[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 103

Sáng sớm hôm sau, sau khi những âm thanh rùng rợn của những quái thú khổng lồ di chuyển trong rừng biến mất, đoàn người do Vân Tú Nhi dẫn đầu bắt đầu hành động
Những viên đan dược và phù chú mà họ xin được từ chỗ Mộc sư huynh đều là thứ tốt cả, so với những món đồ bảo vệ mạng sống mà bọn họ đã để mất trước Diễm Kim Thú thì quả thật còn quý giá hơn nhiều.
Cả nhóm vừa biết ơn sự hào phóng của Mộc sư huynh, vừa tránh nhắc đến cảnh tượng tối qua bọn họ vây quanh Mộc sư huynh với ánh mắt trông mong, mặt dày nài nỉ không ngừng để được nhận.
Với khả năng cường hóa trang bị tuyệt đỉnh, chỉ chưa đầy hai ngày, Vân Tú Nhi và mọi người đã hoàn thành mọi mục tiêu.
Vì còn có đại lão người giấy bảo vệ, bọn họ thật sự tính đến việc đến cung điện của Lung Hạc Cảnh Chủ để thử vận may, xem có thể gặp lại đại sư huynh của phái Tiêu Dao sau bao năm xa cách hay không.
“Sư tỷ, chúng ta thật sự phải đi ư?”
Lục Minh trốn trong bụi cây dày ở cách cung điện không xa, bên cạnh là Vân Tú Nhi đang tập trung tinh thần quan sát tình hình xung quanh cung điện.
Cậu ta nhỏ giọng nói: “Người đến cung điện của Lung Hạc Cảnh Chủ có không ít tu sĩ Kim Đan kỳ, nếu xảy ra tranh chấp, chúng ta sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, cung điện này có thể còn ẩn chứa những bí ẩn nào đó.”
Vân Tú Nhi kkhông mảy may dao động, chỉ khi nghe thấy có từ tranh chấp là lập tức hăng hái hẳn lên: “Sợ cái gì? Chúng ta cũng đâu có tranh giành đồ với bọn họ… Đương nhiên, nếu có may mắn gặp được thứ gì đó, thì thứ đáng lấy vẫn phải lấy về! Dù sao, bây giờ chúng ta cũng không còn như trước nữa.”
Nàng ta đắc ý nhướng mày, người giấy nhỏ ngồi trên vai cũng gật đầu theo.
“Ta, che chở!”
“Nghe thấy không Lục ca, ngay cả đại lão người giấy cũng đã lên tiếng rồi!”
Thành sư đệ lập tức hùa theo, ra vẻ cậy thế mà hù dọa: “Huống chi, trong đợt tiến vào thế giới nhỏ lần này, người có tu vi cao nhất vẫn là người của phái Tiêu Dao chúng ta! Đại sư huynh đã đạt đến Xuất Khiếu kỳ rồi, có đại lão người giấy và đại sư huynh ở đây, chúng ta còn sợ gì nữa? Cùng lắm thì vẫn còn bùa hộ mệnh của Mộc sư huynh mà!”
Nghe Mộc sư huynh nói, bùa hộ mệnh này có thể chịu đựng được một lần tấn công của tu sĩ Nguyên Anh!
Mộc sư huynh quả là một người tốt!
Nếu người bị cầu xin là cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không hào phóng mà chia những loại đan dược phù chú quý giá như vậy cho một đám sư đệ sư muội tham lam mà có thể mình sẽ không bao giờ gặp lại.
Cả nhóm đùa vui, Lục Minh là người duy nhất không phải là fan của đại sư huynh, rõ ràng không thể phản bác lại họ.
Lục Minh cạn lời cứng họng, cuối cùng đành câm miệng.
Nếu không phải do Vân Tú Nhi là người khởi xướng đùa giỡn, hắn đã quay người đi ngay lập tức rồi.
“Không còn ai nữa cả. Chúng ta cũng vào thôi! Đi nào!”
Vân Tú Nhi lên tiếng, cả nhóm nhanh chóng chạy về phía cung điện.
Cung điện của Lung Hạc Cảnh Chủ to lớn và nguy nga, những ngọn tháp cao chọc trời. Lần này bọn họ đi vào qua cửa phụ, chỉ định dạo bước vòng quanh tầng ngoài của cung điện. Còn về trung tâm bên trong thường xuyên xảy ra tranh đấu kịch liệt, Vân Tú Nhi và mọi người cũng khá tự lượng sức mình mà chọn cách tránh xa.
Tính toán trong lòng tuy rất tốt, nhưng khi vào thực tế mọi thứ lại hoàn toàn không như dự định. Cửa phụ vừa đóng lại, cung điện mới vừa rồi còn bình thường bỗng dưng chìm trong bóng tối, cả nhóm chỉ cảm thấy như có một bức tường vô hình đẩy mạnh vào lưng, ép họ phải di chuyển ngược lại, chẳng bao lâu sau, mọi người bắt đầu choáng váng, không còn biết phương hướng.
“Ê ê ê… cái gì thế này! Vừa vào cửa đã có cơ quan à!”
“Ta đã nói rồi, đừng đi cửa phụ mà! Đều là do sư tỷ chọn con đường này!”
“Nói thật, cổng chính của đại điện lúc nào cũng đông đúc người ra kẻ vào, chúng ta cần gì phải lén lút vào bằng cửa phụ cơ chứ!”
“Cây to đón gió, các ngươi có hiểu đạo lý này không vậy? Uổng công ngày thường ta đã dạy các ngươi!”
Vân Tú Nhi tự tin nói: “Sợ gì hả! Có đại lão người giấy ở đây mà!”
Mặc dù đại lão người giấy rất mạnh, nhưng bọn họ cũng là cả một nhóm người…
Mọi người đều cảm thấy hoang mang, may mắn là sau một lúc, cảm giác bị đẩy sau lưng đã biến mất, con đường phía trước lại trở nên sáng sủa.
Bọn họ nhìn khắp nơi xung quanh, chỉ thấy hai bên là những bức tường đỏ cao vút, trên đó khắc hình những con hạc trắng dang cánh, nhìn một lần là thấy choáng ngợp. Còn trước mắt họ là một hành lang dài không thấy điểm cuối, thỉnh thoảng có những cánh cửa bằng gỗ xuất hiện, bọn họ đẩy cửa đi vào, trong phòng trống trơn chẳng có gì, cứ thế lặp lại, tất cả đều là những căn phòng trống trải.
Mỗi khi đi thêm một đoạn đường, hai bên tường lại xuất hiện một con đường hoàn toàn giống hệt trước đó, bọn họ có thể lựa chọn tiếp tục đi tiếp, hoặc quay lại lựa chọn con đường khác.
Cung điện của Lung Hạc Cảnh Chủ hóa ra lại là một mê cung khổng lồ!
Mọi người liếc nhìn lẫn nhau, không còn cách nào khác, nguyên cả đoàn bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Cho đến khi con đường phía trước dường như không có điểm cuối, sắc mặt mọi người dần trở nên căng thẳng.
Cứ đi tiếp như thế này chỉ có một kết quả duy nhất, mà bọn họ thì không muốn bị nhốt ở đây.
Khi tình thế thật sự nguy cấp, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lục Minh, ngay cả Vân Tú Nhi cũng nhìn cậu ta đầy mong đợi.
Hắn đã nói là đừng vô tư tiến vào cung điện mà…
Nhưng hiện giờ trách tội cũng không thay đổi được gì, Lục Minh hít một hơi thật sâu. Cậu ta bảo Vân sư tỷ hỏi người giấy nhỏ trước xem có biện pháp gì không, nhưng người giấy nhỏ chỉ khó xử mà lắc đầu một cái.
Diệp Kính Tửu không giỏi suy luận trận Huyền, nên người giấy nhỏ kia tất nhiên cũng không biết cách gì.
Không còn cách nào khác, là người duy nhất trong nhóm có chút hiểu biết về trận Huyền, Lục Minh chỉ đành căng não bắt đầu suy đoán.
Cứ như vậy, mọi người lại tiếp tục theo Lục Minh đi một đoạn nữa, cho đến khi kiệt sức, cả đám đành dựa vào vách tường ngồi xuống trong tuyệt vọng.
“Sư tỷ, tỷ có cảm thấy từ khi chúng ta tiến vào thế giới nhỏ này, vận may của chúng ta bắt đầu cực kỳ tệ không…”
Vẻ mặt Vân Tú Nhi đầy chán nản: “Khi trở về chúng ta để lại tờ giấy, nhờ sư phụ chọn cho chúng ta một mảnh đất phong thủy tốt. Mười tám năm sau vẫn là hảo hán, mọi người vẫn làm đồng môn.”
“Ta thấy được đó.” Thành sư đệ nói: “Chỉ là sau khi ta chết, có thể nhờ sư phụ đốt cho ta một chữ ký của đại sư huynh không.”
“Ờ, nếu sư phụ có thể xin được, đốt cho ta một phần với.”
“Cho ta một phần nữa.”
“Ôi ôi, ta cũng muốn!”
“Đã nói là đại sư huynh ký tên tay sẽ mỏi, sao các ngươi không biết thương người vậy. Ta cũng muốn một phần.”
Lục Minh: “…”
Đệ tử môn phái nào mà sắp chết rồi vẫn còn cãi nhau được vậy? Thật là mất mặt môn phái mà.
A, hóa ra là phái Tiêu Dao bọn họ à, vậy thì không sao.
Đúng lúc mọi người cùng nhau ủ rũ dựa vào góc tường nghỉ ngơi, người giấy nhỏ đột nhiên nhảy xuống khỏi vai Vân Tú Nhi, chạy bước nhỏ đến bên vách tường cao, ngước đầu nhìn lên.
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào người giấy nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng.
… Chẳng lẽ đại lão người giấy cuối cùng cũng nhớ ra cách phá trận rồi?
Chỉ thấy bàn tay giấy của người giấy nhỏ áp lên bức tường cao, mọi người nín thở tập trung.
Giây tiếp theo, một tiếng “bùm” vang lên, trong không khí đầy bụi và mảnh vụn bay tán loạn. Người giấy nhỏ từ từ hạ tay xuống, nghiêng đầu nhìn họ, phía sau lưng là một lỗ hổng lớn trên tường.
“Khụ… Khụ khụ… Này, này, đây là…”
… Đây là dùng vũ lực phá trận.
“… Hóa ra bức tường này còn có thể dùng bạo lực phá hủy à.”
“Đúng vậy… Sao vừa nãy chúng ta lại không nghĩ ra nhỉ?”
“Đúng ha…”
“…”
Mọi người dần dần lâm vào một sự im lặng quỷ dị.
Bọn họ cũng thử lần lượt làm theo, nhưng có lẽ do tu vi chưa đủ, bức tường không hề nhúc nhích.
Tuy nhiên, nhờ có đại lão người giấy mở đầu bằng cách mạnh tay phá tường, mọi người bắt đầu dựa việc người giấy dùng bạo lực mà tiếp tục con đường “đập phá” để tiến về phía trước. Đi mãi đi mãi, thế mà thật sự lại may mắn tìm được một lối ra!
Khi ánh sáng trắng rực rỡ lóe lên trước mặt, cả đám cảm động đến mức như muốn rơi lệ, lập tức tranh nhau lao ra khỏi cửa…
“Đừng đẩy ta!”
“Ai đẩy ngươi? Ngươi đừng ăn không nói có mà vu oan cho người ta!”
Ỷ vào tu vi cao, Vân Tú Nhi nhanh chân chạy ra trước một bước. Nàng ta dang rộng hai tay đón ánh mặt trời, khuôn mặt tràn đầy vẻ sung sướng.
“Cuối cùng cũng thoát rồi! Ta còn tưởng chúng ta phải chết ở… Ơ đại sư huynh?”
Lời của Vân Tú Nhi dừng lại giữa chừng, hai mắt mở to.
“Đại sư huynh?!” Mọi người trăm miệng một lời.
Những người phía sau vừa mới lao ra cũng lập tức khựng lại, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đến khi trông rõ bóng dáng vị thanh niên anh tuấn đứng sừng sững trên cao, ngay cả Lục Minh cũng thoáng sững người một chút.
… Thật đúng là giống hệt như lời Vân sư tỷ đã nói.
Cậu ta còn tưởng đó chỉ là cách nói khoa trương.
Chỉ thấy ánh nắng tràn vào từ các khe hở trên mái nhà cao chiếu xuống bộ bạch y tao nhã của thanh niên, từ xa nhìn lại hắn trông như được bao phủ bởi một tầng hào quang rực rỡ, thoạt nhìn chẳng giống phàm nhân chút nào.
Nghe thấy tiếng động, thanh niên khẽ nghiêng người, ánh mắt quét về phía bọn họ.
Ngũ quan hắn không chút tỳ vết, đẹp đến mức tựa như được thiên đạo ưu ái mà ban tặng, đường nét sắc sảo mà thanh thoát, đôi mắt sâu thẳm. Đôi mắt đào hoa như mỉm cười, nhưng dưới đáy mắt lại như mặt hồ tĩnh lặng, không chút gợn sóng.
Ánh nhìn của hắn chậm rãi dừng lại trên những chiếc thẻ bài hình đám mây bên hông bọn họ, chốc lát sau, khóe môi hắn hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Hóa ra là các sư đệ sư muội, sao các ngươi lại ở đây?”
Không hổ là đại sư huynh, không chỉ rất trẻ mà còn có tu vi cao thâm, tu vi gần như ngang với sư phụ của bọn họ, mà đến cả ngoại hình, ngoại hình cũng không giống người bình thường bọn họ cho lắm…
Trước đó, khi không thấy đại sư huynh, mọi người còn tỏ ra nhiệt tình, giờ lại đột nhiên trở nên lúng túng, im lặng như gà.
“Ơ, chúng ta…”
Vân Tú Nhi dẫn đầu cắn răng mở lời, ánh mắt nàng ta xấu hổ lướt qua Lục Minh. Sư đệ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, nàng ta đành phải khẽ ho một tiếng, lúng túng nói: “Đại sư huynh, bọn muội chỉ muốn đến thử vận may, xem có thể tìm được thứ gì tốt không. Không ngờ thật sự gặp được… khụ… trùng hợp gặp huynh ở đây. Cái đó… Đại sư huynh, đây là lối ra khỏi cung điện sao? Huynh đã lấy được bí quyển rồi à?”
Gương mặt anh tuấn đến mức khiến lòng người chao đảo của Yến Lăng Khanh vẫn trầm tĩnh nhìn nàng ta, trái im Vân Tú Nhi đập loạn nhịp không kiểm soát, gương mặt cũng đỏ bừng.
Không đúng, sao có thể đẹp đến thế chứ…
Giọng nói của Yến Lăng Khanh dịu dàng vang lên: “Đều không phải, chúng ta vẫn ở bên trong cung điện. Lung Hạc Cảnh Chủ có trình độ tạo trận Huyền cao thâm khó lường, các cơ quan và lối đi bí mật trong này cứ cách một khoảng thời gian sẽ thay đổi một lần, giấu kín vô vàn nguy hiểm. Ta cũng mất một chút thời gian mới đến đây được, vậy mà các ngươi…”
Nói đến đây, Yến Lăng Khanh cũng có chút bất ngờ, hắn không nghĩ rằng một nhóm đệ tử phái Tiêu Dao chỉ mới Trúc Cơ kỳ lại có thể tiến vào trung tâm trận pháp.
Hay là trong số những người này có thiên tài tinh thông việc suy diễn trận Huyền?
Đại sư huynh, giọng nói của đại sư huynh cũng thật dễ nghe.
Ờ, không đúng, sư huynh đang hỏi gì nhỉ?
Lục Minh bực bội hích nhẹ Vân Tú Nhi một cái, rồi lên tiếng giải thích : “Đại sư huynh, bọn đệ phá tường đi vào đây, không phải do suy diễn trận pháp mà đến. Còn về nguy cơ ẩn giấu gì đó… Bọn đệ cũng không cảm nhận được, có thể là vận may… tốt… chăng…”
Nói đến cuối, ngay cả trên mặt Lục Minh cũng lộ ra một chút chần chừ.
Nói may mắn mà không may chút nào, cả nhóm bọn họ bị kẹt trong mê cung khổng lồ này, vậy mà lại như trong cái rủi có cái may, đầu tiên là chưa từng chạm trán sát trận nào, sau đó còn nhờ cách phá tường đơn giản mà tiến thẳng một đường, vượt qua phần đầu của mê cung mà không gặp chút trở ngại.
Hơn nữa bọn họ còn là nhóm thứ hai tới nơi này, theo sát đại sư huynh ư?
Nghĩ vậy, Lục Minh chợt hiểu ra.
Đây chẳng phải là may mắn long trời lở đất sao?
Trong khi đó, Yến Lăng Khanh luôn phải đối mặt với sát trận nguy hiểm, hắn hiếm hoi im lặng một lúc, rồi mở miệng nói: “Nếu các ngươi có thể đi đến nơi này, vậy phương pháp phá tường cũng vẫn có thể xem là một cách hay. Chỉ là, tường cao trong cung điện này đã bị yểm bí pháp, tu vi dưới Nguyên Anh gần như không thể gây tổn hại cho nó được. Các ngươi đã…”
“Là thế này, đại sư huynh!”
Fan cuồng số một của đại sư huynh, Thành sư đệ lập tức phản ứng, hớn hở trả lời đối phương: “Bọn đệ dựa vào đại lão người giấy mà Mộc sư huynh tặng! Nó có tu vi tương đương với Mộc sư huynh, đều là Nguyên Anh hậu kỳ! Lần này, nhờ nó ra tay giúp đỡ nên bọn đệ mới đi được đến đây! Người giấy nhỏ đang ở… đang ở… ơ…”
Thành sư đệ chỉ vào bờ vai Vân Tú Nhi rồi khựng lại, nơi đó trống trơn, cậu ta lập tức đơ người: “Vân sư tỷ, đại lão người giấy đâu? Tỷ làm rơi nó rồi hả?!”
Thế nhưng, vị sư tỷ lúc nào cũng ồn ào giờ đây chỉ có vẻ mặt đầy rối rắm, nàng ta cứng người, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cất giọng lí nhí nói: “Không phải… Nó, nó trốn vào ống tay áo của ta rồi. Còn bám chặt lấy cánh tay ta, hình như không muốn ra ngoài.”
Thành sư đệ cau mày, nghi ngờ nói: “Sao có thể? Đại sư huynh cũng đâu phải người xấu gì, sao đại lão người giấy có thể tự trốn đi?”
Vân Tú Nhi tức điên nói: “Ta lừa các ngươi làm gì chứ! Nó thật sự không muốn ra ngoài!”
Bọn họ đấu võ mồm ồn ào như vậy,lầu các trên cao vẫn yên tĩnh lạ thường.
Dần dần, cả nhóm cũng im bặt.
Tạo sao đại sư huynh lại không lên tiếng?
Chờ đợi khiến lòng họ càng thêm bồn chồn, Vân Tú Nhi căng da đầu hỏi: “Đại sư huynh, sao huynh…”
Chưa kịp nói hết, một luồng linh lực khổng lồ bỗng lao về vào cổ tay áo Vân Tú Nhi.
Uy lực đó cực kỳ dữ dội, tựa như cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, mới người giấy nhỏ vốn lúc nãy còn bám chặt tay áo của Vân Tú Nhi đột nhiên buông tay, trượt khỏi tay áo và liều mạng lao vội ra ngoài trốn đi.
Nhưng sức mạnh cách biệt một trời một vực, người giấy nhỏ chân ngắn tay bé.
Còn chưa chạy chưa được mấy bước, luồng linh lực lao về phía người giấy bỗng biến thành linh tuyến, nhanh chóng quấn quanh lấy toàn thân nó, khiến nó té gục tại chỗ, không thể cử động.
“Hừ, người xấu! Buông ra! Buông ra!”
Người giấy nhỏ hô lớn.
Nó giãy giụa một lúc lâu, cho đến khi một bóng dáng cao lớn vững chãi từ từ đáp xuống ngay trước mặt người giấy nhỏ.
Rồi sau đó, một đôi bàn tay run run không ngớt cẩn thận bế người giấy nhỏ lên.
đó, đôi không ngừng run rẩy bàn tay đem tiểu người giấy thật cẩn thận mà phủng lên.
Người giấy nhỏ dùng sức lăn lộn, cố gắng thoát khỏi đôi tay đang run rẩy ấy.
Nhưng nó cố gắng đến kiệt sức, cũng chỉ có thể thở hổn hển nằm im trên lòng bàn tay ấm áp của đối phương.
Bất lực rồi, người giấy nhỏ chỉ biết ngẩng đầu tró mắt người thanh niên khiến nó cảm thấy đe dọa, lớn tiếng nói: “Người xấu! Người xấu!”
Nhưng khi nó giận dữ nhìn người thanh niên, dần dần, giọng nói nhỏ dần, thái độ cũng trở nên do dự.
“Hừ, người xấu…”
Khuôn mặt của người xấu đẹp trai ấy… Rất kỳ lạ.
“…Sư huynh là người xấu ư?”
Sau một hồi lặng im, thanh niên chầm chậm mở lời, giọng vốn trong trẻo, ấm áp lúc này đã hoàn toàn khàn đi.
Cái người xấu đẹp trai này trông có vẻ… có vẻ rất buồn.
Người giấy nhỏ cùng tiến hóa theo chủ nhân, vật vã suy nghĩ một lúc lâu mới nảy ra một từ.
Nó hoang mang nghĩ thầm, có vẻ như từ rất lâu trước đây, nó cũng đã từng thấy biểu cảm như vậy.
Thanh niên nhìn nó, như thể đang xuyên qua người giấy nhỏ để nhìn người người tình thầm nhớ trong lòng đã lâu ngày không gặp, hắn chầm chậm nở một nụ cười.
Một nụ cười chân thật, không dám tin tưởng, còn khiến người ta đau lòng hơn cả khóc.
“…Tốt quá rồi.”
Hắn nói.
Thật là, tốt quá rồi.
[Tác giả có lời muốn nói:
Chính là dự đoán thất bại, phải đợi đến chương sau Tiểu Tửu mới có thể xuất hiện…
Ngày mai và ngày kia tôi phải ra ngoài chơi, mọi người chờ tôi nhé, yêu mọi người!
Chụt chụt chụt chụt chụt) thầm thì]