[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 100

Dòng chảy của thời gian trong ảo cảnh này quả thực đang biến đổi với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Sắc mặt của Lâm Thời Chiêu cũng đang xấu đi trông thấy, từng chút một hiện rõ trước mắt.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong ảo cảnh, Diệp Kính Tửu không rõ, mà Lâm Thời Chiêu cũng chẳng có ý định nói cho cậu biết.
Thế nhưng cậu đoán, Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan bị Lâm Thời Chiêu ngăn cản cuối cùng cũng tỉnh lại, phản kích khiến hắn trọng thương, mới dẫn đến cục diện trước mắt.
Sau khi chọn hôn phục cho Diệp Kính Tửu xong, sắc mặt Lâm Thời Chiêu đã trở nên tệ hại đến cực điểm.
Hắn cố nén khó chịu rời khỏi tẩm cung, chớp mắt đã chuyển thân đến điện nơi Thẩm Chi cư ngụ. Một cảm giác tanh ngọt dâng lên nơi cổ họng, hắn không thể khống chế mà khom người xuống, máu tươi văng tung tóe trên mặt đất, đỏ đến chói mắt.
Thẩm Chi chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, nhanh chóng điểm mấy huyệt sau lưng Lâm Thời Chiêu, lập tức khiến hắn ngừng ho khan.
“Nhiều nhất là ba canh giờ nữa, Hoa Bất Tiếu sẽ phá được kết giới ngươi bày ra và đưa ngươi về cõi chết.”
Thẩm Chi nói: “Ngươi phải để Tiểu Tửu giết ngươi trước khi Hoa Bất Tiếu kịp ra tay.”
Lâm Thời Chiêu không hề sợ hãi, bình tĩnh nói: Đại hôn sẽ chính thức cử hành sau một canh giờ nữa.”
“Bệ hạ dường như rất xem trọng cái gọi là đại hôn này?”
“Tại sao lại không chứ?”
Lâm Thời Chiêu giơ tay ra, vô số điểm sáng từ lòng bàn tay bừng lên trong chớp mắt. Ánh mắt hắn khẽ động nhưng điểm sáng ấy liền bay lên bầu trời.
Cùng lúc đó, toàn bộ trên đỉnh Thiên Cung đang diễn ra biến hóa kinh người.
Nơi ánh sao chiếu rọi, các cung điện ngày thường lập tức khóa lên mình diện mạo mới, cột kèo từ không trung xuất hiện dải lụa đỏ tươi, mái ngói uốn cong được buông thêm chuông hỉ và dây đỏ, mà nhìn về phía chính điện liền thấy xuất hiện hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ thắm, trên đó vẽ rõ chữ song hỉ.
Bốn con nai Thủy Thanh được trang hoàng đặc biệt, trước ngực đeo đầy đóa tú cầu màu hồng phấn, trông đầy hỷ khí. Nai Thủy Thanh bước đi trên con đường hoàng cung trải đầy cánh hoa mẫu đơn thanh nhã, cánh hoa tươi mọng bị giẫm lên, ép ra từng dòng dịch hồng nhạt.
Chúng sẽ kéo chiếc phượng liễn tinh xảo thanh nhã này đi đón tân nương mà Yêu hoàng bệ hạ đem lòng yêu mến.
Tân hoàng hậu của bọn chúng.
Thẩm Chi lặng lẽ dõi mắt nhìn tất cả thay đổi ngoài điện chỉ trong thoáng chốc, rồi nghe Lâm Thời Chiêu nói: “Theo như trẫm được biết, Diệp Kính Tửu vẫn chưa từng bái đường cùng ai. Đã vậy, trẫm muốn nhân cơ hội này, thành thân viên phòng cùng y, để y trở thành chính thê được cưới hỏi đàng hoàng của trẫm.”
Nghĩ cũng thật đẹp đẽ.
Thẩm Chi cũng không tỏ rõ thái độ, chiếc liếc nhìn gương mặt mình đang trầm xuống trong gương đồng, rồi nhanh chóng nở nụ cười khi đối diện với chính mình.
“Vậy thì bệ hạ, mong lần sau gặp lại, ngươi vẫn còn sống khỏe mạnh.”
“Tất cả còn phải trông cậy vào Thẩm đại nhân.”
Lâm Thời Chiêu nghiêng đầu, ý cười nơi khóe môi có thêm một tia khiêu khích: “Đến lúc đó làm phiền ngươi rồi.”
Đúng là một con chó con còn trẻ đã biết chọc người khác tức chết.
Thẩm Chi khẽ cười, hướng về phía Lâm Thời Chiêu từ biệt, để lại không gian riêng cho vị tân lang sắp thành thân.
Hắn mượn ảo cảnh cho Lâm Thời Chiêu ban cho, chớp mắt đã đến bên cạnh Diệp Kính Tửu.
