[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 11

Chương 11: Đồng ý
Lúc Diệp Kính Tửu tỉnh lại trời còn chưa sáng, cậu đứng dậy thì phát hiện mình đang ngủ trên linh thạch, sư tôn bên cạnh đã không thấy bóng dáng từ lâu, cảm thấy hơi mông lung.
Không khí lúc này có phần lạnh lẽo, nhưng Diệp Kính Tửu lại cảm thấy người mình rất ấm áp. Trên người cậu khoác một chiếc áo bào rộng rãi, theo động tác đứng dậy mà trượt xuống đùi, nhờ chiếc áo bào này mà bản thân được giữ ấm.
Diệp Kính Tửu vừa nhìn đã biết áo bào này là bảo vật, nói nó là pháp khí thì đúng hơn thay vì nói là y phục. Cậu ôm bộ y phục này, sắc mặt biến đổi liên hồi, cuối cùng phải kinh hãi thừa nhận đây là ngoại bào của sư tôn.
Kỳ lạ, sư tôn cậu lại tốt bụng đến thế sao?
Vẫn không hiểu nổi, Diệp Kính Tửu ôm ngoại bào của sư tôn trở về phòng mình ở Điện Tĩnh Tu. Cho đến khi bắt đầu rửa mặt, cậu mới từ từ suy nghĩ về chuyện tu luyện với sư tôn hôm qua.
Diệp Kính Tửu nhớ rõ lúc ý thức sư tôn vừa tiến vào, biển ý thức lập tức trở nên ấm áp. Cậu không dám làm gì, chỉ hưởng thụ một lúc, đầu óc dần dần mơ màng.
Đúng lúc này, đáy lòng cậu vang lên một tiếng gọi mãnh liệt thúc giục cậu đi tiếp xúc với ý thức của sư tôn. Ý thức sư tôn quá mạnh mẽ, có sức hấp dẫn trí mạng đối với Diệp Kính Tửu. Diệp Kính Tửu mơ màng không kiềm chế được dụ hoặc từ ý thức của sư tôn, trong lúc mê man, bèn theo bản năng quấn quýt lấy ý thức sư tôn.
Cảm giác ý thức quấn lấy nhau ấy thật sự quá đỗi tuyệt vời, Diệp Kính Tửu không thể dùng lời nào để diễn tả khoái cảm ấy, chỉ biết rằng cho dù sư tôn có làm thế nào để cậu đưa ý thức của mình rời đi, cậu cũng không muốn, thậm chí còn quấn chặt hơn, dưới sự tấn công ương ngạnh của cậu, cuối cùng sư tôn cũng quấn quýt với cậu ——
Ý thức của cậu và sư tôn quấn lấy, giao hòa, đây tựa như sự triền miên thân mật nhất trần đời, không hề có chút riêng tư, thậm chí khiến Diệp Kính Tửu cảm thấy như chạm được vào linh hồn đối phương, ngã trong niềm vui quên cả thời gian, quên cả sợ hãi…
Ừm… có phải cậu đã làm chuyện gì kỳ quái không nhỉ? Nhưng cuối cùng sư tôn cũng không đẩy ý thức của cậu ra, chắc là không sao đâu…
Diệp Kính Tửu cau mày, cậu mơ hồ cảm thấy mình đã làm sai nhưng trong truyện gốc không hề nhắc đến kết nối tinh thần, đương nhiên cậu không biết đêm qua ý thức của cậu và sư tôn quấn quýt còn thân mật hơn cả ân ái, càng không biết kết nối tinh thần rốt cuộc mang ý nghĩa gì ——
Nó có nghĩa là tu sĩ giao quyền lực khắc ấn linh hồn cho đối phương, bị trói buộc bởi xiềng xích bền chặt nhất không thể phá vỡ trên thế gian này với đối phương, cho đến khi linh hồn hoàn toàn dâng hiến cho người định mệnh.
…
Thật thoải mái nha.
Trong phút chốc Diệp Kính Tửu vô tâm vô phổi quên đi dự cảm bất an trong lòng, chỉ liếm môi, hơi chút hoài niệm chuyện đêm qua.
Cậu chưa từng nghĩ để người khác tiến vào biển ý thức lại thoải mái như vậy, thậm chí còn muốn làm lại lần nữa.
Nếu đối tượng là đại sư huynh, nhất định sẽ càng thoải mái hơn…
Cậu duỗi người, nhìn thời gian, đã đến giờ sư tôn định ra để tu luyện.
Diệp Kính Tửu lại quay về chỗ tu luyện ngồi xếp bằng, cậu ôm lấy ngoại bào sư tôn đi tới.
Đến nơi, Diệp Kính Tửu không thấy sư tôn. Cậu hơi ngạc nhiên, vẫn tự mình ngồi thiền tu luyện, bắt đầu tụ linh khí vận chuyển trong cơ thể.
Vừa dò xét, Diệp Kính Tửu mới phát hiện ra sự thay đổi kinh người.
Thần thức của cậu… từ khi nào lại mạnh mẽ như vậy? Hình như đã đạt đến cảnh giới hậu kỳ Trúc Cơ?
Sao lại không tương xứng với tu vi thân thể?
Diệp Kính Tửu lập tức nhớ đến chuyện hôm qua sư tôn tiến vào biển ý thức của cậu, cậu dừng lại một chút, không ngờ lại có chuyện tốt này.
Nếu sư tôn thường xuyên tiến vào biển ý thức của cậu, chẳng phải thần thức của cậu sẽ tiến bộ thần tốc! Thậm chí còn kéo theo tu vi thân thể vốn chỉ ở trung kỳ Trúc Cơ tăng vọt?!
Không được, cậu phải tìm cách để sư tôn tu luyện với cậu thêm vài lần nữa.
Chuyện tốt rơi từ trên trời xuống như thế này, bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa!
Diệp Kính Tửu càng nghĩ càng phấn khích, chỉ chờ sư tôn đến để xin y làm thêm một lần tu luyện biển ý thức như ngày hôm qua.
Nào ngờ cả buổi sáng trôi qua, sư tôn vẫn chưa đến. Mà có một người giấy nhỏ do sư tôn phái đến chạy tới, nói muốn truyền thụ công pháp thiên cấp cho cậu.
Diệp Kính Tửu hỏi: “Sư tôn đâu?”
“Sư tổ có việc, để ta dạy ngươi công pháp trước.”
“Ngươi chỉ là một người giấy nhỏ, làm sao dạy công pháp cho ta được?”
Không phải cậu khinh thường người giấy nhỏ kia, chỉ là nhìn nó mỏng manh quá, trông không chịu nổi mấy cú đánh.
Biểu cảm được vẽ trên người giấy nhỏ kia biến thành một khuôn mặt tươi cười, một ngón tay giấy với tốc độ chóng mặt đánh Diệp Kính Tửu ngã sấp xuống đất: “Ta là người giấy do sư tổ đại nhân gấp, tu vi đã đạt đến hậu kỳ Nguyên Anh. Ngay cả đại sư huynh trung kỳ Kim Đan của ngươi, ta cũng có thể đánh gục bằng một ngón tay. Ta dạy công pháp thiên cấp cho ngươi là dư sức!”
Diệp Kính Tửu: “… Lĩnh giáo.”
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Người giấy nhỏ quơ nắm đấm.
Diệp Kính Tửu: “…”
Sao cậu lại có cảm giác bất an thế này?
Vì vậy…
Suốt ba ngày sau đó, Diệp Kính Tửu không gặp sư tôn lấy một lần, cả ngày bị người giấy nhỏ đánh đến kêu cha gọi mẹ. Người giấy nhỏ muốn cậu nắm giữ bí quyết tu luyện công pháp thiên cấp trong vòng một tuần, Diệp Kính Tửu thiên tư thông minh, vì không muốn bị đánh, ngày thứ tư đã nắm giữ bí quyết công pháp, mang khuôn mặt bị người giấy nhỏ đánh sưng lên uất ức luyện công pháp, kiểm tra thành quả.
“Ngươi đạt tiêu chuẩn rồi.” Người giấy nhỏ nói: “Nếu nắm giữ công pháp này hoàn toàn, không bao lâu nữa có thể ra ngoài lịch luyện.”
“Nếu đạt tiêu chuẩn, ta có thể rời khỏi Điện Tĩnh Tu không?”
“Vậy thì phải xem sư tổ đại nhân có đồng ý hay không, ngươi tự đi hỏi xem.”
Nói xong, người giấy nhỏ đó hóa thành tro bụi, tan biến theo gió. Mà linh lực nồng đậm kia, lại cuồn cuộn chảy về sâu trong Điện Tĩnh Tu.
Diệp Kính Tửu biết sư tôn đang ở đó, cậu nghĩ mình đã nắm giữ công pháp, chắc sư tôn không có lý do gì để ngăn cậu ra ngoài. Vậy nên cậu theo linh khí đi tìm sư tôn, tiện tay cầm luôn áo bào sư tôn để lại hôm đó.
Diệp Kính Tửu theo linh khí đến sâu trong Điện Tĩnh Tu, đây là nơi mấy ngày nay cậu chưa từng đặt chân, chắc là tẩm điện của sư tôn. Vừa bước qua đại môn, giọng nói lạnh lùng từ trong điện truyền đến:
“Đã lĩnh ngộ bí quyết tu luyện rồi?”
Diệp Kính Tửu dừng ở đại môn không dám bước vào xa hơn nữa: “Sư tôn, đệ tử đã nắm giữ bí quyết công pháp. Nếu tu luyện đã kết thúc, đệ tử có thể rời Điện Tĩnh Tu trước không?”
