[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 107

Thật ra cảm giác kia chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng tim Diệp Kính Tửu lại đập mãi không thôi.
Cậu nhìn thanh niên tuấn tú đang bị thương đến ngất lịm đang gối đầu trên đùi mình, ngón tay không tự chủ đưa lên vén lọn tóc mai bên tai hắn. Lặp đi lặp lại một hồi, cậu bỗng giật mình hoàn hồn, vội vàng buông tay, định đẩy Yến Lăng Khanh ra.
Nhưng người thanh niên vừa nãy còn dễ đẩy, giờ lại nặng như xác chết—
Không, phải nói là như thể đổ đầy bùn cát ngàn cân, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Thật lòng mà nói, Diệp Kính Tửu có lý do nghi ngờ cái vị đại sư huynh tiện nghi này vốn không hề hôn mê. Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy, lại còn vì hắn mà bị thương, khiến Diệp Kính Tửu không thể nào lạnh mặt mà nặng lời được.
Cậu chỉ đành mím môi, để mặc thanh niên tiếp tục tựa vào đùi mình. Cậu nhìn một hồi lại không kiềm chế được mà đưa tay về phía gương mặt hoàn mỹ kia. Nhưng đến khi sắp chạm vào, cậu lại ngừng lại, cố gắng kìm chế bản thân.
… Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Sao cậu cứ không nhịn được mà muốn chạm vào người này vậy?
Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên?
Chắc là do cái tên này… đẹp quá mức rồi.
Cậu nghĩ, cho dù là trước khi mất trí nhớ, có lẽ trong đời cậu cũng chỉ từng thấy một người đẹp hoàn hảo không tì vết như Yến Lăng Khanh mà thôi.
Đêm đó không hề yên ổn.
Trước tiên là truyền âm phù của Yến Lăng Khanh bỗng dưng phát sáng. Diệp Kính Tửu mừng rỡ, còn chưa kịp kết nối thì “rắc” một tiếng — truyền âm phù tan thành từng mảnh.
Sau đó, khi đang nửa mê nửa tỉnh, cậu đột nhiên cảm nhận được một thân thể ấm áp cuộn lại bên cạnh mình. Cậu phải mất bao nhiêu sức lực mới đẩy được cái người hôn mê không tỉnh kia ra một bên.
Chỉ là, sáng hôm sau tỉnh dậy, không hiểu sao cậu lại nằm gọn trong lòng người ta. May mà tay chân vẫn còn nghe lời, chưa chạm vào vết thương của Yến Lăng Khanh.
Khi Yến Lăng Khanh tỉnh lại, Diệp Kính Tửu đang ngồi bên ngoài cửa động, ngẩn người nhìn trời.
Đã một ngày trôi qua, chắc hẳn Chi Chi sắp liên lạc với cậu rồi. Việc Yến Lăng Khanh bắt cậu đi, chắc chắn Chi Chi sẽ phát hiện ra có điều bất thường. Nếu bị phát hiện cậu lén lấy Trường Mộng Thạch, tùy tiện xuyên qua các tiểu thế giới…
Trời ơi, cầu xin các vị tiên gia phù hộ, cậu không muốn bị cấm túc đâu!
“…”
Âm thanh hô hấp nặng nề phía sau bất chợt vang lên khiến Diệp Kính Tửu giật mình hoàn hồn. Ánh mắt vừa đảo qua, cậu đã thấy thanh niên kia nửa chống người dậy, yếu ớt nhìn về phía mình.
“…Kính Tửu…”
“Ờ, ừm, huynh tỉnh rồi à?”
Diệp Kính Tửu trong khoảnh khắc có hơi luống cuống tay chân, cậu lập tức chạy tới bên cạnh Yến Lăng Khanh, bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra trong lúc Yến Lăng Khanh hôn mê.
Thật ra cũng chỉ là kể sơ qua về vết thương của hắn, và chuyện truyền âm phù không hiểu vì sao vừa kết nối thì nổ tung.
Diệp Kính Tửu ủ rũ nói: “Cái truyền âm phù đó nhìn bề ngoài thì chẳng hỏng hóc gì, vậy mà vừa kết nối được một chút thì ‘bụp’ một phát nổ luôn, không biết vì sao nữa.”
Mặt Yến Lăng Khanh không chuyển sắc nghe cậu kể xong, hắn hoàn toàn bỏ qua chuyện bất thường của truyền âm phù, trên mặt vẫn giữ nét yếu ớt như trước.
Diệp Kính Tửu thấy hắn như vậy, lập tức căng thẳng: “Rõ ràng ta đã áp chế độc tố rồi… Huynh vẫn còn thấy chưa khỏe sao?”
Thấy Diệp Kính Tửu không nhắc đến hai chữ “đại sư huynh”, thanh niên thoáng thất vọng, hắn cụp mắt xuống che giấu cảm xúc, khẽ lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ là độc tố tích tụ khiến linh khí vận hành không thông, đầu có hơi đau một chút.”
Diệp Kính Tửu nghĩ một chút, rồi nói: “Độc chưa được giải hết, khó chịu cũng phải thôi. Vậy huynh thử dùng linh khí vận chuyển đẩy độc ra ngoài xem sao.”
Yến Lăng Khanh ngoan ngoãn làm theo, nhưng thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng vẫn không có kết quả.
Diệp Kính Tửu bèn bảo hắn đợi đến khi có thể sử dụng linh lực trở lại, hãy mở túi trữ vật của cậu. Dù sao ở với Thẩm Chi suốt mười năm, không nói đến chuyện khác, riêng thứ trong túi trữ vật của cậu cũng đủ dùng đến già.
Thế nhưng, Diệp Kính Tửu lại vấp ngã ngay tại chỗ này.
Thanh niên thấy cậu nói chuyện y thuật vô cùng rành rẽ, trong lòng sinh nghi, ngẩng đầu lên hỏi: “Kính Tử học y từ khi nào vậy? Chẳng lẽ… có người khác dạy đệ sao?”
Toang rồi!
Sắc mặt Diệp Kính Tửu lập tức cứng đờ, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, cắn răng chống chế: “Không ai dạy cả! Ta… ta thiên phú dị bẩm, tự học y thuật thôi…”
Đến cuối cùng, giọng cậu càng nói càng nhỏ.
Yến Lăng Khanh thân thiết với cậu như vậy, hai người lại là sư huynh đệ, làm sao không biết cậu có bao nhiêu bản lĩnh?
Quả thật là… tự mình đào hố chôn mình.
Nghĩ đến đây, Diệp Kính Tửu cảm thấy vô cùng phiền muộn. Nhưng thanh niên kia chỉ khẽ gật đầu, không vạch trần lời nói của cậu, giọng điệu dịu dàng: “Thì ra là vậy. Ra ngoài hành tẩu, có thêm một nghề phòng thân cũng tốt.”
…Ra ngoài hành tẩu?
Ý là sao, coi mười năm qua của cậu chỉ là ra ngoài du ngoạn thôi à…
Diệp Kính Tửu rối rắm, cậu không xác nhận cũng chẳng phủ nhận lời Yến Lăng Khanh.
Suy cho cùng, cậu đâu biết đối phương trong quá khứ từng chiếm giữ vị trí thế nào trong lòng mình. Nếu lỡ miệng làm tổn thương hắn, đến khi ký ức khôi phục, có lẽ chính cậu sẽ là người hối hận.
Mười năm nay, Diệp Kính Tửu đã xuyên qua vô số tiểu thế giới, dù tiếp xúc với bất kỳ ai, cậu đều có thể duy trì sự cảnh giác và giữ khoảng cách với người khác.
Thế nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần đối mặt với Yến Lăng Khanh, Diệp Kính Tửu lại rất khó kiềm chế bản thân, hết lần này đến lần khác muốn chạm vào đối phương.
Cậu hiểu rõ loại rung động từ nội tâm này chắc chắn có liên quan đến bản thân trước khi mất trí nhớ.
Nhưng còn Chi Chi thì sao…
“Tiểu sư đệ, hiện tại chúng ta đang ở trong hang động trên đảo, tuy có chút khoảng cách với hướng các sư huynh sư muội khác đã trốn thoát, nhưng cũng không quá xa. Tuy linh khí hiện tại không đủ để rời đảo, nhưng trong túi trữ vật của ta có một con thuyền gỗ. Chi bằng chúng ta chèo thuyền vượt biển, đệ thấy thế nào?”
Yến Lăng Khanh cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Kính Tửu. Cậu hoàn hồn, suy xét lời Yến Lăng Khanh một lát rồi gật đầu.
Cách này quả thực khả thi. Yến Lăng Khanh có thể từ từ bài độc trong lúc thuyền di chuyển, đợi khi độc tố được thanh trừ thì con thuyền chắc cũng đã đến gần đất liền.
Chỉ là thời tiết hiện tại…
“Rầm ——”
Tiếng sấm đinh tai vang lên bên ngoài, Diệp Kính Tửu rụt cổ lại: “Nếu lại có hải thú đến quấy rối thì…”
Yến Lăng Khanh mỉm cười nhẹ: “Sẽ không đâu, nơi này đã là rìa ngoài của vùng biển. Mà với những hải thú dưới Nguyên Anh kỳ, con thuyền này có thể tự động ứng phó.”
Diệp Kính Tửu kinh ngạc hỏi: “Đã vậy sao huynh không dùng nó ngay từ đầu?”
“Vì ở trung tâm hải vực có vô số cự thú, nếu dùng linh thuyền, chỉ trong nháy mắt đã bị nghiền nát tan xác rồi.”
So với ngự kiếm phi hành, phương pháp đó còn nguy hiểm hơn gấp bội.
Nói đến đây, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh cùng rời khỏi hang động.
Vì thương thế của Yến Lăng Khanh vẫn rất nặng, Diệp Kính Tửu đành đỡ lấy đối phương, dìu hắn đi tới bờ biển, dưới cơn mưa to gió lớn, cả hai cùng chui vào linh thuyền.
Bên ngoài, tiếng sấm vang vọng như muốn xé toạc màng nhĩ, nhưng bên trong thuyền lại đốt trầm hương dịu nhẹ, ánh đèn ấm áp lay động, linh thuyền lặng lẽ tiến về phía bờ.
Tốc độ của linh thuyền không thể sánh với việc tu sĩ ngự kiếm. Theo lời Yến Lăng Khanh, đến sáng mai mới có thể cập bờ.
Dù là vậy, Diệp Kính Tửu vẫn không khỏi lo lắng về mấy cuộc gọi truy hồn đoạt mệnh của Thẩm Chi.
Chỉ một đêm thôi, chắc Chi Chi sẽ không liên lạc gấp gáp đến thế chứ?
Không, không, không… Diệp Kính Tửu hiểu quá rõ con người Thẩm Chi rồi. Nếu không phải do cậu nhiều lần khăng khăng yêu cầu, thì cái người đó chắc chắn sẽ gọi cho cậu mấy lần một ngày.
Yến Lăng Khanh dễ dàng nhận ra điều cậu đang nghĩ, nhẹ giọng thăm dò: “Kính Tửu đang lo có người tìm đệ sao?”
Diệp Kính Tửu mặt liền căng lại, cảnh giác liếc nhìn Yến Lăng Khanh, giọng mang theo bất mãn, xem như gián tiếp thừa nhận: “Chuyện này có liên quan gì đến ngươi đâu? Dù sao ngươi cũng đâu cho ta liên lạc với người ta.”
“Vì nếu liên lạc rồi, họ sẽ đưa Tiểu Tửu đi.”
Có đi hay không… chẳng lẽ không phải do chính cậu quyết định à?
Diệp Kính Tửu nghe vậy thì tức đến đỏ mặt: “Không liên lạc cũng vậy thôi, người ta vẫn sẽ tìm bằng được ta! Thẳng thắn mà nói, chút tu vi của huynh…so với hắn còn kém khá xa đấy.”
Thế nhưng, thanh niên không phản bác. Đôi mắt vẫn luôn dịu dàng chăm chú nhìn cậu: “Vậy à? Vậy sư huynh phải càng nỗ lực hơn nữa.”
Chỉ mới mười năm thôi, dựa vào bản thân một mình hành tẩu thiên hạ, từ Nguyên Anh bị đánh tụt xuống Kim Đan rồi lại bước vào giai đoạn Xuất Khiếu trung kỳ, tốc độ tu luyện kinh khủng ấy quả thực khiến người khác phải khiếp sợ.
_________
Đêm tối lần nữa buông xuống, chiếc truyền âm phù Diệp Kính Tửu bận tâm tới giờ vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Cậu bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Yến Lăng Khanh đã phá hỏng nó hay không, nhưng suy tới tính lui lại thấy hình như hắn cũng đâu có lý do gì làm vậy.
Lẽ nào là Chi Chi gặp chuyện bất trắc?
Đến lúc thay thuốc, Diệp Kính Tửu cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, giúp hắn cởi áo choàng.
Trên lưng Yến Lăng Khanh, vết thương vốn đáng sợ đến không nỡ nhìn giờ đã có chuyển biến, lớp da bị xé rách dần khép lại, cuối cùng để lại một vết sẹo dài xấu xí. Nhưng cũng từ đó, Diệp Kính Tửu phát hiện trên lưng hắn còn có rất nhiều vết sẹo cũ chồng chất, dày đặc như mạng nhện…
Những vết sẹo dài và xấu xí, chằng chịt như một con rết bò qua lưng, quả thực không giống như do bị thương, mà lại càng giống… càng giống như là…
Càng giống như là tự hủy hoại bản thân.
Trong ký ức của Diệp Kính Tửu, lưng của thanh niên ấy lẽ ra phải mạnh mẽ, rắn rõi, thậm chí là trắng ngần, hoàn hảo vô khuyết—
Nhưng tuyệt đối không thể là như vậy.
Lồng ngực của Diệp Kính Tửu như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, cảm giác nghẹt thở làm cậu không khỏi đau lòng.
Cậu nhìn những vết sẹo đó, một lúc lâu không nói gì, tay chìa ra giữa không trung rồi lại thu về, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên lưng Yến Lăng Khanh, xoa nhẹ trên những đường vết sẹo đó.
Đây là vết sẹo do roi tạo thành.
Trong số những vết sẹo này, có một số thậm chí là rất gần đây, gần với thời điểm vết thương lớn bị rắn biển năm đầu tấn công.
“Huynh thích dùng roi tự đánh mình sao?” Diệp Kính Tửu cố gắng giữ giọng nói lạnh lùng, trực tiếp hỏi: “Đây là sở thích quái gở gì thế?”
Yến Lăng Khanh đột nhiên cứng đờ người, một lúc lâu sau, hắn nghiêng mặt sang, giọng điệu cẩn thận: “Có phải đã làm Kính Tửu sợ rồi không?”
“Không phải! Quay lại!” Diệp Kính Tửu tức giận lớn giọng, nhưng tay đang bôi thuốc lên vết sẹo lại vẫn rất nhẹ nhàng: “Ta từng thấy qua xác chết thối rữa, còn sợ mấy thứ này chắc?”
Nghe thấy giọng điệu cố gắng dữ tợn của cậu, Yến Lăng Khanh không nhịn được bật cười.
“Chỉ cần không làm Kính Tửu sợ là tốt rồi.” Hắn nhẹ nhàng đáp.
Chỉ cần không làm Kính Tửu sợ là tốt rồi.
Yến Lăng Khanh thầm nghĩ, ngay lúc này, thiếu niên đang băng bó cho hắn đột nhiên dừng lại, im lặng không nói gì.
Hắn vừa muốn quay lại thì nghe thấy tiếng tiểu sư đệ pha chút nghẹn ngào, lớn tiếng quát: “Không được quay lại!”
… Sao lại khóc vậy?
Yến Lăng Khanh nắm chặt tà áo, hắn dừng một chút, vừa định nói gì, thì lại nghe thấy thanh âm của thiếu niên, vừa lau nước mắt vừa hét lên: “Ta không có khóc đâu!”
Yến Lăng Khanh mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Nhưng thiếu niên lại đột nhiên như xì hơi hết sức lực, hắn nắm chặt tay áo của Yến Lăng Khanh, mang theo chút tủi thân, thì thầm: “Ta cũng không biết tại sao lại như vậy…”
“Bây giờ ta cảm thấy rất buồn, rất buồn.”