[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 116

Diệp Kính Tửu nằm mơ.
Trong giấc mơ có một con mèo lớn với bộ lông trắng như tuyết, nó nhắm nghiền đôi mắt, nằm bẹp trên động băng giá buốt, lớp lông mềm mại phủ lên một tầng tuyết, tựa như đang say ngủ.
Còn Diệp Kính Tửu thì nằm trên phần đuôi mềm mại của con mèo, lạ lùng thay lại không cảm thấy chút lạnh lẽo nào.
Cậu vừa định đứng dậy, đuôi mèo dưới chân bỗng quét mạnh, quật cậu ngã xuống. Chiếc đuôi cong về phía trước, đưa cậu đến trước mặt con mèo.
Mèo lớn mở mắt, đôi đồng tử dã thú không có chút tình cảm nào nhìn chằm chằm vào cậu.
Diệp Kính Tửu trong giấc mơ hơi sợ, cậu thấy mặt của con mèo kia cách cậu ngày càng gần, ngày càng gần, cho đến khi cái miệng máu me há ra, cậu bỗng nhắm mắt lại ——
Rồi sau đó, một thứ gì đó lạnh buốt, mềm mại nhưng đầy gai nhỏ khẽ liếm lên mặt cậu, mặt cậu bị cào đau nhói, chỉ muốn lùi lại. Con mèo tưởng cậu sợ, lại liếm cậu thêm vài cái nữa.
Liếm mãi, Diệp Kính Tửu tỉnh giấc.
Diệp Kính Tửu mở mắt, thấy mình nằm trên giường, đập vào mắt là một tẩm điện cực kỳ rộng lớn.
Nhất thời cậu hơi sững sờ, ký ức dừng lại ở lúc cậu ngồi xếp bằng tu luyện trong phòng của mình chờ Yến Lăng Khanh.
Đúng, tu luyện… rồi đến biển ý thức… thứ xa lạ… cuối cùng…
!!
Diệp Kính Tửu lập tức tỉnh táo, nhớ lại chuyện sau khi mình vào biển ý thức.
Lúc đó, một thể ý thức mạnh mẽ kéo lấy thể ý thức của cậu, dường như linh hồn cậu đã hòa tan vào đó, khoái cảm tinh thần vô tận gần như nuốt chửng ý thức cậu.
Cậu chưa từng thấy vui vẻ như vậy.
… Đó là kết nối tinh thần mà Chi Chi từng nói sao?
Nhưng sao có thể? Rõ ràng Chi Chi đã bảo bởi vì ký ức của cậu bị tổn hại nên không thể kết nối tinh thần ——
Diệp Kính Tửu mím môi, cậu dần nhận ra, có lẽ tất cả những gì Thẩm Chi nói cho cậu biết đều là giả dối.
Cảm xúc khiến cậu không muốn tin, nhưng lý trí bảo Diệp Kính Tửu phải đối mặt sự thật.
Cậu hít sâu, trước mắt quan trọng nhất là tìm cái tên đã kết nối tinh thần với cậu mà không được cậu đồng ý.
Áo quần trên người Diệp Kính Tửu vẫn là bộ lúc nhắm mắt, điều này khiến cậu bình tĩnh lại phần nào. Cậu xuống giường đẩy cửa tẩm điện ra, tại đình trà ở góc phải ngoài điện có hai người đang ngồi, một người là Yến Lăng Khanh, một người là…
Một nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng xa lạ. Không cần đến gần, Diệp Kính Tửu đã cảm nhận được y mạnh hơn bất kỳ ai cậu từng gặp. Tu vi hậu kỳ Nguyên Anh của cậu trước mặt người này cũng chỉ là con kiến hôi không chịu nổi một đòn.
Rốt cuộc người này là…
Nhớ lại lời đại sư huynh Yến Lăng Khanh từng nói, cộng thêm bức họa cậu từng thấy, Diệp Kính Tửu nhìn nam nhân, rất nhanh đã nhận ra thân phận thật sự của nam nhân.
“Tỉnh rồi?” Giọng của nam nhân cũng lạnh như băng.
