[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 102

“Vân sư tỷ, ta đã nói tỷ đi nhầm chỗ mà! Tỷ còn không tin! Con Diễm Kim Thú kia đâu thể nào nghỉ ngơi gần hồ được? Chúng ta đã đi một vòng lớn rồi, thực sự là không có gì cả mà?”
“Đúng vậy đúng vậy! Vân sư tỷ, đừng lượn lờ ở đây nữa! Nếu cứ tìm thế này, con mồi tốt sẽ bị các môn phái khác cướp mất đó…”
“Nghe ta nói này, Diễm Kim Thú chắc chắn phải ẩn nấp trong núi sâu, dù gì nó cũng là thú thuộc hệ hỏa. Hồ băng này sao có thể có…”
“Đều do Vân sư tỷ, nếu chuyến đi này không có kết quả, vậy Vân sư tỷ phải mời chúng ta đến Vùng Đất Rực Lửa tu luyện vài ngày đấy nhé?”
“Mấy ngày sao mà đủ được? Tiểu Thành, ngươi vẫn là quá thật thà, ta thấy ít nhất cũng phải nửa tháng!”
Bên hồ băng, mấy đệ tử áo trắng đến từ phái Tiêu Dao đang tranh luận không ngừng.
Vân sư tỷ là người dẫn đầu bị một đám sư đệ sư muội dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm, nàng ta không khỏi ưỡn ngực, sắc mặt nghiêm nghị nhưng giọng điệu yếu ớt nói: “Nếu thật sự không thu hoạch được gì, thì nửa tháng cũng được thôi! Con Diễm Kim Thú đó nhất định sẽ xuất hiện! Các ngươi cứ chờ xem, đặc biệt là đệ đó, Lục Minh!”
Lục sư đệ ban đầu cãi lại Vân sư tỷ bĩu môi, nhẹ nhàng nhảy lên một tảng đá khổng lồ màu vàng bên bờ hồ băng. Cậu ta khoanh chân ngồi trên đó, hoàn toàn không có ý tôn kính sư tỷ: “Vân sư tỷ à, không phải ta nói tỷ đâu, tỷ nghe cái tin Diễm Kim Thú sẽ cư ngụ bên bờ hồ băng từ cái ngõ cụt nào vậy? Diễm Kim Thú quanh năm ẩn nấp, đâu phải chúng ta nói gặp là có thể gặp được chứ.”
Thấy Lục sư đệ không thèm tin nàng ta, Vân sư tỷ chống nạnh, tức giận nói: “Cái gì mà ngõ cụt nào chứ? Chuyện này là đại sư huynh đích thân nói cho ta!”
“Đại sư huynh ư?!”
Mọi người đều đồng thanh thốt lên, ngay sau đó bầu không khí trở nên gượng gạo, và rồi tiếng cười vang lên.
Lục Minh cười không ngớt: “Vân sư tỷ, tỷ khoác lác mà không biết chuẩn bị bản thảo trước à! Đại sư huynh đã mấy năm rồi không trở lại chứ? Còn đích thân nói cho tỷ nghe cơ đấy! Quả thực là mặt dày vô cùng.”
“Sao các ngươi đều không tin vậy!”
Vân sư tỷ tức giận đến mức dậm chân: “Chính là sáng nay khi chờ ở biên giới, ta đang lẩm bẩm về Diễm Kim Thú, đột nhiên nghe thấy có người nói lần này đi đến bên hồ băng ở thế giới nhỏ là có thể tìm được. Ta vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một khuôn mặt tuấn tú được thần linh ưu ái…”
Nói đến đây, Vân sư tỷ chắp hai tay lại, ngẩng mặt lên trời, vẻ mặt vừa lễ phép vừa say mê một chút. Sau đó, nàng ta nhanh chóng phục hồi vẻ nghiêm túc, miêu tả lại vô cùng sống động trước mắt mọi người: “Khi ta nhìn kỹ hơn, ôi chao, đây chẳng phải là Yến sư huynh được các đệ tử sùng bái, người mà lúc ta vừa mới nhập môn đã rung động dù chỉ nhìn thoáng qua đó sao! Thật là may mắn ba đời, may mắn ba đời! Đáng tiếc là đại sư huynh chẳng nói với ta thêm mấy câu, rất nhanh đã rời đi…”
Nàng ta tiếc nuối thở dài, sau đó nhảy lên tảng đá vàng cốc đầu Lục sư đệ một cái.
“Đau! Sư tỷ! Tỷ đừng có dùng sức như vậy!” Lục sư đệ che đầu kêu rên.
Vân sư tỷ không hề nể tình chút nào, nàng ta hắng giọng, lớn tiếng nói: “Tóm lại, ta thật sự không lừa các ngươi! Chính đại sư huynh đã nói cho ta biết! Lời sư huynh nói thì nhất định không bao giờ sai!”
Lời này truyền tới lỗ tai của người nào đó thì lại mang một ý nghĩa khác.
Lục sư đệ gia nhập môn phái muộn, chưa bao giờ gặp qua đại sư huynh trong lời đồn, cậu ta nói một cách mỉa mai: “Cho dù những lời sư tỷ nói đều là thật, thì lời của đại sư huynh có nhất định đúng chăng? Không chừng người ta chỉ trêu sư tỷ, bịa đặt với sư tỷ thôi.”
“…Ngươi, thế, mà, dám, chất, vấn, đại, sư, huynh!”
Vân sư tỷ trừng lớn đôi mắt, lập tức rút kiếm ra.
Không ai có thể nghi ngờ đại sư huynh!
Gương mặt ấy của sư huynh chính là vương đạo!
“Đồ ăn trộm, nhìn kiếm đây!”
Lục sư đệ vội vàng không ngừng né tránh: “Sư tỷ! Tỷ điên rồi à!”
Bên này đùa giỡn, còn phía dưới cũng là các đệ tử fanboy fangirl của đại sư huynh phái Tiêu Dao, ai nấy đều líu lo hỏi han Vân sư tỷ đang ríu rít:
“Vân sư tỷ? Tỷ nói thật ư? Đại sư huynh thật sự tới thế giới nhỏ này sao?”
“Đại sư huynh ở đâu vậy? Vân sư tỷ ngươi biết không? Chúng ta có thể đi gặp huynh ấy không?”
“Nghe sư phụ nói, lần trước đại sư huynh truyền thư về nói rằng huynh ấy đã đột phá Nguyên Anh, tiến vào Xuất Khiếu kỳ! Thật mong được xin sư huynh ký tên lên pháp khí của ta…”
“Lũ nhóc con các ngươi…”
Khoé môi của Lục Minh khẽ giật: “Có thể giữ gìn chút khí phách của đệ tử phái Tiêu Dao không!”
“Làm ơn! Đó chính là đại sư huynh đấy!”
Thành sư đệ vừa rồi còn về phe của Lục Minh lập tức đổi phe, vì từ nhỏ đến lớn cậu ta luôn được nghe sư phụ ca ngợi về đại sư huynh.
“Các ngươi đám gỗ mục không thể khai thông này! Nếu Lăng Khanh ở đây, chắc chắn nói một là hiểu ngay rồi!”
“Nhớ năm đó, Lăng Khanh tìm ta tính toán huyền trận, lúc đó mới mười mấy tuổi thôi. Sư phụ ta còn chưa nghĩ ra, hắn đột nhiên nói mình hiểu rồi, ngược lại còn dạy lại cho ta một lượt đấy.”
“Đám nhóc con các ngươi, không nói so với Lăng Khanh, mà ngay cả tiểu tử họ Mục bị người ta nuông chiều hư hỏng, tính tình tệ hại kia, ở tuổi các ngươi cũng đã sớm đột phá Kim Đan rồi!”
“Nếu Lăng Khanh ở đây…”
“Nếu Lăng Khanh ở đây…”
Mặc dù Thành sư đệ nhập môn còn muộn hơn Lục sư huynh của mình, chưa từng được gặp mặt đại sư huynh lần nào, nhưng dưới sự dạy dỗ của sư phụ, cậu ta đã sớm trở thành một fan cuồng của đại sư huynh.
Giọng điệu của Thành sư đệ quả thực như thể cậu ta đã tận mắt chứng kiến đại sư huynh vậy: “Lục ca, huynh có hiểu được giá trị vàng ngọc của đại sư huynh không vậy?”
