[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 108

Đau khổ, một nỗi đau không thể diễn tả thành lời.
Chỉ là vuốt ve những vết sẹo trên lưng thanh niên, những vết sẹo chi chít, dài và xấu xí, nhưng nơi đầu tim của cậu như bị vật gì đó đâm mạnh vào.
Cậu cũng chẳng rõ mình bị làm sao nữa.
Nhưng khi được người thanh niên tự xưng là đại sư huynh của cậu ôm vào lòng, Diệp Kính Tửu chỉ giãy dụa nhẹ một chút, rồi sau đó cậu không chút do dự túm chặt lấy vạt áo trước ngực hắn, vùi mặt mình vào đó.
Nước mắt từng giọt từng giọt thấm ướt đẫm vạt áo, cảm xúc trào dâng theo thời gian dần dần dịu lại, nhưng cậu vẫn không chịu rời khỏi vòng tay ấm áp này.
Yến Lăng Khanh thật sự là đại sư huynh của cậu sao?
Để cậu có thể sống lại, người gọi là đại sư huynh này vậy mà trong mười năm qua không ngừng bôn ba khắp các bí cảnh, tìm kiếm bí tịch hồi sinh.
… Có đáng không?
Nếu tất cả mọi chuyện đều là sự thật, chỉ vì hồi sinh cậu mà làm đến mức này…
Có đáng để đánh đổi như vậy không?
Bọn họ thật sự chỉ đơn giản là quan hệ huynh đệ thôi sao?
“Kính Tửu…”
Giọng nói ấm áp của nam nhân ấy vẫn còn lộ ra một chút yếu ớt, nhưng vẫn đầy kiên nhẫn. Hắn nhẹ nhàng an ủi thiếu niên, động tác cực kỳ kiềm chế, sợ quấy rầy cậu.
“Đừng sợ, có sư huynh ở đây.” Hắn nói nhỏ.
Yến Lăng Khanh rũ mắt nhìn xuống, thiếu niên trong lòng đột nhiên ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn hắn.
Là Kính Tửu.
Thực sự là Kính Tửu của hắn.
Không còn là ảo giác thoáng qua, không còn là ảo giác đột nhiên như có âm thanh vang lên bên tai, càng không còn là thiếu niên lúc trước ngực bị xuyên thủng, bị hơi thở của cái chết bao phủ ——
Hắn đột nhiên nắm chặt ngón tay, bàn tay to lớn dùng sức bóp chặt eo thiếu niên.
Tựa như bị thứ gì đó gọi mời, hắn cúi người xuống, từ từ tiến gần đến thiếu niên.
Thiếu niên trong tầm mắt mở to mắt, nhưng không có chút động tác chống cự nào, cậu chỉ ngây ngốc ngồi tại chỗ nhìn hắn càng lúc càng tiến gần.
Hơi thở ấm áp phả vào má thiếu niên, khoảng cách giữa bọn họ gần trong gang tấc, chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng mặt ——
“—— Đừng!”
Thiếu niên chống tay lên ngực hắn, mạnh mẽ đẩy hắn ra, cậu như chim sợ cành cong giãy dụa thoát khỏi vòng tay của hắn, trong chớp mắt đã trốn đến góc thuyền xa hắn nhất.
… Quả nhiên vẫn cần từ từ sao?
Yến Lăng Khanh nhếch môi, áy náy nói: “Xin lỗi, là ta vượt quá giới hạn rồi.”
Lời nói của hắn lại không khiến thiếu niên bình tĩnh lại, trong lúc nhất thời thiếu niên vẫn còn hơi hoảng loạn, cậu chỉ biết lắp ba lắp bắp, nói năng lộn xộn giải thích: “Ta, ta có đạo lữ rồi! Có rồi! Bởi vì có, cho, cho nên không thể như vậy, như vậy…”
“Ừm… như thế nào?”
“Ý, ý ta là như vậy đó!”
Thiếu niên hạ quyết tâm, mặt đỏ tai hồng nhìn thanh niên rồi lớn tiếng nói: “Vừa rồi ngươi muốn, muốn, muốn hôn ta đúng không?!”
Dừng lại đi!
Dừng lại, im miệng đi!
Diệp Kính Tửu, ngươi chỉ cần làm mặt lạnh không nói lời nào là được rồi, đừng có bày ra dáng vẻ lắp ba lắp bắp, mất mặt vô dụng như vậy nữa có được không?!
… Rốt cuộc tại sao cậu lại nói ra những lời này vậy?
Người này đẹp hơn cậu rất nhiều, cậu nói ra những lời này chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Nhưng vừa rồi, tên kia bày ra dáng vẻ thâm tình muốn hôn xuống, còn càng lúc càng tiến gần, hơi thở cũng trực tiếp phả vào mặt cậu rồi ——
Hắn hẳn là… không hiểu lầm, nhỉ?
Về việc nghi ngờ bản thân có hiểu lầm hay không vì đối tượng bị nghi ngờ quấy rối tình dục trông quá đẹp trai.
“Tóm lại…”
Diệp Kính Tửu dần dần nhỏ giọng lại, cậu hắng giọng, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Tóm lại huynh đệ bình thường sẽ không đối xử với ta như ngươi! Theo ta thấy, những lời ngươi nói trước đó rõ ràng là nói dối!”
Mỹ nhân vì bị thương mà tháo trâm cài tóc, mái tóc dài xõa xuống, lặng lẽ nhìn cậu dưới ánh nến, rất lâu sau, hắn khẽ mỉm cười với cậu.
Bên ngoài thuyền mưa bão ầm ĩ, giọng nói của thanh niên trong thuyền rất nhẹ, nhưng lại truyền đến tai Diệp Kính Tửu một cách rõ ràng.
Hắn hỏi Diệp Kính Tửu:
“Vậy theo Kính Tửu thấy, giữa ta và Kính Tửu, nên là mối quan hệ gì?”