Tỷ Phu - Chapter 2

Thời khắc đó, ngọc hành nóng hổi của Lệ Uyên cắm sâu vào nơi tư mật của Tạ Khanh khiến hắn khó có thể chịu đựng mà hét một tiếng thảm thiết. Hắn lúc này dùng từ ‘đáng thương’ thật không đủ để hình dung, nên nói “Thê thảm” mới phải.
Vừa mới bước vào màn mở đầu, Tạ Khanh liền hiểu, kẻ này chỉ là một tên súc vật cặn bã chỉ biết khoái cảm của bản thân y thôi. Đêm nay chắc chắn hắn sẽ không đếm nổi bản thân mình đã chết đi sống lại bao nhiêu lần. Đến sáng ngày mai, khi Tân Ma Ma quay lại, đoán chừng chỉ còn nhặt xác cho hắ́n.
“Đau… Ngươi… Ngươi làm đau ta…” Tạ Khanh lắp bắp trách cứ đối phương thô bạo. Trong bóng tối năm ngón tay siết chặt chăn đệm dưới thân, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nơi kia nhất định đã rách ra, hắn nghe được tiếng nước lép bép ở phía sau thân.
Tạ Khanh bị đau đến chảy nước mắt, dưới ánh trăng chiếu vào phòng, trên mặt chỉ còn lấp loáng ánh nước. Hắn biết Lệ Uyên không để ý tới hắn. Y vẫn như cũ, y chang một con lừa không biết mệt mỏi, liên tục đâm kịch liệt vào thân thể hắn. Tức giận cùng đau đớn kịch liệt trào đến, Tạ Khanh cất tiếng khóc:
“Ngươi… Ngươi có thể không làm đến cùng được không?” Hắn nâng trán, hơi thở ngắt quãng như bị ngộp. “A… Ta… Ta đau muốn chết… Ngươi sắp chịch chết ta rồi…”
Các tiểu quan hay kỹ nữ khác khi nói ra câu này chính là thể hiện tình thú trên giường, nhưng với Tạ Khanh thì không phải. Hắn thật sự cảm thấy bụng của chính mình đang bị đâm thủng đến muốn đứt ruột, không lâu nữa nhất định sẽ chết ở trên giường.
Đối với những người đàn ông khác khi nghe kẻ đang ở thế yếu như Tạ Khanh van xin, có lẽ sẽ mềm lòng. Tuy chuyện trên giường không phải nói dừng là dừng, nhưng một lafn làm vợ chồng ắt phải có chút tình cảm, chí ít cũng phải nhẹ giọng an ủi đôi câu. Nhưng Lệ Uyên lại như thế, động tác rút cắm hung mãnh hơn trước, không có dấu hiệu ngừng lại. Thậm chí dục trong y càng trào lên nhiều hơn, càng lúc càng làm kịch liệt hơn. Cứ như y không còn xem Tạ Khanh là người, những lời của Tạ Khanh cũng không phải tiếng người.
Phía sau Tạ Khanh đau đến tê dại, giữa hai đùi liên tục trào ra chất dịch sền sệt, cơ bắp co giật. Hắn không thể chịu nổi người này thêm được nữa. Còn người kia chỉ làm liên tục, giống như đang dồn hết lực mà đâm xuyên qua nội tạng bên trong hắn. Hai chân Tạ Khanh không còn an phận, từ dưới thân Lệ Uyên, phảng phất ý muốn trốn chạy.
Lệ Uyên cảm nhận được ý đồ của hắn, y càng dùng sức mà áp chế lại hắn, không cho phép hắn từ chối.
“Không… Sâu lắm… Ta…” Tạ Khanh chảy nước mắt đầy mặt. Hắn yếu đuối ngẩng cổ lên, đôi mắt mở to, bóng nước mịt mờ, định kêu gì đó thì từ phía sau lưng, một bàn tay lớn đột nhiên duỗi ra bịt kín miệng của hắn lại. Cuối cùng Lệ Uyên đã nói câu đầu tiên trên giường:
“Ồn ào quá.”