“Ta…”
Lục Minh quả thực sắp bị đám người này làm cho tức cười.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp lên tiếng, dưới chân đã đột nhiên có một cơn chấn động mạnh mẽ, Vân sư tỷ đang đùa giỡn với Lục Minh chợt cứng đờ cả người, Lục Minh và Vân sư tỷ cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau cứng đờ mặt nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy tảng đá ánh vàng dưới chân nhanh chóng bay lên, mặt đá vốn đã to lớn lại có diện tích lớn hơn khi mặt đất xung quanh nứt ra.
Cho đến khi một cái mặt thú hung hăng và đầy giận dữ hiện ra, tiếng gầm rú của Diễm Kim Thú vang vọng trong không khí, toàn bộ khu rừng bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ.
Đây cũng chẳng phải là Diễm Kim Thú trăm năm mà bọn họ muốn tìm, loại thế lực này chỉ có thể là Diễm Kim Thú vạn năm mới có thể làm được!
Vân sư tỷ nuốt một ngụm nước bọt: “Ngươi thấy chưa, ta đã bảo rồi, đại sư huynh nói không sai mà!”
Lục Minh gần như phát điên, cậu ta nắm lấy tay Vân sư tỷ lao xuống dưới: “Sư tỷ, đừng nghĩ đến chuyện cá cược nữa! Chúng ta không thể đối đầu với Diễm Kim Thú vạn năm đâu, mau chạy đi!”
“Biết rồi, biết rồi! Ta nào có muốn chết sớm chứ! Mọi người mau chạy đi! Nếu bị bắt thì chết chắc đó!”
“Ừm…”
Thế này cũng thật là… đám người đang khiếp sợ ấy, lại là đệ tử phái Tiêu Dao sao?
Không biết vì sao, Diệp Kính Tửu cảm thấy có chút mất mặt.
Cậu nhìn các đệ tử phái Tiêu Dao chạy loạn khắp bên hồ băng với vẻ mặt phức tạp, sau đó bọn họ lại bị vây trong trận pháp Liệt Diễm của Diễm Kim Thú, phải đấu trí đấu dũng với Diễm Kim Thú trong vòng lửa bao quanh toàn bộ hồ băng, sắc mặt ai nấy cũng xìu xuống.
Đám sư huynh sư muội bị buộc phải tách khỏi Vân sư tỷ hét lớn: “Sư tỷ! Chạy không thoát! Tỷ mau liên lạc với sư phụ đi! Bùa hộ thân này chỉ đỡ được tối đa ba lần tấn công thôi!”
Lục Minh quay đầu hỏi Vân sư tỷ: “Sư tỷ, pháp khí truyền tin của tỷ đâu?”
“Tìm xem tìm, ta sẽ tìm thấy nó ngay!”
Vân sư tỷ vừa chạy vừa lục soát túi áo, mới vừa lấy được pháp khí truyền tin ra, trên mặt hai người đã lộ vẻ vui mừng. Ngay sau đó toàn bộ mặt đất rung chuyển, Diễm Kim Thú bỗng dưng nhắm về phía hai người, sắc mặt Lục Minh thay đổi, cậu ta dùng sức giữ chặt Vân sư tỷ rồi kéo nàng ta rẽ ngoặt một cái vừa kịp tránh thoát.
Chỉ thấy pháp khí truyền tin trong tay Vân sư tỷ vẽ ra một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung.
“Ơ ơ, pháp khí truyền tin của ta…”
“Răng rắc…”
Chân thú khổng lồ đạp lên, nghiền nát pháp khí truyền tin, Lục Minh và Vân sư tỷ nhìn nhau, trong ánh mắt của họ đều hiện lên nỗi tuyệt vọng.
“Vân sư tỷ! Liên lạc với sư phụ chưa?!”
“Ta rất xin lỗi mọi người!”
Vân sư tỷ không thể giấu nổi sự xấu hổ: “Sang năm đến lúc đốt tiền giấy cúng viếng mồ mả, mọi người ngồi xếp hàng, sư phụ chắc chắn sẽ đốt cho chúng ta vài mâm thức ăn ngon!”
“Sư tỷ?! Tỷ lại gây ra chuyện xấu gì nữa?!”
Vân sư tỷ không dám nói gì, Lục Minh mặt không cảm xúc nói: “Pháp khí truyền tin vừa bị đạp vỡ rồi.”
