[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 118

Nhân lúc hỗn loạn để trà trộn vào đám đông rời khỏi nơi ấy, Hoài nhanh chóng thông qua kênh bí mật báo cáo lên các chủ việc “tìm được Thẩm Chi”.
Thế nhưng các chủ lại báo với Hoài, Thẩm Chi hiện đang ở Trích Tinh Các, còn tu sĩ mang theo “khí tức của Thẩm Chi” mà hắn ta tìm được lại không phải Thẩm Chi, mà chính là người từng được báo là đã chết trong tư liệu tình báo Diệp Kính Tửu.
Xét đến vị đế vương mới sinh tại Tù Uyên, chuyện ấy cũng không làm Hoài quá đỗi kinh ngạc, ngược lại hắn ta tiếp nhận rất đỗi thản nhiên.
“Thì ra hắn ở nơi đó…” Đầu bên kia pháp khí truyền tin, các chủ vẫn đang đàm thoại cùng kẻ khác.
Hoài lặng lẽ lắng nghe tiếng nói qua pháp khí truyền tin suốt một lúc lâu, đến khi âm thanh ấy ngừng hẳn, hắn ta mới mở miệng nói: “Các chủ, tiếp theo ngài muốn thuộc hạ hành động thế nào?”
“Cứ tạm thời ở lại đó.”
“Yến Lăng Khanh đã nhận ra điều bất thường ở thuộc hạ, còn hạ cả pháp chú truy về lên người thuộc hạ. Thêm vào đó, Sầm Lan cũng đã xuất quan. Thuộc hạ cho rằng khả năng bại lộ là rất lớn.”
“Khả năng ngụy trang của ngươi, từ trước đến nay ta đều yên tâm, Hoài, ngươi sẽ không làm ta thất vọng chứ?”
“…”
Nhận ra các chủ đã mất kiên nhẫn, Hoài không khỏi cúi thấp đầu: “Đương nhiên thuộc hạ sẽ không khiến các chủ thất vọng.”
Các chủ bật cười đầy hài lòng, sau đó truyền lệnh cho Hoài việc cần làm tiếp theo.
Đó là một nhiệm vụ chắc chắn sẽ mất mạng nhưng Hoài không hề do dự mà lập tức đồng ý.
“Đến lúc đó, ngươi chỉ cần để ta nhập vào thân thể là được.”
Các chủ nói: “Yên tâm đi, Hoài, nếu ngươi lập công, ta sẽ không để ngươi chết.”
Hoài tuyệt đối tin tưởng vào lời các chủ, hắn ta biết rõ thứ tà thuật mà các chủ tu luyện gần như không gì là không thể, chính mắt hắn ta cũng từng chứng kiến các chủ khiến kẻ khác chết rồi sống lại.
Hắn ta không chỉ là thuộc hạ của các chủ, mà còn là tín đồ trung thành của gã.
“Nguyện vì ngài mà tận trung suốt đời.” Hoài cung kính nói.
Chẳng bao lâu sau khi kết thúc liên lạc, phòng Luyện Đan đã đón một vị khách không mời mà đến.
Khi ấy Hoài đang luyện chế dược thảo, đem những bán thành phẩm này giao cho để tự nội môn bí mật xử lý.
“Cốc, cốc—”
Hoài ngẩng đầu liền thấy người mà hắn ta mới gặp cách đó chưa đầy một canh giờ, Yến Lăng Khanh đang đứng trước phòng Luyện Đan. Trong lòng hắn ta chùng xuống nhưng trên mặt lại lập tức nở nụ cười hớn hở, ra vẻ mừng rỡ đón tiếp.
“Đại sư huynh, sao huynh lại tới phòng Luyện Đan, chẳng lẽ là đến tìm Vân Đan tôn giả sao?”
Vương Thủy chỉ là đệ tử ngoại môn, đương nhiên không có tư cách gọi Vân Đan tôn giả là sư phụ, nên trong xưng hô thường hết sức cẩn trọng.
Yến Lăng Khanh ôn hòa khẽ gật đầu: “Phiền ngươi thay ta thông báo với Vân sư cô một tiếng.”
Vương Thủy vâng lời, lập tức làm theo quy trình thông báo của phòng Luyện Đan, từng động tác đều không có chút sơ suất nào.
Nếu người này thực sự là kẻ ngụy trang, thì quả thật diễn xuất quá mức hoàn hảo. Không chỉ có vậy, thậm chí đối phương còn có thể nhanh chóng nắm bắt các quy tắc nội bộ của phòng Luyện Đan của phái Tiêu Dao, thủ đoạn như vậy cực kỳ đáng sợ.
