[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 113

Chuyện là như này.
Sáng sớm hôm sau, khi các sư đệ sư muội còn chưa tỉnh giấc thì Vân Tú Nhi và Lục Minh dậy sớm đã phát hiện ra con thuyền lẻ loi trở về từ Trần Vô Hải, đèn ở ngoài thuyền khắc ấn ký hoa sen của đại sư huynh.
Đến lúc này Vân Tú Nhi mới chỉ kích động vì vậy mà mọi chuyện lại giống y như lời Lục sư đệ nói, đại sư huynh và Mộc sư huynh trở về vào sáng nay thật!
Thuyền dần cập bến, Vân Tú Nhi và Lục Minh đứng ở trên bờ đón. Cửa thuyền tự động tách ra hai hướng, đại sư huynh cong eo đi ra khỏi thuyền, trong lòng vẫn còn ôm một người.
Động tác của đại sư huynh nhẹ nhàng như thể sợ làm phiền người đang ngủ say trong lòng mình.
Ngay sau đó, đại sư huynh ngước mắt lên chạm mắt hai người.
Vân Tú Nhi lùi lại một bước theo bản năng, trong khoảnh khắc cái cớ nàng ta đã nghĩ kỹ trong đầu lại biến đi đâu mất, chỉ dám lắp bắp: “Đại, đại sư huynh, cuối cùng thì sư huynh và Mộc sư huynh đã về rồi ạ?”
“Ừ, cảm ơn Vân sư muội vì đã quan tâm.”
Đại sư huynh nở nụ cười xa lạ, khác hẳn bộ dạng dịu dàng nuông chiều vừa nãy.
Vân Tú Nhi á khẩu không trả lời được, nàng ta quay qua Lục Minh, trừng mắt ra hiệu bảo cậu ta nói gì đó.
Lục Minh ho nhẹ một cái: “Ờm, đại sư huynh, huynh với Mộc sư huynh không bị thương chứ? Nếu không có việc gì nữa thì ta đi gọi bọn họ dậy rồi chúng ta lên đường tiếp nhé?”
Đại sư huynh gật đầu: “Làm phiền sư đệ.”
Không khí bỗng trở nên cực kỳ xấu hổ, đại sư huynh vẫn còn ôm một người trong lòng mà không hề có dấu hiệu muốn gọi người kia dậy.
Lục Minh trốn chạy kịp thời, chỉ còn một mình Vân Tú Nhi đứng ở chỗ đó.
Nàng ta đang định nói gì đó để bầu không khí bớt ngại ngùng đi nhưng nàng ta chưa kịp mở miệng thì Mộc sư huynh nằm trong lòng đại sư huynh, đầu gối trên khuỷu tay đại sư huynh bỗng nói mớ, sau đó Mộc sư huynh mở mắt ra, đờ người nhìn đại sư huynh mà không nói gì.
“Sư đệ? Tỉnh rồi à?”
Mộc sư huynh: “… Thả ta xuống, cảm ơn.”
Vì vậy Mộc sư huynh đã được thả xuống.
Gương mặt Mộc sư huynh đỏ ửng, lúc chân cậu mới tiếp xúc với mặt đất thì chẳng hiểu sao cẳng chân lại mềm nhũn, sau đó mất khống chế ngã quỵ xuống.
Vân Tú Nhi đang định đỡ cậu thì một cánh tay rắn chắc khác đã ôm lấy eo Mộc sư huynh, vịn cậu lại trước khi nàng ta chạm vào cậu.
Mộc sư huynh sửng cồ lên như con mèo xù lông: “Đừng chạm vào ta!”
“Giờ ngươi đã bị phong ấn tu vi, đêm qua lại mất quá nhiều sức nên đương nhiên thân thể sẽ không chịu nổi.”
Vân Tú Nhi dỏng tai lên, nàng ta thấy đại sư huynh vừa giữ chặt lấy Mộc sư huynh đang giãy giụa, vừa xoa xoa eo Mộc sư huynh, vừa thấp giọng nói: “Tóm lại đều là ta sai, sư đệ đừng giận.”
Hình như Mộc sư huynh còn muốn nổi sùng lên nhưng ngại Vân Tú Nhi còn ở đây nên mới nhịn xuống.
Tai nàng ta nóng rực.