“Cái gì?! Chúng ta chỉ có một pháp khí truyền tin thôi mà…”
Không biết vì sao, Diệp Kính Tửu cảm thấy như mình đang xem một vở hài kịch.
Cậu ngồi vắt vẻo trên cây đại thụ, lấy một túi hạt dưa từ túi trữ vật ra, thích thú xem đám đệ tử phái Tiêu Dao vừa đấu võ mồm vừa chạy trốn bên dưới.
Diễm Kim Thú rõ ràng là bị đám người ồn ào này làm thức giấc, nên nó mới nổi giận, muốn đẩy nhóm người này vào chỗ chết.
Pháp khí truyền tin đã hỏng, mỗi người chỉ có ba lớp bùa hộ thân, tình hình lúc này không mấy khả quan.
Đám đệ tử phái Tiêu Dao này đều lần lượt thi triển những kỹ năng sở trường của mình, những chiêu thức và phù chú ngày thường không nỡ dùng đều được lấy ra hết. Tuy nhiên, kết quả lại chẳng khác gì gãi ngứa cho Diễm Kim Thú, không tạo ra được chút tổn thương thực thụ nào.
Có nên cứu không?
Hay là không cần cứu…
Diệp Kính Tửu hơi do dự về vấn đề này một chút, cho đến khi cậu nhìn thấy người bị mọi người gọi là Vân sư tỷ kia chật vật ngã lăn ra trên mặt đất, còn Lục sư đệ ban nãy cãi nhau với nàng ta thì đứng che chắn ở phía trước, đối đầu với cú đá chí mạng của Diễm Kim Thú.
Cuối cùng, Tiếu Tửu rút ra bản mệnh linh kiếm từ hư không, nhảy từ trên cây đại thụ cao mấy trăm thước xuống, vung kiếm chém một nhát về phía Diễm Kim Thú, khiến con quái thú khổng lồ ngã lăn ra đất.
Lốc xoáy khổng lồ trong không khí từ sự lộn nhào của Diễm Kim Thú quét sạch hồ băng và các cây cối xung quanh trong một chớp mắt, Diệp Kính Tửu quay đầu lại nhìn hai người còn đang hoảng loạn chưa hoàn hồn được, cậu hỏi: “Các ngươi không sao cả chứ?”
“Không… Không sao. Cái kia…”
Vân sư tỷ được Lục Minh đỡ dậy, đầu gối nàng ta chảy máu, nàng ta nhe răng trợn mắt đang muốn nói lời cảm tạ vị cao nhân tốt bụng không biết từ đâu xuất hiện này.
Ngay giây tiếp theo, Diễm Kim Thú bị chọc giận hoàn toàn, nó gầm lên một tiếng rồi lao đến chỗ bọn họ với móng vuốt sắc nhọn.
Chỉ thấy cao nhân trước mặt không hề mất bình tĩnh, thanh hàn kiếm trong tay khẽ rung lên, mặt băng ngưng tụ dưới chân cao nhân nhanh chóng lan rộng về phía Diễm Kim Thú. Đối phương làm ra tư thế tấn công giả, khi Diễm Kim Thú phun ra ngọn lửa lao tới, cậu đã biến mất tại chỗ với tốc độ mà Vân sư tỷ hoàn toàn không thể bắt kịp.
Nàng ta chỉ nhìn thấy vị cao nhân không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên đỉnh đầu Diễm Kim Thú, và đánh nhau với yêu thú.
Nói là đánh nhau, nhưng thực ra lại giống như đang tiêu khiển vui đùa hơn.
Vị cao nhân đó rõ ràng có thể giết chết Diễm Kim Thú chỉ bằng một đòn, nhưng lại cứ thích thú dày vò Diễm Kim Thú đến mức nó thở hồng hộc.
Nhìn một lúc, Vân sư tỷ nảy sinh một cảm giác kỳ lạ: “Lục Minh, đệ có cảm thấy con Diễm Kim Thú này giống như chúng ta vừa nãy không?”
Nhưng Lục Minh lại không lập tức trả lời nàng ta, Vân sư tỷ đang định dùng vai huých đối phương, đột nhiên Lục Minh lên tiếng: “Kiếm Pháp Hàn Băng.”
Vân sư tỷ sửng sốt: “Cái gì?”