Trước đây, Yến Lăng Khanh từng đưa cho Vương Thủy một phù chú, bề ngoài là đề hộ mệnh, thực ra là dùng để theo dõi nhất cử nhất động của đối phương. Nhưng kẻ này lại chẳng hề có chút khác thường nào, cứ như một để tử ngoại môn bình thường chăm chỉ làm việc.
… Chẳng lẽ Lục Minh đã hiểu lầm thiếu niên này?
Thực tế, mỗi năm trong phái Tiêu Dao có vô số gián điệp được các môn phái khác âm thầm cài vào, đa phần đều mang thân phận như Vương Thủy chỉ là đệ tử ngoại môn. Biết đâu chỉ là Lục Minh quá đa nghi, nhất thời trách nhầm Vương Thủy.
Hơn nữa, chuyện sư đệ sống lại, trước khi đến phái Tiêu Dao chỉ có một mình y biết rõ, cho dù thiếu niên này có là giám điệp trà trộn vào, cũng chẳng thể trùng hợp đến mức nhắm vào sư đệ mà đến…
Vân Đan tôn giả đến nơi, Yến Lăng Khanh chỉ hàn huyên dăm ba câu rồi lập tức cáo lui. Vốn dĩ y cũng chỉ thuận đường ghé qua thăm dò thiếu niên kia, giờ không tra ra được gì, đành rảo bước đến Phạn Thanh Cốc tìm Lư sư thúc.
Tất nhiên, Yến Lăng Khanh vẫn chưa từ bỏ việc giám sát Vương Thủy.
Giống như Lục Minh, y luôn cảm thấy thiếu niên kia có gì đó không ổn nhưng lại không thể nói rõ cụ thể là điểm nào.
Mang theo sự nghi ngờ đối với Vương Thủy, Yến Lăng Khanh rời khỏi phòng Luyện Đan.
Xem ra thân phận này đã không còn an toàn nữa.
Vẫn tiếp tục chế thuốc, Hoài lơ đãng suy nghĩ.
Hắn ta cần tìm một thân phận mới.
Một thân phận có thể tiếp cận Diệp Kính Tửu, hoàn thành nhiệm vụ mà các chủ giao phó cho mình.
Yến Lăng Khanh đã đi đến gần Phạn Thanh Cốc…
Có rồi.
—
“Sao y lại không ở đây?! Sao y lại không ở đây?! Y đi đâu rồi?! Y sẽ bị thương mất, sẽ bị thương mất! Đáng chết, ta đúng là không nên ra ngoài! Không nên, không nên!!!”
“Làm ơn bình tĩnh lại được không? Bây giờ trông ngươi thật sự vô cùng ngu ngốc.”
Liễu Khuê Dao thở dài một hơi, Thẩm Chi trông như sắp phát điên, dưới đất là một đống tàn dư của pháp khí truyền tin bị đập nát.
Mọi chuyện xảy ra sau khi hai người quyết định hợp tác.
Liễu Khuê Dao từng cùng Thẩm Chi đấu thử một trận, kết quả chứng minh, tuy sau khi sống lại tu vi của Liễu Khuê Dao tạm thời bị suy giảm nhưng trong thế giới của mình, gã vẫn có thể đánh cho Thẩm Chi thoi thóp.
Thẩm Chi chỉ uống một viên đan dược đã hồi phục toàn bộ vết thương nhưng ở trước mặt Liễu Khuê Dao, hắn vẫn không chịu yếu thế. Hai người vừa mới thỏa thuận xong, hắn liền nôn nóng mở pháp khí truyền tin để liên lạc với tiểu đạo lữ của mình. Thế nhưng đợi một lúc lâu, đối phương vẫn không nhận.
Nụ cười giả tạo trên gương mặt Thẩm Chi hoàn toàn biến mất.
Hắn nghiến răng, lật qua lật lại bình ngọc đeo trước ngực, liên tục truyền tin cho đạo lữ nhỏ, kết quả vẫn là không ai đáp lời.
Sắc mặt Thẩm Chi hoàn toàn thay đổi, hắn lập tức vận dụng thần thức trong thế giới nhỏ của Liễu Khuê Dao để cảm ứng thế giới nhỏ của bản thân, sau khi phát hiện đạo lữ của mình đã biến mất khỏi thế giới ấy—
Thẩm Chi đã trở thành bộ dạng điên loạn như bây giờ.
Mặc dù biết đối phương là một cao thủ giả dối nhưng Liễu Khuê Dao vẫn không khỏi cảm thán trước tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn.
