[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 117

Yến Lăng Khanh đột nhiên cúi đầu ho ra máu, khiến Diệp Kính Tửu giật mình kinh sợ. Cậu vẫn chưa kịp sắp xếp lại dòng suy nghĩ, hoảng hốt hỏi: “Huynh sao vậy?”
“Khụ… không có gì đáng ngại đâu, sư đệ chớ lo.”
Yến Lăng Khanh dùng khăn tay lau sạch máu đen, ngẩng đầu lên mỉm cười với Diệp Kính Tửu: “Chuyện không nên chậm trễ, ta đi mời Lư sư thúc của Phạn Thanh Cốc tới trước, Kính Tửu cứ ở lại đây cùng sư tôn là được.”
“Phạn Thanh Cốc?”
“Đó là nơi tu hành của nhóm y tu thuộc phái Tiêu Dao, nằm liền kề với phòng Luyện Đan.”
Nhắc đến phòng Luyện Đan, Yến Lăng Khanh chợt nhớ đến đệ tử ngoại môn tên Vương Thủy kia. Hắn lập tức đứng dậy, cúi người hành lễ với Sầm Lan: “Sư tôn, đệ tử xin cáo lui trước.”
Sầm Lan khẽ gật đầu.
Yến Lăng Khanh vừa rời đi, nơi này chỉ còn lại một mình Diệp Kính Tửu và vị sư tôn lạnh lùng kia.
Cậu lập tức có chút luống cuống, đảo mắt nhìn nam nhân bên cạnh, đứng ngồi không yên.
“Nhìn gì vậy?”
Nam nhân cụp mắt uống trà, nhàn nhạt hỏi.
Diệp Kính Tửu lập tức thu hồi tầm mắt, khẽ ho một tiếng: “Cái đó… người là sư tôn của ta, đúng không?”
“Đương nhiên.”
Là sư tôn của cậu? Nếu là sư tôn, sao lại còn dính dáng đến chuyện đạo lữ?
Diệp Kính Tửu vốn định hỏi thẳng nhưng không hiểu sao lại hơi sợ nam nhân này, vô thức rụt cổ, lí nhí “ồ” một tiếng.
Cậu lại cúi đầu, dán mặt vào đầu gối của mình, đầu óc bỗng trở nên mơ hồ, không thể nghĩ được bất cứ điều gì nữa.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cậu đã là tu sĩ hậu kỳ Nguyên Anh, rõ ràng trong mắt đám sư đệ sư muội kia, cậu là một đại năng cần phải ngẩng đầu ngưỡng mộ, rõ ràng cậu cũng đã đủ chín chắn trong chuyện đối nhân xử thế…
Vậy mà khi đứng trước mặt vị sư tôn xa lạ này, Diệp Kính Tửu lại cảm thấy mình vẫn chỉ là một đứa trẻ, tay chân luống cuống.
Nghĩ đến đây, trước mặt cậu đột nhiên được đặt một chén trà còn đang bốc khói.
Chén trà này là đưa cho cậu sao?
Vì thế cậu cẩn thận bưng lên, nhấp một ngụm.
“Hương vị thế nào?” Người kia hỏi.
Diệp Kính Tửu ngẩn ra, cẩn thận cảm nhận rồi đáp: “Ừm… cũng được? Trà có hậu vị khá thơm.”
Nam nhân nhàn nhạt “ừ” một tiếng, bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Mãi đến khi chén trà sắp thấy đáy, nam nhân bên cạnh mới đột nhiên lên tiếng: “Lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi vẫn chỉ là một ma tu ngây thơ.”
“Ừm… ừm?!”
Diệp Kính Tửu mở to mắt, ma tu? Đó là thứ gì vậy? Sao cậu lại thành ma tu rồi?
Nhưng nam nhân kia không có ý định giải thích cho câu, chỉ nói tiếp: “Việc bổn tọa ở bên ngươi, tu luyện trong biển ý thức, cũng chỉ là vì lợi ích mà thôi.”
Hành vi này vốn khiến người ta khinh bỉ, thế nhưng lúc Sầm Lan lợi dụng thiếu niên này, trong lòng y lại không hề có một chút hổ thẹn nào. Mà bây giờ y lại cảm thấy may mắn vì lúc ấy mình đã nảy sinh tà niệm, nếu không phải vậy, sao y có thể cùng thiếu niên kết được một lương duyên bất ngờ ấy?