“Người kia đang dùng Kiếm Pháp Hàn Băng! Kiếm pháp mà các đệ tử linh căn hệ thủy của môn phái chúng ta đều tu luyện, bí tịch độc quyền của môn phái đó!”
Lục sư đệ càng nói càng chắc chắn hơn: “Đây là người của môn phái chúng ta, hèn gì lại ra tay cứu giúp! Sư tỷ, tỷ có quen người này không?”
Nhưng trọng điểm đầu tiên của Vân sư tỷ lại không nằm ở đó, nàng ta ngạc nhiên mà nhìn thoáng qua Lục sư đệ: “Đệ còn biết cả Kiếm Pháp Hàn Băng cơ à? Không ngờ đó, môn phái chúng ta có nhiều kiếm pháp như vậy, của nhà mình mà ta còn nhớ chưa hết nữa…”
Lục sư đệ nhìn nàng ta với vẻ chết lặng: “Sư tỷ, người kia là là người của phái Tiêu Dao chúng ta.”
“Biết biết! Ta đã nói kiếm pháp mà cao nhân kia dùng có chút quen mắt mà!”
Lục Minh hít một hơi thật sâu, nói: “Chúng ta mới đến đây một ngày, pháp khí truyền tin vỡ rồi, bùa hộ thân cũng hết. Ngoại trừ việc lấy đan thú và da lông của Diễm Kim Thú, chúng ta còn phải lo cho các sư đệ sư muội khác. Nhưng bây giờ chẳng còn gì nữa, một là phải rời khỏi thế giới nhỏ này ngay lập tức, hai là…”
Lục Minh dùng ánh mắt ra hiệu.
“Ồ… ồ ồ, ý đệ là…”
Vân sư tỷ lúc này mới phản ứng lại, nàng ta liếc nhìn vị cao nhân thu kiếm lại chuẩn bị rời đi, lại trao đổi ánh mắt với Lục sư đệ, sau đó tập tễnh chạy về phía cao nhân: “Cao nhân, xin dừng bước!”
***
Diệp Kính Tửu cũng không biết tình hình sao lại biến thành như thế này.
Đan dược trong túi trữ vật của cậu bị đám người tự xưng là đồng môn của cậu chia nhau một ít, rồi lại bị bọn họ mặt dày lấy cho mỗi người mấy tấm phù chú, sau đó không biết từ đâu bưng tới cho cậu một chén trà nóng.
“Ồ, cảm ơn?”
Diệp Kính Tửu tiếp nhận, đám đệ tử trẻ tuổi vây quanh cậu đều nhìn chằm chằm đầy mong đợi..
Cậu hơi chút do dự một chút, sau đó vén mặt nạ của mình lên, nhấp một ngụm trà: “Hương vị không… tệ.”
Dở quá đi mất.
Gương mặt lộ ra sau lớp mặt nạ bình thường đến mức chẳng có gì nổi bật, Vân sư tỷ nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy chút gì quen thuộc.
“Sư, sư…”
Cũng không biết người này bao nhiêu tuổi, nên gọi thế nào mới phải đây?
“Ta họ Mộc, cứ gọi ta là… Mộc sư huynh là được.”
Lục Minh thuận miệng tiếp lời cậu, nói: “Sư huynh, ta là Lục Minh, vị này chính là sư tỷ của ta, tên là Vân Tú Nhi. Còn bên này là Lâm Thành, người kia là…”
Cậu ta glần lượt giới thiệu từng người, không hề thắc mắc những gì không nên hỏi, chỉ khoa trương bày tỏ lòng biết ơn của mình, sau đó mới dè dặt hỏi Diệp Kính Tửu: “Mộc sư huynh, tu vi của huynh thật thâm hậu, lần này tiến vào thế giới nhỏ cũng để tìm kiếm bí quyển của Lung Hạc Cảnh Chủ sao?”
Lung Hạc Cảnh Chủ hả? Nếu cậu không đoán sai, hẳn đây là vị chủ nhân đã khuất của thế giới nhỏ này.
Diệp Kính Tửu hơi gật đầu, bước xuống cái bậc mà Lục Minh đưa ra: “Đúng vậy.”
