[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 112

Hội đấu giá của Trích Tinh Các chính thức bắt đầu vào giờ Dần.
Đúng là cái giờ âm phủ hiếm có. Nhưng nhóm khách đầu tiên lấy được vé vào cửa Trích Tinh Các đều không phải hạng đầu đường xó chợ nhưng lại cực kỳ mưu cầu thứ mà Trích Tinh Các thu thập và sở hữu được. Thời gian âm phủ cũng chỉ là chuyện có thể có có thể không, không quan trọng.
Thẩm Chi giả dạng thành một ông lão gầy yếu để chòm râu trắng xóa, tu vi khoảng ở hậu kỳ Kim Đan, là một vị tu sĩ cũng cực kỳ mưu cầu lấy được Vạn Ma Thiên Yểm Hoa để kéo dài tuổi thọ.
Đương nhiên Thẩm Chi không bịa đặt hoàn toàn về thân phận này mà có một người như vậy thật. Nhưng trong một lần Thẩm Chi ra ngoài người ấy đã xui xẻo đi đời nhà ma rồi, Thẩm Chi rất biết ơn sự cống hiến vô tư của người đó.
Hắn trà trộn trong đám người và ngồi xuống vị trí không mấy nổi bật, người chủ trì buổi đầu giá quyến rũ gợi cảm từ từ bước lên sân khấu dưới ánh đèn tráng lệ huy hoàng, bắt đầu dịu dàng giới thiệu quy tắc của hội đấu giá lần này.
Thẩm Chi không thèm để ý tới mấy cái ấy, mới rời khỏi Tiểu Tửu một ngày thôi mà sự lo lắng nhớ nhung đã bủa vây lấy hắn khiến hắn hơi nóng nảy.
Nhưng giờ hắn đang ở trong địa bàn của Liễu Khuê Dao, đâu đâu cũng là tai mắt của gã, gấp gáp chỉ dễ khiến hắn lộ ra sơ hở và đẩy hắn và Tiểu Tửu vào hoàn cảnh tệ hơn nữa mà thôi.
Xung quanh hắn có rất nhiều tiếng rì rầm, có rất nhiều khách hàng cẩn thận phân tích thâm ý sau từng quy tắc, chỉ có Thẩm Chi cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, lộ ra sự mất kiên nhẫn rất nhỏ.
Có một thân hình cao lớn cường tráng bỗng ngồi xuống cạnh hắn lúc hắn còn chưa phát hiện ra, cười khẽ nhích lại gần hắn.
“Vị khách này nghe thấy nào rồi? Có cần ta giải thích hàm nghĩa cụ thể của từng quy tắc không?”
Ngón tay Thẩm Chi khựng lại, hắn nghiêng đầu qua va phải đôi mắt cáo xanh biếc đựng đầy ý cười đang nhìn chằm chằm vào mình trong bóng đêm, gã cong môi cười đến tận mang tai khiến người khác nhìn mà lạnh cả người.
… Kỳ quái, bị phát hiện từ bao giờ vậy.
Rõ ràng hắn cảm thấy bản thân đã che giấu khá tốt rồi, này hơi khó giải quyết đấy.
Thẩm Chi không lật bài ngửa luôn mà trả lời bằng chất giọng nghẹn ngào đặc trưng của người già: “Không cần đâu Liễu các chủ, thật sự cảm ơn sự nhiệt tình của ngươi.”
“Nói gì vậy, chăm sóc cho khách hàng là việc ta nên làm mà.”
Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm nói: “Mới nãy khi chú ý tới Phục tiên sinh ta đã tra xem Phục tiên sinh muốn đấu giá được món hàng một chút, hình như là Vạn Ma Thiên Yểm Hoa đúng không?”
Phục tiên sinh là tên của người kia.
Thẩm Chi vẫn bình tĩnh nói: “Ha hả đúng thế. Tuy Vạn Ma Thiên Yểm Hoa là trân phẩm kịch độc. Nhưng theo như sách y lão hủ từng nghiên cứu thì chỉ cần làm đúng thì Vạn Ma Thiên Yểm Hoa cũng có thể kéo dài tuổi thọ của tu sĩ, cải lão hoàn đồng.”
“Ồ? Phục tiên sinh vốn là dũng sĩ một phương vậy mà lại hiểu y thuật nữa ư?”