Theo bản năng Diệp Kính Tửu rụt rè, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng… vâng.”
“Tỉnh rồi thì ngồi xuống bên cạnh bổn tọa.”
“Vâng… vâng ạ.”
Theo bản năng, Diệp Kính Tửu vô cùng nghe theo mệnh lệnh của nam nhân, tay chân cứng ngắc bước đến bên cạnh nam nhân, ngồi xuống.
Gần quá, gần quá gần quá gần quá!
Đây là người thật mà cái hình vẽ nhỏ xíu hung dữ kia đại diện sao? Quả nhiên y như đúc!
Không không không, còn đáng sợ hơn nữa —
Diệp Kính Tửu cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người cậu, cậu không dám có bất kỳ chất vấn nào.
Cậu cầu cứu nhìn Yến Lăng Khanh, nhưng Yến Lăng Khanh luôn che chở Diệp Kính Tửu không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu, rũ mắt xuống.
“Thân thể khó chịu không?” Trong bầu không khí tĩnh lặng, nam nhân hỏi cậu.
Diệp Kính Tửu nắm chặt tay áo, không hiểu sao thấy mình như học sinh đang trốn học thì bị thầy giáo đáng sợ bắt gặp, rơi vào trạng thái hoảng loạn và căng thẳng tột độ.
Diệp Kính Tửu cẩn thận suy nghĩ câu hỏi của nam nhân, xác nhận không sai rồi mới cứng miệng đáp: “Không… không có.”
Nam nhân vẫn nhìn chằm chằm cậu, không nói gì.
Diệp Kính Tửu đành lấy hết can đảm nhìn nam nhân, lắp bắp nói: “Con không khó chịu gì, sư… sư tôn.”
Nghe cậu trả lời, đáy mắt nam nhân đối diện bỗng có chút ấm áp.
Diệp Kính Tửu thề rằng cậu thấy ý cười trong mắt nam nhân lạnh lùng này!
“Rất tốt.”
Nam nhân nói: “Lần sau cũng phải trả lời bổn tọa như vậy, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi…”
Câu hỏi dành cho Diệp Kính Tửu đến đây là hết.
Cậu ngồi bên cạnh nam nhân tên Sầm Lan này, cũng là sư tôn trước kia của cậu, nghe nam nhân và Yến Lăng Khanh nói chuyện liên quan đến mình.
“… Đệ tử vào tiểu thế giới, gặp Vân sư muội, thấy người giấy do Kính Tửu dùng bí pháp gấp giấy để lại, lúc đó mới biết có lẽ tiểu sư đệ chưa chết.”
Đại sư huynh nói: “Vì vậy đệ tử lập trận pháp phong ấn, sau khi Kính Tửu truyền tống về tiểu thế giới thông qua người giấy, lập tức kích hoạt trận pháp bắt lấy đệ ấy.”
Đại sư huynh này cũng biết là bắt cậu. Hắn không hề liên lạc gì với cậu, trực tiếp giam cầm tu vi cậu, đến giờ vẫn chưa khôi phục lại…
Diệp Kính Tửu hơi u oán nhìn hắn.
Đại sư huynh để ý thấy, lặng lẽ tỏ vẻ áy náy với cậu.
Mỹ nhân xin lỗi, Diệp Kính Tửu nhìn thoáng qua thì không tiện nhìn thêm nữa, ho khan một tiếng.
Đương nhiên nam nhân bên cạnh cậu cũng thấy tương tác giữa hai người, khí tức phát ra càng lạnh lẽo, Diệp Kính Tửu không nhịn được xoa tay, cảm nhận được nhiệt độ bên cạnh đột nhiên ấm lên, cả người lập tức từ đông sang xuân.
Chẳng lẽ sư tôn này mặt lạnh tâm tốt… sao?
Diệp Kính Tửu không chắc nghĩ vậy.
Bên này, Yến Lăng Khanh tiếp lời: “Sau khi đệ tử thật sự thấy tiểu sư đệ, rất nhanh nhận ra kẻ địch không phải một mình đệ tử có thể đối phó, nên đệ tử đưa tiểu sư đệ và nhóm Vân sư muội về phái Tiêu Dao, báo cho sư tôn.”
