[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 115

Cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ từ một nơi sâu xa thật sự rất kỳ diệu.
Lý trí mách bảo Diệp Kính Tửu rằng đối mặt với thứ đồ vật vừa xa lạ vừa mạnh mẽ như vậy thì nên rời đi trước rồi tính tiếp.
Nhưng dường như cậu đã mất đi lý trí.
Cậu chậm rãi tiến đến gần vật thể đang trú ngụ trong biển ý thức của mình, khi linh hồn chạm vào, chỉ cảm nhận được một luồng hàn khí đánh thẳng vào linh hồn.
Rất lạnh.
Diệp Kính Tửu nghĩ, thật kỳ quái, sao trước giờ cậu chưa từng phát hiện ra thứ này?
Rốt cuộc đây là cái gì?
Có một lớp vật chất màu xám bao phủ bề mặt vật thể, nó âm thầm đẩy linh hồn Diệp Kính Tửu ra xa, rồi siết chặt hơn bao bọc lấy vật thể lạnh lẽo kia.
Chính lớp vật chất màu xám này đã che giấu vật thể lạnh lẽo trong biển ý thức của cậu?
Lớp vật chất màu xám này đang bảo vệ cậu sao? Hay thứ này sẽ gây hại cho cậu?
Diệp Kính Tửu do dự, nảy sinh ý định rút lui.
Nhưng chưa kịp hành động, lớp vật chất màu xám bao phủ vật thể lạnh lẽo đột nhiên rung chuyển dữ dội, bị phá vỡ rồi lại gắng sức kìm hãm hàn khí đang ngày càng mãnh liệt.
Nó trở nên quái dị, quỷ quyệt.
Diệp Kính Tửu không khỏi lùi lại, lớp vật chất màu xám kia giãy giụa càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng dữ dội —
Cuối cùng, nó gắng sức ngưng tụ thành một bàn tay hướng về phía Diệp Kính Tửu, điên cuồng truyền tải một thông điệp:
Chạy mau.
Thiếu niên kịp thời nhận ra thông điệp không chút do dự quay người bỏ chạy, linh hồn cậu nhanh chóng xuyên qua biển ý thức, cố gắng trở về bản thể ngay lập tức.
Nhưng trong tức khắc, luồng ý thức lạnh lẽo kia áp sát thể ý thức cậu, dần dần phân rã thể ý thức của cậu…
Đúng vậy, là thể ý thức.
Trong biển ý thức của cậu lại có thể ý thức của người khác?!
Nhận ra điều đó, ý thức Diệp Kính Tửu vốn đang mơ hồ chợt tỉnh táo, cậu liều mạng giằng khỏi sự bao vây của thể ý thức lạnh lẽo.
“Cút!”
Thể ý thức kia dần dần bao bọc lấy cậu, không để lại một chút khe hở nào, Diệp Kính Tửu gào thét với thể ý thức kia: “Ta không biết ngươi xâm nhập vào biển ý thức của ta thế nào, nhưng ta không có ác ý với ngươi, ngươi cũng đừng động vào ta!”
Nhưng thể ý thức kia không hề đáp lại.
Đây chỉ là một phân thể trú ngụ trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu, dường như bản thể chưa tỉnh giấc, khiến Diệp Kính Tửu xui xẻo không thể giao tiếp với nó.
Thể ý thức lạnh lẽo kia chỉ dựa vào bản năng tiến lại gần Diệp Kính Tửu, bao trùm, hòa tan.
Linh hồn Diệp Kính Tửu nhanh chóng tan rã dưới sự tấn công của đối phương, ý thức vốn đang tỉnh táo dần dần tiêu tán.
… Hắn là ai?
Diệp Kính Tửu mơ hồ nghĩ, sao lại có thể trú ngụ trong biển ý thức của cậu?
Hắn luôn ở đây sao?
… Lạnh quá.
Thứ lạnh lẽo như vậy, hình như chỉ có một người…
“Sư tôn…”
…
Linh hồn giao hòa, quấn quýt, tràn ngập khoái cảm, sung sướng.
