Tỷ Phu - Chapter 1

Chương 1 (H)
Tác giả: Biên Tưởng.
<Lưu ý: chỉ có Lệ Uyên dùng cách gọi nhân xưng là “y”, các nhân vật nam khác đều gọi là “hắn” hoặc tên.>
==========
Tạ Xuân Lâu có một vị tiểu quan (1) duy nhất tên là Tạ Khanh, mười hai tuổi hắn đã tiếp khách, từ đó đến nay, thâm niên cũng đã được tám năm.
Tân Ma Ma tú bà rất không thích hắn. Đại khái các vị khách ghé qua cao lắm cũng tìm hắn để nếm thử chút tươi mới, thử thì thử nhưng chẳng ai có hứng thú.
Còn hắn vẫn luôn là một tên bướng bỉnh. Vốn chỉ tiếp có mấy vị khách thôi, chỉ không thoải mái một chút, hắn liền đạp người ta xuống giường. Tân Ma Ma giận đến mức hận không thể đánh gãy chân hắn. Nhưng điều mụ muốn làm lại là điều cấm kỵ. Nếu mụ làm hắn bị thương, khác nào phải tốn tiền để chữa bệnh cho hắn, đã thế hắn còn được khỏi phải tiếp khách. Suy đi tính lại một hồi, mụ chỉ có thể đem hắn ném vào lồng tre, cho hắn chịu chút khổ sở như đám súc vật mà thôi.
Tân Ma Ma vừa chán lại vừa ghét hắn vô cùng. Khi xưa vốn mụ muốn mua một bé gái, ai mà biết khi vừa cởi quần thì lại là cái dư thừa chia chỉa. Nuôi thêm hai năm, chả biết mụ đã làm gãy bao nhiêu cành liễu mới đào tạo được thằng nhóc này đẩy ra sàn phục vụ.
Dù thế trong lòng Tân Ma Ma vẫn là một mảnh bực dọc. Tướng mạo của tên nhóc Tạ Khanh này, chỉ cần hắn muốn là nữ, nhất định hắn trở thành hoa khôi số một trong Tạ Xuân Lâu. Nhưng hắn cố tình giữ thân nam tử. Tại hoa lâu, cơ bản, nam thân vốn không hề đáng giá. Dẫu có thể tiếp khách thì được bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng chứ? Lớn thêm chút nữa, xương cốt thì cứng, râu mép sẽ nhất định có. Dù cho đắp phần dầy thêm chút, dặm son đậm hơn nữa, khách làng chơi cũng sẽ không thích.
Tạ Xuân Lâu của mụ tọa lạc tại một trấn nhỏ nơi biên thùy. Ở nơi biên giới giao nhau của nhiều nước, thương buôn của các nước khác thường xuyên qua lại, người nước ngoài cũng không phải là hiếm thấy.
Bởi vậy, lúc Lệ Uyên bước vào Tạ Xuân Lâu, chẳng ai vì tướng mạo khác khác biệt với người Trung Nguyên của y mà kinh ngạc. Chỉ có Tân Ma Ma ném về phía y ánh mắt đầy xoi mói, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Áo choàng bên ngoài dính đầy cát bụi, đôi giày, quần áo cùng với thân hình nam nhân kia hình như phản phất chút gì đó keo kiệt.
Tên này đích thị chính là một con Quỷ Nghèo.
Ánh mắt mụ dừng lại tại bình rượu treo bên hông của y một chút, trong tâm tưởng mắng thêm một câu: đã nghèo lại còn là sâu rượu. Tầm mắt của mụ lướt qua eo bên kia, lập tức ngừng lại, thu hồi ánh mắt xem thường của mình, trong lòng không dám nảy sinh thêm chút gì thất lễ đối với y.
Người đàn ông này có đeo một thanh Nhạn Sí Đao bên hông, dáng dấp y trông khá phong trần đầy khá mỏi mệt, trong khi thanh đao lại đen bóng sạch sẽ. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết thanh đao này thường xuyên được bão dưỡng. Không biết thanh đao này đã nếm máu của bao nhiêu người, sát khí lạnh lẽo vô thức tản ra quanh thân đao, vừa mơ hồ, lại lạnh lẽo.
Sửa sang lại búi tóc chẳng có chút rối nào của mình, Tân Ma Ma yểu điệu, lắc mông đi lên trước tiếp đón.
“Khách quan, ngài lần đầu đến đây đúng không? Muốn tìm loại nào? Đã có hình mẫu chưa?”