Diệp Kính Tửu ngoan ngoãn nghe: “Biển ý thức của ta có gì đặc biệt sao?”
Người kia nhìn cậu, nói: “Bổn tọa tuy không rõ nguyên do nhưng có thể khẳng định biển ý thức của ngươi có khả năng chữa trị tổn thương tinh thần cho người khác.”
Diệp Kính Tửu như có điều suy nghĩ: “Cái này thì ta chưa từng nghe đến.”
Đợi đã—
Có thể chữa lành tổn thương tinh thần cho người khác? Vậy chẳng phải có nghĩa là thứ mà bấy lâu nay cậu tìm kiếm để cứu lấy Chi Chi khỏi vết thương trong tâm trí—
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị nam nhân bên cạnh vô tình cắt ngang.
Dường như y đã đoán ra ý định của Diệp Kính Tửu, lập tức kịp thời đưa ra lời cảnh cáo: “Diệp Kính Tửu, hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ vô ích đó đi, hiện giờ biển ý thức của ngươi chỉ có bổn tọa mới có thể tiến vào.”
“Tại sao chứ?”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, theo phản xạ hỏi: “Chẳng lẽ chỉ vì dấu ấn thần thức kia sao? Cái mà được gọi là ấn ký minh chứng quan hệ… đạo lữ gì đó?”
Sắc mặt người kia dịu lại, khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đúng là cái gì chứ?!
Rõ ràng họ là thầy trò, sao lại có thứ như dấu ấn thần thức được gọi là chứng minh quan hệ đạo lữ?!
Hơn nữa vừa rồi Yến Lăng Khanh lại nói hắn và sư đệ mình cũng là đạo lữ, vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Chẳng lẽ trước kia cậu phong lưu đến mức ấy sao? Lại còn qua lại với hai nam nhân cùng lúc?
Cậu chìm sâu vào vòng xoáy nghi ngờ bản thân, không cách nào thoát ra, mà ngay bên cạnh vẫn có một ánh mắt dõi theo không rời. Bị nhìn như thế, đầu óc Diệp Kính Tửu lập tức ngừng hoạt động, bản năng sợ hãi dần chiếm lấy lý trí.
Cậu lập tức ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu uống trà, động tác nghiêm chỉnh đâu ra đấy, không dám để ánh mắt mình va chạm với tầm mắt của nam nhân bên cạnh.
“Ngươi sợ bổn tọa?” Người nọ hỏi cậu.
Diệp Kính Tửu rất muốn gật đầu nhưng lại không dám nói thật, chỉ có thể lí nhí ấp úng mãi không nên lời.
Cậu mơ hồ nghe thấy người kia khẽ bật cười: “Trước kia ngươi cũng sợ bổn tọa như vậy.”
Trước kia? Vậy còn sau đó thì sao?
Diệp Kính Tửu không nhịn được lập tức hỏi.
“Sau đó à? Sau đó thì can đảm vô cùng, lời gì cũng dám nói, thậm chí còn dám ra tay với ta.”
Rõ ràng, Diệp Kính Tửu đã không còn nhớ mình từng lén đánh nam nhân này một cái bạt tai. Cậu vẫn cho rằng vị sư tôn này đang bịa đặt, sao cậu dám đánh người này chứ?! Đối phương chỉ cần nhấc một ngón tay cũng có thể nghiền nát cậu thành tro bụi rồi?
Nam nhân nhìn cậu, đột nhiên khẽ nói: “Ngươi có thể quay về, chính là niềm an ủi lớn nhất đối với bổn tọa.”
Giọng nói lạnh lẽo của y lúc này lại mang theo một tia ấm áp khó gọi thành lời.
Trái tim Diệp Kính Tửu bất giác run lên, cậu lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy người kia đã nghiêng người tới gần, một tay nhẹ nhàng nâng má cậu, đầu ngón tay xoa xoa hai bên thái dương, từng động tác đều mang theo sự kiên nhẫn và cưng chiều không tên.
“Mau chóng khỏe lại đi, Kính Tửu.”
“Ta còn muốn thấy dáng vẻ ngươi làm nũng với ta nữa.”
“Diệp Kính Tửu, giờ đến cáo trạng cũng không biết nữa rồi à?”
“Cứ việc nói ra, những việc còn lại để bổn tọa giải quyết.”
“Bổn tọa chính là chỗ dựa lớn nhất của ngươi.”
Lúc mơ hồ, những lời này bỗng nhiên vang lên trong đầu Diệp Kính Tửu.
Cậu không rõ giọng nói ấy đến từ đâu, cũng chẳng hiểu vì sao lại nghe thấy, cậu chỉ cảm thấy vành mắt của mình như dần nóng lên.
Giống như vị sư tôn xa lại này đã đem lại cho Diệp Kính Tửu cảm giác an toàn, đến nỗi vào giờ khắc này, cậu lại sinh ra một loại xúc động kỳ lạ muốn nhào vào lòng người kia, òa khóc một trận thật to.
Nhưng—
Xúc động ấy chỉ vừa mới trỗi dậy đã bị một cơn đau đầu dữ dội cắt ngang.
“Ư…”
Diệp Kính Tửu đau đớn ôm đầu, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán: “Đau quá…”
Lại nữa rồi.
Lần nào cũng thế.
Chỉ cần đến gần việc nhớ ra một chút gì đó, thì cơn đau như xé ấy lại lập tức kéo tới.
Lần này thậm chí còn dữ dội hơn trước, cậu đau đến mức gần như mất hết tri giác, chỉ mơ hồ cảm nhận mình được ôm vào vòng tay lạnh như băng. Rồi một dòng linh lực mạnh mẽ truyền vào cơ thể, cố gắng xoa dịu cảm giác đau đớn trong cậu.
Là linh lực hệ thủy giống như cậu…
Cảm giác đau đớn dần được xoa dịu và tan biến, theo sau là cảm giác buồn ngủ ập tới, khiến Diệp Kính Tửu nhắm mắt lại.
Cậu được người kia ôm chặt vào lòng, rồi yên tâm ngủ thiếp đi.
.
“Lần trước cũng như vậy sao?”
“Phải, lần đó là trên thuyền ngắm cảnh đêm trước đó, tiểu sư đệ cứ liên tục kêu đau.”
“Ừm, xem ra trong đầu y có người đã hạ cấm chú.”
“Cấm chú? Vậy sẽ thế nào? Có hại gì cho cơ thể tiểu sư đệ không?”
“Là để ngăn cản y khôi phục ký ức. Cấm chủ này dường như là do kẻ đứng sau tự mình sáng chế, nhất thời ta vẫn chưa thể giải quyết triệt để.”
“Lư Thầm, phải mất bao lâu?”
“Ta chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức, cấm chú này cực kỳ ảo diệu, lại còn đan xen cả y lý chi thuật… Hừm, người chế ra chú pháp này nhất định là một thiên tài.”
“Lư sư thúc, một tháng có đủ không?”
“Một tháng?! Tiểu Yến đừng học sư tôn con ép người quá đáng như thế, nếu bảo ta phải nghiên cứu thấu triệu loại cấm thuật này… cũng không lâu, ít nhất phải năm sáu năm gì đó? Ê ê! Sầm sư huynh, huynh làm gì thế! Có gì thì từ từ nói! Đừng có rút đao động kiếm! Ta suy nghĩ lại rồi, cùng lắm thì! Cùng lắm thì một năm!”
“Một năm thì vẫn hơi…”
“Giữ ngươi lại có ích gì?”
“Nửa năm! Nửa năm chắc là được rồi chứ! Nếu các ngươi vẫn thấy không ổn, vậy thì đi tìm tên ma đầu ở Ma Cung ấy đi! Hắn giỏi nhất là các loại pháp thuật tinh thần, cấm chú này vào tay hắn e chỉ là chuyện trong chốc lát thôi!”
“Sầm sư huynh, huynh làm gì vậy?! Ta đã bảo là có gì thì cứ nói đang hoàng mà! Phải, phải, ta là y tu, còn hắn chỉ là một võ tu nhập ma giỏi pháp thuật tinh thần nhưng cấm chú này thực sự cũng có chút liên quan tới pháp thuật tinh thần mà!”