Lúc ấy, thiếu niên mặt không biểu cảm để cung nữ giúp mình mặc hôn phục, cài trâm phượng. Khi ngoảnh đầu nhìn lại, vẻ quyến rũ lạnh lùng ấy, quả thực khiến người ta không dám kinh thường.
Giống như lần đầu tiên Thẩm Chi trông thấy Diệp Kính Tửu khi cậu chìm trong giấc ngủ.
Hắn lập tức nín thở, trong mắt ngập tràn sự mê đắm dành cho thiếu niên trước mặt.
Thật sự quá đỗi xinh đẹp…
Tiểu Tửu…
“… Tiểu Tửu.”
Mãi đến khi thiếu niên bỗng quay đầu nhìn về phía mình, Thẩm Chi mới giật mình nhận ra bản thân đã thất thần từ lúc nào, thậm chí còn lỡ miệng thốt ra tiếng.
Hắn thầm trách chính mình lơ đễnh nhưng bên ngoài vẫn giữ dáng vẻ ân cần chu đáo.
Những cung nữ đang chải chuốt, điểm trang cho Diệp Kính Tửu liền biến mất chỉ trong chớp mắt. Diệp Kính Tửu nhíu mày, hỏi: “Ngươi đã làm gì?”
Thẩm Chi nhún vai: “Đừng lo, chỉ là một chút pháp thuật mà thôi.”
“Vậy tức là ngươi đã lấy được vật liệu thí nghiệm rồi, giờ đến để nói cho ta biết cách giết Lâm Thời Chiêu sao?”
“Chính là như vậy.”
Thẩm Chi gật đầu, trong tay xuất hiện một mũi tên phi hành thuần trắng, dài chừng bằng cẳng tay của nam nhân trưởng thành. Hắn ra hiệu với Diệp Kính Tửu: “Nhìn cho kỹ.”
Chỉ thấy một luồng linh lực đỏ thẫm hiện lên trong lòng bàn tay, mũi tên phi hành thuần trắng lập tức theo linh lực bay vút lên, tốc độ nhanh đến mức khiến không khí phát ra âm thanh thê lương như bị xé rách.
Điều khiến người ta cảnh giác hơn nữa là mũi tên ấy trong lúc được linh lực thúc đẩy lại hoàn toàn không thấy tung tích, chẳng để lại dấu vết gì!
Luồng linh lực đỏ thẫm ấy chính là dấu hiệu của ma khí, chẳng lẽ Thẩm Chi là ma tu?!
Diệp Kính Tửu cụp mắt xuống: “Ngươi biết sử dụng ma khí?”
Thẩm Chi nháy mắt với cậu: “Biết một chút thôi. Tóm lại, mũi tên này là ám khí ta đặc biệt nghiên cứu để ám sát Lâm Thời Chiêu. Có thể xuyên thẳng qua ngực hắn trong lúc hắn không kịp đề phòng, một đòn đoạt mạng. Tất nhiên, thời cơ ra tay cần Tiểu Tửu tự mình phán đoán.”
Mũi tên dần dừng lại rơi vào tay Thẩm Chi, hắn đưa nó cho Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu không nhận, cậu cảm thấy có điều bất ổn: “Ta không thể sử dụng bản mệnh linh kiếm của ta sao?”
“Dĩ nhiên là có thể.”
Thẩm Chi ung dung xoay mũi tên trong tay, chẳng vội vàng gì: “Chỉ là bản mệnh linh kiếm của Tiểu Tửu quá khoa trương, so với mũi tên này thì xác suất thành công nhỏ hơn nhiều. Mà một khi chờ đến lúc Hoa Bất Tiêu xé tan cấm chế do Lâm Thời Chiêu bố trí, e rằng Tiểu Tửu còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã bị giết mất rồi. Còn nhớ huyền cơ của ảo cảnh này chứ?”
Diệp Kính Tửu trầm mặc, chậm rãi nói: “Lâm Thời Chiêu là tử trận, ta là sinh trận. Một khi Lâm Thời Chiêu bị kẻ khác ngoài ta giết chết thì ảo cảnh này sẽ không bao giờ có ngày phá vỡ, đồng thời sẽ tiêu diệt toàn bộ tu sĩ ngoại trừ ta.”
Đương nhiên, nếu giết chết Diệp Kính Tửu, tức là sinh trận thì ảo cảnh này cũng sẽ vỡ. Chỉ tiếc là, quy tắc của Lâm Thời Chiêu khiến Diệp Kính Tửu không thể tự sát để phá trận, còn những kẻ bị cuốn vào ảo cảnh này lại không có khả năng ra tay giết Diệp Kính Tửu.