Người đàn ông với sóng mũi cao, đôi mắt sâu, tóc hơi cong mang sắc nâu sẫm, môi và cằm cơ hồ bị nhấn chìm dưới hàm râu quai nón. Lúc này nhìn y có chút say khướt, nói chuyện vẫn không quên mở bầu rượu bên hông ra uống một cái
“Không có, cứ tùy tiện chọn đến một người.”
Ngược lại với bề ngoài của mình, âm thanh phát ra trong cổ dường như khá trẻ. Bất quá không phải quá hoàn toàn trầm thấp, đơn thuần giống như do năm tháng trôi qua khiến dung mạo tàn phai nhanh hơn giọng nói.
“Nhanh lên.” Hắn không nhịn được thúc giục.
Tân Ma Ma vội vã cất tiếng: “Vâng vâng vâng, mời ngài đi hướng bên này…”
Mụ dẫn y đi thẳng vào viện bên trong, ngang qua chỗ của Tạ Khanh đang bị giam trong lồng trúc. Vào lúc đó, khi vừa trông thấy họ, Tạ Khanh tựa như thấy cứu tinh. Hắn liều mạng đưa tay về phía hai người họ, đưa tay ra nói:
“Mẹ! Mụ Mụ, cho nước đi! Con khát lắm rồi!”
Tạ Khanh được cái có tính tình co được, dãn được. Da mặt hắn cũng rất dầy, biết sai rất nhanh, bỏ chạy cực lẹ, ham ăn biếng làm, quen thói được nuông chiều từ bé. Trên cơ bản, một tên tiểu quan thì chẳng cần có trinh tiết phẩm hạnh để làm gì cả. Điều này hắn đã thông suốt từ lâu.
Tân Ma Ma vừa nhìn thấy hắn đã giận điên cả người. Tựa như hận không có chỗ phát tiết, mụ đi thẳng vào góc tường, nắm lấy cây gậy, hướng khe hở giữa các thanh tre của lồng mà đâm vào.
“Muốn nước hả? Để ta coi ngươi chịu được bao lâu?” Mụ tàn nhẫn cây gậy đâm vào thân thể Tạ Khanh. “Ngươi chỉ là một món hàng tầm thường không đáng tiền, lão nương thực sự có mắt như mù mới có thể mua lại ngươi!”
Lồng tre nhỏ hẹp không đủ rộng để tránh né, Tạ Khanh chỉ biết ôm đầu, miệng rối rít xin tha: “Mẹ, con không dám nữa, mẹ tha cho con đi! Đừng nói đến kiếm lời, nếu con chết khát ở chỗ này thì bạc mà mẹ đã tiêu trên người con sẽ không thể trở về được đâu!”
Tân Ma Ma tức giận gào lớn: “Tiểu tử thối nhà ngươi, còn dám nhắc đến bạc! Lão nương ngày hôm nay phải đánh chết ngươi!”
Mụ giơ tay định dùng sức thì bỗng nhiên dừng lại. Từ phía sau có người nắm lấy cổ của mụ khiến mụ tái hết cả mặt, không dám mảy may nhúc nhích.
Tân Ma Ma run rẩy quay đầu, lại thấy gương mặt không cảm xúc của Lệ Uyên đang chàm chằm nhìn nàng. Phía trước viện, đèn thắp sáng trưng, sân sau lại khá tối. Cứ thế, tại khoảng nữa sáng nữa tối, con ngươi y cứ như chuyển sang màu hổ phách lộng lẫy.
Giống như quỷ.
“Khách… khách quan?” Tân Ma Ma khẽ cười giả lả. Mụ không tránh đi, nụ cười có chút cứng.
“Kẻ kia là kỹ nữ?”
“Hắn là tiểu quan tại lâu của chúng ta.” Tân Ma Ma gật đầu.
Lệ Uyên buông tay Tân Mụ Mụ, đem rượu bên trong bình đổ qua khe hở của lồng tre, rớt xuống trước mặt Tạ Khanh.
Tạ Khanh chỉ sửng sốt trong nháy mắt, hắn liền kê miệng tiếp dòng rượu. Kết quả rượu quá mãnh liệt, hắn uống hai ngụm liền ho không ngừng.
Lệ Uyên ngừng tay, y quay lại nhìn Tân Ma Ma nói: “Ta muốn hắn.”
Bình thường Tạ Khanh đã không được khách ưa thích, bây giờ bộ dáng chật vật thê thảm y như quỷ, thế mà lại có người thích sao? Lúc này Tân Ma Ma bị khẩu vị của Lệ Uyên làm cho khiếp sợ. Mụ nhắc nhở:
“Tên đó… Hắn là đàn ông đó.”
Lệ Uyên không thèm để ý, ánh mắt rơi trên người Tạ Khanh, khóe môi cong một chút: “Mẹ nó! Đàn ông có cái gì không tốt nào? Chịu đựng được chuyện giường chiếu, còn không sợ mang thai.”
Tạ Khanh đang dùng mu bàn tay lau vệt rượu trên môi, nghe thấy y nói như vậy, trong lòng trào ra cảm giác kinh tởm muốn ói.
Thế là Tân Ma Ma lập tức định mang Tạ Khanh đi làm sạch cơ thể nhưng Lệ Uyên không chịu. Y bây giờ chỉ muốn giải quyết dục vọng, không thèm để ý dưới thân người kia cái đó khi cương lên sẽ có thành hình dáng ra sao. Đối với y mà nói, Tạ Khanh chỉ là công cụ thuận tiện để y giải quyết. Xấu, đẹp, thơm, thúi, y đều không bận tâm.
Hai ngày nay Tạ Khanh đã không ăn uống gì. Tân Ma Ma muốn hành hạ hắn, làm hắn nhụt chí, đừng nói đến thức ăn, ngay cả một ngụm nước cũng không cho hắn uống. Đói khát hai ngày nay, ngụm rượu kia của Lệ Uyên là thứ duy nhất hắn được uống. Tuy có sặc sụa mãnh liệt nhưng khi uống vào khiến ấm hết cả người, trong nháy mắt tựa như thoát khỏi hoang mạc lạnh lẽo.
Tân Ma Ma thả hắn ra khỏi lồng tre, khi chân hắn vừa miễn cưỡng chạm đất, chưa kịp đứng thẳng người, liền bị kẻ kia chặn ngang ôm lấy, khiêng lên bả vai mang đi.
Nén tiếng thét kinh hãi nơi cổ họng, Tạ Khanh vốn đã đói đến đau bao tử, bây giò lại bị vác lên nên càng thêm khó chịu. Kẻ kia càng đi, hắn càng không thể nhịn được mà phát lên vài tiếng nôn. Dù thế, bao tử trống rỗng, cái gì cũng nôn không ra được.
Trong lòng Tạ Khanh bắt đầu có chút sợ, hắn cảm thấy Lệ Uyên thật sự đã sốt ruột lắm rồi, tên này có thể sẽ lập tức làm hắn mà không để cho hắn rửa ráy sạch sẽ hay là ăn một chút gì lót bụng. Hầu hạ xong người này, rồi, biết đâu Tân Ma Ma sẽ tiếp tục ném hắn vào trong lồng tre. Lúc đó, hắn không chỉ đói thê thảm, trong bụng còn ôm một đống dâm thủy, ngẫm đi ngẫm lại khiến lòng càng thêm chua xót.
Tân Ma Ma đi phí trước Lệ Uyên dẫn đường, mụ nhanh nhẹn mở cửa một gian phòng. Vừa định đốt đèn đã bị y chặn lại. Y nói: “Ngươi có thể đi, tối nay không cần quay lại, sáng mai hẵng trở lại cùng một ít đồ ăn.”
Tân Ma Ma dạ dạ mấy câu lấy lệ rồi nhanh chóng rảo bước đi ngay.
Ngay tức thì, Tạ Khanh bị ném lên giường một cách tùy ý. Hai vai hắn bị ấn mạnh xuống giường, đã thế lại không có thị lực tốt, không thấy rõ cảnh vật trong bóng tối, ở trên giường lăn lộn một vòng, đầu óc choáng váng không còn phân biệt được đông bắc.
“Nhẹ chút…” Tạ Khanh nhỏ giọng oán trách.
Tạ Khanh chính là như vậy, không thích phải chịu đau, khách muốn làm đau hắn, hắn phải đem cảm giác của mình nói ra, tuyệt nhiên không kìm nén. Thà như thế, có bị đánh cũng không tiếc.
Lệ Uyên nghe thấy Tạ Khanh nói liền dừng lại. Trong bóng tối yên tĩnh, y đứng ở bên giường, bắt đầu cởi y phục của chính mình. Tạ Khanh chỉ có thể nghe đến quần áo rơi xuống đất tạo ra thanh lạo xạo. Thêm một lát sau, bóng đen cao to nhào đến. Y không nói lời gì đã vội lột quần áo trên người của hắn xuống, ép thân hắn nằm nhoài trên giường.