“Cái gì?! Con nói kẻ hạ chú là tên Thẩm Chi, kẻ không giỏi mấy trò pháp thuật tinh thần mà ta xem là kẻ thù cả đời ta ấy hả? Đáng giận… ba tháng! Cho ta tối đa ba tháng! Pháp thuật tinh thần của ta giỏi hơn cái tên thần kinh ấy nhiều, ta không tin lại không giải được chú của hắn!”
“Đa tạ Lư sư thúc, vậy người…”
“Không sao, người thì cứ để ở đây cho các con chăm sóc, ta sẽ đến xem định kỳ! Cấm chú đó ta đã nhớ kỹ rồi, giờ ta về nghiên cứu trước. Nếu đầu hắn lại đau thì dùng lọ đan dược ta để lại ấy! Vậy thì quyết định thế đi, ờm, Sầm sư huynh, ta đi trước nhé? He he…”
“Lư sư thúc đi thong thả, Lăng Khanh không tiễn xa được.”
“Không sao! Không sao!”
Ưm…
Rốt cuộc ồn ào cái gì chứ? Cuối cùng cũng yên tĩnh lại rồi…
Mơ màng mở mắt ra, Diệp Kính Tửu liền thấy hai bóng người cao lớn đứng trước mặt mình. Thấy cậu tỉnh lại, một trong hai liền định bước tới đỡ dậy, Diệp Kính Tửu vội xua tay, khoanh chân ngồi dậy.
Kỳ lạ, không còn đau nữa?
Diệp Kính Tửu vỗ nhẹ lên đầu, phát hiện cơn đau như muốn thiêu rụi cả não bộ ba nãy quả thật đã biến mất không còn tung tích.
“Vừa rồi là Lư sư thúc cho đệ uống một viên đan dược, nói là có thể giảm đau đầu.”
Đại sư huynh xưa nay luôn thấu hiểu lòng người lập tức giải thích cho cậu: “Tiểu Tửu không cần lo lắng, cùng lắm thì ba tháng nữa, bệnh đau đầu của đệ sẽ được giải quyết hoàn toàn.”
“Còn chỗ nào thấy khó chịu không?” Sầm Lan hỏi cậu.
Diệp Kính Tửu lắc đầu: “Con vẫn ổn.”
Nếu không nghe nhầm, hình như vừa rồi còn có người khác từng đến đây?
Chẳng phải người đó có thể giải quyết được việc cậu bị mất trí nhớ hay sao?
Diệp Kính Tửu tò mò hỏi: “Lư sư thúc là ai vậy?”
“Lư sư thúc tên là Lư Thần, là sư đệ đồng môn của sư tôn.”
Yến Lăng Khanh đáp: “Ông ấy cũng là y tu danh tiếng nhất trong chính đạo, bình thường chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật tại Phạn Thanh Cốc, rất ít khi ra ngoài. Vì hành sự khiêm tốn, nên ngay cả nhiều đệ tử của phái Tiêu Dao cũng không biết ông ấy vẫn còn là người của môn phái.”
Ừm, nghe qua thì quả thật phái Tiêu Dao là đại tông môn. Không chỉ có đệ nhất tu sĩ trấn giữ, mà còn thu nạp cả y tu, đan tu, khí tu, các loại tu sĩ khắp thiên hạ, chẳng trách lại khiến thế nhân kiêng dè.
Trong thiên hạ này, có thể sánh ngang với họ, e là cũng chỉ có nơi quy tụ vô số ma tu như Ma Cung mà thôi.
Chỉ là…
Nếu cậu khôi phục trí nhớ? Vậy thì sau đó hai vị sư tôn và sư huynh này định làm gì?
Lẽ đương nhiên, người đầu tiên bị nhắm vào hẳn sẽ là Chi Chi.
Lòng Diệp Kính Tửu bất giác trùng xuống: “Nếu sau khi ta khôi phục trsi nhớ, các người sẽ giết Thẩm Chi sao?”
Người trả lời câu hỏi ấy lại là vị sư tôn xưa nay vẫn luôn trầm mặc ít nói.
“Giết.”