“Về lý thuyết là vậy. Tất nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng phát sinh biến cố. Dù sao tu vi của Lâm Thời Chiêu cũng chưa thể khiến ảo cảnh này đạt đến độ hoàn mỹ, phải không? Huống hồ trong ảo cảnh còn có một vị ma tôn tinh thông pháp thuật hệ tinh thần.”
Thẩm Chi đầy hàm ý sâu xa nói: “Tiểu Tửu hoàn toàn có thể chờ thêm một chút. Biết đâu ngoài việc chính mình ra tay, vẫn còn có con đường phá cảnh khác? Có điều, nếu làm vậy không chỉ kéo dài thời gian mà những người Tiểu Tửu lo lắng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tiểu Tửu nghĩ xem vị ma tôn đại nhân kia, người duy nhất có thể phá cảnh, liệu thực sự sẽ cứu lấy kẻ thù một đời của mình… sao?”
Chưa kể sau khi ma tôn phá vỡ ảo cảnh, số mệnh chờ đợi Diệp Kính tửu sẽ là gì.
Lời nói của Thẩm Chi quả thực không chê vào đâu được. Diệp Kính Tửu suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra kẽ hở nào.
Cuối cùng, cậu nhận lấy mũi tên thuần trắng cần ma khí để thúc động ấy, cụp mắt chăm chú nhìn vật trong tay. Phần phượng quan ở đầu cực kỳ tinh xảo, dưới ánh sáng phản chiếu của mũi tên, rực rỡ chói mắt.
“Ta sẽ tự tay giết hắn.”
Diệp Kính Tửu lên tiếng, mũi thên lập tức hóa thành linh lực ẩn vào lòng bàn tay trái của cậu.
Ân oán giữa cậu và Lâm Thời Chiêu kkhoong phải là món nợ có thể xóa bỏ bằng một nét bút, cũng chẳng cần kẻ khác ra tay thay mình.
Mối thù này cậu sẽ đích thân trả.
——
Diệp Kính Tửu một lần nữa đội lên chiếc khăn trùm đầu màu đỏ thẫm.
Tầm nhìn của cậu bị chiếc khăn che khuất, chỉ có thể thấy ánh sáng xuyên qua lớp vải nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Trước sau phượng liễn là đội ngũ đưa dâu dài gần trăm trượng, các thịt tỳ đứng hai bên đợi nghênh đón hoàng hậu, dõi mắt theo đội ngũ đưa dâu tiến về đại điện thành thân.
Mỗi bước phượng liễn tiến lên, bên tai liền vang lên tiếng cánh hoa rơi, thị tỳ phủ phục trên mặt đất, vô cùng cung kính đồng thanh chúc mừng.
Lâm Thời Chiêu tổ chức hôn lễ của bọn họ một cách xa hoa, chói lọi.
Có vẻ như trong mắt hắn, tân nương của mình xứng đáng nhận được đãi ngộ tôn quý nhất trên đời.
Thế nhưng Diệp Kính Tửu hoàn toàn dửng dưng với tất cả, chỉ cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Dòng chảy thời gian trôi nhanh đến mức, chờ đến khi phượng liễn hạ xuống, bình minh sớm mai đã hóa thành hoàng hôn, ánh tà dương phủ khắp chân trời.
“Giờ lành đã đến——”
Diệp Kính Tửu được một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng nắm lấy, cảm nhận được hơi ấm nóng rực truyền đến.
Cậu có chút bất ngờ, không ngờ Lâm Thời Chiêu lại đích thân dắt tay mình bước vào đại lễ thành hôn.
Dưới ánh nắng tà dương dịu nhẹ, muôn người phủ phục dưới chân đài, ngước nhìn Yêu hoàng bệ hạ nắm tay tân nương, từng bước từng bước đi lên đài bạch ngọc giữa rừng hoa đào.
Hai người họ được sắc đỏ của ánh hoàng hôn phủ lên một tầng ánh sáng diễm lệ, hôn phục màu đỏ tươi óng ánh như nước chảy, rực rỡ chói mắt.
Tại đỉnh cao của đại điện thành thân, vị tế tư Yêu tộc bình thường chẳng mấy khi lộ diện, nay lại đích thân đứng đó chờ đợi, đảm nhận vai trò chứng hôn.
Tay trái của Diệp Kính Tửu bị Lâm Thời Chiêu giữ chặt.
Cậu nghĩ nếu lúc này triệu hồi mũi tên, hẳn có thể xuyên thủng bàn tay xinh đẹp kia của Lâm Thời Chiêu, để lại một lỗ máu.
Nhưng cũng chỉ đến thế là cùng.
Cậu cần phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến thời khắc có thể xuyên thẳng vào tim Lâm Thời Chiêu chỉ với một đòn chí mạnh, ngay lập tức giết chết hắn.