“Giống hệt đại sư huynh nhỉ…”
Vân Tú Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, thấy người tự xưng là Mộc sư huynh liếc mắt nhìn về phía mình, Vân Tú Nhi vô thức ngồi thẳng sống lưng, lễ phép quy củ nói: “Mộc, mộc sư huynh, đại sư huynh mà ta vừa mới nhắc đến chính là Yến Lăng Khanh. Chắc hẳn huynh cũng biết hắn chứ? Đại sư huynh lần này cũng tới đây để tìm kiếm bí quyển. Nếu các huynh đều đến cung điện của Lung Hạc Cảnh Chủ, không chừng sẽ gặp được nhau đó!”
“Đúng rồi đúng rồi!”
Thành sư đệ bỗng nhiên chen vào nói: “Sư tỷ, chờ mọi việc đều xong xuôi, chúng ta có nên ghé qua cung điện một chuyến luôn không? Biết đâu có thể tình cờ gặp đại sư huynh!”
“Việc này…” Vân Tú Nhi do dự một chút, nhưng trong lòng lại có chút háo hức: “Cũng không phải không được.”
Nghe thấy Vân Tú Nhi nói vậy, đám người lập tức phấn khởi hẳn lên.
“Thật ư? Chúng ta có thể nhìn thấy đại sư huynh nữa à? Quá tuyệt vời!”
“Chưa chắc đâu, thử vận may mà thôi!”
“Phiền lòng quá, ta nên bảo đại sư huynh ký tên lên pháp khí nào đây? Có thể mỗi món một chữ không nhỉ?”
“Ngươi đừng có nằm mơ, đại sư huynh đâu có rảnh như vậy? Theo ta, ký vào bản mệnh linh khí là hợp lý nhất rồi.”
“Hả? Nhưng nếu mỗi người đều xin chữ ký, liệu đại sư huynh có mỏi tay không…”
“Ê! Các ngươi đừng ở đó mà tự tiện tưởng tượng nha!”
Yến Lăng Khanh ư?
Ừm… Đầu óc cậu vẫn cứ trống rỗng như trước.
Nhưng nếu đám người này nói cậu sử dụng Kiếm Pháp Hàn Băng của phái Tiêu Dao, vậy có nghĩa là… trước kia có thể cậu từng là người của phái Tiêu Dao sao?
Nói như vậy, cậu thật sự có quen biết kẻ đó cũng không chừng.
Diệp Kính Tửu vẫn chưa trả lời Vân Tú Nhi, đối phương lại nhận định cậu là sư huynh đồng môn đã ra ngoài ngao du nhiều năm, tự tiện trò chuyện với cậu về những biến chuyển của phái Tiêu Dao trong những năm qua, giữa lúc đó còn có các sư đệ sư muội khác chen lời xen vào.
Từ khi tiểu đệ tử của sư tổ bỏ mạng, sư tổ tẩu hỏa nhập ma rồi bắt buộc phải bế quan, đến khi đại sư huynh đau đớn khôn nguôi vì mất đi sư đệ tử thân thiết của mình và cố tự tử nhưng không thành, hắn đã chuyển sang đi ngao du khắp nơi tìm kiếm bí quyển có thể giúp hồi sinh…
Mọi người đều thở dài tiếc nuối, Tiểu Tửu lắng nghe với vẻ hứng thú, cho đến khi cậu hoàn hồn lại thì đã là đêm khuya.
Đã đến lúc, cậu đứng dậy nói lời từ biệt với đoàn đệ tử đồng môn thú vị ở đây, chuẩn bị rời khỏi thế giới nhỏ này.
“Bây giờ Mộc sư huynh phải đi rồi à?”
Vân Tú Nhi đứng lên, cả đám người đứng dậy tiễn vị sư huynh hiền lành dễ gần này: “Bọn ta có làm lỡ thời gian của ngài không? Bí quyển của Lung Hạc Cảnh Chủ quả nhiên nghe nói rất thần bí, không chỉ có thể chữa trị tổn thương tinh thần, mà còn có tin đồn có thể khiến người ta sống lại nữa đó!”
Diệp Kính Tửu dừng bước chân, cậu nhướng mày, quay đầu nhìn về phía bọn họ: “… Tổn thương tinh thần ư?”
“Đúng vậy. Sư huynh không biết sao? Cũng đúng, bí quyển đó có đủ loại lời đồn. Dù sao cũng nghe đồn là bất kể mắc bệnh tâm thần nào, chỉ cần tu luyện bí quyển đó, chắc chắn sẽ khôi phục bình thường.”