Khoái cảm tột cùng ấy vượt xa bất kỳ sự kết hợp nào giữa linh hồn và thể xác trên đời.
Trong không gian kỳ diệu này, chỉ còn lại hai người, chỉ còn lại sự giao hòa.
Quên đi mọi đau khổ, mọi phiền muộn, mọi ưu sầu.
Linh hồn đang run rẩy, đang nức nở, không ngừng gào thét trong sự vuốt ve xuyên qua tâm trí.
Thời gian biến thành ánh sáng trắng.
Khoái cảm, khoái cảm vô tận, nhanh chóng nuốt chửng mọi lý trí.
Y và thiếu niên hòa làm một.
Sầm Lan đột ngột mở mắt.
Trước mắt là tinh không mênh mông, gió nhẹ thổi qua thảm cỏ xanh, thanh tĩnh thư thái.
Là ảo cảnh?
Y khẽ cau mày nhưng khó có thể nhận ra, cho rằng nơi bế quan của mình bị người ngoài đột nhập, ác ý dùng pháp thuật ảo cảnh.
Có khả năng thi triển huyễn thuật mà y không hề hay biết thì chỉ có một người.
Hoa Bất Tiếu.
Tâm bệnh của ma đầu kia đã khỏi hẳn rồi sao?
Tâm niệm của Sầm Lan khẽ động, muốn triệu hồi bản mệnh linh khí của mình, nhưng bản mệnh linh khí của y không hề nhúc nhích.
Thế là y chuyển sang quan sát ảo cảnh xung quanh, thảm cỏ dưới chân, hương thơm thoang thoảng khi gió nhẹ thổi qua, bầu trời đêm lấp lánh được muôn vàn vì sao bao phủ —
Tất cả đều chân thực đến lạ.
Chân thực đến mức y tưởng mình chỉ đơn giản ngủ một giấc trong biển ý thức của thiếu niên không bao giờ xuất hiện kia nữa.
Nhưng điều đó không thể nào.
Từ khi thiếu niên mất tích, dấu ấn thần thức y để lại trong biển ý thức của thiếu niên cũng tiêu tán, không thể nào sống lại được nữa.
Nếu Hoa Bất Tiếu dùng thứ này để lừa gạt y…
Sát ý hiện lên trong mắt Sầm Lan.
Ảo cảnh tựa như không có điểm kết thúc, cũng không hề có cơ quan phá giải nào xuất hiện.
Nhưng Sầm Lan cũng chẳng nao núng, vẫn đi về phía trước.
Vết thương thần hồn do Hoa Bất Tiếu gây ra cách đây trăm nghìn năm trước đang tràn ngập hơi ấm trong ảo cảnh này.
Sầm Lan biết đối phương đang mô phỏng biển ý thức của thiếu niên, lần đầu tiên y và thiếu niên hòa giải là vì y muốn mượn biển ý thức của thiếu niên để chữa trị thương tổn thần hồn của mình.
Cho đến sau này…
— Đợi đã, Hoa Bất Tiếu thật sự chỉ để y đắm chìm trong ảo cảnh, là có thể chữa khỏi vết thương cũ sao?
Sầm Lan quá hiểu tính cách của Hoa Bất Tiếu, y dừng bước, ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi.
Thiếu niên mà y nhớ mãi trong lòng đang nằm yên tĩnh trên thảm cỏ, ngủ say ngon lành.
Gió nhẹ lướt qua gương mặt thiếu niên, mái tóc dài bên tai khẽ lay động, thậm chí Sầm Lan có thể thấy lồng ngực thiếu niên phập phồng theo nhịp thở.
Tất cả đều chân thực đến kinh ngạc.
Sầm Lan vô thức thở nhẹ hơn.
Y nhìn chằm chằm thiếu niên, tiến lại gần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thiếu niên.
Cảm giác ấm áp mềm mại.
“Diệp Kính Tửu.”
Y thì thầm gọi tên thiếu niên, một lần nữa xác nhận tất cả trước mắt có phải chỉ là ảo giác của y hay không: “Kính Tửu.”
“Ừm…”
Thiếu niên lầm bầm, nhíu mày đẩy tay y ra, cuộn mình lại: “Lạnh quá…”
Lẩm bẩm như vậy, Diệp Kính Tửu được ôm vào một vòng tay lạnh lẽo.
Vốn cậu muốn chạy trốn, nhưng hàn khí dần tan biến, thay vào đó là hơi ấm của con người, cậu lập tức ngoan ngoãn, ỷ lại dụi mặt lên lồng ngực nam nhân, chìm vào giấc ngủ.
Lớp vật chất màu xám ẩn giấu trong biển ý thức bị linh áp dễ dàng đẩy ra, sau đó ngưng tụ thành một viên châu xám xịt.
Viên châu bị nam nhân nắm chặt, không ngừng run rẩy muốn thoát khỏi.
Sầm Lan chưa từng thấy qua loại hồn châu này, chắc chắn là do ai đó cố ý chế tạo để nhắm vào dấu ấn thần thức của y.
Sát khí hiện lên trong mắt nam nhân, suy nghĩ miên man, trong lòng y dần xuất hiện một vài nghi phạm.
Nhưng bây giờbọn họ không phải là trọng điểm.
“Ngoan ngoãn ở đây,”
Y hôn lên giữa hai mày thiếu niên, không chút lưu luyến rời khỏi biển ý thức: “Rất nhanh thôi bổn tọa sẽ lại đến.”
Dù sao chỉ có ở hiện thực, y mới có thể chân chính ôm lấy thiếu niên.
——
Hoài hòa vào dòng người ồn ào, cùng Vân Tú Nhi và những người khác đến đỉnh Tĩnh Tu.
Trong đám người, không chỉ có các đệ tử Luyện Khí Trúc Cơ trẻ tuổi, mà còn có cả những cao thủ thâm niên của phái Tiêu Dao, đứng đầu là chưởng môn Lâm Chí, tu vi trung kỳ Phân Thần, không phải là kẻ dễ đối phó.
May thay, chỉ cần phát hiện tung tích của Thẩm Chi, ngân giới sẽ không còn đe dọa tính mạng của hắn ta nữa. Hoài hiểu rõ thực lực của mình không đủ để đối phó với tình huống hiện tại, hắn ta suy tính một hồi, quyết định báo cáo tình hình cho các chủ trước.
Vừa quyết định xong, hắn ta định rời đi thì một bàn tay đặt lên vai Hoài.
Mặt Hoài không biểu cảm nghiêng đầu sang, thấy một thiếu niên tươi cười đặt tay lên vai hắn ta, nói: “Ngươi là đệ tử nhà nào? Ta chưa từng thấy ngươi. Ngươi cũng đến đây để gặp đại sư huynh xin chữ ký sao?”
“Đúng vậy, ta là đệ tử ngoại môn của đan phòng, mới vừa gia nhập môn phái.”
Dù sao Trích Tinh Các cũng là cơ quan tình báo, chút tin tức này không khó. Hoài cố ý chọn một phái bí ẩn và khiêm nhường nhất trong phái Tiêu Dao, ôn hòa nói: “Ta ngưỡng mộ đại sư huynh đã lâu, nghe nói đại sư huynh trở về, nên mới theo đến đây.”
Thiếu niên nghe vậy thì kinh ngạc cười: “Thật sao? Ngươi thật sự muốn?”
Tiểu quỷ này muốn làm gì đây?
Hoài thầm bất mãn, nhưng trên mặt vẫn gật đầu thành khẩn: “Thật.”
“Tuyệt vời! Ngươi chờ chút. Sư tỷ!”
Thiếu niên khoác vai Hoài, lớn tiếng gọi một tiểu cô nương có vẻ ngoài xinh đẹp: “Đây cũng là một người hâm mộ đại sư huynh, ta thấy hắn hiền lành, hay là dẫn hắn đi xin chữ ký cùng luôn?”
Tiểu cô nương nghe xong thì sảng khoái gật đầu: “Được! Sư đệ dẫn hắn đến là được! Đại sư huynh sắp nói chuyện với chưởng môn và sư tôn xong rồi!”
Tệ rồi. Chẳng lẽ tên này —
Thiếu niên nhìn hắn ta, cười nói: “Sao nào? Sư huynh đối đãi với ngươi không tệ chứ?”
Hoài ngại ngùng cười: “Sư huynh, làm vậy có phải hơi quá không?”
“Không sao không sao, tiện tay mà thôi.”
Thiếu niên khoác vai hắn ta dẫn hắn ta đến chỗ tiểu cô nương, Hoài tìm cớ vài câu, nhưng đều bị thiếu niên ngăn lại.
Quả nhiên tên này…
Sát ý trong lòng Hoài bùng lên, nhưng chưởng môn đang ở gần đó, nếu hắn ta có bất kỳ hành động khác thường nào, chắc chắn sẽ bị đối phương bắt ngay lập tức.
Hoài kìm nén sát ý, nở nụ cười với thiếu niên: “Ta tên là Vương Thủy, không biết sư huynh tên gì?”
Thiếu niên cười vô cùng cởi mở: “Ta tên là Lý Hỏa, gọi ta là Lý sư huynh là được.”
Tiểu cô nương bên cạnh nghe vậy thì nhướn mày, nhìn chằm chằm Hoài, rồi đảo mắt, cười nói: “Các ngươi cứ ở đây, ta đi gọi đại sư huynh đến! Ngay bây giờ!”
Vân Tú Nhi quay người chạy đến bên cạnh nhóm đại sư huynh, nàng ta nghiêng đầu, thấy thiếu niên dung mạo bình thường kia đang nhìn về phía này. Vân Tú Nhi mỉm cười thân thiện với hắn, rồi quay đầu nói nhanh: “Đại sư huynh, chưởng môn, sư tôn, Lục Minh nói tiểu tử bên cạnh hắn có điểm gì đó không ổn!”
“Ồ?” Chưởng môn Lâm Chí vuốt râu, thần thức đã dò xét thiếu niên kia.
Không có gì bất thường.
“Chắc Tiểu Lục nhìn nhầm rồi?” Chưởng môn nói.
Sư tôn của Lục Minh và Vân Tú Nhi cũng dùng thần thức dò xét, xác nhận đó chỉ là một thiếu niên Luyện Khí bình thường, trên người còn có lệnh bài của đan phòng.
Điều này khiến Vân Tú Nhi do dự, nàng ta đành phải cầu cứu nhìn về phía Yến Lăng Khanh.
“Đan phòng có người tên Vương Thủy không?”
Thanh niên trầm ngâm, lấy một con hạc giấy từ trong tay áo ra, sai nó đến đan phòng xác nhận thân phận thiếu niên: “Trước hết, cứ trông chừng hắn đã. Vân sư muội, hắn muốn chữ ký đúng không? Sư muội dẫn hắn đến đây đi.”
Vân Tú Nhi cảm kích cười, vội gật đầu: “Vâng!”
Sau khi ký tên xong, thiếu niên tên Vương Thủy vừa hồi hộp vừa vui mừng nhận lấy bản mệnh linh khí, vội vàng cảm ơn.
Lúc này, hạc giấy cũng bay về, từ quản sự đan phòng phái Tiêu Dao xác nhận quả thật có đệ tử tên Vương Thủy, nhưng chỉ là đệ tử ngoại môn, thường ngày chỉ làm việc vặt trong đan phòng, bây giờ cũng không có ở đan phòng.
Không tìm ra bất kỳ điều bất thường nào, Yến Lăng Khanh đành phải để hắn ta đi, nhưng trước khi đi, hắn tặng cho Vương Thủy một phù chú hộ thân, bảo hắn ta luôn mang bên người.
Yến Lăng Khanh hỏi Lục Minh: “Sư đệ cảm thấy không ổn ở chỗ nào?”
Lục Minh nhún vai: “Chỉ là trực giác, nói không nên lời, ta tưởng mọi người có thể điều tra ra… đại sư huynh, huynh cứ thế mà thả hắn đi sao?”
“Không.” Yến Lăng Khanh trầm tư nói: “Ta tự có tính toán, Lục sư đệ không cần lo lắng.”
“Vậy thì cứ theo sư huynh.”
Sau khi sắp xếp cho các sư đệ sư muội xong, chưởng môn chưa đi lại kéo Yến Lăng Khanh nói chuyện.
Ngoài Sầm Lan và Yến Lăng Khanh, ông ta là người duy nhất trong phái Tiêu Dao biết rõ chuyện về Diệp Kính Tửu.
Lâm Chí vỗ vai Yến Lăng Khanh, nghiêm túc nói: “Tiểu Yến, nếu mọi chuyện đúng như lời con nói, vậy thì tốt rồi. Mười năm đã qua, chắc sư tôn con cũng nguôi giận rồi, con hãy nói giúp ta, hủy bỏ hình phạt cho đồ nhi bảo bối của ta được không? Sư thúc rất nhớ đồ nhi bảo bối nhà mình…”
Đệ tử thân truyền duy nhất của ông ta vẫn bị giam lỏng ở Mục gia!
Rõ ràng thí luyện trưởng thành đã qua lâu rồi, đáng lẽ đã đến lúc đồ nhi bảo bối của ông ta nên tỏa sáng, nổi danh thiên hạ.
Yến Lăng Khanh mỉm cười rút tay lại, giọng nói xa cách hơn: “Sư thúc, người cũng biết tính tình sư tôn, ta có nói hay không cũng không có tác dụng. Thứ cho năng lực của sư điệt có hạn, không giúp được gì.”
Nếu hắn thật sự có năng lực, Mục Tu sẽ không chỉ bị giam lỏng như vậy.
Mục Tu còn sống đã là kết quả tốt nhất rồi.
Chưởng môn khựng lại, thở dài: “Sư thúc cũng biết đồ đệ mình sai, nhưng nó còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ…”
Thanh niên từ đó đến giờ luôn ôn hòa và thiện lương xoay người lạnh lùng rời đi.
Chưởng môn nhìn theo bóng lưng thanh niên đi xa, lớn tiếng nói: “Con hãy nói giúp ta vài lời với sư tôn đi! Lăng Khanh, sư thúc biết con tốt nhất rồi!”
——
Càng đến gần căn phòng, Yến Lăng Khanh càng cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ, mười mấy tầng pháp thuật trước đó đều bị phá vỡ.
Đầu tiên hắn giật mình, tưởng tiểu sư đệ gặp chuyện.
Nhưng khi đến trước cửa phòng, hắn đột nhiên dừng bước, nhận ra điều gì đó.
Cách một cánh cửa, Yến Lăng Khanh cảm nhận được áp lực lạnh lẽo của nam nhân ập đến, khiến hắn suýt quỳ xuống.
Hắn đứng vững, toát mồ hôi lạnh đẩy cửa vào, chỉ thấy sư tôn mà mười năm không gặp đang ôm tiểu sư đệ đang ngủ say trong lòng. Dường như nam nhân mang đến cho thiếu niên cảm giác an toàn, thiếu niên gối lên cánh tay y ngủ ngon lành.
“Sư tôn.”
Yến Lăng Khanh trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: “Người đã nhận được tin tức chưa?”
“Chưa.”
Ánh mắt sư tôn luôn dừng trên người tiểu sư đệ, không nhìn hắn lấy một lần: “Dấu ấn thần thức trong người Kính Tửu đã bị kích hoạt.”
À, thì ra là dấu ấn thần thức.
Hắn còn tưởng rằng Kính Tửu mất tích lâu như vậy, kẻ gây ra chuyện đã sớm loại bỏ dấu ấn thần thức trong biển ý thức của tiểu sư đệ rồi chứ.
Yến Lăng Khanh mím môi, hắn biết chắc chắn sẽ có một ngày sư tôn gặp Kính Tửu, nhưng…
Nhưng hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn không ngờ sư tôn lại đến nhanh như vậy.
“Xuất quan nhanh như vậy sẽ không gây hại đến thân thể của người chứ?”
Sầm Lan ngước mắt, nhận được sự quan tâm của đại đồ đệ, thản nhiên nói: “Không sao.”
“Còn ngươi, Lăng Khanh, nói cho bổn tọa biết, ngươi tìm được nó như thế nào?”