Khi bước đến đại điện, vừa dừng chân một chút Diệp Kính Tửu bỗng nghe thấy âm thanh quỳ xuống đồng loạt vang lên từ từ phía.
Bọn họ khấu kiến bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.
Triều thần đầy khắp đại điện, hoàng thân quốc thích đều đang chứng kiến hôn lễ này của bọn họ.
Ngay sau đó, đại tế tư của yêu Tộc chủ trì hôn lễ cất vang giọng: “Giờ lành đã đến, đại lễ thành hôn chính thức bắt đầu.”
Đại lễ thành hôn của Yêu tộc so với nhân tộc có rất nhiều điểm khác biệt, thế nhưng không thể phủ nhận, mọi thứ trong hôn lễ này đều toát lên vẻ tôn quý, trang nghiêm và chân thật đến lạ kỳ.
Dưới sự dẫn dắt của đại tế tư, Diệp Kính Tửu như cái xác không hồn cùng Lâm Thời Chiêu lần lượt hoàn thành từng nghi thức thành thân.
Thậm chí còn có những vị hoàng thân quốc thích từ nghìn năm trước mà cả Diệp Kính Tửu lẫn Lâm Thời Chiêu đều chẳng nhận ra, xuất hiện để dâng lên những món pháp khí quý hiếm vô cùng, chúc cho Yêu hoàng bệ hạ sớm ngày độ kiếp thành công, bước vào tiên giới.
Đợi đến khi đại tế tư cất lời, nói rằng Yêu hoàng bệ hạ cần phải tự tay vén khăn trùm đầu của hoàng hậu nương nương trước mặt muôn dân, cử hành nghi lễ hợp cẩn.
Thì hôn lễ này cũng vô thanh vô tức bước đến hồi kết.
Diệp Kính Tửu bị Lâm Thời Chiêu dắt tay, đứng đối diện với hắn.
Khi đại tế tư lớn tiếng đọc lời chúc phúc, tim Diệp Kính Tửu cũng bất giác đập nhanh hơn, một cảm giác căng thẳng dâng trào trong lồng ngực.
Tất nhiên cậu căng thẳng không phải vì hôn lễ này, mà là vì cậu đã nhận ra khi Lâm Thời Chiêu vén khăn trùm đầu cho cậu, đó sẽ là thời khắc tốt nhất để ám sát hắn.
Vì thế, bàn tay trái giấu trong tay áo đỏ dần tụ lại một mũi tên thuần trắng, lặng lẽ xoay tròn trong tay áo, chờ đợi khoảnh khắc một kích đoạt mạng.
Lời chúc phúc vừa dứt, chính là lúc Lâm Thời Chiêu chuẩn bị vén khăn trùm đầu của cậu.
Diệp Kính Tửu cảm nhận được Lâm Thời Chiêu ngày càng gần mình hơn. Cậu cụp mắt xuống nhìn thấy giày thêu hoa văn rồng đen đã gần kề ngay trước mặt, hơi thở nóng rực của vị đế vương trẻ tuổi dường như cũng có thể cảm nhận rõ ràng qua khoảng cách gần sát thế này.
Sắp rồi, sắp đến rồi.
Giết Lâm Thời Chiêu thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Mũi tên thuần trắng xoay càng lúc càng nhanh, sẵn sàng lao đi bất cứ lúc nào.
Mọi chuyện sẽ kết thúc ngay khi Lâm Thời Chiêu vén khăn trùm đầu lên.
Bàn tay của Lâm Thời Chiêu càng lúc càng gần, càng lúc càng sát, cuối cùng cũng cầm lấy đuôi khăn trùm đầu của Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu chăm chú nhìn vào luồng sáng xuất hiện khi một góc tấm khăn vừa được vén lên, hình ảnh bộ long bào đen của Lâm Thời Chiêu dần dần hiện rõ trong tầm mắt.
Mũi tên thuần trắng xoay tròn nhanh chóng dưới sự thúc đẩy của ma khí liền biến mất, hoàn toàn không thấy đâu.
Diệp Kính Tửu khẽ nín thở——
“Rầm——”
Ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ đại điện thành hôn bỗng chốc chìm vào bóng tối, cả điện xôn xao náo loạn. Đám thị vệ phụ trách bảo vệ đại lễ lập tức vận linh lực, cảnh giác rút kiếm, tất cả nhất tề chĩa về phía nơi xảy ra biến cố.
“Bốp, bốp, bốp.”
Trước cửa đại điện đột nhiên xuất hiện một xoáy đen, sau đó là tiếng vỗ tay vang vọng giữa không trung.
Cùng lúc đó, bóng dáng một nam nhân từ trong vòng xoáy đen dần hiện ra, lộ rõ gương mặt tuấn mỹ mang theo tà khí khó dò.
