Ta Tử Ta Sinh - Chapter 1

Xa xôi, trôi nổi giữa vũ trụ với muôn ngàn những vần tinh tú, giữa Tam Thiên thế giới có một nơi gọi là Thiên Điểu Giới, nơi quy tụ của hàng ngàn, hàng vạn cánh chim nơi Thiên Giới. Có rất nhiều Hạc trắng sinh ra từ nhân gian, tu luyện ngàn năm, vượt qua lôi kiếp, bay thẳng vào thiên hà, xuyên qua tiên môn, nhập tiên tịch tại Thiên Điểu Giới. Cũng có rất nhiều loài chim sau khi đăng tiên, gặp nhau nơi Thiên giới, kết thành đạo lữ, đưa ra lời thề muôn đời muôn kiếp.
Mảnh đất thần tiên lơ lửng trôi nổi, có chú chim xanh bay qua ngân hà hóa thân thành tiểu tiên cơ cất tiếng hát ngọt ngào. Lại có tiểu tiên nho nhỏ, kết tinh từ những mối lương duyên nơi Thiên Giới, không cần trải qua tu luyện đã có pháp lực cao cường, tu vi chói lọi.
Trăm ngàn loài chim, ngàn vạn sắc thái, Thiên Điểu Giới qua lăng kính ngây thơ của tiểu tiên mới nhập tiên tịch sẽ chỉ thấy sắc màu rực rỡ, lông vũ đẹp mê ly rung động lòng người. Đối với chúng tiên lâu năm, các thượng tiên, các tinh chủ, Thiên Điểu Giới chính là một nơi hỗn tạp còn hơn A Tu La Giới.
Bởi vì có quá nhiều loài chim quy tụ, Thiên Điểu Giới bao gồm không biết bao nhiêu tộc chim. Có khi mấy loài chim hợp lại thành một tộc, có khi một loài chim lại là một tộc riêng biệt. Nhiều tộc chim nhỏ lại thuộc về một tộc chim lớn. Tuy có rất nhiều tộc chim nhưng chỉ có vài tộc đứng đầu Thiên Điểu Giới. Điểu Vương vốn là ngôi vị dành cho chú chim có pháp lực cao nhất. Cứ một ngàn năm một lần, các tộc chim đứng đầu Thiên Điểu Giới sẽ lại đánh nhau để giành vị trí Điểu Vương. Mặc kệ Điểu Vương còn sống hay đã chết, cứ đến đúng ngày, trận chiến giành vương vị vẫn cứ diễn ra. Mỗi lần bách điểu đối đầu giành vương vị là mỗi lần Thiên Điểu Giới trời long đất lở.
Năm đó Điểu Vương tại vị thuộc tộc Bạch Hạc một mình đối đầu với thế tử của tộc Phượng Hoàng, tộc trưởng của tộc Đại Bằng, chiến thần của tộc Khổng Tước… Tuy Điểu Vương mang một thân pháp lực cao ngất cũng bị móng vuốt của Ô Nha Thiên Cẩu xé thành ba mảnh. Tiếng hét của hắn làm chấn động hết tất cả cõi trời nơi Tây Bắc Thiên Hà. Thiên Tiên vốn không chết, đã thành tiên dù là bất kỳ loài gì cũng sẽ là bất tử. Chỉ cần hồn phách vẫn còn, sẽ còn tái sinh.
Để Bạch Hạc Điểu Vương mãi mãi không thể tái sinh, thế tử của tộc Phượng Hoàng dùng đã linh hỏa hộ mệnh thiêu hủy linh hồn Bạch Hạc. Nào ngờ linh hồn Bạch Hạc quá mức quật cường, linh hỏa của Phượng Hoàng bị phản phệ cắn trả ngược lại khiến toàn thân Phượng Hoàng bốc cháy dữ dội. Trong lúc sơ xuất, từ phía sau lưng, cơn đau xuyên thấu tựa hồ trái tim bị xé đôi, thế tử tộc Phượng Hoàng run rẩy nhìn vào lưỡi kiếm sáng loáng vừa xuyên qua tim mình. Tiếp theo đó chưởng khí mang sắc vàng lam chói lòa không biết từ đâu đã vội lao đến ập vào thân ảnh khiến hắn lập tức hiện nguyên hình.
Luồng khí nóng mang theo sức ép mạnh mẽ cuốn lấy kéo cánh Phượng Hoàng lao thẳng lên bầu trời, càng bay xa càng cháy sáng như sao băng xuyên qua bầu trời đêm. Lông vũ toàn thân cháy trụi, da thịt trên cơ thể cứ thế liên tục bị thiêu đốt đến mức lớp da bên ngoài cũng bắt đầu tan chảy. Tận mắt thấy cơ thể cháy trụi, cảm nhận rõ cơn đau kinh hoàng khi tiên cốt bên trong đang bị luồng khí tức âm hàn tàn phá. Đã thế tâm trí mỗi lúc một tê liệt, thậm chí máu nhiễu ra nơi vết thương trước ngực hình như có màu tím thẫm. Thế tử tộc Phượng Hoàng tự hỏi, Phượng Hoàng vốn là loài tái sinh trong lửa, nếu tiên cốt bị hủy hoại, nếu thân thể bị âm khí làm cho phân rã, nếu linh hồn bị độc chất bào mòn đến nát vụn, liệu Phượng Hoàng còn có thể tái sinh từ trong ngọn lửa?
Không ai thể nói trước được bất cứ điều gì. Chú chim nhắm mắt lại. Phó mặc cho số mệnh, cứ thế chỉ còn là khối lửa chói lòa lao nhanh qua dãy ngân hà.
“Uỳnh!!!” Khối cầu bằng lửa rơi xuống giữa hồ sen bát ngát. Không phút chốc, toàn bộ nước nơi khối cầu đáp xuống văng lên cao rồi hóa thành hơi nước trắng xóa. Bao nhiêu nước tràn đến đều bị sức nóng từ ngọn lửa bao quanh làm cho bốc hơi. Khoảnh đất giữa lòng hồ lúc này nóng đến mức bùn lầy dưới đáy hồ lập tức khô cứng nứt nẻ đỏ hết cả lên. Tất cả thân sen, cọng sen, lá sen nơi đáy hồ đều bốc cháy tỏa khói đen kịt.
Giữa tầng tầng lớp lớp hơi nước trắng xóa, có đôi chân trần nhẹ nhàng bước đi trên mặt nước. Tăng y rộng mang sắc trắng, những bước chân của hắn sao mà thong thả đến thế. Đôi mắt màu diệp lục của hắn cẩn trọng quan sát khối cầu vẫn đang cháy phần phật giữa hồ. Khi hắn đi đến sát khoảnh đất bị khối cầu đun nóng đến đỏ rực, hình như có tiếng hắn khẽ thở dài.
Vân vê chuỗi Phật châu trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài tùy tiện búng nhẹ vào một hạt Phật châu bất kỳ. Hạt châu bị văng ra bay về phía khối cầu hóa thành cơn mưa nhỏ dập tắt ngọn lửa nóng bỏng. Giây phút trước khi ngọn lửa lụi tàn, mảnh đất nơi đó khẽ run chuyển, toàn bộ lớp bùn đất xung quanh khối cầu nổ tung lên, sức ép mãnh liệt được giải phóng tạo thành kình lực tán ra chấn động khắp tứ phương. Làn mi dày của hắn chớp nhẹ khi luồng khí nóng bỏng rát trào ra vụt ngang qua cơ thể.
Đôi chân trần bình thản rảo bước đến gần tâm của vụ nổ, theo mỗi bước chân của hắn, bùn dưới chân nguội dần rồi mềm ra, dòng nước cũng tràn vào xóa đi dấu vết cháy xém của lửa. Ngay trung tâm cửa vụ nổ, thay thế cho khối cầu lửa chói lóa ban nãy là một cục than đen xì nằm bất động. Đôi mắt xanh của hắn phát ra ánh sáng nhè nhẹ, thì ra thứ dưới đất không phải là than mà là một chú chim bị đốt cháy đến mức lớp da và lông vũ bên ngoài đen thui như than.
“Tội lỗi! Tội lỗi!” Hắn rũ mi lắc đầu một cái rồi cúi xuống nhẹ nhàng đỡ lấy chú chim ôm vào lòng.
Nói đoạn, tăng bào trắng nhẹ nhàng vung tay, dòng nước lập tức trào đến, lá sen từ dưới lòng hồ trồi lên, bung ra càng lúc càng nhiều. Một chiếc lá sen vươn đến đỡ lấy mũi chân hắn. Chiếu lá sen bồng bềnh nổi trôi theo theo dòng nước, chớp mắt, lá sen đã đưa bàn chân trần đến bên am nhỏ giữa hồ, xung quanh là lá sen xanh mướt rung rinh trong gió. Khoảnh khắc đó, hồ sen bát ngát đã trở về khung cảnh yên bình, thanh tịnh vốn có ban đầu.