May thay, chẳng bao lâu sau, Hoài đã gửi thông báo qua pháp khí truyền tin.
Tổng hợp lại mọi tin tức, Liễu Khuê Dao nhanh chóng xác nhận rừng người mà Hoài cảm nhận mang “khí tức của Thẩm Chi” thật ra là Diệp Kính Tửu, hơn nữa cậu đã bị Yến Lăng Khanh phát hiện và đưa vào phái Tiêu Dao. Nghĩ đến đây, gã đoán chẳng mấy chốc Sầm Lan vừa mới bế quan suốt mười năm, cũng sẽ biết chuyện gã tái sinh.
“Ừm… Xem ra mọi chuyện lại quay về điểm khởi đầu rồi, thậm chí còn tệ hơn cả khi ấy?”
Liễu Khuê Dao vặn khớp ngón tay, từng đốt ngón tay vang lên tiếng lách cách, gã vươn vai, ngáp một cái rồi nói: “Có vẻ chẳng còn lý do gì để hợp tác nữa, Thẩm thần y?”
“Không, ta vẫn còn con át chủ bài.”
Sự hòa nhã giả vờ đã hoàn toàn biến mất trên mặt Thẩm Chi, lúc này ánh mắt hắn tối sầm, bóng lưng cao lớn cường tráng lộ ra áp lực mãnh liệt.
“Con át chủ bài là gì?”
Liễu Khuê Dao chú ý đến vài sợi tóc bạc ở đuôi tóc của hắn, hơi nhướng mày: “Đừng nói với ta là ngươi định phát điên vào lúc này.”
Diệp Kính Tửu bất ngờ trở lại phái Tiêu Dao, thân phận của Thẩm Chi sớm muốn cũng sẽ bại lộ. Đến nước này, người cũng không giữ được, Thẩm Chi còn có thể làm gì?
“Chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác.”
Thẩm Chi kiềm chế vuốt ve bình ngọc, đè nén những âm thanh hỗn loạn trong đầu xuống: “Ta đã đặt một trận pháp trong cơ thể Tiểu Tửu, trận pháp ấy có thể lập tức truyền tống y trở về thế giới nhỏ nhưng chỉ có thể khởi động khi y gặp phải nguy hiểm tới tính mạng.”
Ồ? Trận pháp truyền tống sao? Đúng là một cách làm khôn khéo.
Liễu Khuê Dao nhướng mày, nheo mắt lại: “Vậy xem ra cần đến Hoài rồi.”
Thẩm Chi sốt ruột nói: “Nhưng vấn đề là Sầm Lan đang ở đó! Hơn nữa, sau sự việc Tiểu Tửu từng chết một lần, lần này Sầm Lan nhất định sẽ bảo vệ y cẩn thận, thuộc hạ của ngươi không thể ra tay với Tiểu Tửu được.”
Điều đó thì đúng là sự thật.
Liễu Khuê Dao trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: “Trận pháp kia, điều kiện để phát động là phải nguy hiểm tới tính mạng đúng không?”
“Ngươi muốn nói đến độc dược mãn tính? Cũng không phải là không thể. Ta cũng tự tin có thể hóa giải độc tính ngay khi Tiểu Tửu được truyền tống trở về. Nhưng cách đó không ổn.”
Thẩm Chi nói: “Cho dù thuộc hạ của ngươi có thể hạ độc Tiểu Tửu mà không bị phát hiện, thì trên đời này không chỉ có mỗi ta là y tu. Giải độc không phải là chuyện quá khó khăn.”
“Ngay cả độc dược ngươi đặc chế cũng không ổn sao?”
“Thứ đó là để giết người! Không có khả năng cứu vãn! Sao ta có thể ra tay với Tiểu Tửu được chứ!”
“Haizz.”
Liễu Khuê Dao khẽ thở dài: “Ngươi đúng là vô dụng thật. Một khi đã thế, đành để ta ra tay vậy.”
“Ngươi!”
Thẩm Chi do dự hỏi: “Ngươi có cách gì?”
“Không thể giết ngay tức khắc, cũng chẳng thể hạ độc thì dùng chú thuật là được rồi.”
Liễu Khuê Dao cười nói: “Vừa hay, ở Trích Tinh Các này, thứ không thiếu nhất chính là pháp chú.”
Liễu Khuê Dao nhanh chóng truyền đạt hết kế hoạch cho Hoài.
Sau khi kết thúc truyền tin, sắc mặt của Thẩm Chi đen như đít nồi, u ám chẳng khác nào vừa tận mắt chứng kiến thê tử của mình bị người khác cướp mất.
“Ít ra cũng đã độc chiếm được mười năm, đâu cần phải ra cái vẻ thảm hại đó.”
Nếu không phải Thẩm Chi vẫn còn giá trị lợi dụng, Liễu Khuê Dao đã xé hắn ra thành trăm mảnh từ lâu rồi.
“Chính vì là mười năm…”
Thẩm Chi không né tránh sát ý của đối phương, vẻ mặt vẫn rất khó coi: “Thôi kệ, ngọt ngào trong đau khổ, cả đời này người cũng chẳng hiểu được.”
Hai người lại đánh nhau một trận.
Sau trận chiến, thế giới nhỏ trở nên tan hoang, những lầu các hoa lệ trước đó đã thành đống phế tích, ngay cả các khách quý đang trú tại Trích Tinh Các cũng bị nghiền thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Liễu Khuê Dao nằm ườn giữa đống đổ nát, uể oải nói: “Thực ra vẫn còn một cách có thể làm cho bé đáng yêu quay về.”
Cơ thể của Thẩm Chi bị đánh nát quá nửa, đang từ từ khôi phục lại, may mà phần đầu vẫn còn nguyên vẹn. Hắn biết Liễu Khuê Dao muốn nói gì, mắt lại nhìn lên bầu trời nhuốm màu máu: “Không được, Tiểu Tửu sẽ sụp đổ mất.”
“Đừng nghĩ mọi chuyện bi quan quá. Theo kinh nghiệm của ta, tuy Tiểu Tửu nhát gan nhưng sức chịu đựng không tệ đâu.”
Liễu Khuê Dao cong môi cười: “Chẳng qua chỉ là khuấy loạn cục diện, để tất cả đều biết thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh và chuyện tái sinh của Tiểu Tửu. Có gì nghiêm trọng đâu.”
“Thế sao ngươi không làm đi? Có phải sợ Tiểu Tửu hận ngươi không?”
“Sợ á? Ha ha ha…”
Liễu Khuê Dao như vừa nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, lồng ngực rung lên hồi lâu: “Sao ta phải sợ hắn hận ta? Hắn đã sớm hận ta đủ sâu rồi. Mà thứ hận này, từ lúc ban đầu đã chẳng còn đường cứu vãn nữa.”
Gã không sợ thiếu niên kia sẽ hận mình. Dù rằng mỗi khi nhớ lại những việc đã làm, Liễu Khuê Dao cũng từng thấy có chút ít áy náy.
Nhưng nhiều điều này đã không còn quan trọng nữa.
Hận cũng là một loại dinh dưỡng tuyệt hảo. Chỉ cần được đối phương nhìn bằng ánh mắt mãnh liệt, Liễu Khuê Dao sẽ cảm thấy cực kỳ sung sướng, cảm nhận rõ nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Gã chỉ sợ một điều duy nhất…
Giống như đêm hôm ấy tại Hoang Châu, thiếu niên đứng đối diện gã, dứt khoát cắt đứt ân oán nói từ nay về sau những chuyện của gã, cậu chẳng còn để tâm nữa.
Chính câu nói ấy đã khiến Liễu Khuê Dao trở thành một con quái vật bị đố kỵ gặm nhấm đến méo mó.
Thẩm Chi không có hứng thú tìm hiểu sâu thêm. Hắn dừng lại đúng lúc, im lặng suy tính nên làm gì khi thiếu niên trở lại.
Kết quả vô cùng thê lương.
Thẩm Chi bi thương nhận ra, dù cho thiếu nhiên có quay về thì trong cục diện hiện tại đã bị bại lộ, hắn cũng chỉ có thể trì hoãn đôi chút.
Đạo lữ nhỏ đáng yêu của hắn, cuối cùng vẫn sẽ rời xa hắn, rồi khi trí nhớ phục hồi, sẽ chán ghét hắn tới tận xương tủy.
Chuyện ấy khiến Thẩm Chi cảm thấy tim như bị dao cắt từng nhát.
Hắn không thể chấp nhận việc đối phương sẽ rời bỏ mình.
Nếu cả hai vẫn còn ở bên nhau, Thẩm Chi sẵn lòng luyện ra đan dược hóa giải dục vọng sinh ra từ cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của cậu.
Thế nhưng bây giờ không được nữa.
Kế hoạch buộc phải thay đổi.
Thẩm Chi nghĩ, hắn cần phải tìm một cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh mới, để làm vật thí nghiệm thử sai cho kế hoạch tiếp theo.
Hắn nhất định phải thành công.
Tiểu Tửu sẽ ở bên hắn.
Mãi mãi.
Phải.
Là mãi mãi.