Giọng nam nhân lạnh như băng, không chút do dự trả lời: “Kẻ tên Thẩm Chi kia cùng đám chuột nhắt dám nhúng tay vào chuyện này, bổn tọa đều sẽ tính sổ với từng kẻ một.”
Còn Yến Lăng Khanh dường như đã đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, dịu giọng nói: “Kính Tửu đang lo cho người kia sao?”
Diệp Kính Tửu thoáng do dự rồi khẽ gật đầu: “Hắn từng rất tốt với ta, dù sao chúng ta cũng đã mười năm…”
Dường như đối phương không muốn nghe cậu nhắc đến tình cảm với Thẩm Chi, liền nhanh chóng ngắt lời: “Nếu không chúng ta làm một giao ước?”
“Giao ước?” Diệp Kính Tửu sửng sốt: “Là gì vậy?”
“Đợi đến khi Kính Tửu khôi phục trí nhớ, chúng ta sẽ tôn trọng ý kiến của Kính Tửu để định đoạt kẻ ấy.”
Yến Lăng Khanh nhẹ giọng nói nhưng trong ánh mắt không hề mang theo ý cười: “Nếu khi ấy Kính Tửu vẫn kiên quyết muốn giữ lại mạng sống của Thẩm Chi, chúng ta cũng sẽ nghe theo ý kiến của Kính Tửu. Ý người thế nào? Sư tôn.”
Yến Lăng Khanh bèn đá vấn đề này sang cho Sầm Lan.
Nam nhân ấy đối diện với y, im lặng hồi lâu, sau đó mới khẽ gật đầu: “Chuẩn.”
Yến Lăng Khanh mỉm cười, quay sang Diệp Kính Tửu, dịu giọng nói: “Nếu Kính Tửu cảm thấy giao ước này có thể chấp nhận, vậy thì chúng ta hãy ký chú sinh tử. Tất nhiên, một khi đã lập chú sinh tử, trong ba tháng tới, Kính Tửu phải ngoan ngoãn ở lại phái Tiêu Dao, sống dưới sự giám sát của ta và sư tôn. Thế nào?”
Chú sinh tử sao?
Diệp Kính Tử đã không còn là thiếu niên khờ khạo như lúc trước, không phải cậu không nhìn ra được sơ hở trong lời nói của Yến Lăng Khanh nhưng với tình thế hiện tại chẳng nằm trong tay cậu, cậu vẫn đang ở thế yếu.
Nếu ký hạ chú sinh tử, ít nhất cậu vẫn còn giữ được quyền lên tiếng.
“Cứ vậy đi.”
Diệp Kính Tửu nói: “Cứ làm theo lời huynh.”
Chú sinh tử vừa lập, thiên đạo tức thì giáng xuống ràng buộc.
Trong lòng Diệp Kính Tửu chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như rất lâu về trước cậu đã từng ký giao ước như vậy.
Theo lời Yến Lăng Khanh, những ngày sắp tới bọn họ sẽ cùng nhau sinh hoạt, tái hiện lại những khung cảnh quen thuộc trước đây, xem liệu có thể khơi dậy ký ức trong lòng Diệp Kính Tửu hay không. Đồng thời, cậu cũng cần thường xuyên để Lư Thầm chẩn trị, mong sớm ngày khôi phục trí nhớ.
Dĩ nhiên Diệp Kính Tửu rất mong mỏi nhớ lại được mọi chuyện nhưng đồng thời, cậu cũng chắc chắn rằng đến lúc này, Chi Chi biết cậu đã mất tích.
Cậu nghĩ đến thiếu niên cao lớn vẫn luôn thích ôm chặt lấy mình như một chú chó con, nhớ cả từng lần âu yếm dịu dàng khắp cơ thể—
Cậu càng lo lắng Chi Chi sẽ phát bệnh. Sợ rằng hắn sẽ sa vào điên cuồng giết chóc, biến thành ma đầu tóc trắng chỉ biết giết người.
Thế nhưng trong nỗi nhung nhớ và lo lắng ấy, Diệp Kính Tửu cũng hiểu rõ thứ tình cảm giữa cậu và Thẩm Chi đã không còn thuần túy như trước nữa.
Hạt mầm khiến tình cảm giữa bọn họ thay đổi, tên là nghi ngờ.