“Rời đi?” Giọng nói lạnh lùng kia đáp: “Khi nào bổn tọa cho phép ngươi mới được rời đi.”
“Này… nhưng sư tôn, lão nhân gia người bận rộn, không dạy ta. Người giấy nhỏ kia cũng không còn, vậy ta tự tu luyện, ở đâu cũng như nhau thôi…” Diệp Kính Tửu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Diệp Kính Tửu tưởng mình sẽ bị sư tôn mắng, nào ngờ tẩm điện lại yên lặng. Đợi đến khi chân Diệp Kính Tửu tê cứng, sư tôn mới lên tiếng: “… Giờ Mão ngày mai, bổn tọa sẽ đến nơi tu luyện.”
Mắt Diệp Kính Tửu sáng lên: “Ngày mai sư tôn sẽ đến dạy công pháp cho ta? Tốt quá!”
Mấy ngày nay, cậu cứ nhớ mãi cảm giác ý thức giao hòa hôm đó, thèm khát được làm lại lần nữa.
Sầm Lan nói xong, chờ ma tu ngoài điện rời đi.
Mấy ngày nay vì ma tu này, tạp niệm của y dâng lên, cần phải thanh trừ tạp niệm, ổn định tâm cảnh.
Song vì dừng việc chữa trị tổn thương tinh thần nên đầu càng đau hơn trước, mơ hồ có dấu hiệu phản phệ.
Nhưng nếu lại vào biển ý thức của Diệp Kính Tửu, làm chuyện trái với luân thường…
Sầm Lan nhắm mắt, thanh trừ tạp niệm, phát hiện đệ tử nhỏ ngoài điện vẫn chưa đi, lạnh nhạt nói: “Còn chuyện gì sao?”
Giọng nói của ma tu nhỏ trong trẻo mà mềm mại: “Sư tôn, áo bào của người rơi ở chỗ đệ tử, ta đến trả áo bào.”
Càng không muốn nhớ đến điều gì, tên ma tu này càng nhắc đến điều đó.
Gân xanh trên thái dương Sầm Lan giật giật, mở đôi mắt lạnh lùng, đáy mắt sâu thẳm.
“Vào đi.”
Ma tu nhỏ ôm áo bào rộng lớn của y rón rén đẩy cửa vào, lúc đối diện Sầm Lan, hơi ngượng ngùng cười với y: “Tạ… tạ ơn sư tôn đêm đó đã khoác áo bào cho ta, Kính Tửu vô cùng cảm kích.”
Sầm Lan dùng linh pháp thu áo bào lại, rồi chờ cậu rời đi. Ma tu nhỏ đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, không chịu đi.
Sầm Lan nhíu mày, không biết ma tu này đang có mưu tính gì, trầm giọng nói: “Diệp Kính Tửu, ngươi có chuyện gì?”
Thấy Sầm Lan không kiên nhẫn, Diệp Kính Tửu chợt rùng mình, rốt cuộc cũng nói ra mục đích cuối cùng của chuyến đi này:
“Sư… sư tôn, cái kia… người có còn vào biển ý thức của ta không?” Ma tu nhỏ kia ngượng ngùng gãi đầu: “Đệ tử phát hiện sau khi sư tôn vào biến ý thức của đệ tử, thần thức đệ tử cũng mạnh lên, rất vui vẻ, nên muốn…”
“Nên muốn làm thêm vài lần nữa…”
Giọng cậu ngày càng nhỏ, mắt Sầm Lan cũng càng thâm trầm.
Tên ma tu này, có biết mình đang nói gì không?
Diệp Kính Tửu càng nói càng hối hận, cảm thấy bản thân quá đắc ý. Nếu cậu thật sự là đệ tử thân truyền của Sầm Lan thì thôi, nhưng cậu là ma tu đã bị Sầm Lan phát hiện thân phận! Cậu ỷ vào chuyện cả hai sẽ không chọc thủng lớp giấy cửa sổ kia, còn muốn mượn đỉnh cao của sức mạnh tăng thần thức một lần nữa, đúng là không muốn sống ——
“Ừ.” Giọng nói lạnh lùng kia đáp.
… Hả?
Diệp Kính Tửu trợn mắt, sư tôn đồng ý? Thật hay giả vậy?
Diệp Kính Tửu nghe sư tôn nói như thế, quả quyết không cho đối phương có cơ hội đổi ý, lập tức hành lễ với sư tôn, nhanh chóng rời đi: “Sư tôn, ngày mai đệ tử đợi người ở nơi tu luyện!”
Rồi biến mất không dấu vết.
——
Diệp Kính Tửu gấp áo bào sư tôn lại thật cẩn thận, không dám để một nếp nhăn.
Sầm Lan cầm lên, mi tâm giật giật.
… Một mùi sữa.
Tên ma tu này chưa cai sữa sao?
Y ngửi mùi sữa này lại cảm thấy cổ họng khô khốc.