp đảo thế này!”
“Đúng vậy, thế rốt cuộc là ai…”
Tại đỉnh chính, Vân Tú Nhi nghe đám sư đệ sư muội bàn tán, ánh mắt giao với Lục Minh.
“Là Mộc sư huynh?”
“Dĩ nhiên là cậu ấy.”
“Nói ra cũng lạ, hôm qua đến đỉnh Tĩnh Tu cũng không gặp Mộc sư huynh, còn tưởng cậu ấy về Phong Cốc của mình rồi. Sao hôm nay lại ở đỉnh Tĩnh Tu tỷ thí với đại sư huynh?”
Vân Tú Nhi mắt đảo, kéo tay áo Lục Minh định đi: “Đi! Chúng ta qua xem!”
“Đừng quấy rầy họ.”
Lục Minh kéo Vân Tú Nhi lại: “Vân sư tỷ, tỷ đã điều tra được thân phận Mộc sư huynh chưa?”
“Chưa.”
Vân Tú Nhi nghĩ ngợi, nói: “Thân phận Mộc sư huynh đúng là bí ẩn thật, không biết là đệ tử của sư thúc sư cô nào. Ta hỏi chưởng môn sư thúc rồi nhưng ông ấy kín miệng lắm!”
“Vậy đừng hỏi nữa.”
Nghi ngờ trong lòng càng thêm chắc chắn, Lục Minh nói: “Chúng ta cứ tập trung tu luyện đi. Sư tỷ, tỷ mà lười biếng nữa, ta sắp vượt mặt tỷ rồi.”
Không thể trực tiếp ăn dưa, Vân Tú Nhi miễn cưỡng gật đầu: “Thôi được.”
.
Tỷ thí một hồi thì lệch hướng.
Có lẽ vì quá hứng khởi, Diệp Kính Tửu trút hết uất ức tích tụ những ngày qua vào trận tỷ thí, không khỏi ra tay nặng hơn.
May mà tu vi Yến Lăng Khanh cao hơn cậu nhiều, giơ tay nhấc chân đã dễ dàng hóa giải thế công.
Diệp Kính Tửu thu kiếm, hành lễ với Yến Lăng Khanh, hắn cũng thu kiếm đáp lễ, dịu dàng hỏi: “Sư đệ không tiếp tục sao?”
“Thôi, đến đây là đủ rồi.”
Diệp Kính Tửu cười: “Đại sư huynh trẻ tuổi đã đạt trung kỳ Xuất Khiếu, đúng là lợi hại.”
Nhưng thế này thì chưa đủ.
Xa hơn vẫn chưa đủ.
Ánh mắt sư tôn lúc nào cũng bao quanh nơi đây, chỉ vì y quá mạnh nên không ai dám chất vấn.
Yến Lăng Khanh mỉm cười nhạt: “Thời gian không còn sớm, sư đệ muốn làm gì nữa? Ta đi cùng ngươi.”
Diệp Kính Tửu nghĩ ngợi: “Đã như thế thì phiền sư huynh dẫn ta đi dạo phái Tiêu Dao nhé.”
“Được.”
.
Khi thông tin đại sư huynh rời khỏi đỉnh Tĩnh Tu, đi tham quan các địa điểm tu luyện trong phái Tiêu Dao được truyền ra đã khiến cả phái sôi trào.
Những đệ tử hôm qua bận việc hoặc không biết đại sư huynh đã về phấn khích nhất, ồn ào đòi đi xem đại sư huynh.
Đại sư huynh đi đâu, họ theo đó.
Chỉ một ngày, Diệp Kính Tửu lại được chứng kiến đại sư huynh “mê hoặc lòng người” đến mức nào.
Thậm chí khi Yến Lăng Khanh dẫn cậu đến Tàng Thư Các còn có các cô gái nhỏ đỏ mặt đưa cuộn giấy có kẹp thư tình, giọng nói trong trẻo: “Đại sư huynh, đây là chú ngữ mà ta dốc tâm huyết nhiều năm nghiên cứu, mong ngài giúp sư muội đánh giá.”
Dưới danh nghĩa “đánh giá cuộn giấy giúp cho sư muội”, tất nhiên Yến Lăng Khanh nhận lấy nó. Diệp Kính Tửu nhìn lá thư tình lộ liễu trong cuộn giấy, trong lòng có chút khó chịu.
Chưa hết, sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, Yến Lăng Khanh đã nhận không biết bao nhiêu thư tình núp dưới danh “đánh giá cuộn giấy”, tất cả đều bỏ vào linh giới.
Diệp Kính Tửu bước nhanh, bỏ Yến Lăng Khanh lại sau lưng.
Thanh niên không hiểu, vội vàng đuổi theo: “Kính Tửu sao thế? Sao trông ngươi có vẻ không vui?”
Diệp Kính Tửu lập tức cao giọng: “Đại sư huynh, ngươi thật sự không biết bên trong cuộn giấy kẹp cái gì sao?”
Yến Lăng Khanh suy nghĩ, bật cười: “Tất nhiên là biết, nhưng bọn họ dùng danh nghĩa sư đệ sư muội, ta không tiện từ chối. Giúp sư đệ sư muội xem bài là trách nhiệm của ta.”
Diệp Kính Tửu dừng bước, xoay người: “Vậy đám thư tình đó ngươi định làm gì?”
“Trả lại nguyên vẹn.”
“Không mở ra?”
“Không mở.”
“Khụ.”
Diệp Kính Tửu chậm bước, đi ngang hàng với Yến Lăng Khanh, miễn cưỡng: “Vậy được thôi.”
Rời khỏi Tàng Thư Các, Yến Lăng Khanh dẫn Diệp Kính Tửu tham quan Tháp Phù Đồ, Vùng Đất Rực Lửa, lặp lại nhiều nơi, điểm cuối cùng mà bọn họ lựa chọn đến là Bách Hàn Đàm.
Bách Hàn Đàm giống Vùng Đất Rực Lửa, trừ đệ tử có linh căn tương thích, những linh căn khác đều tránh xa.
Yến Lăng Khanh xin một hồ băng. Khi bọn họ bước vào, Diệp Kính Tửu sờ nước hồ, không khỏi khen ngợi: “Phái Tiêu Dao đúng là một môn phái lớn, hồ băng này không phải vật tầm thường, tu luyện ở đây chắc chắn rất hữu hiệu.”
Nhưng khi khuấy nước hai cái, trong đầu Diệp Kính Tửu chợt lóe lên thứ gì đó, cậu lập tức cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Cứ như trước đây cậu từng gặp chuyện không vui ở đây vậy.
Nghĩ vậy, cậu hỏi: “Đại sư huynh, trước đây ta từng tu luyện ở đây sao?”
Yến Lăng Khanh đáp: “Theo ta biết, Kính Tửu chỉ đến đây một lần sau khi bái nhập phái, sau đó không chịu quay lại.”
Chính tại đây, Diệp Kính Tửu từng bị Mục Tu nhìn trộm cơ thể, biết được bí mật thân thể mình, bị đối phương uy hiếp, quấy nhiễu.
Từ đó, số phận cậu như quân cờ domino, gây ra hàng loạt sự kiện liên tiếp, không ngừng, gặp những người cậu không muốn gặp, đối mặt những tai họa cậu không muốn chịu.
“Đại sư huynh! Mộc sư huynh! Thì ra các huynh ở đây! Làm bọn ta tìm mãi!”
Vừa rời khỏi Bách Hàn Đàm, một giọng nói trong trẻo quen thuộc gọi hai người lại.
Cậu quay đầu, ngẩn ra, thấy đám sư đệ sư muội từng gặp ở bí cảnh vây quanh họ. Không đợi cậu lên tiếng, Vân Tú Nhi dẫn đầu bất ngờ cầu xin: “Mộc sư huynh, huynh cho bọn muội gặp lại đại lão người giấy được không? Lâu rồi không thấy, bọn muội nhớ lắm!”
“Đúng đấy, Mộc sư huynh, cho bọn muội gặp đi!”
“Muội thật sự nhớ đại lão người giấy…”
Đám sư đệ sư muội nài nỉ, Diệp Kính Tửu đành gấp người giấy nhỏ ra, nhìn nó “hây hây” nhảy vào lòng bàn tay Vân Tú Nhi. Khi thấy Yến Lăng Khanh bên cạnh, nó hoảng loạn ôm chặt lấy ngón cái của Vân Tú Nhi, giục nàng ta nhanh dùng tay áo che nó lại.
Sắc mặt Yến Lăng Khanh dần tối đi, Vân Tú Nhi thấy tình hình không ổn, cười gượng rồi rời đi trước.
“Vậy Mộc sư huynh, đại sư huynh, bọn muội đi trước! Mộc sư huynh, đại lão người giấy…”
“Cứ mang đi, khi nào nó muốn rời đi thì sẽ tự rời.”
“Được được! Cảm ơn Mộc sư huynh!”
Trên đường về đỉnh Tĩnh Tu, hai người ngự kiếm phi hành. Diệp Kính Tửu liếc Yến Lăng Khanh, cảm thấy hắn đang giận dỗi, lập tức bay gần hơn: “Sao ta có cảm giác sư huynh không vui?”
Thanh niên tuấn mỹ như tiên nhân liếc cậu rồi quay đi, nhàn nhạt nói: “Không giận.”
Hình như là giận thật rồi.
Diệp Kính Tửu nghĩ ngợi: “Vì người giấy nhỏ? Nó sợ ngươi là do lúc trước ngươi trói nó, qua vài ngày sẽ ổn thôi.”
“Không phải.”
“Vậy là vì gì?”