Sầm Lan suy nghĩ một lát, nói: “Muốn tùy ý xuyên qua tiểu thế giới, cần dùng đá Trường Mộng. Đá Trường Mộng luôn khan hiếm, lại liên quan đến Diệp Kính Tửu, không khó đoán được là ai đang cản trở.”
“Đúng, đệ tử cũng nghĩ vậy. Cả lúc rời khỏi bí cảnh của Lung Hạc Cảnh Chủ, đệ tử vô tình bị thương, là tiểu sư đệ băng bó cho đệ tử, cách làm rất thuần thục. Nhờ đó, đệ tử nhanh chóng xác định được kẻ đứng sau màn.”
Thiếu niên đối diện trợn mắt ngạc nhiên, Yến Lăng Khanh dừng lại, nói: “Là kẻ giết hết truyền nhân cuối cùng của Thần Y Cốc, ma đầu du y luôn làm những thí nghiệm trái đạo lý – Thẩm Chi.”
Sầm Lan không ngạc nhiên gì với đáp án này.
Trước kia y đã gặp Thẩm Chi, có nghe về tính cách tàn nhẫn của hắn. Sư đệ Lâm Chí từng cầu Thẩm Chi giúp chữa trị thương tổn tinh thần của y, lúc đó đối phương nói mình bất lực, vì không giỏi chữa trị những loại thương tổn về tinh thần.
Sau đó là gặp nhau trong ảo cảnh.
Thẩm Chi trong ảo cảnh luôn ẩn giấu rất giỏi, dù cuối cùng lộ ra chút manh mối, nhưng lúc phá giải ảo cảnh không hề xuất hiện, giảm đi sự chú ý. Sau khi phá giải ảo cảnh, dù Thẩm Chi đã bị điều tra vài lần nhưng vẫn không thu được gì. Điều tra đến cuối cùng cũng chỉ xác định rằng đối phương từng làm việc cho Lâm Thời Chiêu, góp chút cống hiến vào ảo cảnh. Nhưng khi Sầm Lan muốn diệt trừ thần y tai tiếng này, đối phương đã sớm chuồn mất, không còn tung tích.
Thẩm Chi dàn xếp bữa tiệc chết chóc kia quá hoàn hảo, đến mức tất cả mọi người không tìm ra chứng cứ Diệp Kính Tửu còn sống, chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng thiếu niên đã chết.
Hắn rất thông minh, nhưng khi tất cả bại lộ cũng chấm hết.
Sát ý kinh người tỏa ra từ Sầm Lan gần như khiến Yến Lăng Khanh không thở nổi.
Còn tiểu sư đệ bên cạnh đối phương không hề hay biết, vẫn chìm trong cảm giác kinh ngạc vì sao Yến Lăng Khanh đoán được thân phận người giật dây.
Yến Lăng Khanh chống đỡ sát khí kinh khủng đó, hắn nuốt vị tanh ngọt trong cổ họng xuống, giọng nói đi khàn rất nhiều: “Tiếp theo sư tôn định làm gì?”
“Nếu người đứng sau thật sự là Thẩm Chi, hắn sẽ tự mình đến.”
Đây không phải trọng tâm Sầm Lan cần chú ý, ánh mắt y rơi vào thiếu niên hoàn toàn không biết gì, cảm xúc ở đáy mắt phức tạp.
Trước mắt khôi phục ký ức của thiếu niên mới là việc quan trọng.
Tiếp đó hai người bàn về cách khôi phục ký ức cho thiếu niên.
Hai sư đồ đều không phải y tu, không dám tùy tiện kết luận, quyết định đợi y tu củaphái Tiêu Dao đến xem xét xong rồi tính.
Thì ra phái Tiêu Dao cũng có y tu sao?
Diệp Kính Tửu chợt nghĩ vậy, nhưng ngay sau đó cậu đập bàn đứng dậy, lớn tiếng: “Chờ đã! hai người có thể nghe ta nói không!”
Hai sư đồ nhìn cậu, đồng thời nói:
“Nói.”