“A a…” Miệng Tạ Khanh bị bịt lại, chỉ có thể phát ra rên rỉ. Quả thực lúc này hắn cực kỳ hận Lệ Uyên. Trong đầu không còn muốn đạp y xuống giường, hắn chỉ muốn cắn cái của tên kia thành mười bảy, mười tám khúc, làm cho y phải nếm thử cái đau đến mức tận cùng là cảm giác như thế nào.
Lệ Uyên chỉ nghĩ đến sảng khoái của chính mình, y hoàn toàn không để ý đến sống chết của Tạ Khanh. Theo nhịp điệu vào ra biến hóa, động tác của y càng ngày càng kịch liệt, bàn tay bịt mặt Tạ Khanh cùng càng thêm bóp chặt.
Lực tay của y chặt đến nỗi Tạ Khanh dần dần thở không được. Y muốn giãy dụa nhưng lại không còn chút sức nào, chỉ có thể căng thẳng chịu đựng cảm giác vừa đau vừa nghẹt thở.
Cuối cùng, Lệ Uyên rên nhẹ một tiếng, tiết ra bạch ngọc lấp đầy từ sâu bên trong cơ thể Tạ Khanh.
“A a! !” Con ngươi Tạ Khanh trợn tròn hết cỡ, khóe mắt hạnh nhân trào ra một giọt nước mắt lớn cỡ hạt đậu.
Người phía sau phun ra một luồng thì người còn lại cũng phóng thích một luồng. Cả người Tạ Khanh run rẩy, mấy ngón chân đều cuộn tròn co rút lại.
Sau khi phóng thích, Lệ Uyên vô lực ngã xuống trên người Tạ Khanh. Hắn mở miệng thở hổn hển không còn chút sức lực, nằm im trên giường.
Đêm đó quả nhiên không ngoài dự đoán của Tạ Khanh, hắn bị dằn vặt đến chết đi sống lại, một đêm không an bình. Đến tần sáng hôm sau, khi trời lờ mờ sáng, chỉ vì đói bụng cùng đau đớn mới khiến hắn tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man. Hắn run rẩy đẩy cử động, nhìn qua thì thấy tên đàn ông bên cạnh hoàn đang ngủ say. Tối hôm qua không đủ sáng, hắn không nhìn kỹ người này. Vào lúc này, nhìn kỹ tên súc vật thô lỗ vẫn rất giống người.
Tạ Khanh lặng lẽ giở chăn, nhìn lại giữa hai chân của mình, kết quả lại thấy một mảnh trắng hồng lẫn lộn đã khô cứng trên giường. Hắn tức giận ném chăn xuống, trong lòng thầm mắng Lệ Uyên:
“Súc vật”.
Có lẽ lúc hắn ném chăn, động tác có chút thô bạo, mà bản tính của người tập võ vốn cảnh giác, không biết Lệ Uyên đã tỉnh khi nào, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Tạ Khanh nghe đến động tĩnh liền sợ hết hồn. Hắn vừa xoay người đã va phải ánh mắt cảnh giác của Lệ Uyên. Hai ngươi mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau không thể né tránh.
Vừa nhìn thấy Tạ Khanh, nháy mắt Lệ Uyên chỉ còn thấy mờ mịt. Y đưa tay đặt lên mặt hắn, ôn nhu vuốt ve thì thầm: “Tú lan?”
Ban đầu Tạ Khanh để mặc cho y sờ, không có phản ứng gì cho đến khi cái tên kia đột ngột xuất hiện trên miệng y. Đã mười hai năm hắn không nghe lại cái tên này. Cứ ngỡ chính mình đã quên mất, nhưng khi nó xuất hiện, vẫn là gợi ra ký ức sâu xa trong đáy lòng, một chút cũng không thể quên, một phần cũng không thiếu. Vốn hắn không phải quên, chỉ là không dám nhớ. Cứ như bị người dùng lưỡi dao sắc cắt vào cuống họng, sắc mặt hắn tái nhợt, trắng như tuyết, gian nan phun ra một chữ: “Ngươi…”
“Làm sao ngươi biết tên nàng?” Tạ Khanh nắm lấy bàn tay Lệ Uyên đang đặt trên mặt hắn.
Chú thích:
(1) Tiểu quan: Từ cổ ám chỉ trai bao, kỹ nam.
Comments for chapter "Chapter 2"
Subscribe
Login
0 Comments
Newest
Oldest
Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments