[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 1

Bạn sẽ làm gì nếu lúc tỉnh dậy thì thấy mình trở thành một nhân vật trong sách?
Nếu vẫn có thể truy cập vào diễn đàn trực tuyến, Diệp Kính Tửu thật sự hi vọng ai đó có thể trả lời câu hỏi này của mình.
Rõ ràng trước lúc đi ngủ, cậu vẫn còn là một sinh viên đại học bình thường của thời hiện đại, nhưng sau khi tỉnh dậy, cậu lại bị cuốn vào quyển tiểu thuyết đam mỹ thể loại tu tiên NP với các tình tiết máu chó như cưỡng ép yêu đương, tràn đầy những màn tranh giành tình cảm.
Đệt.
Trong lòng Diệp Kính Tửu cảm thấy vô cùng hối hận, cậu không nên vì thấy tựa đề tiểu thuyết quá mức xấu hổ mà sinh ra lòng hiếu kỳ, vì tò mò mà thức đêm chong đèn đọc hết truyện, để rồi kết quả là vừa tỉnh giấc đã thấy mình đã bị cuốn vào trong quyển truyện máu chó này bằng một cách nào đó.
kể về câu chuyện của nhân vật chính Yến Lăng Khanh, hắn là đệ tử chân truyền của lão tổ Sầm Lan, thuộc phái Tiêu Dao; hiện hắn đang trên một hành trình dài để tìm kiếm con đường tu tiên.
Nhưng vì Yến Lăng Khanh có thể chất vạn nhân mê nên tất cả những nhân vật chất lượng cao mà hắn gặp được trên con đường tu tiên đều si mê hắn đến cuồng loạn, vì hắn mà thi nhau lao đầu vào ngục giam. Thậm chí, cho dù bọn họ có phải đắc tội với lão tổ Sầm Lan thì vẫn muốn cưỡng ép hắn phải yêu mình. Điều càng đáng sợ hơn là ngay cả vị sư tôn luôn luôn yêu thương Yến Lăng Khanh cũng nhốt hắn vào một căn phòng tối nhỏ vì đã đối phương đã yêu hắn.
Mà đại sư huynh Yến Lăng Khanh vốn chỉ muốn chuyên tâm tu tiên cũng ngày càng tiến xa hơn trên con đường bị cưỡng ép yêu đương bằng da thịt đầy khêu gợi, cho đến khi hắn hoàn toàn sa vào dục vọng…
Trên đây là tóm tắt nội dung của cuốn tiểu thuyết .
Lúc trước Diệp Kính Tửu cảm thấy hưng phấn bao nhiêu thì bây giờ lòng cậu cảm thấy lạnh lẽo bấy nhiêu.
Nếu chỉ là một nhân vật bình thường trong truyện thì cũng được đi, nhưng người mà cậu xuyên thành lại là tiểu sư đệ của nhân vật chính Yến Lăng Khanh, cũng chính là nhân vật phản diện!
Tiểu sư đệ phản diện Diệp Kính Tửu này là một đệ tử chân truyền khác của sư tổ Sầm Lan, y được nhận vào sau Yến Lăng Khanh. Y là một mầm non tốt hiếm có phù hợp với việc tu tiên, không chỉ có đơn linh căn hệ thủy, thiên phú cao mà y còn có khả năng tự học tốt, tốc độ thăng cấp cực nhanh, rất có tiềm lực, có hi vọng trở thành một chiến lực mạnh mẽ của phái Tiêu Dao.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Diệp Kính Tửu là một nhân vật phản diện!
Thật ra vị tiểu sư đệ thiên tài này là một ma tu, y là thủ hạ của ma tôn Hoa Bất Tiếu, phụng mệnh đi đến phái Tiêu Dao để nằm vùng; nhiệm vụ của y là giám sát Sầm Lan và tìm kiếm manh mối về Chuông Ma Thuật – linh khí bản mạng của ma tôn. Mà chính bản thân Sầm Lan cũng biết Diệp Kính Tửu là người của ma tôn, sở dĩ nhận y vào cũng là để y truyền lại những tình báo sai lệch, làm cho Hoa Bất Tiếu bị rối.
Với tư cách là công cụ hình người lợi hại nhất của cuốn tiểu thuyết này, tiểu sư đệ không chỉ làm cho ma tôn Hoa Bất Tiếu càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Yến Lăng Khanh trong lúc truyền lại tin tức mà còn ra lệnh cho y đánh ngất Yến Lăng Khanh đưa đến chỗ mình; nhưng cuối cùng mọi chuyện lại thành chất xúc tác tình cảm cho Yến Lăng Khanh và sư tôn Sầm Lan!
Sư tôn Sầm Lan đã nổi trận lôi đình khi biết tiểu sư đệ làm cho Yến Lăng Khanh bất tỉnh rồi đưa hắn đi. Sau khi cứu Yến Lăng Khanh về, thấy hắn đã bị người ta chơi như một con búp bê vải rách, trong cơn nóng giận, Sầm Lan đã ra tay giết chết tiểu sư đệ.
Yến Lăng Khanh không biết là do Diệp Kính Tửu làm, dù cho đã được nghe lời giải thích của Sầm Lan thì hắn vẫn không tin như trước nên đã tuyên bố sẽ đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với y. Chính vì lẽ đó nên vị sư tôn đã yêu đại sư huynh quyết định nhốt hắn vào một căn phòng tối nhỏ. Mà sau khi có bằng chứng chính xác về việc tiểu sư đệ là phản đồ, Yến Lăng Khanh vừa cảm thấy áy náy vì đã trách nhầm sư tôn vừa cùng sư tôn trải qua ngày tháng ngọt ngào như này như kia.
… Quả là một công cụ hình người có tác dụng lớn nhất, dù có phải chết thì y cũng bị vắt kiệt đến chút giá trị cuối cùng. Diệp Kính Tửu cảm thấy vô cùng bối rối.
Bên trên là nguyên văn nội dung về tiểu sư đệ trong tiểu thuyết.
Nhưng mà!
Diệp Kính Tửu nhìn cơ quan sinh sản khác hẳn với người bình thường ở giữa hai chân mình với vẻ mặt vô cảm.
—— Ai có thể giải thích cho cậu một chút xem tại sao thân thể của vị tiểu sư đệ này lại xuất hiện âm hộ – thứ mà chỉ phụ nữ mới có được không! Rõ ràng trong truyện không hề có cái thiết lập kỳ lạ này mà!
Không biết đây là thiết lập mà thế giới hoàn toàn tự tạo ra hay là nguyên nhân khác, tóm lại, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà Diệp Kính Tửu được kế thừa mà nói thì:
Từ nhỏ, tiểu sư đệ Diệp Kính Tửu không cha không mẹ đã được sinh ra với thể chất song tính; theo cách nói của Giới Tu Chân thì kiểu thể chất này phù hợp làm lô đỉnh cấp cao nhất. Nhưng tiểu sư đệ không muốn bị kẻ khác bắt đi xâm hại, thế nên y đã dùng một loại bí pháp để che giấu thể chất của mình; thậm chí, ngay cả ma tôn Hoa Bất Tiếu cũng không thể phát hiện ra loại bí pháp này.
Đây vốn là chuyện vô cùng tốt, nhưng theo như Diệp Kính Tửu biết được từ trong trí nhớ của nguyên chủ thì loại bí pháp thần kỳ này sẽ biến mất khi tiểu sư đệ trưởng thành. Hơn nữa, thể chất song tính này sẽ làm cho tiểu sư đệ sau khi thành niên động dục mỗi tháng một lần; mà sau khi bị xâm nhập, số lần động dục sẽ ngày càng nhiều lên. Nhưng tương đương với đó, số lần đâm vào càng nhiều thì thực lực của người xâm hại y sẽ càng ngày càng cao; nhờ thế mà thực lực của tiểu sư đệ sẽ nước lên thì thuyền lên, còn sức mạnh của người ịt ịt ịt với y cũng sẽ tăng lên trên diện rộng.
