Ta Tử Ta Sinh - Chapter 0

Án văn:
Phượng Hoàng sinh ra từ lửa, chết đi hóa thành lửa, tái sinh cũng từ lửa. Sinh chính là tử, tử cũng lại là sinh. Vòng tuần hoàn của sinh và tử cứ thế bất tận cơ hồ như thể bánh xe luân hồi nơi số mệnh nghiệt ngã. Thế gian vốn chẳng có gì là vĩnh cửu cớ sao sinh mệnh này cứ kéo dài mãi đến bất tận.
Ta tử ta sinh còn hắn thì không.
Ta hóa thần, ta bất tử, đứng trên vạn tiên, ngàn vạn năm được nhân sinh kính trọng.
Hắn bị đọa trong nhân gian, lạc trong ma đạo, hóa ma thần, kim thân bị hủy, linh căn nát tan, chúng tiên phỉ nhổ, Phật môn quay lưng.
Đều chỉ vì ta, chỉ vì bồng bột nhất thời của ta.
Ngàn năm, vạn năm đã trôi qua.
Người đến, người đi, nhiều đến mức không nhớ nổi bản thân mình đã gặp bao nhiêu người. Thế gian rộng lớn đến thế, cớ sao ta vẫn không thể quên được hắn?
Nhưng ta lại không được phép tìm hắn, không được xuất hiện trước mặt hắn dù là ở bất kỳ nơi nào, bất kỳ kiếp nào của hắn.
Dù cả hai ta đều đã uống Đoạn Tình Thủy, tự tay ta còn phá hủy tơ duyên, đoạn tuyệt quan hệ, nhưng chấp niệm của ta đối với hắn vẫn không mất đi. Ưu phiền trong ta mỗi ngày mỗi sinh sôi nhiều hơn. Tựa như cỏ dại, càng cố gắng hủy hoại, càng chối bỏ, càng mọc lên lan tràn.
Nếu bất tử đi kèm với cô độc và xót xa như thế này, chẳng thà hóa thành nhân ngư tan ra như bọt biển, tiêu hồn tán phách giữa lòng đại dương.