Ờm…
Nếu lời Vân Tú Nhi nói chính là sự thật, vậy căn bệnh của Chi Chi…
Xem ra cậu phải tìm thời gian quay lại đây một chuyến, và phải giành được bí quyển đó trước người khác.
Nếu vậy, vị đại sư huynh được đồn đại đã đạt tới Xuất Khiếu kỳ kia, xem ra sẽ là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của cậu.
Phải nghĩ ra cách gì đó…
A, có rồi.
Vân Tú Nhi và Lục sư đệ đứng chung một chỗ, nhìn thấy vị sư huynh dễ gần kia bất chợt đứng yên tại chỗ, lấy ra một tờ giấy trắng từ trong túi trữ vật và gấp lại.
Không lâu sau, một người giấy nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay đối phương, và rồi người kia đưa cho Vân Tú Nhi.
Vân Tú Nhi sững sờ tiếp nhận: “Mộc sư huynh, đây là…”
“Một vật nhỏ có thể bảo vệ tính mạng.”
Người giấy nhỏ nhảy nhót trong lòng bàn tay Vân Tú Nhi, nàng ta thoáng do dự: “Sư huynh, huynh chắc chứ?”
Thứ đáng yêu thế này trông chẳng có chút sức chiến đấu nào cả.
Nàng ta đang nghĩ như vậy, người giấy nhỏ bỗng chốc đứng tấn, mạnh mẽ vung quyền về phía trước.
“Hây hây.”
Khoảnh khắc tiếp theo, con đường bằng phẳng phía trước bất ngờ nứt toác, tạo thành một hố sâu rộng đến mấy chục mét.
Bàn tay Vân Tú Nhi run lên, suýt chút nữa hất văng người giấy nhỏ ra ngoài.
“Tóm lại chính là như vậy.”
Mộc sư huynh gật đầu với nàng ta, rồi lại ra hiệu với đám sư đệ sư muội đang im lặng như tờ sau khi chứng kiến màn thể hiện của người giấy nhỏ: “Vậy thì, hẹn gặp lại nhé.”
“Ô, à, cảm ơn… Cảm ơn Mộc sư huynh.”
Vân Tú Nhi nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy cầm chặt người giấy nhỏ, nhìn theo bóng dáng Mộc sư huynh lập tức biến mất trong khu rừng.
Nàng ta cứng đờ quay đầu lại, giơ người giấy nhỏ trong lòng bàn tay ra trước mặt mọi người.
“Chuyện đó… ai trong các ngươi muốn chăm sóc vị đại lão người giấy này không?”
Các sư đệ sư muội đều nhìn nàng ta đầy sâu xa, rồi không hẹn mà cùng lui về phía lui về phía sau một bước.
Vân Tú Nhi nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi thật đúng là sư đệ, sư muội tốt của ta…”
Sắc trời dần tối, cả nhóm quyết định dừng chân nghỉ ngơi, đợi tinh thần hồi phục rồi sẽ tiếp tục đi tìm kiếm linh thú.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, bọn họ sẽ đến cung điện của Lung Hạc Cảnh Chủ thử vận may.
Biết đâu…
Biết đâu thật sự có thể gặp được đại sư huynh, xin một chữ ký thì sao.
[Tác giả có lời muốn nói:
Lúc sau quả thực có gặp được đại sư huynh, rồi sau đó người giấy nhỏ lộ diện~
Chuyện thú vị sắp xảy ra rồi đây~
ps.
Tôi đã nghiêm túc đọc kỹ từng suy đoán và thảo luận của mọi người về cái kết.
Tuy rằng cái kết được xác định có thể sẽ không có khả năng làm mọi người vừa lòng, nhưng tôi sẽ dốc hết sức để viết nó thật tốt. (Nếu viết không hay thì cũng đừng tấn công cá nhân tôi nha hu hu hu hu hu)
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong chương sau sư huynh đệ sẽ gặp nhau, mà Tiểu Tửu bạc tình có lẽ sẽ khiến đại sư huynh đau lòng lắm đây *che ngực*,
(Nhưng không sao, còn sống là tốt rồi) sư huynh suy nghĩ như vậy đó.]