Thật đúng là xứng với cái danh lô đỉnh hạng nhất… có cái cứt ý!
Nếu không phải do Hoa Bất Tiếu bắt cậu uống thuốc độc, cứ mỗi ba tháng lại cần phải ăn giải dược một lần thì Diệp Kính Tửu thề cậu sẽ rời khỏi môn phái này ngay bây giờ, sau đó tìm một chỗ nào đó dân cư thưa thớt để sống cả đời!
Cậu là một trai thẳng, việc bị đâm chọc và vân vân mây mây thật sự có thể làm cho Diệp Kính Tửu hoảng sợ đến mức tử vong ngay tại chỗ.
Hơn nữa nguyên chủ cũng sắp bước sang tuổi mười tám rồi, nói cách khác, khoảng cách mà bí pháp của cậu mất đi hiệu lực đang ngày càng đến gần hơn…
***
Diệp Kính Tửu run rẩy mặc quần, cậu chuẩn bị đi theo đại sư huynh Yến Lăng Khanh để chính thức tiến hành nghi thức bái sư với sư tôn Sầm Lan vào buổi sáng.
Dựa theo cốt truyện, hôm qua vẫn là tiểu sư đệ của tiểu thuyết vượt qua bài kiểm tra đầu vào của môn phái, thuận lợi được Sầm Lan chỉ định làm đệ tử chân truyền. Khi nghi lễ bái sư của ngày hôm nay hoàn thành, cậu sẽ chính thức trở thành đồ đệ thứ hai của Sầm Lan và là tiểu sư đệ của Yến Lăng Khanh.
“Tiểu sư đệ, còn chưa thu dọn xong à?” Người đang chờ ở ngoài cửa đúng là đại sư huynh Yến Lăng Khanh.
Hắn không chỉ là đại sư huynh của Diệp Kính Tửu mà còn là đại sư huynh của cả một thế hệ trẻ trong phái Tiêu Dao. Giọng của hắn dịu dàng nhã nhặn, lúc nói như một làn gió xuân; Diệp Kính Tửu thật sự không thể tưởng tượng được cảnh ngày sau vị đại sư huynh đáng kính này lại rơi vào cảnh bị người ức hiếp.
“Sắp xong rồi, đại sư huynh chờ ta chút.” Diệp Kính Tửu hô to một tiếng.
Vừa nãy còn đang suy nghĩ nên tay chân của cậu hành động hơi chậm. Bây giờ lấy lại tinh thần, Diệp Kính Tửu bèn nhanh chóng mặc quần áo vào rồi mở cửa phòng.
Đợi tới khi cậu đi ra, Yến Lăng Khanh cười với cậu, hắn cũng không hề oán giận khi phải chờ đợi một lúc lâu. Diệp Kính Tửu bị ý cười trong mắt Yến Lăng Khanh làm cho linh hồn chấn động, tai cậu đỏ bừng lên.
Nếu như không có Diệp Kính Tửu thì vị đại sư huynh trong truyền thuyết này có vẻ ngoài cực đẹp, còn là kiểu đẹp phi giới tính không khác gì một lực công kích. Đối phương thật sự rất đẹp, hơn nữa lúc hắn cười rộ lên lại làm cho trái tim của người ta không kiềm được mà đập nhanh.
Hôm nay Yến Lăng Khanh mặc một bộ trường bào màu trắng thanh lịch, khiến hắn trông vừa có thêm chút tiên khí vừa tuấn mỹ phi phàm. Diệp Kính Tửu không đẹp bằng, khuôn mặt thanh tú của cậu vẫn còn non nớt, trên người cậu mặc một bộ đồ màu xanh.
Bây giờ cậu mới chỉ đến kỳ Trúc Cơ, chưa thật sự thuần thục việc phi hành bằng kiếm; bởi vậy nên mới cần Yến Lăng Khanh đưa cậu đi cùng khi phi hành.
Yến Lăng Khanh giẫm lên kiếm rồi đưa tay về phía cậu: “Tiểu sư đệ, lên đây đi.”
Diệp Kính Tửu không khỏi nhìn thoáng qua tay của đại sư huynh, trong đầu chợt lóe, cậu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng đôi bàn tay thon dài trắng trẻo phục vụ thứ dơ bẩn kia trong tiểu thuyết, chợt cậu cảm thấy mũi nóng lên.
“Không cần không cần đâu, cảm ơn ý tốt của đại sư huynh, ta tự mình làm là được.”
Cậu vội vàng cúi đầu, xua xua tay với Yến Lăng Khanh rồi mới tự mình nhảy tới trước mặt y.
Yến Lăng Khanh cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu; sau đó, hắn lập tức dẫn cậu ngự kiếm phi hành đi đến chỗ ở của sư tôn Sầm Lan.
Tiểu sư đệ là người có đơn linh căn hệ thủy hiếm thấy trong những năm gần đây, thiên phú cực cao, thế nên đương nhiên là sẽ kiêu ngạo hơn một chút, không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác vốn đã là chuyện bình thường.
Diệp Kính Tửu chưa trưởng thành, không thể so với một Yến Lăng Khanh đã hai mươi ba tuổi, thực lực có sự chênh lệch không nhỏ, dáng người cũng mảnh khảnh quá mức.
So với Yến Lăng Khanh thì cậu thấp hơn nhiều, chỉ cao tới cổ đối phương. Lúc này, khi dựa lưng vào người hắn, cậu gần như bị thân thể của đối phương bao phủ hoàn toàn; thậm chí, dù cho cách một lớp vải dệt nhưng Diệp Kính Tửu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của nam nhân kia.
Diệp Kính Tửu cảm thấy hơi không được tự nhiên, cậu căng thẳng nắm lấy ống tay áo trước mặt.
Yến Lăng Khanh có đôi mắt rất tinh tường, hắn thấy đôi tai của tiểu sư đệ đang đỏ bừng thì tưởng cậu bị lạnh. Chính vì thế, hắn đã tăng tốc độ phi hành lên, chỉ trong thời gian một chén trà, hai người bọn họ đã tới chỗ ở của sư tôn Sầm Lan.
***
Điện Tĩnh Tu.
Diệp Kính Tửu nhảy khỏi thanh kiếm của Yến Lăng Khanh, cậu nói cảm ơn với hắn rồi mới đi theo Yến Lăng Khanh.
Vì biết thân phận nằm vùng của mình trong môn phái đã bị Sầm Lan biết từ lâu, Diệp Kính Tửu vốn mang ý định lười biếng chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nội dung của cuốn tiểu thuyết để có thể nhanh chóng trở lại chỗ ở của mình.
Dựa theo cốt truyện vốn có của tiểu thuyết, sư tôn Sầm Lan chính thức nảy sinh tình cảm khó tả với đồ đệ Yến Lăng Khanh là sau khi y nhìn thấy Yến Lăng Khanh bị ma tôn Hoa Bất Tiếu lăng nhục, dấu vết tình ái che kín da thịt trắng như tuyết, tiếng thở hổn hển không thể che giấu ham muốn của ái đồ đã khiến cho Sầm Lan mất cân bằng, bởi vậy nên mới mất kiểm soát rồi chìm vào sa đọa.
Mà trước khi xảy ra chuyện đó, y vẫn đối xử với Yến Lăng Khanh như một vị sư phụ tận chức tận trách, không có chút tình cảm tạp nham nào khác.
Đi cả một đoạn đường dài, đến khi nhìn thấy trần nhà của chính đạo trong truyền thuyết ở trước mặt thì cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng lấy lại tinh thần.
Khi đi đến trước mặt Sầm Lan, Diệp Kính Tửu cũng không dám phân tâm nữa. Cậu cúi đầu, trên trán toát mồ hôi lạnh, cung kính cúi xuống bái chào sư tôn Sầm Lan: “Đệ tử Diệp Kính Tửu, bái kiến sư tôn.”
Diệp Kính Tửu khom người một lúc lâu vẫn không nghe thấy nam nhân kia đáp lời, áp lực trong lòng nhanh chóng tăng mạnh. Cậu vẫn thành thật duy trì tư thế, nhưng cũng không kiềm được mà nuốt nước miếng.
Ông trời phù hộ, mong là cậu sẽ không bị Sầm Lan dùng kiếm đâm xuyên tim ngay ở chỗ này.
Cậu sợ đau lắm luôn ý hu hu hu.
Nam nhân cao quý và uy nghiêm đang ngồi trước điện có ánh mắt lạnh như băng, y lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Kính Tửu, vẫn chưa lên tiếng.
Đây là quân cờ do Hoa Bất Tiếu bày ra à?
Ngoại trừ cái cốt ưu việt thì thật sự chẳng có gì đặc biệt so với người khác.
Có lẽ Yến Lăng Khanh đã nhận ra không khí có gì đó không đúng, hắn bèn lên tiếng nhắc nhở sư tôn: “Sư tôn, nghi thức bái sư nên bắt đầu rồi.”
Vì lòng tốt của đệ tử thân truyền nên Sầm Lan đã thu hồi ánh mắt dò xét, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Diệp Kính Tửu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi qua loa tổ chức xong một lần nghi thức bái sư, vị sư tôn lạnh lùng này ném cho Diệp Kính Tửu hai bản bí tịch tu luyện rồi đuổi cậu ra ngoài.
Nhưng thật ra Diệp Kính Tửu lại cảm thấy vô cùng mừng rỡ khi thấy đối phương tỏ ra có lệ như vậy. Cậu giẫm lên thanh kiếm của Yến Lăng Khanh rồi được đại sư huynh tốt bụng đưa về nơi ở của mình.
Đợi khi tới nơi, giọng điệu của Yến Lăng Khanh trở nên vô cùng dịu dàng, hắn dặn dò cậu: “Tiểu sư đệ, vì ngươi đã trở thành đệ tử của sư phụ, từ nay về sau ta sẽ là sư huynh đồng môn của ngươi. Có vấn đề gì thì đến tìm ta, nếu như ngươi bị tủi thân cũng đừng chần chừ, cứ nói với cùng sư huynh là được, sư huynh sẽ giúp ngươi.”
Đại sư huynh đúng là một người tốt!
Sau khi đến thế giới này bằng một cách thần kì nào đó, Diệp Kính Tửu cảm thấy vô cùng cảm động khi được đối phương an ủi, vì đến bây giờ cậu vẫn thấy bất an như cũ. Cậu chân thành gật đầu, cảm ơn sự tốt bụng của người kia: “Cảm ơn đại sư huynh!”
Hàng năm Điện Tĩnh Tu đều yên tĩnh không người, bây giờ có thêm một tiểu sư đệ linh động hoạt bát khiến cho nơi này ấm áp hơn một chút.
Ý cười trong mắt Yến Lăng Khanh càng đậm hơn, hắn lại nói: “Sư tôn rất bận rộn, sau này tiểu sư đệ cứ tu luyện cùng ta là được. Bắt đầu từ sáng mai nhé, ta sẽ chờ ngươi vào giờ mão* ở sân tu luyện.”
(*Giờ mão: 5-7 giờ sáng)
Lúc đầu Diệp Kính Tửu vội vàng gật đầu như con sóc nhỏ, nhưng đến khi cậu phản ứng lại thì không khỏi nói: “Đại sư huynh, sớm vậy cơ à… Lúc đó trời còn chưa sáng ấy.”
“Đương nhiên là người tu hành phải chịu khổ một chút rồi.” Yến Lăng Khanh ôn hòa nói.
Cuối cùng, hắn đưa cho Diệp Kính Tửu một cái gương, nói: “Hôm nay ngươi tới chính điện của tông môn nhìn thử đi, làm quen hoàn cảnh chút, có chỗ nào không hiểu thì dùng pháp khí truyền tin này liên lạc với ta. Hôm nay ta vẫn còn ít việc phải làm nên không thể đi cùng tiểu sư đệ.”
“Được, tạm biệt sư huynh.” Diệp Kính Tửu nhìn Yến Lăng Khanh rời đi.
Đợi tới khi quay về phòng, Diệp Kính Tửu nhanh chóng đóng cửa phòng lại. Cậu hít sâu vài hơi rồi mới lấy hết can đảm để lén lút liên lạc với ma tôn Hoa Bất Tiếu.
Pháp khí liên lạc trong Ma Cung hơi rung lên, khi kết nối thành công, khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị của ma tôn xuất hiện trước mặt Diệp Kính Tửu. Cậu quỳ một gối xuống ngay lập tức, cung kính cúi đầu: “Ma tôn đại nhân, thuộc hạ đã thuận lợi bái nhập môn hạ của Sầm Lan, đang chờ chỉ thị tiếp theo của ma tôn.”
“Hửm? Y không phát hiện ra thân phận ma tu của ngươi à?”
Nam nhân với sườn mặt tuấn tú đang lười biếng nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp, trong tay cầm một chiếc tẩu gỗ đang bốc khói nghi ngút. Hắn mở mắt đầy vẻ hứng thú, trong mũi bật ra một tiếng cười khẽ: “Nếu đã vậy thì ngươi chỉ cần báo cáo cho bản tôn biết tình hình của Sầm Lan mỗi bảy ngày một lần là được, ngươi cần phải nhanh chóng biết chỗ mà y đang giấu thánh khí Chuông Ma Thuật.”
“Rõ.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, tên thuộc hạ luôn luôn chạy mất dạng sau khi báo cáo xong lại chậm chạp chưa tắt pháp khí truyền tin, ma tôn nhìn vật nhỏ trên màn hình, khóe môi nhếch lên.
Đương nhiên là hắn biết trong lòng vật nhỏ này đang nghĩ gì.
Cả người nam nhân đang tản ra hormone để lộ vẻ mặt lười biếng, hắn hít một hơi thật sâu từ tẩu thuốc rồi nhả ra khói trắng, cười khẽ, nói: “Tất nhiên là ta sẽ đưa giải dược cho ngươi rồi, vật nhỏ à, ngươi không cần phải lo lắng đâu.”
“… Ha ha, ha ha, ma tôn, người hiểu lầm thuộc hạ rồi.”
Nhận được đáp án vừa lòng, Diệp Kính Tửu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cậu cười ha hả: Cảm ơn ma tôn, vậy thuộc hạ xin cáo lui trước.”
Cậu nhanh nhẹn tắt pháp khí truyền tin, không muốn gặp tên ma tôn luôn khiến cậu cảm thấy lạnh sống lưng này thêm một phút một giây nào.
“Hừm…”
Hoa Bất Tiếu nheo mắt lại, trầm ngâm nói: “Có vẻ xảo quyệt hơn chút rồi.”
Nói đi cũng phải nói lại, vật nhỏ này mới trở thành thuộc hạ của hắn trong vòng nửa năm nay. Lúc trước Hoa Bất Tiếu không để ý đến cậu nhiều, giờ nhìn động tác tay chân bồn chồn không an phận của tiểu tử vừa quỳ xuống lúc nãy, trong lòng hắn lại nảy sinh chút hứng thú.
“Thú vị đấy.”
[Tác giả có điều muốn nói]
Tôi đã sửa mấy cái dưới, nhưng sẽ không sửa trứng màu; nếu nó thực sự đi ngược lại với cảm nhận của mình thì mọi người vui lòng bỏ qua.
[Nếu được thì mong là các bạn đừng đọc trứng màu (đau khổ nhắm mắt lại)]
Thiết lập nhân vật và cảnh hậu trường cực kỳ không phù hợp với nhau, tôi đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ rồi.
——
Đây chỉ là một đoạn văn thô tục thôi, sau chương tiếp theo, nội dung sẽ đi theo một hướng kỳ lạ, nhưng đợi đến lúc thật sự phá thân thì chắc là phải đợi thêm, hì hì.
Có cái gì hay thì xin hãy nói cho tôi biết với nhé.
Trứng màu này là cảnh H cùng với sư tôn Sầm Lan, một đoạn H văn ngắn khoảng sáu trăm chữ.