“Biết một chút, biết một chút. So với Liễu các chủ thì ta cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
Sau một hồi đấu khẩu thì hội đấu giá chính thức bắt đầu. Rất nhiều cơ quan trong phòng đấu giá vận chuyển cùng một lúc, bánh răng quay tròn chuyển động nhịp nhàng, ánh sáng lập lòe, thi thoản một quyển bí tịch lại xuất hiện trên đài đấu giá. Ngón tay người chủ trì buổi đấu giá quyến rũ lướt qua bí quyển, đôi mắt thâm thúy mê hoặc lộ ra vẻ khiêu khích và ám chỉ.
“Hàng đấu giá đầu tiên, bí quyển Chuyển Sinh.”
Tiếng người chủ trì buổi đấu giá không lớn nhưng cũng đủ để khiến mỗi vị khách ở trong hội trường đều nghe rõ ràng: “Độ trân quý: bảy sao, giá trị 1 tỷ linh thạch thượng phẩm, có độ ứng dụng cực kỳ lớn với tu sĩ trì trệ mãi không thể tiến bậc cảnh giới, tuổi thọ sắp hết.”
Thẩm Chi: “…”
Đương nhiên Liễu Khuê Dao cũng nghe được những gì người chủ trì buổi đấu giá nói, đôi mắt cáo giảo hoạt âm u ấy đánh giá Thẩm Chi hết lần này đến lần khác, rồi gã từ từ nói: “Xem ra Phục tiên sinh không chỉ có một đường sống là Vạn Ma Thiên Yểm Hoa rồi.”
Thằng già ăn mày này.
Thẩm Chi cũng không phải dạng ăn chay, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nói: “Lão hủ đã nghe phong thanh rằng Trích Tinh Các ôm hết trân bảo của thiên hạ từ lâu nhưng không ngờ Trích Tinh Các lại chịu mang cả bảo vật như bí quyển Chuyển Sinh ra đấu giá. chỉ sợ là phải chôn vùi mấy trăm năm tu vi này. Lão hủ tiếc cả thân tu vi của mình lắm, theo lão hủ thấy, này ——”
“Tuy rằng sau khi sử dụng bí quyển Chuyển Sinh sẽ mất sạch tu vi nhưng sau khi chuyển sinh thì đương nhiên thiên phú và căn cốt cũng sẽ tốt hơn trước rất nhiều. Không chỉ có thể giúp cải thiện tốc độ tu luyện của các vị mà tiềm lực về cảnh giới sau này của các vị cũng không hề tầm thường. Mà còn không giống với loại thảo dược có thể kéo dài tuổi thọ nào đó, chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất mà còn khiến người dùng trì trệ ở cảnh giới hiện tại rồi lẳng lặng chờ chết.”
Thẩm Chi: “…”
Người chủ trì buổi đấu giá này là phân thân của Liễu Khuê Dao đúng không? Sao lần nào mở miệng cũng có thể trùng hợp phủ nhận lý do của hắn thế.
Liễu Khuê Dao lại sáp lại gần hơn chút, Thẩm Chi chỉ cảm thấy lạnh cả người, khả năng nhẫn nại cực lớn của hắn ép ham muốn đập vỡ cái đầu không có ý tốt kia xuống.
“Khách không đấu giá hử?” Liễu Khuê Dao cười khẽ, trong mắt chứa đầy vẻ ác ý.
“Không được.”
Thẩm Chi thong thả nói: “Tài chính có hạn, tuy bí quyển Chuyển Sinh này tốt nhưng lão hủ lại không có năng lực để mua. Chỉ có thế lực bất tòng tâm, không còn đường nào xoay sở nữa.”
Ngay sau đó hắn thở dài đúng lúc.
“Hàng đấu giá hai, Vạn Ma Thiên Yểm Hoa. Độ trân quý: mười sao, giá trị 10 tỷ thượng phẩm linh thạch, cách sử dụng… không rõ.”
Thẩm Chi: “…”
Cố tình chơi ta đúng không?
Liễu Khuê Dao thấy hắn đờ người ra, mãi không có dấu hiệu giơ thẻ lên đấu giá thì kinh ngạc nói: “Đây không phải là Vạn Ma Thiên Yềm Hoa mà Phục tiên sinh muốn hả? Sao ngươi lại không tham gia đấu giá?”
Thấy Thẩm Chi không trả lời gã lại từ từ bổ thêm một câu: “Sao lại không tham gia đấu giá chứ? Phục tiên sinh không muốn nó nữa hả?”