Khóe môi hắn cong lên, ánh mắt lướt qua mỹ nhân cao gầy khoác hôn phục, đầu đội khăn trùm đỏ thẫm trong bóng tối, cuối cùng đối diện thẳng với đôi mắt thú dài hẹp, âm u lạnh lẽo kia.
“Vô tình bị cuốn vào ảo cảnh này, bản tôn vô cùng khó chịu.”
Ma Tản màu đen, đan xen những đường linh tuyến màu vàng nhảy nhót, từ trên không trung hiện ra, vững vàng rơi vào tay ma tôn.
“Lũ chuột nhắt tầm thường, cũng dám to gan giở trò trước mặt bản tôn…”
Ma tôn kéo dài sợi tơ cuối, Ma Tản trong tay hắn lập tức bùng lên ma diễm đen kịt, đồng thời sát khí cuồn cuộn từ người hắn bạo phát, nhắm thẳng vào Lâm Thời Chiêu đang đứng giữa đại điện.
“Đúng là chán sống rồi.”
·
Đại điện chìm vào bóng tối, kế đó là tiếng ồn ào náo loạn vang trời trong điện cũng đột ngột ngưng bặt, một giọng nói quen thuộc chậm rãi vang lên.
Cơ thể Diệp Kính Tửu cứng đờ, vội vã giật khăn trùm đầu xuống, lập tức nhìn thấy nam nhân trưởng thành vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy đang cầm Ma Tản, đối đầu với Lâm Thời Chiêu.
Cậu không ngờ Hoa Bất Tiếu lại tới nhanh đến vậy.
Lúc này, Lâm Thời Chiêu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, một thanh Huyết Kiếm Hắc Long đã xuất hiện trong tay hắn.
Bầu không khí chết lặng, đại điện thành thân vốn còn náo nhiệt rộn ràng giờ đây đã vắng tanh không một bóng người, âm u lạnh lẽo, chỉ còn lại ba người Lâm Thời Chiêu.
Khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt đột nhiên lóe sáng, bên tai đã vang lên tiếng giao đấu dữ dội.
Diệp Kính Tửu lui về khu vực an toàn, thấy vừa mới giáp mặt, Lâm Thời Chiêu đã bị đánh cho liên tục phải lùi lại.
Thế nhưng có lẽ nhờ vào ưu thế của chiến trường chính, Lâm Thời Chiêu luôn có thể kịp thời né tránh mỗi khi ma tôn chuẩn bị tung ra đòn chí mạng.
Diệp Kính Tửu muốn tìm Thẩm Chi nhưng giữ đại điện mênh mông này, hoàn toàn không thấy tung tích của hắn đâu.
Cậu hoàn toàn không biết đối phương đang âm thầm mưu tính điều gì.
Thân ảnh hai người giao chiến trên không nhanh đến mức, với tu vi của Diệp Kính Tửu căn bản không thể theo kịp.
Cậu lo lắng Hoa Bất Tiếu lỡ tay giết chết Lâm Thời Chiêu, sốt ruột vội vàng hét lớn: “Hoa Bất Tiếu! Ảo cảnh này là song trận nhãn, Lâm Thời Chiêu là tử trận, ngươi không thể giết hắn! Một khi Lâm Thời Chiêu chết, ảo cảnh này sẽ giết sạch tất cả mọi người!”
Nhưng Hoa Bất Tiếu hoàn toàn không có ý định dừng tay, căn bản hắn chẳng hề để tâm đến cái gọi là song trận nhãn trong miệng Diệp Kính Tửu.
Quả nhiên đúng như những gì Thẩm Chi đã nói…
Lòng Diệp Kính Tửu đột nhiên trầm xuống, cậu định xông vào trận chiến, nhưng vừa mới nhấc chân, một ma trận hình tròn đột nhiên hiện ra dưới chân khiến cậu không thể cử động.
Rốt cuộc Hoa Bất Tiếu đang toan tính điều gì!
“Hoa Bất Tiếu! Thả ta ra!”
“Ngoan ngoãn đứng yên đó cho ta.”
Vị ma tôn đại nhân với tu vi thâm sâu khó lường, thậm chí giữa lúc đang giao chiến vẫn có thể ung dung lên tiếng cảnh cáo Diệp Kính Tửu: “Đừng gây phiền phức cho bản tôn.”
Tên khốn này vừa khôi phục trí nhớ lại trở về cái dáng vẻ chết tiệt ấy!
Diệp Kính Tửu khẽ chửi thề, cố gắn vận chuyển linh khí nhưng dưới sự áp chế của ma trận, linh lực hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Chết tiệt.
Diệp Kính Tửu hít một hơi thật sâu, thử vận dụng ma khí lần nữa để thúc đẩy mũi tên tuần trắng khi trước bị Hoa Bất Tiếu phá vỡ nhịp vận hành.