Tôi đã sửa lại tuổi của đại sư huynh rồi, hai trăm tuổi thì già quá, để khoảng hai mươi thì thuận mắt hơn.
“Sư tôn, sư tôn nhẹ thôi… Ưm…”
Trong Điện Tĩnh Tu, Diệp Kính Tửu mở rộng chân, hai cẳng chân của cậu bị sư tôn ôm lấy đặt lên vai, bị sư tôn đâm đến mức phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ trong cổ họng.
Dương vật bự kéo căng hoa huyệt, quy đầu mạnh bạo cọ xát bên trong âm hộ. Diệp Kính Tửu ôm chặt lấy lưng sư tôn, đầu ngón tay của cậu để lại vài vết cào trên tấm lưng hở ra của y.
Khoái cảm khiến đầu óc cậu rơi vào hỗn loạn, nước liên tục chảy ra từ trong âm hộ. Diệp Kính Tửu nâng mông lên hùa theo những lần va chạm của sư tôn, cậu như điên như dại vì dục vọng.
“Sư tôn… Ưm… Thoải mái quá…”
“Dâm đãng.”
Yết hầu của nam nhân có lông mày sắc như kiếm và đôi mắt sáng như sao dịch chuyển lên xuống, sau khi nghe thấy tiếng kêu dâm loạn của đồ đệ thì cây gậy thịt dưới háng biến lớn hơn một chút. Y cong lưng, dương vật bự hung ác đâm chọc mạnh bạo vào trong âm hộ ướt sũng.
Từng cú va chạm khiến nước từ âm đạo trào ra qua kẽ hở giữa âm hộ và gậy thịt, Diệp Kính Tửu vừa thét chói tai vừa nâng eo lên, thầm nghĩ mình sẽ bị sư tôn chịch chết tại đây.
“Sư tôn… chịch chết ta đi… Ta là con chó nhỏ của sư tôn… cứ chịch thoải mái…”
Lông trên bụng của nam nhân ướt đẫm nước dâm, y đưa một tay ra mạnh bạo bóp bầu vú tròn vo của đồ đệ vài lần, trong khi đó, vòng eo chó đực* của y liên tục va chạm vào trong âm hộ.
*Công cẩu eo-eo chó đực (公狗腰): dùng để mô tả sự nam tính của một người đàn ông thông qua việc so sánh vòng eo của một người đàn ông với vòng eo của một con chó. Người Trung Quốc nói chung có ấn tượng rằng chó là loài hoạt động tình dục. Một người đàn ông có công cẩu eo là rất giỏi trên giường.
Diệp Kính Tửu bị khoái cảm làm cho não bộ trống rỗng, cậu không khỏi lè lưỡi ra, trợn tròn mắt, nước miếng chảy ào ào, cả người như một ả kỹ nữ bị chịch đến mức choáng váng đầu óc.
“Ưm, sư tôn đừng vân vê vú nữa… Hu hu đau quá, thích quá… Vú cũng bị bóp hỏng mất rồi ư ư…”
“Dâm đãng, trên người bổn tọa toàn là nước dâm mà ngươi phun loạn lên đấy.”
“Ưm ư chỉ muốn bắn hết nước dâm lên người sư tôn thôi… Muốn bị sư tôn chịch chết… ưm…”
Diệp Kính Tửu vừa khóc lên đã bị sư tôn chịch, gậy thịt nhỏ run rẩy đứng lên, lỗ tiểu liên tục rỉ ra tinh dịch. Cậu thè đầu lưỡi đỏ tươi, vừa thở phì phò vừa nắm lấy dương vật của mình mà tuốt mạnh, vừa vuốt vừa khóc. Tay kia thì mạnh bạo vân vê âm vật đang sưng vù lên.
Mỗi lần dương vật bự của sư tôn chạm vào âm đạo ẩm ướt của mình, cậu lại day ấn mạnh âm vật, còn vừa rên rỉ ư a vừa bắn đầy nước dâm.
“Hu hu thích quá thích quá…” Diệp Kính Tửu khóc lóc kêu to.