Ta Tử Ta Sinh - Chapter 3

Cứ thế, Thế tử tộc Phượng Hoàng ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn được thêm tầm sáu ngày. Đến ngày thứ bảy, toàn thân chú chim chỉ thấy ngứa ngáy, nó dùng mỏ cạ cạ vào bên này, rồi lại dùng chân cào cào bên kia. Loay hoay một hồi, những vết thương tưởng chừng đã liền thịt đã bị nó làm cho toát miệng rướm máu.
“Ngừng lại!” Một bàn tay vội chụp lấy cái mỏ của chú chim. Hòa thượng đã ngồi cạnh nó từ lúc nào, trên tay hắn cầm theo một nắm lá thuốc. Chú chim hoài nghi nhìn hắn, nó cố tình vẫy vùng thoát khỏi bàn tay của Hòa thượng.
“Ây da…” Hòa thượng thở dài buông chú chim ra. “Chim nhỏ, vết thương của ngươi đang liền thịt nên sẽ rất ngứa, ráng chịu đựng thêm vài hôm, sẽ còn ngứa hơn bây giờ nữa.”
“Quác!!” Chú chim ngoác mỏ kêu lên một tiếng. Nó lập lức mổ vào tay Hòa thượng như muốn hỏi tại sao.
Mặc kệ cho chú chú chim mổ vào ngón tay, ánh mắt màu xanh của Hòa thượng dường như càng thêm ôn hòa. Hắn giơ nắm lá thuốc quơ quơ trước mắt chú chim, ôn tồn nói:
“Ta biết trước khi kéo da non và mọc lông mao nhất định sẽ rất ngứa cho nên lúc ngươi còn ngủ đã vội đi kiếm thuốc cho ngươi rồi. Nhìn đi, tiên thảo này rất khó tìm đó.”
“Tiên thảo?” Chú chim khựng lại thầm hỏi trong lòng. “Tên này vừa nhắc đến Tiên thảo, một người phàm làm sao có thể hái được tiên thảo? Chẳng lẽ nói này không phải là nhân gian? Nếu nơi này không phải nhân gian, chẳng lẽ nơi này chính là một trong những cõi trời ở Thiên giới?”
Tự cổ chí kim, Phượng Hoàng là loài bất tử, sinh ra hay chết đi cũng đều trong lửa. Sinh mệnh của Phượng Hoàng không khác gì một vòng luân hồi bất tận, mỗi một lần tái sinh là một lần pháp lực nâng cao, tu vi tăng vọt. Chưa kể đến còn có lời đồn, máu của Phượng Hoàng có thể giúp cải tử hồi sinh, nếu đem đi luyện đang có thể giúp nâng cao tu vi cho người tu luyện. Biết bao Thượng tiên nơi các cõi trời đều muốn có lấy một con Phượng Hoàng làm linh thú ở bên cạnh. Đặc biệt những con Phượng Hoàng đã tu luyện đạt đến khả năng hóa người như nó. Phượng Hoàng vốn là loài không có giới tính, khi hóa hình người có thể tùy ý hiện thân nam hay thân nữ đều được. Rất tiện cho việc song tu. Từ đó một số bộ phận Tiên đạo luôn tìm những con Phượng Hoàng còn yếu về để thuần phục, tu luyện.
Do đó, khi đã sinh ra là Phượng Hoàng, để có tự do không thuộc về bất kỳ một ai, nó đã luôn nỗ lực để có pháp lực cao cường. Không ngờ hôm nay gặp nạn lại rơi vào tay một kẻ trong tiên đạo. Ai biết sau khi nó khôi phục lại hắn sẽ làm gì chứ.
Chú chim lập tức quắc mắt ném về phía Hòa thượng những tia nhìn đầy nghi hoặc. Trong lòng nó bắt đầu tự hỏi kẻ trước mặt là ai? Liệu kẻ đó đã biết được thân phận thật sự của nó? Cơ thể của nó vừa tái sinh, hiện tại vẫn còn rất yếu, pháp lực vẫn chưa hồi phục, nếu kẻ này thật sự có ý đồ với nó, thì nó sẽ ra sao? Phút chốc nỗi sợ đã dâng trào khiến toàn thân nó run lên từng hồi.
Trước ánh nhìn kỳ lạ của chú chim, Hòa thượng chỉ cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng hiểu được vì sao chú chim tự dưng run rẩy, hắn chỉ nghĩ cơn ngứa phát tác khiến chú chim khó chịu mà thôi. Ngay lập tức chạy đi tìm một cái cối nhỏ. Đôi bàn tay xương xương nhịp nhàng giã thuốc. Thêm một chút sau, hắn cẩn thận thoa thuốc khắp cơ thể chú chim yếu ớt.
Chú chim giương đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn khó chịu. Nó mổ vào tay hắn rồi giãy giụa tựa như không muốn hắn chạm vào. Hành động kỳ lạ của chú chim càng khiến Hòa thượng ngạc nhiên. Nhung dù cho chú chim có môt , có dùng chân cào cấu, hắn vẫn hết mực dịu dàng, cẩn thận thoa thuốc cho nó. Mất thêm một lúc chật vật, cuối cùng Hòa thượng mới đắp thuốc xong cho nó. Hai tay của hắn bị chú chim làm trầy xước tùm lum, có nơi còn rướm máu.
“Quác!!” Chú chim giương đôi cánh trơ trụi ném về phía hắn một tiếng thét đầy giận dữ.
“Chim nhỏ, sao tự nhiên lại giận ta?” Không để tâm đến cánh tay bị chú chim làm bị thương, Hòa thượng vuốt ve cái mỏ nho nhỏ của chú chim. “Hay là ở trong am bức bối quá khiến ngươi cảm thấy bức bối, khó chịu?”
“Quác!!” Chú chim lập tức chòm lên định tiếp tục mổ vào ngón tay đang giơ ra của Hòa thượng. Trong tích tắc, phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách là gương mặt đầy từ bị. Hòa thượng mỉm cười hiền hòa nhẹ giọng:
“Ta đưa ngươi ra bên ngoài hóng gió, sưởi nắng nhé.”
“Tên này bị ngốc hả? Tại sao ta đã tấn công hắn như thế nhưng hắn vẫn đối tốt với ta?” Chú chim ngây ngốc nhìn người đang mỉm cười nghĩ thầm.
Thấy thế, Hòa thượng cẩn thận đưa tay bế chú chim ôm vào lòng, cơ thể hắn mang theo mùi Thiên Phật Hương dìu dịu khiến tâm tình chú chim cảm thấy có chút thoải mái. Khung cảnh xung quanh khi được bế lên hoàn toàn khác với nằm trên trường kỷ, cảm giác khi được ai đó ôm trong lòng cũng quá đỗi dễ chịu, tiếp xúc cơ thể như vầy nó chưa bao giờ nếm trải. Phút chốc những cảnh giác đã vội tan biến, đầu óc chỉ còn trống rỗng, chú chim tựa vào vai Hòa thượng tận hưởng khoảnh khắc được ôm trọn lấy.
Khi bạch y tăng nhân bước chân ra khỏi am nhỏ, bên ngoài từng sợi nắng màu nhạt đã trải dài khắp mọi nơi. Đập vào đôi mắt màu hổ phách của chú chim là một hồ sen rộng lớn mênh mông. Lúc này nó mới nhận ra, thì ra ngôi nhà mà nó đang ở mấy hôm nay chính là một cái am nhỏ nằm trên cồn đất giữa hồ sen. Bao bọc quanh am có vài khóm tre đằng ngà mọc lên thẳng tắp, cao vút, đong đưa trong gió. Khoảng sân bên ngoài này cũng được trang trí vô cùng giản dị. Bên ngoài chỉ có một bộ bàn ghế bằng tre, vài cái giá phơi thuốc, vài cái nong trống rỗng, hình như thuốc phơi trong đó đã bị lấy đi.
Sóng nước nhấp nhô loang loáng vỗ vào cồn đất nhịp nhàng như cất lên khúc ca của sông nước. Hòa thượng ôm lấy chú chim đi về phía chiếc bè bằng tre được neo lại bên cầu nhỏ. Hắn bẻ vài chiếc lá sen đặt xuống bè rồi cẩn thận đặt chú chim nằm bên trên. Sợ chú chim bị nắng, hắn cố tình bẻ một chiếc lá khá lớn, cẩn trọng cắm cuống lá vào khe hở trên bè để tạo bóng râm che nắng cho chú chim. Cuối cùng, hắn bẻ một chiếc lá sen đội lên đầu như một cái mũ, hắn mỉm cười dịu dàng cầm thanh tre dài chống xuống đẩy bè ra hồ.
Comments for chapter "Chapter 3"
Subscribe
Login
0 Comments
Newest
Oldest
Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments