[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 114

Diệp Kính Tửu khăng khăng nghĩ cuốn sách này không phải của cậu, bởi vì nét và những chữ trong đó không phải do cậu viết.
Cho dù nét bút và chữ viết bên trong giống hệt chữ của cậu.
Yến Lăng Khanh nuông chiều cậu nên đã cầm quyển sổ lên giấu đi.
Không nói tới cái khác, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy những thứ này giống tiểu sư đệ.
Khi nhìn những dòng chữ non nớt trên tờ giấy, hắn chợt nhớ tới những kỷ niệm ngày xưa với tiểu sư đệ.
“Tới cũng tới rồi, lát nữa phải làm gì bây giờ?”
Giọng nói trong trẻo đánh gãy dòng suy nghĩ trong đầu Yến Lăng Khanh, hắn nâng mắt nhìn lên, vành tai của thiếu niên vẫn còn phơn phớt hồng. Khi thấy Yến Lăng Khanh nhìn mình, Diệp Kính Tửu ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, nói: “Đại sư huynh muốn dẫn ta đi gặp mấy người hung dữ kia của sư tôn sao?”
Yến Lăng Khanh gật đầu, nói: “Ta đã truyền tin với sư tôn rồi, nhưng do tính đặc biệt lúc sư tôn bế quan nên lúc tin tức tới được chỗ người sẽ mất thêm một ít thời gian nữa, sư đệ vẫn phải chờ thêm một chút.”
“Phải chờ nữa sao? Chờ thêm bao lâu?”
Diệp Kính Tửu cau mày, nghe vậy thì sốt ruột.
Đã bốn ngày kể từ khi cậu rời khỏi thế giới nhỏ của Thẩm Chi, trong thời gian này đều có Yến Lăng Khanh giám thị, pháp khí truyền tin thì không thể liên lạc được. Cậu lo Chi Chi quay về phát hiện cậu không ở nhà sẽ phát bệnh tiếp.
Nhưng… nhưng Diệp Kính Tửu rất tò mò về thân phận của bản thân, cũng tò mò chuyện cũ giữa bản thân, Yến Lăng Khanh và vị sư tôn kia.
Chi Chi từng nói bọn họ bị người đuổi giết, hết cách đành phải trốn vào trong thế giới nhỏ, cần phải che giấu kĩ hành tung của chính mình.
Tuy nhiên Vân Tú Nhi và các sư đệ sư muội trong phái Tiêu Dao lại nói Diệp Kính Tửu cậu bỗng dưng mất mạng, mà sư tôn của cậu là một đại tu sĩ trong thiên hạ, quan hệ hai người còn rất tốt, tại sao sư tôn, người được xưng là tu sĩ mạnh nhất thiên hạ lại không giúp đỡ cậu?
Vả lại trong lời đồn này, Diệp Kính Tửu không hề thấy bóng dáng của Thẩm Chi đâu.
Còn về thân phận của Thẩm Chi, Diệp Kính Tửu biết mặc dù trông Chi Chi khá trẻ nhưng tuổi lại lớn hơn cậu một chút.
“Tiểu Tửu biết y thuật của ta tốt là được rồi.”
Thẩm Chi ôm thiếu niên vào lòng, do chiều cao khác nhau nên Diệp Kính Tửu gần như bị hắn ôm trọn vào lòng.
Tay chân của hắn không yên phận, hành thiếu niên tới mức đỏ mặt thở dốc. Hắn cười ha ha nói: “Đúng là do y thuật của ta tốt nên từng làm ngự y trong hoàng cung. Nhưng phần lớn thời gian ta đều đi khắp nơi làm thầy thuốc, chữa bệnh cho người ta. Cũng vì vậy nên ta mới quen được Kính Tửu.”
Về thân phận của Diệp Kính Tửu thì Thẩm Chi lại không muốn đề cập nhiều, chỉ nói do cậu có cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh nên gặp không ít khổ sở bên ngoài, không muốn khiến cậu nhớ về những chuyện đau khổ khi xưa.
Lúc đầu Diệp Kính Tửu tính hỏi cho rõ, tuy nhiên khi ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Thẩm Chi, nhìn một hồi cậu tự nhiên chấp nhận cách giải thích của hắn.
Diệp Kính Tửu ngoan ngoãn gật đầu, rướn người hôn lên khóe môi Chi Chi.
“Nghe lời Chi Chi.”
Người nọ cười khẽ, giơ tay ấn gáy cậu làm nụ hôn sâu hơn.
Kết thúc nụ hôn, thiếu niên thở hồng hộc dựa vào lồng ngực Thẩm Chi.
Thẩm Chi ôm eo thiếu niên, ánh mắt đầy thỏa mãn.
“Bé ngoan…”
Hắn thì thầm, chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên: “Bé ngoan.”
“Kính Tửu đừng lo, khoảng nửa ngày nữa là sư tôn có thể nhận được…”
Yến Lăng Khanh khựng lại, thấy thiếu niên đang ngây người bèn nói: “Kính Tửu?”
“Hả? À à, hóa ra là nửa ngày, đệ tưởng phải đợi vài ngày chứ.”
Diệp Kính Tửu ho nhẹ một cái, cậu định nói gì để kéo dài chủ đề thì nghe thấy những tiếng cuồn cuộn truyền ra từ phía đỉnh Tĩnh Tu.
Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh nhìn nhau rồi đẩy cửa nhìn ra ngoài. Chỉ thấy có một đám thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi đang chạy như bay về phía khu phòng ở của bọn họ, trông ai cũng vô cùng phấn khích.
Đi đầu chính là Vân Tú Nhi vừa chào tạm biệt bọn họ. Nàng ta vừa thấy Yến Lăng Khanh hai mắt đã sáng rực, ra sức xua tay với hai người họ.
“Đại sư huynh! Đại sư huynh! Các sư đệ sư muội nghe nói huynh đã về phái Tiêu Dao nên muốn tới đây gặp huynh đó! Cả sư tôn của ta và chưởng môn, các sư thúc cũng nói muốn gặp huynh luôn!”
Khóe miệng Diệp Kính Tửu hơi co lại, còn nghe thấy tiếng thở dài từ thanh niên đứng bên cạnh.
“Sư đệ chờ một lát, để ta đi xử lý chút chuyện đã.”
Sau đó thanh niên nhẹ nhàng đẩy cậu vào trong, đóng chặt cửa phòng. Giọng nói dịu dàng của thanh niên vang lên: “Ta sẽ quay lại nhanh thôi, đệ ngoan ngoãn đợi bên trong nhé.”
Ngoài cửa bị hạ liên tiếp mười mất đạo cấm chú, vừa tránh có người chuồn đi mất vừa tránh được kẻ xấu trộm vào trong.
Diệp Kính Tửu: “…”
Bận rộn quá đi.
Được các sư đệ sư muội yêu thích tới vậy luôn.
Vậy thì tiểu sư đệ này chắc có cũng được không có cũng không sao ha?
Diệp Kính Tửu thấy khó chịu trong lòng, ganh tị hừ một cái.
Cậu bực bội ngồi xuống giường, thở phì phò một hơi rồi nhắm mắt định vận chuyển linh lực, phá vỡ pháp ấn phong ấn tu vi của mình.
Dần dần Diệp Kính Tửu đắm chìm vào bên trong.
Không biết tại sao cậu không thể khôi phục tu vi, nhưng lại có thể tự tiến vào trong biển ý thức.
Biển ý thức ban đầu tràn ngập cỏ bóng đêm đột nhiên có thêm một thứ khác.
Đó là một thứ rất lạnh lẽo, rất mạnh.
Diệp Kính Tửu không biết đó là thứ gì.
Cậu bị gợi lòng tò mò, bèn chậm rãi đi về phía thứ kia…
Không hiểu vì sao cậu cảm thấy thứ đó rất quen, cực kỳ quen thuộc.
Tựa như nó đã ở đây từ trước, chỉ có Diệp Kính Tửu chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.