[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 287

Chương 287
‘Sao cứ có cảm giác như mình đã bị lừa vậy nhỉ……’
Những hầu cận trước đó cứ lượn lờ quanh tôi làm phiền, vừa biết tôi hết tiền là biến mất tăm hơi như ma quỷ.
Cuối cùng, bên cạnh tôi chỉ còn lại Lackey, trên đầu vẫn còn đội cái vương miện cuối cùng và……
“Họ tới rồi sao?”
Seo Dawon, người vẫn đang ôm chặt tôi trong lòng.
Sau khi đặt hàng xong, Seo Dawon ôm tôi rồi cứ nằm lì trên giường.
Tôi không ghét việc anh ấy vùi mặt vào bụng tôi như một đứa trẻ nghịch ngợm. Nhưng bởi vì không ghét nên…… mọi thứ mới càng trở nên rắc rối. Tôi ngơ ngác một lúc, cố gắng trả lời câu hỏi mà anh ấy vừa đặt ra.
“Ừ…… nhưng mà này, mấy người các anh đặt cái gì vậy? Tôi, tôi cũng không rõ lắm……”
“Chỉ là vài bộ quần áo với mấy món đồ thôi.”
Seo Dawon nói rất đơn giản, nhưng tôi biết số tiền anh ấy thanh toán còn khủng khiếp hơn nhiều so với những gì các hầu cận khác đặt. Không lẽ Seo Dawon biết điều đó nên mới hành động dễ thương như vậy sao? Tôi vuốt mái tóc đen nhánh đang quấn quanh tay mình, thầm thở dài.
Ding-dong-
Và…… Cuối cùng thì hàng cũng đến.
Thường thì chỉ có một nhân viên giao hàng đến, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại có tận hai người đứng trước cửa.
Chỉ là quần áo họ mặc có hơi khác một chút. Một người mặc bộ đồng phục giao hàng quen thuộc của Chợ RAID, còn người kia mặc vest chỉnh tề, tay cầm cặp tài liệu.
“Xin chào. Chúng tôi đến từ Chợ RAID.”
Họ lịch sự chào hỏi rồi đưa cho tôi hai món đồ hình chìa khóa. Đó là [Kho hàng tức thời] đã quá quen thuộc.
“Trong số các món đồ quý khách đã đặt, có nhiều món cần giám định viên chứng nhận trước khi nhận hàng. Chúng tôi đã mời đến một đại diện để làm bảo hiểm và công chứng cho từng món đồ.”
“À, vâng vâng……”
“Mời ngài ký vào đây trước.”
Người đàn ông mặc vest đưa cho tôi một tờ giấy có vẻ là biên lai nhận hàng, còn các hầu cận thì tụ tập lại, vây quanh tôi với vẻ mặt đầy hứng thú. Tôi ký vào tất cả các giấy tờ và trả lại cây bút bi mà công chứng viên đưa.
“Cảm ơn quý khách. Rất mong quý khách sẽ tiếp tục ủng hộ Chợ RAID trong tương lai.”
Sau khi lịch sự chào tạm biệt và tiễn họ đi, Kim Ollim lập tức đóng sầm cửa trước lại.
Và chiếc chìa khóa [Kho hàng tức thời] đang ở trong tay tôi đã bị Jung Garam nhanh chóng chộp lấy. Tôi chẳng nói gì, uể oải ngồi phịch xuống sofa. Lackey cũng có vẻ mong đợi, nhón chân đứng tựa vào sofa nhìn ra phòng khách.
“Quả nhiên là Chợ RAID. Chất lượng khỏi phải bàn!”
“Vũ khí vẫn đang trên đường giao hàng tới à?”
“Chúng đến từ Lee Dojin nên chắc không mất nhiều thời gian đâu.”
Các hầu cận mỗi người một lời, bàn tán vô cùng rôm rả, nhưng khi Garam vặn chiếc chìa khóa, tất cả đều im lặng và chăm chú nhìn về phía đó. Và chẳng mấy chốc, một ánh sáng chói lóa phát ra, cả phòng khách liền bừng sáng.
‘Chỉ riêng hộp DAA thôi mà đã có mấy chục cái rồi…….’
Tôi há hốc mồm khi nhìn thấy những chiếc hộp mang thương hiệu quen thuộc. Vì các mặt hàng được giao qua chợ RAID đều là dòng thời trang của DAA nên chắc chắn chúng không phải vật phẩm……
‘Một cái áo phông giá ba triệu won……, có nhầm không vậy?’
Nhưng cú sốc vẫn chưa dừng lại ở đó. Seo Dawon chỉ búng tay vài cái là đã mở hết tất cả các hộp DAA, rồi lần lượt nhấc từng bộ quần áo lên không trung.
Chủ yếu là những bộ quần áo màu sắc tươi tắn như trắng hay hồng. Dù tôi không rành về thời trang nhưng nhìn cũng thấy chúng khá lịch sự và đẹp. Chỉ có điều, thành thật mà nói thì chúng có vẻ hơi thiếu đứng đắn so với Seo Dawon.
‘Hình như hơi nhỏ thì phải?’
Hay là đặt nhầm size?
Nhưng Seo Dawon vẫn cứ để những bộ quần áo đó bay phấp phới rồi tiến về phía tôi. Sau đó, một trong những bộ quần áo đang ngoan ngoãn xếp hàng phía sau anh ấy đột nhiên bay xuống ngay dưới cằm tôi.
“Gì, gì vậy!”
“Dễ thương mà.”
“Cũng được đấy. Màu xanh nước biển đậm chắc cũng hợp.”
“Tôi có mua một cái áo cardigan màu đó đấy.”
Buồn cười ở chỗ là Kim Ollim cũng hùa theo, cô ấy chất đống những hộp giày thể thao của một thương hiệu nào đó rồi đem hết về phía tôi.
Không biết cô ấy đã đo size chân tôi từ bao giờ. Khi nhìn cô ấy đặt đôi giày thể thao dưới chân mà tôi không thể thốt nên lời. Thậm chí Kim Ollim còn quỳ một gối xuống đất và xỏ giày trực tiếp cho tôi.
“Khoan, khoan đã! Này! Sao mọi người lại mua quần áo cho tôi?”
Câu trả lời vang ra từ phía sau, nơi Jung Garam đang hăng say dùng dao găm cạy thứ gì đó.
“Choi Yikyung à…… sao anh có thể mặc một bộ đồ đến hai lần trong một tuần được chứ?”
“Cái gì……”
Cùng với đó, tựa như đồng tình với lời của Garam, Choi Kyungsik cũng chen vào nói móc tôi.
“Lúc đầu nhìn tủ quần áo của cậu tôi cũng giật mình lắm đấy. Đến cả mấy món đồ cơ bản để phối đồ cũng không có nữa.”
Và Seo Dawon nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, lẩm bẩm một cách tiếc nuối.
“Yikyung à…… hồi trước em còn bán mấy cái quạt ở Chợ RAID. Em thậm chí còn không đủ tiền để mua quần áo nữa.”
“Quạt gì cơ?”
“Em biết mà…… cái loại rơi ra khi giết Orc đấy. Em không nhớ sao?”
“Orc hả……?”
Woo Ragi đang dùng thanh phi kiếm xé toang cái hộp phía sau, nghe vậy liền nhướn mày lên.
“Cái đó mà cũng bán được à?”
“Bán chạy lắm ấy chứ chẳng đùa…..”
“Thà đi làm thêm còn hơn.”
“Anh im đi!”
“Trúng tim đen nên mới bảo im đấy.”
Tôi tức giận hét lên trước lời lẽ khinh miệt của Woo Ragi, nhưng trong lúc đó Kim Ollim đã xỏ giày cho tôi và buộc xong luôn cả dây giày. Tiếp đó, cô ấy nắm tay tôi, kéo tôi đứng dậy.
“Cậu đi thử một vòng xem.”
“Này! Mọi người thật là…… tôi có phải trẻ con đâu?”
“Chân cậu còn đau không?”
“……Cũng không đau lắm…… Không, ý tôi không phải thế, mà là mọi người đang làm quá lên rồi đấy.”
Woo Ragi cười khẩy khi nhìn thấy mặt tôi đỏ bừng.
“Người đã xấu thì ít ra cũng phải ăn mặc cho đẹp vào chứ.”
“Sắp vào đông rồi, mua sẵn để mặc cũng tốt mà.”
Cuối cùng, đến cả Seo Dawon cũng nói vậy, tôi đành bất lực ngồi phịch xuống sofa.
‘Không phải, tại sao mọi người lại giả vờ mua đồ cho bản thân trong khi lại mua đồ cho tôi vậy chứ?’
Thà rằng họ mua đồ của họ thì tôi đã không cảm thấy kỳ lạ đến thế này rồi. Điều may mắn duy nhất là những người như Woo Ragi hay Garam có vẻ không mua sắm những thứ khiến tôi khó xử.
Đặc biệt là cái tên Woo Ragi kia, anh ta đã hoàn toàn mất hứng thú với tôi vì bận gắn mấy cái trang trí hình bướm xinh xắn mới lên kiếm. Nhìn anh ta chăm chú chỉnh sửa mấy cái đồ trang trí ở phía đối diện, tôi thầm nghĩ ‘Tên này vậy mà lại có sở thích riêng cơ đấy’. Tất nhiên, ngay khi cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ta liền lảng đi chỗ khác với ánh mắt sắc lạnh.
Còn Garam thì…….
“Choi Yikyung nè! Gắn cái này ở đây chắc đẹp lắm nhỉ?”
Cậu ấy đang treo một sợi dây đèn nhấp nháy dài lên bức tường trang trí ở giữa phòng khách.
Đẹp thì có đẹp, nhưng có vẻ không hợp với phong cách nội thất hiện đại ở thời điểm hiện tại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lackey há hốc mồm nhìn mấy cái đèn, tôi chỉ biết gật đầu. Lackey nhảy lên mấy lần, cố gắng với lấy những chiếc đèn được treo cao rồi lại ngồi phịch xuống tại chỗ, ngơ ngác nhìn chúng.
“He he he~.”
Còn Choi Kyungsik thì im lặng nãy giờ, hóa ra phần lớn những hộp hàng đến hôm nay đều là đồ của anh ta. Anh ta vừa huýt sáo vừa lần lượt ném những bao bột màu kỳ lạ vào kho đồ.
“Anh Choi Kyungsik mua gì vậy?”
“Nguyên liệu Golem. Tôi cũng nên tự làm một cái cho mình thôi.”
……Không phải người ta nói làm một con Golem hoàn chỉnh tốn cả trăm tỷ won sao? Nhưng Choi Kyungsik liền thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ừm, dù sao thì cũng không thể tạo ra hình dạng cuối cùng được…… nhưng chắc cũng có thể làm ra thứ gì đó hữu ích.”
Nói rồi, anh ta đẩy đống hộp cao như núi sang một bên phòng khách rồi lập tức đi lên tầng hai.
***
Sau đó, chúng tôi dọn dẹp hết rác, còn Seo Dawon thì lấp đầy tủ quần áo trống rỗng của tôi. Lúc này Kim Ollim cũng đang mải mê bôi dầu dưỡng lên chiếc khiên của mình.
Vậy là sau một thời gian dài, tôi lặng lẽ trở về phòng ngủ của mình. Bên trong phòng ngủ hơi bừa bộn, nhưng trong số đó, những bộ quần áo mới được treo trong tủ quần áo khép hờ lại khiến tôi cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Lúc này, Seo Dawon, người vừa ra ngoài một lát, bất ngờ bước vào phòng ngủ. Anh ấy lướt nhẹ vào trong, nhìn về phía tủ quần áo đang mở rồi quay lại nhìn tôi với một nụ cười trên môi.
“Em không thích sao?”
“Không…… không phải vậy.”
Tôi bất lực thở dài nhìn anh ấy.
Thật lòng mà nói, chẳng phải những bộ quần áo đắt tiền đó nên được treo trên chiếc móc xịn sò hơn sao? Ví dụ như…… Seo Dawon đang sải bước đến đây chẳng hạn. Tôi chợt nghĩ không biết Seo Dawon mặc đồ thường ngày trông sẽ như thế nào nhỉ.
‘Anh ấy mặc đồ ngày thường chắc sẽ hợp lắm.’
Dù sao thì anh ấy cũng có bờ vai rộng, cao ráo và đôi chân dài mà bất cứ người đàn ông nào cũng phải ghen tị……. Nghĩ đến cảnh Seo Dawon cởi hết áo ra một cách tự nhiên như nước chảy mây trôi, tôi vội lắc đầu. Mình điên rồi.
“Em định đi ngủ à?”
“Ờ, ừm, chắc thế……”
Tất nhiên, Seo Dawon không hề biết những suy nghĩ vừa rồi của tôi, anh ấy vẫn thản nhiên tiến đến giường tôi. Tôi nằm quay lưng lại với anh ấy, cố gắng xua tan những ảo tưởng khi nãy.
Nhưng đúng lúc đó, một tin nhắn hệ thống bán trong suốt như lời thì thầm của ác quỷ hiện lên trước mắt tôi.
[Bạn có muốn thay đổi trang phục cho hầu cận không?]
[Nếu bạn chọn ‘Cởi phần trên’, nó sẽ được áp dụng cho ngoại hình của hầu cận đó.]
“Cái…… gì?!”
Cơ thể tôi tự động bật dậy như lò xo.