Không phải, đừng ngại ta chứ! Hai ngươi cứ coi ta là người trong suốt đi! Tiếp tục, tiếp tục đi!!
Vân Tú Nhi âm thầm hò hét.
“Vân sư muội? Ngươi thấy khó chịu hả?” Đột nhiên đại sư huynh mở miệng hỏi nàng ta.
Biểu cảm của Vân Tú Nhi hơi quái dị một chút nhưng nàng ta vẫn gật đầu liên tục, giọng thảo mai: “Ta không sao, không sao đâu sư huynh!”
***
Thời gian trở lại hiện tại.
Tóm lại, đoàn Vân Tú Nhi xuất phát rất thuận lợi, ngự kiếm lên đường bất chấp tất cả, bay nhanh trên trời cao lạnh lẽo.
Bọn họ đã lấy được thứ nên lấy ở bí cảnh Lung Hạc Cảnh Chủ nên đương nhiên là nóng lòng muốn về nhà.
Mà hình như đại sư huynh lại rơi vào một trạng thái mâu thuẫn.
Giống như hắn vừa muốn trở lại phái Tiêu Dao nhanh, nhưng lại vừa thấy phản cảm với chuyện này vì vài nguyên nhân phức tạp khác.
Vân Tú Nhi lờ mờ biết chắc chắn cảm xúc mâu thuẫn của đại sư huynh có liên quan đến Mộc sư huynh, dù sao thì cũng chính tai nàng ta nghe được rằng hình như đại sư huynh đã tạm phong ấn tu vi thần thông quảng đại của Mộc sư huynh lại.
Mà đại sư huynh vội vàng về phái Tiêu Dao cũng là vì Mộc sư huynh.
Vội về phái Tiêu Dao để gặp ai? Đây là một câu hỏi chỉ cần động não một chút là có thể nghĩ tới đáp án ——
Sư tổ, Sầm Lan.
Hai người ở phía trước nhìn nhau không nói gì mà chỉ yên lặng lên đường.
Vân Tú Nhi nhận ra gì đó, nàng ta đảo mắt một cái rồi kéo Lục Minh xuống tuốt dưới cuối đoàn.
Nàng ta truyền âm: “Trước khi chúng ta tới bí cảnh sư tổ vẫn còn đang bế quan đúng không?”
Lục sư đệ gật đầu, dùng ánh mắt hỏi lại: Thì sao?
“Hình như lần này đại sư huynh về là muốn đưa Mộc sư huynh đi gặp sư tổ.”
Lục Minh còn đoán được việc này sớm hơn Vân Tú Nhi, nhưng cậu ta vẫn kiên nhẫn gật đầu: Rồi sao nữa?
“Ngươi là người bái sư vào môn phái muộn nhất trong chúng ta, đây cũng là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy đại sư huynh nên đương nhiên là không biết lời đồn kia rồi.”
“Cái gì?”
“Hóa ra ngươi cũng biết truyền âm à! Thế mà nãy cứ trừng mắt nhìn ta, cứ lười nói chuyện mãi thôi!”
“Không phải sư tỷ vẫn hiểu hả? Được rồi, nói chuyện chính đi.”
Quả nhiên nàng ta đã thành công khơi mào trái tim hóng hớt của tên nhóc này rồi, hừ hừ.
Vân Tú Nhi cười đắc chí, nàng ta bảo rồi mà, sao lại có người không tò mò, không hóng hớt chứ? Ông của Tiểu Minh chưa bao giờ xen vào chuyện người khác là vì ông ta không gặp được chuyện kinh thiên động địa thôi!
Khụ khụ, nói chuyện chính.
“Ta nghe người ta nói, khụ, tóm lại là ngươi không cần phải hỏi người ta hỏi thăm là ai. Đại khái là mười năm trước, cũng là trước lúc sư tổ bế quan, đại sư huynh ra ngoài du lịch, sư huynh và sư tổ đã cãi nhau một trận rất lớn. Không biết đến cuối cuộc cãi vã ấy sư huynh đã nói gì mà kích thích sư tổ, xong đại sư huynh bị sư tổ thọc kiếm vào bụng ghim ở trên phiến đá chịu nắng chịu gió tận mười ngày!”
“Lúc ấy ai nấy đều hoảng sợ nghĩ sư tổ muốn tự tay đâm đệ tử, kết quả sau mười ngày sư tổ thu kiếm lại, xoay người đi bế quan. Đại sư huynh bình tĩnh kéo thân thể đầy vết thương của mình rời khỏi phái Tiêu Dao.
