[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 288

Chương 288
Không bao giờ! Thề có trời đất làm chứng là tôi chưa bao giờ có ý định lột bỏ quần áo của Seo Dawon. Cũng chẳng mảy may có ý định tơ tưởng đến việc rình mò thân thể anh ấy. Chỉ cần suy nghĩ đó thoáng qua, tôi ngay lập tức đuổi nó ra khỏi tâm trí.
Hơn nữa, ở cái nơi có một đám hầu cận như này, tôi tuyệt đối không thể làm cái chuyện đó với Seo Dawon được, chứ đừng nói đến việc tự mình giải quyết……
‘Chỉ cần khẽ rên rỉ thôi là tất cả mọi người sẽ phát hiện ra ngay lập tức…… Nếu vậy thì tôi chỉ có nước tự sát mới rửa được nỗi nhục này……’
Do ‘năng lực đặc thù’ của chức nghiệp, chỉ cần tôi lỡ miệng phát ra âm thanh kỳ lạ nào đó thôi cũng đủ để khiến cho bọn họ ào đến đông đủ rồi.
‘Dù có trốn ở đâu đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ tìm ra mình.’
Vậy thì lúc đó, tôi sẽ phải đứng trước mặt đám người vừa phá cửa xông vào mà giải thích tại sao mình lại rên rỉ như vậy……
Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã muốn treo cổ tự tử luôn rồi. Vì thế, tôi không bao giờ dám để những suy nghĩ dâm đãng như vậy tràn vào trong tâm trí mình. Vậy nên tôi mới sốc đến thế. Tại sao, tại sao đúng cái thời điểm này cái tin nhắn quái quỷ đó lại hiện lên chứ? Tại sao lại giáng cái thử thách này xuống đầu tôi……?
‘Cái hệ thống khốn nạn, điên rồ này!’
Suy nghĩ làm sao để cái bảng trạng thái chết tiệt đó không bị phát hiện chiễm hữu tâm trí tôi. Tôi cũng muốn ngăn những suy nghĩ kỳ quái cứ xuất hiện trong đầu mình.
Vì vậy, tôi vội vàng vươn tay tắt cửa sổ hệ thống. Vấn đề là Seo Dawon nhanh hơn tôi một bước. Ngón tay lạnh lẽo của anh ấy chọt vào eo tôi, khiến tôi giật mình quá mức mà lăn xuống giường.
“Hự!”
“……Yikyung à?”
Rồi Seo Dawon liếc nhìn tôi đang lăn lóc dưới giường. Ánh mắt nghi hoặc của anh ấy hướng về khuôn mặt đang túa mồ hôi lạnh của tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“……Gì, gì cơ? À, tôi có làm gì đâu?”
Dù tôi đã tắt cửa sổ trạng thái [Thay đổi trang phục] kịp lúc, nhưng biểu cảm của Seo Dawon vẫn khá kỳ lạ. Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao? Tôi cố gắng tìm kiếm câu trả lời bằng cách đọc suy nghĩ dựa trên khuôn mặt của anh ấy, nhưng không phát hiện ra gì cả.
Một vài giây nghẹt thở trôi qua, Seo Dawon đưa tay về phía tôi. Tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt lại…… nhưng một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán tôi. Tôi mở mắt ra thì thấy anh ấy đang bình tĩnh đo nhiệt độ cho tôi.
“Có vẻ như em không bị ốm.”
“……”
Và……. trớ trêu thay, cái chạm lạnh lẽo đó lại khiến mặt tôi càng trở nên đỏ bừng. Seo Dawon nhìn khuôn mặt đỏ đến tận mang tai của tôi rồi khựng lại một chút, có vẻ như đã đoán ra điều gì đó.
“Hừm……”
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là anh ấy sẽ quan tâm đến tôi hơn và để cho tôi yên. Ngược lại, tên khốn này còn tiến lại gần tôi, nhìn tôi đang lùi sát vào tường rồi mỉm cười. Một nụ cười vô cùng nham hiểm.
“Em không muốn tôi chạm vào eo của em sao?”
“Không, không phải vậy……”
“Vậy thì tôi có thể chạm vào đúng chứ?”
Nhìn nụ cười của Seo Dawon, tôi mới nhận ra ở đây còn có một tên biến thái không kém gì cái tin nhắn hệ thống kia, nhưng đã quá muộn.
Seo Dawon ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi. Sau đó, anh dùng ngón tay từ từ vẽ một đường dọc theo cổ từ cổ áo. Tôi giật mình, cố gắng tránh tay anh ấy, nhưng…… thất bại.
“Đừng, đừng làm vậy mà.”
Cuối cùng, tôi run rẩy nắm lấy ngón tay của Seo Dawon. Nhưng Seo Dawon cụp mắt xuống, hỏi lại.
“Đừng làm cái gì?”
Tôi định nói là kiểu chạm như thế này, nhưng Seo Dawon nhanh hơn tôi một bước.
Anh ấy cọ môi lên ngón tay tôi khi tay anh bị tôi nắm lấy. Rồi mặc kệ bàn tay bị giữ lại, anh ấy bắt đầu dùng môi dò dẫm xuống cổ tôi. Dù anh ấy không làm ra hành động nào giống như liếm hay cắn…… nhưng chừng đó đối với tôi cũng quá kích thích rồi.
Seo Dawon nhẹ nhàng cắn vào phần da cổ đã ửng hồng của tôi. Anh ấy dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào bộ ngực đang run rẩy. Rồi như nhận ra trái tim đang đập loạn xạ của tôi, anh ấy cười khẽ.
“Hức……, ưm……!”
Cuối cùng, tiếng rên rỉ suýt chút nữa bật ra khỏi miệng tôi đã bị Seo Dawon nuốt trọn.
Lưỡi anh ấy liên tục dò dẫm vào nơi chưa từng bị liếm khiến bụng tôi cứ căng cứng. Hơn nữa, Seo Dawon còn từ từ di chuyển bàn tay đang ấn trên ngực tôi xuống dưới. Chiếc áo phông tôi đang mặc bị vén lên một chút.
‘Cứ thế này thì……’
Tôi cố gắng giữ tỉnh táo, nắm lấy cổ tay anh đang mò mẫm.
“Hộc, hộc……”
May mắn thay, Seo Dawon đã dừng lại. Chỉ là…… vẻ mặt của anh ấy trông rất không hài lòng.
Anh ấy nhìn xuống tôi đang run rẩy nắm lấy cổ tay anh rồi lại cúi đầu về phía tôi. Dù không còn chạm vào người tôi, nhưng anh ấy lại chẳng hề để ý đến việc chân chúng tôi vẫn còn đang quấn vào nhau và tiếp tục trao cho tôi nụ hôn. Cuối cùng, tôi mím chặt môi lại và quay đầu đi. Nhưng Seo Dawon lại cắn mạnh vào đôi môi đang khép chặt của tôi.
“Ư!”
“Em định đối xử tệ với tôi nữa sao?”
Vừa dứt lời, anh ấy đã trách móc tôi một cách trơ trẽn. Tôi tức giận đấm mạnh vào vai cái tên vô liêm sỉ không biết trước biết sau này.
“Mọi người sẽ…… nghe…… nghe thấy hết đấy!”
“Chẳng lẽ em nghĩ tôi không xử lý chuyện đó sao?”
“Gì chứ? Rốt, rốt cuộc là từ khi nào……”
“Từ khi em muốn cởi đồ của tôi chăng?”
“Cái…… gì!?”
Seo Dawon chẳng thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của tôi, nghiêng đầu một cách ngạo mạn. Rồi anh ấy nhìn xuống khuôn mặt đang kinh hãi của tôi và ban cho nhân cách của tôi một bản án tử hình.
“[Thay đổi trang phục] cũng gửi thông báo đến hầu cận đấy.”
“……”
“Em đã do dự ở chỗ ‘Cởi phần trên’ còn gì.”
Ngay lập tức tôi định đạp Seo Dawon rồi bật dậy. Tất nhiên, dù đã cố hết sức nhưng Seo Dawon vẫn chẳng hề nhúc nhích, nên ý định của tôi đã thất bại.
Seo Dawon chẳng thèm để ý đến chuyện bị tôi đạp, ngược lại anh ấy còn nắm lấy cổ chân tôi rồi banh hai chân ra. Rồi anh ấy giữ chặt cổ chân tôi trong tay, nâng cao lên ngang vai rồi áp má mình vào mắt cá chân tôi.
“Biến thái.”
Seo Dawon híp mắt lại rồi mắng tôi. Tôi mất hết lý trí mà hét lên với anh.
“Không phải! Tôi thật sự không hề có ý đó chút nào hết……!”
“Chưa bao giờ luôn sao?”
“Cái, cái đó……! Không, không có! Thật sự không có mà!!”
Vấn đề là tôi đã bị cuốn vào cái câu hỏi vặn vẹo của anh ấy.
Vô số những ảo tưởng thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ chợt lóe lên trong đầu tôi. Vì thế mà tôi đã phủ nhận chậm đi một nhịp. Tôi muộn màng vùng vẫy, cố gắng sửa chữa lỗi lầm, nhưng Seo Dawon đã cười khúc khích.
“Có vẻ như em đã dùng tôi làm món ăn kèm nhỉ……”
“……”
“Ai mà ngờ đằng sau vẻ mặt ngây thơ đó lại có suy nghĩ như thế chứ.”
Cuối cùng nước mắt tôi trào ra. Seo Dawon nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt vì xấu hổ của tôi nhưng vẫn không hề dừng lại. Không, không những không dừng lại mà anh ấy còn tiến sát lại gần hơn, hôn khắp khuôn mặt đang nhăn nhó của tôi.
“Đừng mà! [Seo Da……!]!”
Không chịu nổi được nữa, tôi định dùng đến chiêu cuối cùng, nhưng Seo Dawon đã nhanh hơn một bước và ngăn tôi lại. Anh ấy nhìn xuống tôi, người đang kinh hãi, rồi nở một nụ cười tự mãn mà chỉ có bọn giang hồ mới có.
“Được rồi. Hôm nay chỉ đến đây thôi……”
“……?”
“Đừng đẩy tôi ra nữa. Được không?”
Rồi anh ấy buông tay ra và hôn tôi.
Seo Dawon thậm chí còn hung hăng hơn lúc nãy, khuấy đảo bên trong miệng tôi, thỉnh thoảng lại rời môi rồi bảo tôi mút lưỡi cho kỹ vào, đừng để chảy ra ngoài mà phải nuốt hết. Anh ấy cứ liên tục đưa ra những yêu cầu vô cùng xấu hổ.
Tôi bất lực làm theo những gì Seo Dawon bảo, đến khi môi tôi tê dại. Mỗi khi Seo Dawon phát ra âm thanh kỳ lạ, tôi lại đấm mạnh vào vai anh ấy, nhưng chẳng hiểu sao càng làm như vậy anh ấy lại càng quá quắt hơn.
***
“Choi Yikyung này, sao lại đeo khẩu trang vậy?”
“Chắc Yikyung bị cảm rồi.”
“Vậy à?”
Seo Dawon thay tôi trả lời một cách bình tĩnh trong khi tôi đang rùng mình và run rẩy trước hàng loạt câu hỏi dồn dập đổ về phía mình.
Tôi ngậm ống hút, hút cạn cốc nước ép cải xoăn qua chiếc khẩu trang, vừa lắc lắc tay hất bàn tay Seo Dawon đang đặt trên vai tôi ra. Anh ấy chẳng để ý gì, vẫn dịu dàng vuốt ve tai tôi. Cảm giác đó lại gợi nhớ về những chuyện ngày hôm qua.
Rầm-!
Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy thẳng vào phòng, khóa cửa lại rồi vùi mặt vào giường.
Nhưng chẳng mấy chốc Seo Dawon đã chậm rãi vuốt lưng tôi. Nhận ra cái khóa cửa chết tiệt kia chẳng có tác dụng gì sất, tôi nghiến chặt nắm đấm, nhưng anh ấy vẫn chẳng hề để ý mà hỏi tôi.
“Em đau à?”
“Đừng có chạm vào tôi……!”
“Hôm qua em còn bảo tôi chạm vào mà.”
Nghe thấy câu đó, tôi lập tức quay phắt lại. Seo Dawon đã hứa sẽ đem cái chuyện bí mật hôm qua xuống dưới mồ. Anh ấy chỉ nhún vai trước vẻ mặt tức giận của tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hôm qua anh đã hứa không nói chuyện đó ra rồi còn gì!”
“Chỉ có hai chúng ta thôi mà, có sao đâu.”
“……”
“Tôi có nói là tôi đã đặt phép [Im lặng] trong phòng ngủ rồi không phải sao?”
Anh ấy nói như thể đang muốn nhận được lời khen từ tôi, tôi trừng mắt nhìn Seo Dawon.
Seo Dawon chẳng thèm để ý đến vẻ mặt dữ tợn của tôi, anh ấy vẫn ôm chặt lấy tôi rồi dụi mặt vào lòng tôi. Tôi đã mất hết lòng tin vào anh ấy từ hôm qua, nên tôi không thể đoán được liệu Seo Dawon sẽ dừng lại ở đây hay không, hay là lại làm những chuyện điên rồ như rạng sáng hôm qua.
Thế nên tôi dùng tay đẩy mặt anh ấy ra. Trước hành động điên rồ như liếm lòng bàn tay tôi của anh ấy, tôi kinh hãi rụt tay lại.
Tôi không chịu nổi nữa mà hét lên.
“Anh thật sự điên rồi à?!”
“Chỉ là trêu em thôi……”
Anh ấy cười khúc khích, ôm chặt lấy tôi, rồi hôn lên má tôi như muốn dỗ dành. Tuy nhiên, khi tôi né tránh tình cảm đó, anh ấy dùng một tay giữ chặt cằm tôi, rồi dùng cả hai tay ôm lấy hai má tôi, cố định khuôn mặt tôi lại.
Và chẳng mấy chốc, anh ấy thì thầm với giọng điệu đầy mờ ám.
“Em đã thấy hết cơ thể của tôi rồi mà em lại lạnh lùng với tôi như thế…… vậy thì tôi phải làm sao đây?”