[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 105

Cái tên này cứ bày ra cái vẻ mặt tan nát cõi lòng là sao chứ…
Không đúng, giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Tình huống bây giờ quả thực khiến đầu óc Diệp Kính Tửu quay cuồng.
Bất luận là tình huống gì đi nữa, chuyện cậu bị thanh niên tên Yến Lăng Khanh này dùng pháp chú không chế, mất hết linh lực là sự thật.
Bởi vậy, từ đầu đến cuối cậu vô cùng cảnh giác với hắn.
Sau khi nói xin lỗi Diệp Kính Tửu, Yến Lăng Khanh vẫn luôn cúi đầu nhìn cậu.
Ánh mắt hắn chất chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp, đến mức Diệp Kính Tửu phải theo bản năng tránh né tầm mắt hắn.
“Vì sao…?”
Cậu thỏ thẻ một câu, không ôm hy vọng nói: “Đại sư huynh, huynh có thể buông ta ra, khôi phục linh lực cho ta được không?”
Nhưng thanh niên tuấn tú mới vừa rồi còn mang dáng vẻ tan cõi lòng lại không bị lời cầu xin của cậu làm cho lay động, hắn chỉ thấp giọng, tràn ngập áy náy xin lỗi cậu.
“Xin lỗi, Kính Tửu.”
Diệp Kính Tửu không nản chí: “Ít nhất huynh cũng phải nói ta biết vì sao lại trói ta chứ? Ta đâu có định chạy trốn ngay!”
Nói đùa, nếu tên này thật sự thả cậu ra, cậu chắc chắn lập tức chuồn đi.
Thế nhưng Yến Lăng Khanh vẫn chỉ tiếp tục xin lỗi cậu.
Hắn rất lễ độ, nhã nhặn, đến cả Diệp Kính Tửu dù đã mất trí nhớ cũng cảm thấy những tu sĩ như Yến Lăng Khanh quả thật cực kỳ hiếm thấy.
Chí ít, dùng cường quyền chiếm đoạt mới là luật rừng đại lục này luôn tôn thờ.
Diệp Kính Tửu cảm thấy hơi phiền phức, cậu khẽ thở dài, đưa mắt quan sát xung quanh, lúc này mới giật mình phát hiện căn phòng này trống trơn, không có lấy một món đồ, vách tường có khắc hình bạch hạc dang cánh, khí chất thanh thoát, tao nhã.
“Nơi này là cung điện của Lung Hạc Cảnh Chủ?”
“Đúng.”
“Mấy người Vân Tú Nhi đều ở bên ngoài?”
“…Ừ.”
“Huynh đã lấy được bí tịch của Lung Hạc Cảnh Chủ rồi?”
“Phải, nhưng đó chỉ là một quyển bí tịch về huyền trận, hiệu quả tinh thần mà ngươi cần… thì lại khác.”
“Vậy à?”
Quả nhiên tên này đã nghe Vân Tú Nhi nói về chuyện cậu đang tìm kiếm pháp thuật trị liệu tinh thần sao?
Vậy thì đối phương hẳn là rất muốn biết, rốt cuộc cậu muốn chữa bệnh cho ai.
Nếu dẫn tới nguy hiểm cho Chi Chi…
Diệp Kính Tửu bắt đầu thấy hối hận. Cậu không ngờ chuyến đi lần này lại gây ra phiền toái lớn đến vậy, còn khiến bản thân rơi vào tình cảnh như hiện tại.
Không phải cậu không tò mò về quá khứ của mình, nhưng nếu sự tò mò này mang đến nguy hiểm cho Thẩm Chi, thì thà rằng cậu không biết còn hơn.
Tuy nhiên, hiện giờ đã quá muộn, chí ít, cậu phải tìm hiểu cho rõ thân phận thật sự của Diệp Kính Tửu cậu bên ngoài tiểu thế giới này là gì?
Cuối cùng, Diệp Kính Tửu hỏi Yến Lăng Khanh:
“Vậy rốt cuộc mối quan hệ giữa chúng ta là gì?”
Đối mặt với câu hỏi đó, thanh niên vẫn im lặng, im lặng rất lâu.
Ngay lúc Diệp Kính Tửu cho rằng đối phương sẽ không trả lời, Yến Lăng Khanh bỗng nhẹ giọng nói:
“Kính Tửu là… tiểu sư đệ của ta.”
…Tiểu sư đệ?
Không phải, trả lời kiểu gì thế? Nếu cậu đã gọi hắn là đại sư huynh, vậy thì tất nhiên cậu phải là—
“Sau khi thân sư đệ của đại sư huynh đột ngột qua đời, hắn đã sa sút tinh thần rất lâu. Có lúc hắn còn muốn tự tử, nhưng bị sư tổ ngăn lại. Sau đó, hắn bắt đầu đi ra ngoài du ngoạn, tìm kiếm vài bí tịch có thể giúp người chết sống lại…”
Diệp Kính Tửu: “…”
Không, không phải chứ?
Chẳng lẽ thật sự như cậu đang nghĩ?
Một ý nghĩ khó tin chợt lóe lên, trong lòng Diệp Kính Tửu càng lúc càng dâng lên dự cảm xấu.
Cậu nuốt ngụm nước bọt, thăm dò hỏi: “Thứ cho ta mạo muội, vị thân sư đệ đồng môn đó của đại sư huynh tên là…”
Đáng ghét, sao lúc trước tám chuyện với đám Vân Tú Nhi, lại quên béng mất không hỏi danh tính của tiểu sư đệ quá cố kia chứ?!
Một cảm giác vô cùng nghẹt thở ập tới, Diệp Kính Tửu nghe thấy thanh niên đang nhìn hắn chậm rãi thốt ra tên của cậu.
“Đệ ấy tên Diệp Kính Tửu.”
Diệp Kính Tửu: “…”
Xong! Đời! Rồi!
Cái tình tiết vi diệu gì đây?!
Yến Lăng Khanh đang thực sự không lừa cậu chứ?
Diệp Kính Tửu rất muốn hỏi câu đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của thanh niên, cậu hơi do dự, sau đó vẫn là không hỏi ra miệng.
Cậu cứ có cảm giác một khi hỏi, sẽ làm đối phương tổn thương…
Nếu những gì Yến Lăng Khanh nói là thật, vậy thì đối với hết thảy người trên thế gian này, Diệp Kính Tửu cậu là một người đã chết từ lâu.
Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Sao Chi Chi phải đưa cậu trốn đến tiểu thế giới?
Đối với những câu hỏi này, Diệp Kính Tửu buộc phải thừa nhận, cậu đã bắt đầu thấy tò mò.
Nhưng nếu cứ mù quáng hỏi thẳng vị “đại sư huynh hờ” trước mắt, rất có thể sẽ khiến Chi Chi rơi vào nguy hiểm khó lường.
Chờ đến lúc cậu thoát thân, tự mình ra ngoài điều tra, có lẽ sẽ là cách tốt hơn.
Diệp Kính Tửu có thể tạm thời gác lại những vấn đề cốt lõi. Nhưng đối với những vấn đề lặt vặt, không ảnh hưởng đại cục, cậu khó tránh khỏi sinh ra hiếu kỳ.
“Nếu… Nếu nói ta thật sự là thân sư đệ của huynh, vậy trong mắt huynh, khi xưa ta là người thế nào?”
Diệp Kính Tửu hỏi thanh niên, đáy lòng cậu bất giác căng thẳng, hàng mi dài khẽ rung, biểu lộ tâm tình của cậu lúc này.
Thanh niên sửng sốt giây lát, rồi sau đó nghiêm túc suy nghĩ, như đang cố tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả về cậu.
Rốt cuộc tiểu sư đệ là người thế nào?
Thuở mới quen, cậu là một thiếu niên ngây thơ hiền lành, hơi nũng nịu và mít ướt.
Chính vì thế, dù bị lừa hay bị bắt nạt, cậu cũng rất khó lòng phản ứng lại kịp, khiến những kẻ kia càng được nước lấn tới, càng trở nên quá quắt.
Về sau, tiểu sư đệ dần trưởng thành và điềm tĩnh hơn. Lúc hai người gặp lại trong ảo cảnh, cậu đã có thêm vài phần kiên định, vài phần sát khí. Dù không dựa vào Yến Lăng Khanh, không dựa vào sư tôn, cậu vẫn có thể tự mình gánh vác tất cả.
Cho đến khi ảo cảnh sụp đổ, cậu đâm chết Lâm Thời Chiêu, rồi dưới sự chứng kiến của bao người, cùng Lâm Thời Chiêu ngã xuống vũng máu, đôi mắt xinh đẹp dần mất đi sinh khí, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trống rỗng, vô hồn.
Rồi cậu hóa thành vô số điểm sáng, không chịu để lại dù chỉ một dấu vết.
Yến Lăng Khanh mở miệng, hắn muốn dùng tất cả từ ngữ ấm áp và đẹp đẽ nhất để hình dung về thiếu niên. Thế nhưng đến cuối cùng, hắn lại chỉ có thể vụng về lặp lại: “…Rất tốt.”
“Kính Tửu là một người… rất tốt… rất tốt.”
Chính bởi vì thiếu niên quá mức xinh đẹp, trong sáng, nên mới khiến bao kẻ thèm khát, khiến con đường số mệnh trở nên gập ghềnh hiểm trở.
…Cứu mạng với, tim muốn bay ngút lên trời rồi.
Diệp Kính Tửu không cần sờ cũng biết, giờ phút này mặt cậu cực kỳ đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nóng như sắp tuôn máu.
Cảm giác này là sao thế nhỉ?
Vừa vui, vừa buồn, lại có chút muốn bật khóc.
“Cái đó…” Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi, đè nén cơn sóng dữ trong lòng xuống. Cậu quay trở về câu hỏi ban đầu để bản thân có thể hoàn toàn bình tĩnh lại: “Vậy vì sao huynh trói ta? Huynh sợ ta bỏ trốn?”
Trời ơi, sao cậu lại hỏi câu y chang ban nãy chứ.
Rõ ràng Yến Lăng Khanh sẽ không trả lời mà——
“Vậy… Kính Tửu có thể nói cho ta biết, mười năm qua, đệ sống cùng ai không?”
Diệp Kính Tửu: “…”
Được rồi, bắt đầu giở trò dò la rồi phải không?
Chết tiệt, thà đừng hỏi còn hơn!
“Ta không nhất thiết phải trả lời câu hỏi này, đúng chứ?”
Liên quan đến Thẩm Chi, thái độ của Diệp Kính Tửu đột nhiên trở nên gay gắt: “Suy cho cùng, tất cả những điều huynh nói… chẳng qua cũng chỉ là lời một phía. Ta không có lý do gì để tin một người xa lạ mới gặp.”
Quả thật, so với Yến Lăng Khanh, Diệp Kính Tửu vẫn tin tưởng Thẩm Chi hơn.
Thời gian luôn là thứ chân thực nhất. Mười năm, đủ để vun đắp một mối quan hệ vững chắc. Niềm tin của Diệp Kính Tửu dành cho Thẩm Chi không phải là thứ Yến Lăng Khanh có thể dễ dàng phá vỡ một sớm một chiều.
“Không sao hết, Kính Tửu. Đệ có thể không nói.”
Yến Lăng Khanh lặng đi trong chốc lát, rồi khẽ mỉm cười với cậu.
Mặc dù nụ cười đó làm tâm trạng Diệp Kính Tửu bực bội hơn bao giờ hết.
“Không phải! Cho dù giữa chúng ta có hiểu lầm gì, ta cũng có thể đi với huynh làm rõ tất cả. Nhưng huynh không thể cứ thế trói ta mãi! Huynh có biết làm vậy chỉ khiến ta càng thêm chán ghét huynh không?!”
—Thật là, cậu đang nói cái gì vậy chứ?
Tại sao phải dùng giọng điệu hùng hổ doạ người như thế…
Nhưng cậu không kiềm lòng được. Vẻ mặt giống như bị tổn thương của Yến Lăng Khanh khiến Diệp Kính Tửu… rất khó chịu.
Và rồi, cậu chỉ biết nói ra những lời càng lúc càng quá đáng, hỏng bét đến nỗi ngay cả bản thân cũng không dám tin mình lại nói như thế.
“…Thả ta ra đi.” Diệp Kính Tửu nói nhỏ.
“Ta sợ…” Thanh niên nhẹ giọng nỉ non, hắn cầm lấy bàn tay Diệp Kính Tửu, như thể đang liên tục xác nhận xem cậu có thật sự tồn tại hay không.
Hắn nói: “Ta sợ lắm, Kính Tửu.”
Hắn sợ mọi thứ lúc này… lại chỉ là một giấc mộng hắn tự ảo tưởng ra.
Sợ rằng chỉ cần pháp chú được giải trừ, hắn sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại Kính Tửu, không thể gặp lại thiếu niên luôn trú ngụ trong tâm trí hắn nữa.
Hắn thực sự rất sợ.
Thái độ giương nanh múa vuốt của thiếu niên bị hắn ghì chặt tay chuyển dần sang trầm mặc.
Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Yến Lăng Khanh dịu dàng ôm thiếu niên đã trở nên yên tĩnh vào lòng, không ngừng vuốt nhẹ mái tóc cậu, cúi đầu hôn lên làn tóc mềm mại trên đầu cậu.
Yến Lăng Khanh dùng nụ hôn đầy kìm nén này gửi gắm hết thảy nỗi nhớ nhung của hắn dành cho tiểu sư đệ, lặng lẽ nghênh đón cậu quay về bên hắn.
“Kính Tửu… Đừng rời xa ta nữa… ” Giọng nói khàn khàn của hắn vang bên tai Diệp Kính Tửu, nhẹ nhàng cầu xin: “Được không?”
—
Bên ngoài căn nhà, đám người Vân Tú Nhi đã chờ đến độ suýt ngủ gật.
“Đại sư huynh còn chưa ra? Ta đói sắp chết rồi…” Vân Tú Nhi chống tay lên trán than thở, lố lăng ngã vật vào lòng Lục Minh:
“Ta muốn ăn bánh hoa đào, bánh gạo nếp, kẹo hồ lô!”
Lục Minh trợn mắt nhưng vòng tay ôm nàng ta lại chẳng có chút buông lỏng: “Thôi đi Vân sư tỷ, đường đường là đệ tử tu khổ hạnh của phái Tiêu Dao, lời này mà truyền ra ngoài tỷ không thấy mất mặt hả?”
“Hay lắm Lục Minh, đệ chê ta mất mặt phải không?”
“Thì làm sao?”
“Đệ! Đệ… giỏi lắm!”
Dù tu vi nàng ta cao hơn Lục Minh, nhưng nếu thật sự đánh nhau cũng chưa chắc ai thắng ai thua.
Vân Tú Nhi hừ một tiếng, nhổm dậy khỏi vòng tay Lục Minh, rồi rất nhanh đổi sang đề tài mới: “Mọi người nói xem, rốt cuộc mối quan hệ của Mộc sư huynh và đại sư huynh là gì? Cảnh tượng lần trước đại sư huynh trói cái lão bằng giấy kia đúng là… chậc chậc chậc.”
Đám sư đệ sư muội vốn thích hóng hớt chỉ quay đầu nhìn nàng ta một cái tỏ vẻ không thèm hứng thú, bởi vì trong lúc chờ đợi nãy giờ, vấn đề này đã được bọn họ đào bới cả tám trăm lần, ngán ngẩm lắm rồi.
“Ta nói các ngươi thật nhàm chán! Có biết kính già yêu trẻ không?! Ta chính là sư tỷ của các ngươi đấy! Đại tỷ!”
“Vân sư tỷ, tỷ bớt nói vài câu đi.”
“Đúng đó đúng đó. Nhân cơ hội này nhắm mắt tu hành một lát cũng được. Chả trách gần đây tu vi của Lục sư huynh sắp đuổi kịp tỷ rồi.”
“Chờ đại sư huynh ra đi. Chúng ta có rời khỏi điện của Lung Hạc Cảnh Chủ được hay không, tất cả đều trông cậy vào đại sư huynh.”
“À này, chữ ký của sư huynh trên pháp khí của đệ hình như to hơn của ta thì phải?”
“Chắc chắn to hơn rồi. Ta dùng kiếm nặng, tỷ dùng kiếm nhẹ, kích thước khác nhau thì chữ ký sao giống được?”
“Sư đệ tốt, hay là chúng ta đổi chữ ký nhé?”
“Sư tỷ… Đây là pháp khí bản mệnh, làm sao đổi được…”
Giữa lúc đám người đang luôn miệng tíu tít, cánh cửa đóng chặt bỗng “két” một tiếng mở ra.
Vân Tú Nhi phản ứng nhanh nhất. Nàng ta vốn đang đùa giỡn với Lục Minh thì chợt trở nên nghiêm túc, đứng đắn vô cùng.
Lục Minh vừa rồi còn mỉm cười trông thấy bộ dạng háo sắc của Vân Tú Nhi, nụ cười tíc tắc lãnh đạm xuống, khó chịu đứng cạnh nàng ta.
“Đại sư huynh!” “Đại sư huynh!” “Đại sư huynh!”
Từng người một chào hỏi lấy lòng…
“Đại sư huynh! Mộc sư huynh! Hai người đều tới rồi à.” Vân Tú Nhi tươi cười rạng rỡ, ánh mắt liếc qua vị Mộc sư huynh trông có vẻ bình thường đến không thể bình thường hơn, rồi nhanh chóng dừng lại trên gương mặt tuấn tú của đại sư huynh.
Rõ ràng là đang nói chuyện với Mộc sư huynh, nhưng ánh mắt nàng ta dính chặt trên người đại sư huynh.
“À này Mộc sư huynh, huynh và đại sư huynh thân thiết lắm sao? Trước giờ đâu nghe huynh nói gì. Lúc người giấy nhỏ vừa xuất hiện, đại sư huynh đã cực kỳ kích động! Khi ấy bọn ta ai nấy đều ngạc nhiên muốn rớt cằm luôn á!”
Lời lẽ khoa trương, giọng điệu linh hoạt, quả nhiên trình độ tám chuyện của nàng ta vẫn luôn rất đỉnh.
Chỉ thấy Mộc sư huynh liếc mắt nhìn đại sư huynh một cái, sau đó cười đáp: “Ừ, cũng coi như thân.”
“Vậy… Mộc sư huynh và đại sư huynh định…”
“Về phái Tiêu Dao.”
Trả lời Vân Tú Nhi là đại sư huynh. Giọng nói của thanh niên ôn hòa nho nhã như gió xuân, gương mặt tuấn tú lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Sao lại có cảm giác, chỉ sau một đêm không gặp, đại sư huynh bỗng thay đổi rất nhiều?
Tựa như càng thêm cuốn hút, càng có… nhân khí hơn một chút.
Trên đường khởi hành, Vân Tú Nhi trầm ngâm liếc nhìn Mộc sư huynh.
Là do liên quan đến Mộc sư huynh?
Nhưng nàng ta thân là trụ cột trong hậu viện hội của đại sư huynh, trước nay chưa từng nghe nói đại sư huynh có một người bạn thân như vậy.
Hay là nói…
Mộc sư huynh còn có thân phận thật sự nào khác? Diện mạo hiện tại chỉ là lớp ngụy trang?
Cũng không hẳn là không có khả năng.
“Đi nhanh lên nào.”
Lục Minh nhẹ đẩy nàng ta một cái: “Đại sư huynh vừa nói sắc trời bên ngoài đang biến đổi, báo hiệu e là sắp có mưa bão.”
Vân Tú Nhi hoàn hồn lại: “Mưa bão? Có khi nào liên quan đến việc cự yêu dưới biển thức tỉnh không?”
“Rất có thể, gần đây đám yêu thú càng ngày càng bất an…”
Lục Minh nhíu mày, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Tiểu thế giới của Lăng Hạc Cảnh Chủ nằm ngay giữa Phù Lục Hắc Hải, một khi mưa bão kéo tới, đống yêu thú trong biển sôi nổi hết cả lên, đoàn người bọn họ rất có thể rơi vào nguy hiểm.
Nhưng may mắn có đại sư huynh và Mộc sư huynh ở đây, chắc hẳn không sao.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, có điều linh cảm xấu vẫn không khiến Lục Minh vẫn yên tâm, chân mày nhíu chặt.
Chắc là… không xảy ra vấn đề gì lớn đâu nhỉ?