Lục Minh nghe một hồi rồi nhíu mày lại, tổng kết: “Vậy nên giờ quan hệ giữa đại sư huynh với sư tổ cũng không tốt lắm, vậy thì nguyên nhân khiến bọn họ tranh cãi là gì?”
Cậu ta vừa dứt lời thì trong đầu đã hiện ra một cái tên: “Diệp Kính Tửu?”
Vân Tú Nhi thấy cậu ta dò đúng sóng thì hưng phấn gật đầu ngay lập tức: “Đúng! Chính là nhị đồ đệ của sư tổ, sư đệ của đại sư huynh – Diệp Kính Tửu! Người đó có đơn linh căn hệ thủy giống với sư tổ, nghe nói sư tổ vẫn luôn cực kỳ để ý đến người này, cẩn thận bồi dưỡng, người đó mới bái sư mấy hôm thì đã được ăn ở cùng với sư tổ rồi! Ai mà ngờ người ấy sẽ đột ngột bỏ mình chứ, mà người ngoài như chúng ta thì không thể nào hiểu được những quanh co lòng vòng trong đó.”
Vân Tú Nhi chỉ là một đệ tử bình thường, đương nhiên sẽ không biết Sầm Lan từng rời khỏi phái Tiêu Dao sau khi Diệp Kính Tửu bị trói đi, càng không biết Diệp Kính Tửu trong lời đồn đã bỏ mạng ở nước Đại Nhạn. Nàng ta chỉ loáng thoáng có cảm giác mục đích đại sư huynh mang theo Mộc sư huynh trở lại phái Tiêu Dao cực kỳ liên quan đến chuyện này.
Ánh mắt Lục Minh hơi biến đổi, cuối cùng ngơ ngác nhìn về phía Yến Lăng Khanh và Mộc sư huynh, nhưng chỉ vài giây sau cậu ta đã nhìn sang chỗ khác, dần nhận ra gì đó.
Chắc là cậu ta nghĩ sai rồi đúng không?
Nếu vị Mộc sư huynh này là người trong lời đồn thật thì…
Wow, tin tức này đúng là đủ kinh thiên động địa rồi đấy.
——
Tu vi của Hoài không thấp, hắn ta mới hơn 600 tuổi mà đã là trung kỳ Xuất Khiếu. Tuy không thể so được với vài con quái vật nào đó nhưng thiên phú này cũng được coi là xuất sắc trong số những tu sĩ rồi.
Hai ngày sau khi rời khỏi Trích Tinh Các, hắn tìm kiếm bất cứ chỗ nào có liên quan đến hơi thở của Thẩm Chi trên đại lục này rất nhanh nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Trước giờ hắn ta luôn nhớ rõ lời các chủ nói, một khi không thể tìm được hơi thở của Thẩm Chi trong ba ngày thì hắn ta sẽ nổ tan xác.
600 năm, Hoài từ một lâu la không ai quan tâm trong Trích Tinh Các đến chen được tới trước mặt các chủ, trở thành cánh tay trái vai phải của các chủ, vậy nên đương nhiên hắn ta không cam lòng mặc cho số phận.
Hắn ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ các chủ giao cho mình dù phải trả một cái giá đắt đến thế nào.
Có lẽ là trời cao đã nghe được nguyện vọng của Hoài.
Sau giờ ngọ ngày thứ ba, dưới bầu trời mây đen nghìn nghịt, một Ngân Giới quấn quanh ngón trỏ hắn ta vốn đang bình thường đột ngột nóng rực lên, nhiệt độ càng ngày càng cao, càng ngày càng nóng như thể muốn đốt cháy tất cả.
Hoài ngửi được mùi thịt nướng từ tay mình: “…”
Cũng may là đã quen bị thương nên Hoài còn chẳng thèm nâng mí mắt lên chút nào.
Ngân Giới có biến động chứng tỏ Thẩm Chi đang ở gần đây.
Tìm được rồi.
Hoài nhếch môi, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn man rợ như thể đã tìm được con mồi.
Theo hơi thở, Hoài đi một mạch tới một dãy núi cao núi non trùng điệp.
Hoài định bước tiếp bỗng khựng lại như nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Các đó không xa, một đám thiếu niên ngự kiếm bay qua thành trấn dưới chân núi, bay về dãy núi cao lồng lộng.
Đây là lãnh địa của phái Tiêu Dao hả?
Thẩm Chi tới phái Tiêu Dao làm gì?
Hoài âm trầm không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ đuổi theo đám thiếu niên kia. Vừa mới đuổi kịp thì Hoài đã nhận ra có tu sĩ mạnh ở trong đám thiếu niên này nên đã căng người giấu hô hấp ngay lập tức.
Trích Tinh Các ôm hết bí quyển trong thiên hạ nhưng luôn có hai địa bàn lớn mà bọn họ khó có thể xâm nhập vào trung tâm, chỉ có thể tìm được vài tin tức ở phía người.
Một trong hai địa bàn này là Ma Cung của Hoa Bất Tiếu, nơi khác là phái Tiêu Dao có Sầm Lan tôn chủ mang danh tu sĩ đệ nhất thiên hạ trấn thủ.
Theo lý thì Hoài không nên ngây ngốc tiến vào địa bàn của phái Tiêu Dao như vậy.
Tuy tu vi của Hoài cao nhưng phái Tiêu Dao có rất nhiều quái vật trấn thủ, trước đám người ấy thì thực lực của hắn ta chỉ được coi như cũng tạm được mà thôi.
Nhưng các chủ đã hạ lệnh chết, khiến Hoài không còn bất cứ đường sống nào để chọn nữa.
Hoài am hiểu việc ám sát, ẩn nấp hành tung là thiên phú của hắn.
Hắn theo sát đám thiếu niên ríu rít kia, chẳng bao lâu sau đã dùng thủ đoạn của mình để trà trộn vào phái Tiêu Dao.
——
“Nói đi, làm gì tiếp theo?”
Sau khi đi theo Yến Lăng Khanh vài phái Tiêu Dao, tạm biệt các sư đệ sư muội Diếp Kính Tửu chấp nhận vận mệnh bị hắn ôm eo ngự kiếm, tiến vào một ngọn núi tên là đỉnh Tĩnh Tu.
Yến Lăng Khanh luôn luôn dịu dàng kiên nhẫn quá đáng với cậu giờ lại không nói gì, thanh niên thanh tú ôn hòa nắm chặt lấy tay cậu, kéo cậu vào một phòng giấu trong đỉnh Tĩnh Tu.
Trong phòng có pháp thuật, dù không có ai tới thăm trong mười mấy năm nhưng mọi thứ vẫn mới như trước.
“Đây là phòng của Kính Tửu.”
Yến Lăng Khanh dịu dàng nói: “Kính Tửu có ấn tượng gì không?”
Phòng hồi trước của cậu?
Diệp Kính Tửu nhướng mày, tò mò nhìn cách bài trí xung quanh phòng.
Trong phòng không có gì đặc biệt, tất cả đều theo nguyên tắc tối giản của phái Tiêu Dao, đồ đạc đều mộc mạc giản dị.
Có một cái bàn kê gần cửa phòng, Diệp Kính Tửu kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống, cậu nhìn nhìn Yến Lăng Khanh một chút rồi dời mắt đi, kéo ngăn kéo ra.
Bên trong là mấy quyển tu luyện pháp thuật hệ thủy và nhập môn Kiếm Pháp Hàn Băng, Diệp Kính Tửu tiện tay giở ra, bỗng cậu khựng lại.
Kiếm Pháp Hàn Băng đúng là bí tịch riêng của phái Tiêu Dao, không chỉ như vậy mà trên trang giấy vẫn còn những dòng ghi chú và nét bút qua loa cực kỳ quen mắt.
Nét bút đơn giản là một con người thu nhỏ búi tóc kỹ càng, cau mày cực nghiêm túc, trông cực kỳ hung dữ.
Yến Lăng Khanh nhìn qua, trong mắt lộ ra chút ý cười, nhưng chỉ giây sau hắn đã cụp mi xuống thu cảm xúc lại vào trong.
“Đó là sư tôn.”
“Sư tôn?”
Diệp Kính Tửu chớp chớp, cậu nhìn người nhỏ hung dữ búi tóc kỹ càng ở trong sách rồi bỗng phì cười: “Vậy thì chắc chắn hắn sẽ khiến người khác thấy ghét lắm đây.”
Nếu không thì lực của nét bút đơn giản này không thể mạnh và cứng cáp, thể hiện sự phẫn nộ ngập trời của người vẽ thế này.
“Sư tôn hư! Ném mỗi cho ta mấy quyển sách để ta tự học, sao mà ta đọc hiểu được chứ! Còn bảo là hai ngày nữa sẽ kiểm tra tiến độ tu hành nữa! A a a tức chết mất!”
Trong lúc hoảng hốt Diệp Kính Tửu cảm tưởng như mình trở lại cảnh bản thân vừa tức vừa buồn rầu năm đó.
Ngay sau đó, cơn đau đầu quen thuộc lại bủa vây lấy cậu, bỗng nhiên cậu giơ hai tay nắm chặt đầu mình rồi rên rỉ đau đớn.
“Kính Tửu ——”
“Không sao, không sao.”
Diệp Kính Tửu vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu: “Kém xa tối đó, còn nhịn được.”
Dù cậu đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh, môi trắng bệch.
Diệp Kính Tửu vừa lục lọi đồ trong ngăn kéo vừa thuận miệng hỏi: “Đại sư huynh, quan hệ của ta với sư tôn kia như thế nào?”
Hỏi lâu rồi mà vẫn không có ai trả lời, Diệp Kính Tửu tò mò ngẩng đầu lên thì thấy Yến Lăng Khanh lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác, không muốn thảo luận đề tài này.
Diệp Kính Tửu nhún vai: “Tùy ngươi thôi.”
Dù sao thì cậu cũng thuận miệng thôi.
Cứ tưởng đến đây là hai người bắt đầu gượng gạo nhưng thanh niên lại đột ngột mở miệng: “Đương nhiên Kính Tửu và sư tôn có tình thầy trò.”
Màn hỏi đáp này rất bình thường nhưng Diệp Kính Tửu lại phát hiện hình như sai sai ở đâu.
Nếu là như vậy thật thì sao vừa nãy Yến Lăng Khanh phải né tránh vấn đề?
Vì vậy cậu lại nổi hứng hỏi tiếp: “Ồ? Thế đại sư huynh và sư tôn thì sao?”
Thanh niên dừng lại một chút rồi mở miệng nói: “Đương nhiên cũng có tình thầy trò.”
Khi Diệp Kính Tửu hỏi đến quan hệ của hai người thì Yến Lăng Khanh cứng đờ quá đáng, cậu hỏi: “Sao vậy? Đại sư huynh với sư tôn có mâu thuẫn gì hả?”
“…”
Yến Lăng Khanh ngầm đồng ý với lời Diệp Kính Tửu bằng thái độ im lặng.
Ấy? Vậy thật à?
Diệp Kính Tửu cười khẽ, cậu tìm được một quyển vở hơi mỏng trong ngăn kéo, tiện tay mở ra: “Ú? Ta nghe nói từ nhỏ đại sư huynh đã bái sư tôn làm thầy, tình cảm có thể sánh với tình phụ tử, sao quan hệ của hai người lại xuất hiện vết nứt được ——”
Chứ?
Diệp Kính Tửu chưa kịp nói chữ cuối thì nụ cười trên môi đã cứng ngắc.
Cậu cứng đờ nhìn nét bút đơn giản mô tả hai người thu nhỏ sáp lại gần nhau, mặt kề mặt, hai người rơi vào sự im lặng quỷ dị.
Bên cạnh nét bút đơn giản còn có một hàng chữ nhỏ:
Hôm nay được đụng chạm với đại sư huynh! Yeah! Lại là một ngày vui vẻ >w<
[Tác giả có lời muốn nói]
Hôm nọ, Diệp Kính Tửu ở sân luyện võ với đại sư huynh đến khuya, sư huynh giãn gân cốt cho Diệp Kính Tửu, từ từ xoa chỗ cơ căng ở cẳng chân và bụng cho cậu.
Sư huynh rũ mắt, xoa nắn nhẹ nhàng dịu dàng.
Diệp Kính Tửu đỏ mặt đỏ cả tai, khẩn trương kéo ống tay áo liên tục.
Thầm thét chói tai trong lòng: Đụng chạm! Cứ phải đụng chạm đấy! Đụng chạm điên cuồng luôn!
Vẫn là Diệp Kính Tửu: Đây là ai? Vứt đi.