Thẩm Chi: “…”
Một ngày nào đó hắn chắc chắn phải dùng Liễu Khuê Dao làm thí nghiệm, khiến gã bầm thây vạn đoạn, đau đớn muốn chết.
***
Cũng không phải là không chờ Vạn Ma Thiên Yểm nổi.
Với y thuật của Thẩm Chi thì dù một gốc cây Vạn Ma Thiên Yểm Hoa có cần cả trăm ngàn năm mới hoàn toàn trưởng thành thì bọn họ cũng có đủ thời gian để chờ đợi.
Cùng lắm thì khi kỳ động dục của Tiểu Tửu phát tác bọn họ vào tiểu thế giới thoả mãn cậu là được.
Chỉ là không ngờ lần mạo hiểm tới Trích Tinh Các này của hắn cuối cùng vẫn bị phát hiện ra.
Hắn có ý muốn lùi bước nhưng Liễu Khuê Dao lại không cho hắn cơ hội rời đi.
Nam nhân tóc dài từ từ giơ thẻ bài lên, mặc cho cổ áo lơi lỏng để lộ lồng ngực nâu bánh mật, gã tiện tay mua Vạn Ma Thiên Yểm Hoa bị người ta ác ý nâng giá.
Vạn Ma Thiên Yểm Hoa được bảo tồn ở trong hộp làm bằng gỗ tử đàn, trên hộp khắc bảy ngôi sao thương hiệu của Trích Tinh Các. Liễu Khuê Dao ngắm nghía thưởng thức hộp gỗ rồi tiện tay để nó trước mặt Thẩm Chi.
“Không sao, tối nay ta và Phục tiên sinh trò chuyện với nhau rất vui. Nếu tài chính của Phục tiên sinh không đủ thì ta có thể tặng Vạn Ma Thiên Yểm Hoa cho Phục tiên sinh. Chỉ là…”
“Chỉ là sẽ phải yêu cầu ta mang ngươi đi gặp chủ nhân chân chính của Vạn Ma Thiên Yểm Hoa, người thực sự cần nó, đúng không?”
Liễu Khuê Dao chớp chớp mắt, tủm tỉm nói: “Đúng là như vậy.”
“Thật ra thì cũng không phải không được. Nhưng năng lực của ta có hạn, cần Liễu các chủ tự qua đó một chuyến.”
Thẩm Chi cười cười, giọng điệu khiêu khích: “Nhưng mà… Liễu các chủ có thể đi không?”
Nụ cười của Liễu Khuê Dao cứng đờ, một lúc lâu sau gã mới xụ mặt, híp mắt lại: “Hóa ra là ngươi đã phát hiện rồi.”
“Cũng thế cũng thế, không phải ngươi cũng phát hiện ra ta rồi à?”
Thẩm Chi nở nụ cười vô tội, thân hình hắn dần biến đổi về nguyên dạng. Hắn tiện tay vuốt ve bình ngọc nằm ngay giữa cổ mình, giọng điệu xen chút ý cười: “Ngươi thấy đúng không? Liễu thúc.”
Liễu Khuê Dao nghiêng người đi, không sáp lại gần Thẩm Chi như lúc nãy, hai tay hắn thả lỏng dựa vào ghế sau, từ từ nói: “Thật sự là ta rất ghét vài thằng già mấy nghìn tuổi rồi mà vẫn còn cưa sừng làm nghé trước mặt ta, lại còn thích giả làm người vô tại bị hại để lừa gạt vài bạn nhỏ ngây thơ lương thiện.”
“Tiếc là giống như ta không có thể làm ngươi như thế nào, ngươi cũng không thể làm ta như thế nào.”
“Bốp.”
Một tiếng vang thanh thúy vang lên, nam nhân giơ ngón trỏ lắc lắc trước mặt hắn: “Này thì không nói chắc được.”
Trích Tinh Các ôm hết bí quyển khắp thiên hạ, vậy nên cũng không phải là không thể tìm ra bí quyển có thể giết chết được Thẩm Chi.
Chỉ là giờ giữ lại vì hắn vẫn còn tác dụng mà thôi.
“Trải nghiệm hưởng thụ Kính Tửu một mình suốt mười năm chắc tuyệt vời lắm đúng không? Thẩm Chi.”
“Đúng là tuyệt thật. Nhưng mà Liễu các chủ trải qua mười năm khó khăn, mãi mới trở về từ cõi chết, hiện giờ lại rơi vào thời kỳ suy yếu không thể tự rời khỏi tiếu thế giới lại có cảm giác thế nào đây?” Thẩm Chi cười cười với Liễu Khuê Dao: “Ta rất tò mò đấy.”
“Ta rất vui lòng giảng giải những tò mò linh tinh của Thẩm thần y. Nhưng mà, Thẩm thần y sẽ không hoang tưởng rằng mình có thể độc chiếm Kính Tửu sau khi phát hiện ta thức tỉnh chứ?”
“Hửm? Vậy Liễu các chủ có giả thuyết gì?”
“Nghe nói tân hoàng Tù Uyên đã ra đời, tuy rằng giờ chỉ có ngươi và ta biết nhưng chỉ sợ Hoa Bất Tiếu cũng sẽ biết đến chuyện này trong tương lai gần.”
“Là Ma Tôn lại có tâm ma, giờ đã bị bắt mang theo Ma Cung ẩn nấp dưới trời cao lén chữa thương – Hoa Bất Tiếu?”
Thẩm Chi nhún vai: “Phạm vi thế lục của đám ma tu kia không còn lớn như trước, bọn họ vẫn chưa thể duỗi tay đến Tù Uyên.”
Liễu Khuê Dao híp mắt lại, gã nhận ra hàm ý trong lời nói của hắn: “Xem ra ngươi đã báo cho Lâm Thời Chiêu dọn sạch ma tu trong phạm vi thế lực của mình đúng không?”
Giao tiếp với người thông minh khiến áp lực tăng lên gấp đôi.
Thẩm Chi vẫn thích sống cuộc sống ngọt ngào với Tiểu Tửu trong tiểu thế giới hơn.
Hắn thở dài nói: “Ta chỉ thuận miệng nhắc nhở một chút thôi, xem ra Lâm Thời Chiêu cũng không chuẩn bị kỹ càng, vậy mà lại để Trích Tinh Các tìm hiểu được tin tức. Nhưng cũng khó trách, dù sao thì những kẻ như các ngươi sống bằng cách buôn bán tin tức mà. Chỉ là ta không ngờ rõ ràng trong mười năm ngươi chết Trích Tinh Các không có động thái gì mà lại có thể tìm hiểu được nhiều tin tức như vậy khi ngươi sống lại.”
“Ít nhiều gì thì ta cũng có một đám thuộc hạ giỏi giang.” Liễu Khuê Dao tủm tỉm nói.
Dù hôm qua đám thuộc hạ giỏi giang này đã chết gần hết dưới tay Liễu Khuê Dao đang nổi điên.
Đương nhiên gã cũng không ngờ phái Hoài ra ngoài thì Thẩm Chi đã tự đưa tới cửa.
Liễu Khuê Dao quên việc Hoài vẫn còn đang bị ngân giới trói buộc, nếu không tìm thấy hơi thở của Thẩm Chi trong vòng ba ngày thì hắn ta chắc chắn sẽ chết mà không có chút gánh nặng tâm lý nào.
“Không ấy chúng ta làm một cuộc giao dịch đi?”
Liễu Khuê Dao đưa ra một lời mời với Thẩm Chi, dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên bọn họ hợp tác: “Ta phụ trách việc ngăn tin tức của Tù Uyên và Kính Tửu bị tuồn ra ngoài, tiện tặng Vạn Ma Thiên Yểm Hoa cho ngươi luôn. Mà ngươi thì đưa Tiểu Tửu tới tiểu thế giới của ta, chúng ta thay phiên nhau sở hữu cậu ấy, ta một năm, ngươi một năm.”
“Wow, đúng là lời to.”
Nếu người nói những lời này không phải là các chủ Trích Tinh Các nổi danh gian thương là Liễu Khuê Dao thì nó đáng tin hơn nhiều.
“Nhưng nếu ngươi đều có thể giải quyết những chuyện đó thì tiện giải quyết luôn tên phiền phức Lâm Thời Chiêu giùm ta luôn được không?”
Liễu Khuê Dao nhướng mày, nhích về phía sau một chút: “Như thế nào?”
“Sau khi thằng nhãi đó trà trộn vào Tù Uyên rồi lại lên làm hoàng đế thì càng ngày càng không nghe lời. Sau khi được đám yêu thú kia trợ giúp thực lực của hắn cũng tăng vọt. Năm kia đã vượt qua ta rồi, ta đoán bằng khoảng tu vi của ngươi trước khi ngươi sống lại đấy.”
Thẩm Chi thở dài, rất buồn rầu vì thằng nhóc khó chơi tên Lâm Thời Chiêu kia.
Nếu không phải cần hắn tạo lại cầu Đăng Tiên thì giờ gì còn suất diễn cho hoàng đế nhỏ tối tăm cả người đầy ý xấu kia nữa chứ?
“Nếu không phải vì còn kiêng kị Sầm Lan với Hoa Bất Tiếu thì chỉ sợ Lâm Thời Chiêu đã xé nát tiểu thế giới của ta rồi cướp Kính Tửu về ổ rồng của hắn từ lúc nào rồi.”
Vì như vậy nên hắn mới cần dược liệu cuối cùng là Vạn Ma Thiên Yểm Hoa.
Cây thuốc tuyệt vời này có thể hoàn toàn thay đổi thân thể song tính mang thể chất lô đỉnh của Diệp Kính Tửu, đồng thời giúp hắn và Kính Tửu có thể quấn quýt chặt chẽ với nhau như hai thành một.
“Thế nào? Liễu các chủ?”
Thẩm Chi chớp chớp đôi mắt tròn xoe vô tội như cún con, nụ cười cũng đong đầy tinh thân: “Muốn hợp tác không?”
Nếu thật sự có thể giải quyết được vấn đề khó giải quyết này thì Thẩm Chi cũng hoàn toàn không để ý đến việc hợp tác với Liễu Khuê Dao.
Hắn vẫn am hiểu quá trình dùng tay không bắt sói trắng nhất.
——
“Đại sư huynh, Mộc sư huynh, sao cả hai ngươi đều không nói gì vậy?”
Lúc qua đám mây mù lạnh lẽo Vân Tú Nhi điều khiển kiếm bay tới gần hai người. Nàng ta áp ngọn lửa tò mò đang cháy hừng hực trong lòng xuống, tò mò nhìn xung quanh, chỉ thấy Mộc sư huynh chán nản như thể cuộc sống này không còn gì đáng để luyến tiếc, chết lặng liếc qua nhìn nàng ta một cái rồi lại chết lặng quay đầu lại.
“Mộc, Mộc sư huynh, ngươi không sao chứ?”
“Hắn không sao, cảm ơn Vân sư muội đã quan tâm.”
Đại sư huynh trả lời thay Mộc sư huynh, thái độ dịu dàng mà xa cách của hắn chặn Vân Tú Nhi lại, nàng ta ấp úng “à” một tiếng rồi nhìn thẳng vào ánh mắt không hề có ý thù địch của hắn một chút, mà chẳng hiểu sao nàng ta lại cảm thấy hơi sợ hãi, thế là lại ngoan ngoãn về cạnh Lục Minh.
“Sao cảm giác đại sư huynh với Mộc sư huynh cứ kỳ kỳ thế nhỉ?” Nàng ta hỏi nhỏ Lục Minh.
Lục Minh cũng không hóng hớt mà chỉ nói: “Sư tỷ, hay chúng ta vẫn nên lên đường đi. Về phái Tiêu Dao sớm là việc tốt đối với tất cả chúng ta.”
“Sao ngươi không tò mò tí nào vậy! Không phải hai ta cùng thấy tình hình của bọn họ hồi trước hả? Mộc sư huynh nằm ngủ trong lòng đại sư huynh, còn được đại sư huynh bế kiểu công chúa, bế kiểu công chúa đi ra đó!!!”
Vân Tú Nhi dùng ý thức truyền lời đến, nàng ta còn chưa truyền tới bên Lục sư đệ thì cậu ta đã vô tình cắt đứt liên hệ giữa ý thức của hai người.
“Sư tỷ, ngươi không muốn sống nữa à?”
Lục sư đệ nói: “Dù sao thì ta vẫn muốn sống.”
Vân Tú Nhi: “Ta ——”
“Ngươi có biết tại sao gia gia của Tiểu Minh có thể sống tới 80 tuổi không?”
Vân Tú Nhi: Không phải cứ sống là có thể sống đến lúc đó hả?
“Bởi vì ông ta không xen vào việc của người khác.”
Vân Tú Nhi: “…”
[Tác giả có lời muốn nói]
Vân Tú Nhi: Ta thật sự phục đám sừng dài cả mét các ngươi! Phục thật sự đấy!