Diệp Kính Tửu bay sát hơn, vai cậu khẽ chạm vào hắn: “Có gì đừng giữ trong lòng, cứ nói ra đi.”
Cử chỉ thân mật khiến Yến Lăng Khanh dịu đi đôi chút. Vốn dĩ hắn không muốn nói vì Kính Tửu đang mất trí, có chuyện không thể trách cậu.
Nhưng có lẽ tỏ ra tổn thương một chút cũng là một mưu kế.
Yến Lăng Khanh cụp mắt, đôi mắt đào hoa trời sinh mang ý cười giờ rũ xuống, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
“Kính Tửu từng nói, người giấy nhỏ là món quà tặng ta, ngươi chỉ gấp cho ta.”
Nói xong, thanh niên khẽ cười, nhẹ giọng: “Nhưng không sao, sư huynh biết không thể trách ngươi, ta sẽ không giận Kính Tửu, chỉ hơi không vui thôi.”
Diệp Kính Tửu trợn mắt: “Còn, còn có chuyện này?”
Cậu từng hứa như thế sao?
Trời đất chứng giám, rốt cuộc lúc đó cậu thích Yến Lăng Khanh đến mức nào?
Thấy thanh niên không muốn nói thêm, Diệp Kính Tửu do dự: “Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa.”
Yến Lăng Khanh ngẩn ra: “Hử?”
“Ý ta là, sau này ta sẽ không gấp người giấy nhỏ cho người khác. Nếu gấp, cũng phải được ngươi đồng ý.”
Cảm giác hơi lạ nhưng đã là lời hứa trước đây, Diệp Kính Tửu sẽ giữ, cậu không thích thất hứa: “Ngươi yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra lần hai.”
Mặt nóng ran, Diệp Kính Tửu khẽ nói: “Ta chỉ gấp người giấy nhỏ cho mình ngươi thôi.”
Không khí chợt tĩnh lặng, Diệp Kính Tửu lướt qua mây, lúng túng chỉ muốn trốn vào mây.
Không phải, sao hắn không nói gì? Làm cậu cứ như tự đa tình…
Đến gần Điện Tĩnh Tu, Diệp Kính Tửu bỗng nghe thanh niên bên cạnh bật cười.
“Vậy cứ thỏa thuận thế đi.”
Giọng thanh niên ôn hòa dịu dàng: “Người giấy của Kính Tửu, cả đời này, chỉ được gấp cho một mình ta.”
À, hóa ra hắn vẫn nghĩ đến chuyện này.
Khóe môi Diệp Kính Tửu cong lên, không do dự gật đầu: “Ừ, thỏa thuận rồi.”
——
Về Điện Tĩnh Tu, sư tôn không ở tẩm điện, chỉ có người giấy cùng dòng với người giấy nhỏ ở lại.
Vừa thấy cậu, người giấy phấn khích ôm cậu xoay mấy vòng.
Lúc này Yến Lăng Khanh đã rời đi, Diệp Kính Tửu ở lại Điện Tĩnh Tu không có việc gì, lập tức hỏi đối phương ở Điện Tĩnh Tu có chỗ nào thú vị.
“Chỗ nào thú vị?”
Người giấy khoanh tay trầm tư, đầu óc suy nghĩ nhanh chóng: “Hồ linh khí ở phía sau điện là nơi thư giãn cơ thể, dưỡng tâm rất tốt. Ngươi mệt cả ngày rồi, đến đó nghỉ ngơi cũng hay.”
“Vậy à…”
Hôm nay đúng là bận rộn, cậu rất cần ngâm nước nóng thư giãn.
Diệp Kính Tửu bị thuyết phục, hỏi vị trí hồ linh khí, rồi đi thẳng đến đó.
Chẳng bao lâu, Sầm Lan từ đỉnh chính xử lý công việc cũng trở về.
Người giấy lập tức tiến lên khoe công: “Sư tổ, Diệp Kính Tửu vừa đến hồ linh khí!”
Sầm Lan khựng lại, chưa kịp nói, người giấy tiến thêm bước: “Người mau qua đi! Đây là thời điểm tốt nhất để hàn gắn quan hệ!”
“Ngươi…”
“Nói gì thì nói, ngâm chung một hồ nước, khó tránh khỏi việc va chạm thân thể! Rồi ngươi tới ta lui, chuyện chẳng phải thuận lý thành chương sao?”
Thấy nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng vẫn nhìn nó, người giấy nhiệt tình cười vui: “Sư tổ không cần cảm ơn, đây là việc nên làm! Nói ra, trước đây người và Diệp Kính Tửu cũng từng thử trong hồ, chẳng phải dục tiên dục—”
Người giấy bị một luồng lực vô hình xé tan thành mảnh vụn.
Dưới ánh trăng, sắc mặt nam nhân âm u khó đoán.
Chỉ thấy bóng dáng cao lớn dưới bóng cây, sải bước về phía hồ linh khí.