Không ngờ sự việc ngoài dự liệu đã xảy ra, mũi tên thuần trắng lần này không gặp bất kỳ trở ngại nào, thuận lợi vận chuyển, theo ý niệm của Diệp Kính Tửu nhanh chóng ẩn hình rồi bay lên không trung.
Đến cả tình huống này, Thẩm Chi cũng đã tính đến rồi sao?
Vậy thì người đó giờ đang ở đâu?
Còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ, thế trận trên không trung đột nhiên chậm lại.
Diệp Kính Tửu sửng sốt, cứ ngỡ Lâm Thời Chiêu đã gặp chuyện. Thế nhưng khi nhìn rõ động tác của hai người, cậu mới khẽ thở phào một hơi.
Tốt quá, Lâm Thời Chiêu vẫn chưa chết.
Nhưng tại sao bọn họ lại chậm lại?
Diệp Kính Tửu tạm thời không thể suy nghĩ nhiều như vậy, cậu lập tức điều khiển mũi tên nhắm thẳng vào lưng Lâm Thời Chiêu. Đối phương hoàn toàn không phát hiện ra, lúc này còn đang nói điều gì đó với ma tôn.
“Thuật Chuyển Sinh? Bản tôn tuy từng nghe qua, cũng đã tận mắt chứng kiến vài lần nhưng những kẻ đó đều là người mới chết, thất hồn lục phách chưa kịp tản hết, đương nhiên còn cơ hội sống lại. Còn ngươi vừa mở miệng đã nói có thể hồi sinh người đã chết từ nghìn năm trước…”
Ma tôn dừng lại một lát, một luồng sát khí đáng sợ đột nhiên tràn về phía Lâm Thời Chiêu: “Tiểu quỷ, ngươi nghĩ bản tôn dễ bị lừa vậy sao?”
Lâm Thời Chiêu hoàn toàn không có ý định né tránh, thậm chí khi kim tuyến trên Ma Tản bật lên tấn công về phía hắn, mí mắt hắn cũng chẳng buồn chớp lấy một cái.
“Nhưng có vẻ như ma tôn chưa bao giờ nhìn thấy huyết mạch lai giữa nhân tộc và long tộc, phải không?”
Lâm Thời Chiêu chậm rãi nói: “Ý trẫm là kiểu huyết mạch nghịch thiên mang tính chất phản tổ.”
“Vút——”
Ngay lúc kim tuyến sắp bật thẳng tới trước mắt Lâm Thời Chiêu, chúng đột ngột khựng lại, phát ra tiếng rung khẽ như tiếng ngân vang.
Vẻ mặt ma tôn lúc âm trầm lúc u ám: “Bản tôn ghét nhất là kẻ nói dối, đặc biệt ngươi lại còn là một Yêu tộc dơ bẩn.”
Hắn không tin lời Lâm Thời Chiêu nhưng rốt cuộc vẫn thu tay, không tiếp tục ra đòn.
Quả nhiên, ảo cảnh này ít nhiều đã ảnh hưởng đến vị ma tôn lừng danh thiên hạ này.
“Chuyện này đối với trẫm mà nói không phải việc gì khó, chẳng lẽ ma tôn chưa từng nhận ra sao? Muội muội ruột của ngươi, Hoa Linh…”
Lâm Thời Chiêu khẽ nhếch môi cười: “Quả thật nàng ta đã trở về bên ngươi rồi, chẳng phải vậy sao?”
Muội muội ruột…
Nha đầu ấy chết khi mới mười tám tuổi, một độ tuổi tươi đẹp biết bao.
Chính cái chết của nàng đã trở thành chất xúc tác khiến Hoa Bất Tiếu từ một đệ tử chính đạo mất hết hy vọng, sa vào ma đạo, biến thành ma đầu khiến ai ai cũng khiếp sợ.
Cho nên thỉnh thoảng khi soi mình trong gương, hắn cũng sẽ vô thức nghĩ nếu nha đầu ấy chưa từng chết, thì nay trông sẽ như thế nào?
… Nếu thật sự có thể mượn tay tên Yêu tộc này để hồi sinh muội muội, rồi sau đó trừ khử hắn thì cũng xem như một nước cờ không tệ.
Tiền đề là tên tiểu quỷ này không nói dối.
“Chú sinh tử.”
Tiểu quỷ ấy chẳng hề e sợ hắn, đôi mắt thú sắc vàng, thứ mà ma tôn ghét nhất lại nhìn thẳng vào hắn, không chút né tránh. Một đạo phù chú mang theo đạo vận sinh tử từ thiên đạo hóa thành, chầm chậm bay đến trước mặt ma tôn.
“Muốn ký hay không còn phải xem ma tôn tự quyết định.”
Hoa Bất Tiêu hơi nheo mắt lại, sau một hồi lâu mới đưa tay nhận lấy chú sinh tử.
Mọi thứ diễn ra vô cùng thong thả, giống như cục diện lúc này đã hoàn toàn nằm trong tay Lâm Thời Chiêu.
Đúng lúc Hoa Bất Tiêu u ám ký vào chú sinh tử.
Một mũi tên thuần trắng bất ngờ xé toạc không khí, phát ra tiếng rít kinh động lòng người, trong chớp mắt xuyên thẳng qua lồng ngực của Lâm Thời Chiêu.
Mọi chuyện đều đã vượt khỏi dự liệu.
“Tí tách ——”
Ban đầu là một giọt.
Sau đó máu tươi như suối trào, thi nhau tuôn ra từ lồng ngực.
Diệp Kính Tửu bình tĩnh dõi theo thiến niên mặc hôn phục trên không trung, thân ảnh ấy cứ thế rơi thẳng xuống đất.
Mũi tên thuần trắng mang theo những mảnh nội tạng vỡ vụn cũng rơi xuống bên cạnh thiếu niên ấy.
Ma văn từng giam giữ Diệp Kính Tửu tan biến. Dưới ánh mắt dõi theo của ma tôn, Diệp Kính Tửu chậm rãi bước từng bước đến gần Lâm Thời Chiêu.
Cơ thể Lâm Thời Chiêu bắt đầu co giật, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ hoàn toàn mất đi huyết sắc, dần dần chuyển sang màu xanh tím.
Đôi mắt thú dựng thẳng của hắn từ từ giãn ra, màu vàng tuyệt đẹp phủ lên một tầng tro tàn mờ mịt. Tại vết thương nơi ngực, linh lực cố gắng chữa trị trái tim bị xuyên thủng nhưng hoàn toàn vô ích.
Mũi tên thuần trắng mà Thẩm Chi dày công chế tạo, quả thực là ám khí được tạo ra dành riêng để giết chết Lâm Thời Chiêu.
Diệp Kính Tửu cứ thế đi tới bên hắn, ném khăn trùm đỏ lên ngực hắn, từ trên cao cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm nhìn chằm chằm vào hắn.
Cho đến khoảnh khắc ấy, Lâm Thời Chiêu mới như bừng tỉnh, chậm rãi cảm nhận được cơn đau nhói nơi lồng ngực.
Một giọt nước mắt thôi cũng không có.
Không rơi được sao?
Vì hắn.
“Ha…”
Lâm Thời Chiêu đột nhiên cười một tiếng, cái chết dần bao phủ lấy hắn, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mờ mịt tối tăm.
Ảo ảnh đang tan vỡ, để lộ ra một góc núi băng của hoàng cung nước Đại Nhạn hàng nghìn năm sau, pháp trận bao phủ cả hoàng cung cũng đang bị ăn mòn từng mảnh.
Mắt trận cửa sinh tiêu diệt mắt trận cửa tử, ảo cảnh mà Lâm Thời Chiêu tự tay tạo nên đã bị phá vỡ một cách an toàn.
Sau khi chắc chắn ảo cảnh đã biến mất, Diệp Kính Tửu nhìn hắn một cái, rồi xoay người rời đi không mang theo chút lưu luyến nào.
Con thú phối ngẫu của hắn hận hắn đến tận xương.
Từ đầu đến cuối đều chỉ mong hắn chết.
Vào giây phút cuối đời, Lâm Thời Chiêu cảm nhận được một cảm xúc xa lạ——
Đau khổ.
Lâm Thời Chiêu cảm thấy đau khổ.
·
Trên không trung, ma tôn thu hết mọi chuyện vào trong đáy mắt, vẻ mặt lộ ra vài phần nhàm chán, lạnh nhạt vo tròn chú sinh tử trong tay, rồi tiện tay ném xuống dưới.
… Thôi vậy.
Ma tản trong tay cảm ứng được quy luật của trời đất, không an phận bật tung kim tuyến, cuốn lấy phú chú đang rơi rồi kéo vào mặt ô.
Ma tôn liếc mắt nhìn qua, gõ nhẹ lên mặt ô mang theo ý cảnh cáo.
Sợi sơ vàng trên Ma Tản khẽ run lên một chút nhưng vẫn không chịu nhả phù chú ra.
Ma tôn nhướng mày, giây tiếp theo, Ma Tản hóa thành ánh sáng vàng lấp lánh, tan biến giữa không trung.
Ảo cảnh tan vỡ khiến hư không bị một luồng linh lực khổng lồ xé rách.
Ma tôn tất nhiên sẽ không cho Sầm Lan bất kỳ cơ hội nào thừa nước đục thả câu. Hắn từ Ma Cung tới nước Đại Nhạn, mục đích chỉ để đón vật nhỏ kia về.
… Dù rằng giờ đây cũng chẳng còn là vật nhỏ nữa rồi.
Hắn từ từ hạ xuống, chuẩn bị nghênh đón Diệp Kính Tửu đang rời khỏi Lâm Thời Chiêu.
Hoa Bất Tiếu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, hắn nói: “Tuy rằng có kẻ to gan dám giành con mồi của bản tôn nhưng nể mặt người kia cũng xem như biết nghe lời, bản tôn tạm thời sẽ không—”
Truy cứu.
Hoa Bất Tiếu vẫn chưa nói xong.
Một âm thanh méo mó, chói tai, như xuyên thấu da thịt đột ngột vang lên cắt ngang mọi lời nói.
“…”
Diệp Kính Tửu từ từ cúi đầu xuống, chậm rãi chớp mắt.
Có thứ gì đó đã xâm xuyên tim cậu.
Cậu như chợt hiểu ra điều gì, hai tay run rẩy nắm lấy thanh huyết kiếm trước ngực, cố sức muốn rút ra nhưng cơ thể lại vô lực ngửa về sau, ngã vào một vòng tay vẫn còn ấm áp.
Diệp Kính Tửu ngước mắt nhìn lên. Lâm Thời Chiêu dịu dàng nhìn cậu, rồi dùng một chiếc khăn trùm đầu nhuốm máu phủ lên đầu cậu, sau đó lại run run đưa tay vén lên lần nữa.
“…Buổi lễ kết thúc.”
Lâm Thời Chiêu mỉm cười, nói ra những lời như đang nguyền rủa: “Diệp Kính Tửu, ngươi là thê tử danh chính ngôn thuận của Lâm Thời Chiêu ta.”
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
“Đau quá…”
Diệp Kính Tửu siết chặt tay áo của Lâm Thời Chiêu, cơ thể cậu liên tục co giật. Cậu muốn lên tiếng nhưng nơi khóe miệng chỉ toàn là máu tươi và bọt trắng: “Lâm Thời… Chiêu, đau quá…”
Đau quá…
Thật sự rất đau…
Thì ra cảm giác khi chết là như thế này.
Lâm Thời Chiêu liên tục hôn cậu, khiến Diệp Kính Tửu cảm thấy ghê tởm, thế nhưng lại không nhịn được mà siết chặt lấy hắn hơn.
Cậu sợ hãi thế giới sau cái chết, sự bất định, hoang mang và nỗi sợ không thể đoán trước khiến cậu không muốn phải một mình.
Cậu chỉ có thể ôm Lâm Thời Chiêu chặt hơn, chặt hơn nữa.
Cho đến khi Lâm Thời Chiêu gục xuống bên cổ cậu, không còn chút hơi thở nào.
Tại sao chứ?
Rõ ràng muốn được gặp lại đại sư huynh, còn muốn được gặp lại sư tôn một lần cho đàng hoàng.
Cậu không cam tâm chút nào.
Dường như có âm thanh vang lên từ xa, lại như có ai đó đang cố kéo cậu ra khỏi vòng tay của Lâm Thời Chiêu.
Đối phương đang lớn tiếng hét gì đó về phía cậu.
… Hình như là Hoa Bất Tiếu.
Diệp Kính Tửu thất vọng nghĩ. Đồng tử giãn ra không thể nào tụ lại được, trước mắt chỉ còn lại một bóng người mờ mịt liên tục lay động.
Cơ thể cậu dần lạnh đi, tầm mắt cũng tối sầm lại, chẳng thể thấy được gì nữa.
……
Dường như lại có người khác ôm lấy cậu.
Nhưng Diệp Kính Tửu lại không nói nên lời.
Ngay trước khoảnh khắc ý thức chìm hẳn vào bóng tối, cậu lờ mơ cảm nhận được trên mặt mình có thứ gì đó ấm nóng nhỏ xuống.
Hình như là…
Là…
Cậu chậm rãi thiếp đi.
[Tác giả có lời muốn nói:]
Có Thẩm Chi ở đây thì Tiểu Tửu và Lâm Thời Chiêu tất nhiên sẽ không chết đâu nha. Nhưng sẽ xuất hiện một tình tiết quen thuộc mà mọi người đều biết đấy?
Tất nhiên là kiểu tình tiết vừa quê vừa sến nhưng lại khiến người ta nghiện đó nha!
Chiếc “mũi tên thuần trắng” xuất hiện trong chương này thực ra được cải biên dựa trên vũ khí của nhân vật Yondu trong phim .
Các bạn có hứng thú thì có thể tìm xem cảnh giết địch của Yondu, thật sự ngầu lắm! (tác giả nằm mơ cũng muốn được làm mẹ nuôi của Star- Lord=)))) Nói đùa thôi ~