Ta Tử Ta Sinh - Chapter 2

Ngày thứ nhất sau khi mang chú chim cháy đen về am nhỏ (1) giữa hồ, thứ đó vẫn nằm bất động không khác gì cục than.
Ngày thứ hai lớp vỏ bằng than bao bọc bên ngoài chú chim nứt ra để lộ lớp xương thịt nhầy nhụa bên trong.
Ngày thứ ba, khối thịt lầy nhầy không có dấu hiệu tỉnh lại, trong khi mớ thịt bên ngoài bắt đầu có dấu hiệu hoại tử dần, một số nơi trên cơ thể còn đổ mủ trắng.
Ngày thứ tư, rồi ngày thứ năm, tình trạng mỗi lúc một tệ thêm, cơ thể chú chim bắt đầu xuất hiện mùi thối rữa. Chẳng bao lâu nữa thân xác loài chim mà người đời gọi là bất tử sẽ hoàn toàn tan rã. Cơ thể nó đã bị hủy hoại đến mức không thể tái sinh được nữa. Tăng y trắng lặng lẽ ngắm chú chim đang nằm nơi đó, gương mặt hắn đăm chiêu như đang nghĩ gì đến việc gì đó rất khó xử. Ngẫm đi, ngẫm lại cũng gần hết cả canh giờ, cuối cùng hắn đưa tay lên, trên tay hắn lập tức xuất hiện một luồng sáng mang sắc vàng rạng rỡ. Giữa quần sáng, chữ Vạn (卐) lấp lánh từ từ hiện rõ trong lòng bàn tay hắn. Đôi môi mấp máy trì tụng kinh văn, khung cảnh xung quang bỗng chốc chìm trong lớp sương mù mở ảo nhiệm màu. Chữ Vạn chầm chậm xoay tròn rồi tan đi khi bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt qua lớp xương thịt đang dần tan rã của chú chim tội nghiệp.
Ngày hôm sau vết thương của chú chim bắt đầu ngừng hoại tử, mùi thối rữa cũng tiêu tán đi phần nào.
Hai hôm tiếp theo hình như trái tim chú chim bắt đầu xuất hiện nhịp đập đầu tiên.
Cứ thế trôi qua thêm bảy ngày nữa, cuối cùng chú chim cũng tỉnh lại. Nó giương mắt ngơ ngác nhìn một vòng xung quanh nơi mà nó đang nằm. Mái nhà lợp cỏ, vách tranh, tường đất. Cửa sổ, bàn ghế và trường kỷ mà nó đang nằm đều làm bằng tre. Trên vách tường có treo vài bức tranh phong thủy, một cái cái chuông bạc lấp lánh. Góc bên kia có một kệ sách đơn sơ, một án thư gọn gàng, một cái bồ đoàn khá cũ. Trên án thư, vài quyển kinh văn hãy còn để mở. Mùi Thiên Phật Hương thoang thoảng đọng lại trên mũi, vấn vương khắp phòng.
Đôi mắt bé nhỏ màu hổ phách chua xót nhìn xuống đôi cánh của mình, cái thứ này có khác gì hai thanh đòn dính vào khung xương vai không chứ. Thịt không ra thịt, da không ra da, máu me nhầy nhụa, một cộng lông mao trên người cũng không còn. Pháp lực hoàn toàn mất hết, toàn thân nặng nề như đeo chì, chẳng thể nào cử động nổi, nó muốn kêu cũng không thể kêu được. Từng trận đau buốt vang lên không ngừng khiến cơ thể cứ thế run rẩy từng hồi. Cái cảm giác sống lại mà đau đớn hơn cả chết như thế này thì thà chết đi có lẽ còn hợp lý hơn.
“Chim nhỏ, ngươi tỉnh rồi?” Một giọng nói trầm ấm từ đâu vang vọng. Chú chim phút chốc ngây ngẩn khi thấy bóng người từ bên ngoài đi vào.