“Kính Tửu muốn nói gì?”
“Ta…”
Đến khi Diệp Kính Tửu lên tiếng, nhất thời cậu lại nghẹn lời.
Cậu muốn nói đừng tùy tiện gạt cậu sang một bên rồi tự ý quyết định những chuyện liên quan đến cậu như vậy, Thẩm Chi không phải người xấu, mười năm qua, bọn họ sớm chiều bên nhau, Chi Chi luôn đối xử tốt với cậu, chưa từng làm tổn thương cậu, còn giúp cậu điều trị thân thể, thậm chí lần này vì nghịch ngợm mà cậu vô tình gặp Yến Lăng Khanh, cũng là do đối phương đi tìm thảo dược để giải quyết vấn đề dục vọng của thân thể cậu.
Chi Chi luôn suy nghĩ cho cậu.
Sát thần Thần Y Cốc kia, ma đầu thần y làm thí nghiệm trái với luân thường đạo lý ấy, sao có thể là Chi Chi của cậu được.
Cậu muốn nói, nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt nam nhân kia, cậu lại lắp bắp không nói nên lời.
… Chẳng lẽ không phải Thẩm Chi sao?
Mười năm chung sống, không phải Diệp Kính Tửu không phát hiện những điểm mâu thuẫn trên người Thẩm Chi. Chẳng hạn như khi bệnh tình của hắn phát tác, hắn tàn sát gần hết những người trong tiểu thế giới, rồi khi tỉnh lại, tiếp tục khiến tiểu thế giới trở nên hòa thuận, trấn nhỏ dưới vực sâu vẫn náo nhiệt, tràn ngập tiếng cười.
Hay như khi hắn trở về từ bên ngoài với một thân đầy mùi máu tanh, vừa nói “máu này bẩn” vừa cười tránh né sự đụng chạm của Diệp Kính Tửu. Vài ngày sau, một phát minh hay đan dược mới lạ lại xuất hiện trước mặt Diệp Kính Tửu, rồi Thẩm Chi liên tục kể về sự kỳ diệu của những thứ này với Diệp Kính Tửu.
Có lúc tinh thần hắn điên cuồng, khi ân ái không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa thúc càng mạnh mẽ hơn, liên tục nói hắn yêu Diệp Kính Tửu, thích Diệp Kính Tửu. Có lúc lại quỳ gối nằm sấp trên đùi cậu, bảo Diệp Kính Tửu dỗ hắn ngủ, khi buồn ngủ rồi, hắn đột nhiên hỏi Diệp Kính Tửu về việc sau này có muốn chôn cùng hắn trong bình ngọc trên cổ hắn không? Khi Diệp Kính Tửu hỏi lại, hắn lại cười nói chỉ là đùa giỡn.
Có lúc hắn như một đứa trẻ, làm nũng với Diệp Kính Tửu, nói Diệp Kính Tửu rất giống con thỏ nhỏ hắn nuôi trước kia. Khi Diệp Kính Tửu hỏi về con thỏ nhỏ sau đó thế nào rồi, hắn đột nhiên sững sờ, ôm eo Diệp Kính Tửu áp mặt vào bụng cậu, oán trách nói: “Bị phụ thân giết rồi.”
Thẩm Chi nói gia đình hắn rất quái dị, từ nhỏ phụ mẫu đã dẫn hắn đi xem đủ loại bệnh nhân kỳ lạ trên đời, dạy hắn làm thế nào để chữa trị cho một bệnh nhân hoặc là khi bất lực thì làm sao để đối phương chết nhẹ nhàng hơn. Nhưng đồng thời, phụ mẫu lại dạy hắn cách dùng y thuật giết người, hành hạ đối phương sống không bằng chết.
Hắn từng bước đi theo con đường phụ mẫu vạch ra, tuổi trẻ đã có y thuật vượt trội, phụ mẫu khen hắn là thiên tài mà Thần Y Cốc chưa từng có. Nhưng chỉ có chính hắn biết, hắn dần trở nên quái dị. Càng ngày hắn càng say mê y thuật, nghiên cứu y thuật, thậm chí vì nó mà không tiếc bất cứ giá nào.
Diệp Kính Tửu hỏi hắn đã trả giá gì, Thẩm Chi cười, cởi bình ngọc trên cổ xuống, đặt vào lòng bàn tay Diệp Kính Tửu: “Đây chính là cái giá.”
Diệp Kính Tửu muốn mở bình ngọc ra xem bên trong có gì, nhưng Thẩm Chi lại quái dị bắt lấy tay cậu, bóp đến nỗi cổ tay cậu tím bầm. Một lúc lâu sau, Thẩm Chi cười khẽ:
“Tiểu Tửu không được xem. Ít nhất là bây giờ, chưa được.”
…
Hồi phục tinh thần, Diệp Kính Tửu sợ đến mức lưng toát mồ hôi lạnh.
Nếu không nhớ lại quá khứ với Thẩm Chi, cậu thật sự không thấy đối phương quái dị như vậy.
Nhưng… nhưng tình cảm suốt mười năm qua đâu thể dễ dàng biến mất như vậy.
Đầu óc cậu bị những thứ này làm hỗn loạn.
“Ngươi, các ngươi không được giết hắn.”
Trong lúc hoảng hốt, cả Diệp Kính Tửu cũng không biết mình đang nói gì, cậu lắp bắp: “Hắn, hắn dù sao cũng là đạo lữ của ta…”
Bầu không khí lập tức đóng băng.
“Ồ?”
Diệp Kính Tửu nghe thấy nam nhân bên cạnh cười lạnh, ngay cả Yến Lăng Khanh hiền lành sắc mặt cũng trầm xuống.
“Hắn dám nói là đạo lữ của ngươi, vậy bổn tọa càng xứng đáng hơn. Diệp Kính Tửu, ngươi không bao giờ nghĩ tới trong biển ý thức của ngươi tại sao lại có dấu ấn thần thức của bổn tọa sao?”
Yến Lăng Khanh ngồi đối diện nam nhân cũng cười, không cam lòng yếu thế mà dịu giọng nói: “Ta cũng vậy. Ta và Kính Tửu đêm đầu tiên đã lập lời thề, là quan hệ đạo lữ quang minh chính đại song phương cùng đồng ý.”
“…?”
Cái… cái… gì…
Cái gì…?
Cái, cái gì —
Đầu óc Diệp Kính Tửu chớp mắt trống rỗng.
Chỉ thấy hai sư đồ đối diện nhìn nhau.
Lâu sau, miệng mũi Yến Lăng Khanh bỗng chảy máu, không nhịn được mà cúi đầu xuống liên tục ho khan.
Tay Sầm Lan cầm chén trà, rũ mắt thưởng trà.
[Tác giả có lời muốn nói]
Chào buổi chiều mọi người! Chào mừng đến với phòng livestream Cá Mặn! Người dẫn chương trình Tiểu Tang xin kính chào các bạn!
Chủ đề trò chơi hôm nay của chúng ta là “Đoán xem đạo lữ thật giả”, được rồi, xin mời khách mời số một Sầm Lan! Xin hãy vỗ tay hoan nghênh! (bộp bộp bộp) Khách mời số hai Yến Lăng Khanh! Xin hãy vỗ tay hoan nghênh! (bộp bộp bộp) Khách mời số ba, bốn, năm, sáu, bảy! Xin hãy vỗ tay hoan nghênh! (bộp bộp bộp)
Và nhân vật chính của chúng ta! Diệp Kính Tửu! Xin hãy vỗ tay hoan nghênh! (bộp bộp bộp bộp bộp bộp)
Rồi! Bắt đầu trò chơi! Xin hỏi khách mời số một (nhắm microphone vào), ngài nghĩ mình là đạo lữ thật hay đạo lữ giả?
Sầm Lan: Thật.
Được! Ngài ăn cứ vào đâu?
Sầm Lan: Dấu ấn thần thức.
Rồi! Khách mời số một nói y và Tiểu Tửu có dấu ấn thần thức, nên y là đạo lữ thật! Có khách mời nào nào phản đối không?
[Trừ số một, tất cả khách mời đều giơ tay.]
Vâng! vậy xin hỏi khách mời số năm người nãy giờ nhảy nhót hăng hái nhất, tại sao ngài phản đối?
Thẩm Chi: Ta mới là đạo lữ thật! Ta sống với Tiểu Tửu mười năm!
[Dưới khán đài vang lên tiếng la ó.]
(Thu micro) Vị khách mời này, lừa gạt nhân vật chính lấy mười năm tình cảm không được tính! Vậy chúng ta tiếp tục, (nhắm microphone vào) khách mời số hai, ngài có nghĩ mình là đạo lữ thật không?
Yến Lăng Khanh: Đúng vậy, đêm đầu tiên ta và Tiểu Tửu đã định thân, đệ ấy thích ta, đương nhiên chúng ta là đạo lữ thật.
[Các khách mời trên ghế ngồi đồng loạt trợn mắt.]
Xem ra các khách mời cũng không đồng ý lắm! Vậy xin hỏi khách mời số bảy người trợn mắt dữ dội nhất, tại sao ngài không đồng ý?
Mục Tu: Gà mờ cũng xứng là đạo lữ? Rác rưởi!
(Thu micro) Khụ khụ, xin vị khách mời này chú ý lời nói. Vậy xin hỏi tu vi của ngài xếp thứ mấy trong dàn khách mời?
Mục Tu: (quay đi) … Ta từ chối trả lời vấn đề này.
[Các khách mời trên ghế ngồi cười nhạo.]
Vâng! Ta thấy khách mời số sáu cười khinh thường nhất, khách mời số sáu có gì muốn nói sao?
Lâm Thời Chiêu: Ta, mười năm, leo lên vị trí thứ ba. Chỉ hơn Mục Tu một tuổi.
[Mục Tu giương nanh múa vuốt muốn lên sân khấu đánh người, bị bảo vệ kéo đi, miệng liên tục mắng mấy lời như “tạp chủng hỗn huyết chết đi”, “yêu tộc chết đi”]
Rồi! Vậy xin hỏi căn cứ vào đâu mà khách mời số sáu cho rằng mình là đạo lữ thật?
Lâm Thời Chiêu: Chúng ta đã làm lễ cưới.
[Các khách mời trên ghế ngồi nổi giận.]
Vâng! Chúng ta thấy khách mời số ba đang phản đối kịch liệt, (nhắm microphone vào) xin hỏi ngài nghĩ thế nào?
Hoa Bất Tiếu: Chưa nói đó là hôn lễ giả, bản tôn còn phá hôn lễ nữa.
Rồi! (Thu micro) Ta thấy khách mời số bốn có điều muốn nói, xin hỏi ngài…
Liễu Khuê Dao: (cười tủm tỉm) Đúng vậy. Tân lang tân nương đều chết rồi, muội muội ruột ta cũng chết rồi.
[Hoa Bất Tiếu khởi động ma linh, Hoa Bất Tiếu bị bảo vệ kéo đi.]
Khụ khụ, vậy thì khách mời số bốn, ngài nghĩ mình là thật hay…
Liễu Khuê Dao: Ừm, không thể làm chó sao?
Cái, cái đó… (vội vàng thu micro) Thế là đã kết thúc phần khách mời, đến phần lựa chọn, xin hỏi chủ nhân hôm nay của chúng ta Diệp Kính Tửu tiên sinh, ngài nghĩ ai là đạo lữ thật của ngài? Diệp Kính Tửu tiên sinh! Diệp Kính Tửu tiên sinh!
[Diệp Kính Tửu ngất xỉu tại chỗ, qua chuyên gia (khách mời số năm) chẩn đoán thì xác nhận cậu trúng lời nguyền ngủ say, cần nụ hôn chân ái để tỉnh lại.]
Vâng! Vậy thì cuối cùng ai có thể dùng nụ hôn chân ái đánh thức Diệp Kính Tửu tiên sinh? Đây là vấn đề rất quan trọng! Chương trình hôm nay đến đây là hết, muốn xem thêm thì nhớ đón chờ tập sau nhé! Bái bai~