“Ai đây?” Thế tử của tộc Phượng Hoàng thầm nghĩ. “Ta đã rơi xuống nhân gian rồi sao?”
Tăng y trắng có đôi phần hơi sờn, cũ kỹ, Hòa Thượng chậm rãi đi đến gần rồi ngồi xuống trường kỷ. Ánh nhìn trong đôi mắt màu lục của hắn sao mà dịu dàng đến thế. Phút giây đó, Thế tử tộc Phượng Hoàng lần đầu không còn cảnh giác với người lạ. Trong hình hài chú chim bé nhỏ, nó ngẩn ngơ ngước nhìn, để mặc người kia muốn làm gì thì làm.
Hòa thượng đưa tay chạm vào động mạch trên cổ kiểm tra tình hình chú chim vừa tỉnh lại. Xong, hắn đứng lên đi về phía bếp lò nơi góc phòng, trên bếp có đặt sẵn một cái nồi nhỏ. Hắn múc một bát đầy rồi quay lại nơi chú chim đang nằm.
Chú chim ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cái bát trên tay Hòa thượng. Trên tay hắn cầm theo một cái muỗng nhỏ bằng gỗ. Hắn chậm chậm múc một muỗng đưa lên môi thổi cho bớt nóng rồi đưa đến gần mỏ chú chim. Ngay lập tức, chú chim quay mặt đi chỗ khác ngụ ý không muốn ăn.
Tự nhiên trong lòng chú chim xuất hiện những cảm giác bức bối đến khó chịu. Nó vốn là Thế tử của tộc Phượng Hoàng. Từ khi có nhận thức, nó đã là con Phượng Hoàng Lửa mang sắc đỏ kiêu hãnh của cả tộc. Tại Thiên Điểu Quốc, có ai không biết, Thế tử của tộc Phượng Hoàng pháp lực vô biên, luôn luôn ăn sung mặc sướng, sống trong nhung lụa. Nó chỉ ăn sơn hào hải vị, linh cốc thuộc hàng thượng đẳng. Những thứ tầm thường như cháo, đừng có mơ mà nó chạm vào. Nhưng Hòa thượng vẫn không bỏ cuộc, hắn tiếp tục đưa muỗng về phía mỏ chú chim, nhẹ giọng thì thầm.
“Chim nhỏ ngoan, ăn một chút đi!”
Mặc kệ lời Hòa thượng nói, chú chim lấy hết toàn lực dùng mỏ mổ vào cái muỗng khiến một ít cháo bị tràn ra rơi xuống đất. Mùi cháo thơm thơm xộc vào mũi khiến bao tử nó đánh “Rột!” một tiếng. Chú chim ngạc nhiên. Đói, cảm giác này chính là đói. Nhờ vào linh lực cường đại, con Phượng Hoàng luôn mang trong mình pháp lực cao cường chưa bao giờ nếm trải cảm giác đói. Lần đầu tiên nó nhận ra thế nào gọi là đói.
Một muỗng cháo lại được chìa ra trước mặt nó. Hòa thượng chỉ mỉm cười, trong đôi mắt xanh đong đầy từ bi, ấm áp.
“Coi như Bổn Thế tử nể mặt ngươi nếm thử một chút.” Chú chim nói thầm trong bụng.
Cái mỏ nho nhỏ miễn cưỡng mở ra, trực tiếp nuốt một muỗng cháo. Tích tắc đó, hình như có tia sáng xuất hiện trong đôi mắt chú chim. Cháo này rất lạ, hương vị này nó chưa nếm qua bao giờ. Chú chim lập tức há mỏ như đang thay cho lời thúc giục Hòa thượng nhanh chóng đút thêm cho nó. Vị tăng nhân vẫn mỉm cười, không nhanh, không chậm, hắn kiên nhẫn đút cho chú chim từng muỗng nhỏ.
Chẳng mấy chốc cái bát trên tay đã gần cạn thấy được đáy. Chú chim lúc này cũng thấy hơi no no. Nó thỏa mãn khép mắt lại nhẹ nhàng hưởng thụ hương vị thơm thơm vẫn còn lưu lại trong miệng. Thấy vậy, Hòa thượng đứng lên. Hắn đặt cái bát lên bếp rồi bước về phía kệ sách trong góc phòng lấy một cái hũ nhỏ, tiện tay lấy thêm cây bút lông trên giá treo bút rồi quay lại nơi chú chim đang nằm. Bàn tay xương xương mở nắp hủ, hắn dùng bút lông thấm thuốc rồi cẩn thận bôi thuốc lên cơ thể bấy nhầy của chú chim.
Mỗi khi bút lông quét qua đến đâu, cơ thể chú chim lại càng thêm thoải mái. Từng trận đau đớn ban nãy trong lúc này đã được thay thế bằng cảm giác man mát dễ chịu đến buồn ngủ. Cứ thế chú chim cứ mặc cho hắn bôi thuốc, nó giương thẳng đôi cánh ra khoan khoái chìm vào giấc ngủ êm dịu.
Đánh một giấc thật say, đến khi chú chim tỉnh lại bên ngoài đã chìm vào bóng đêm tối mịt mù. Trong am lúc này cũng chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Chú chim ngóc đầu nhìn một vòng xung quanh, trong lòng không khỏi phát ra vài câu chửi.
Thiệt tình, tại sao thị lực của loài chim lại tệ hại đến mức này cơ chứ? Chỉ cần mặt trời khuất bóng đã không còn thấy được bất cứ thứ gì nữa. Dù nó có cố gắng, đôi mắt Phượng yếu ớt vẫn chẳng thế thấy gì trước mắt. Nó tự hỏi, không biết Hòa thượng ban sáng đã đi đâu mất rồi. Ban đầu nó có chút giận, dù sao nó vẫn là Thế tử của tộc Phượng Hoàng, nó không quen bị bỏ mặc trong bóng tối như thế này. Sau đó, nó buồn bả rũ đầu nằm xuống, Thế tử cái gì chứ, bây giờ nó có khác gì một con chim trụi lông đang nằm chờ chết đợi người ta xót thương, nó đâu còn là cánh Phượng Hoàng cao ngạo bay qua khung trời mênh mông. Nằm đây một mình, giữa đơn côi, lạnh giá, giận hờn cho ai coi.
Bỗng nhiên có luồng ánh sáng xuất hiện, cả gian nhà phút chốc trở nên ấm áp đến lạ. Hòa thượng tay cầm đèn hoa sen ngồi trên bồ đoàn cạnh án thư mỉm cười. Không một âm thanh, chỉ có tiếng nước róc rách vang vọng từ bên ngoài tràn vào nhưng khung cảnh đơn xơ cứ thế khắc sâu trong tâm khảm của vị Thế tử vừa tái sinh thành con chim bé nhỏ.
Nụ cười dịu dàng, Hòa thượng múc một bát cháo trên bếp mang đến cạnh chú chim. Hắn cẩn thận đút cho chú chim từng muỗng nhỏ rồi bôi thuốc khắp người nó. Sau đó hắn ngồi im bên cạnh chú chim cho đến khi nó chìm vào giấc ngủ. Ngón tay xương xương khẽ động, một luồng khí phóng tới đánh tắt ngọn đèn hoa sen được đặt trên án thư, mọi vật lần nữa chìm trong bóng tối chỉ còn thấy ánh xanh nhè nhẹ từ đôi mắt Hòa thượng.
Ghi chú cho dễ hiểu:
(1) Cái am: từ này tạm hiểu là một kiến trúc nhỏ thờ Phật, là nơi ở tĩnh mịch để đọc sách làm thơ, hay nói đơn giản đễ hiểu hơn là một ngôi nhà tranh của một người tu Phật sống ẩn dật.
Comments for chapter "Chapter 2"
Subscribe
Login
0 Comments
Newest
Oldest
Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments