[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 286

Chương 286
Nếu bạn phải đối mặt với người mà bạn vừa mới làm chuyện khiến người mình thích ghét cay ghét đắng xong………, ai mà chẳng phản ứng như tôi cơ chứ?
“A, hi, hi………. Anh. Đến. Từ. Khi. Nào. Vậy?”
“……..?”
Ý tôi là, vào tình huống đó, tôi chột dạ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nói năng cũng lắp ba lắp bắp.
Chuyện này rất dễ khiến tôi bị nghi ngờ. Ví dụ như cơ thể tôi cứng đờ, lén lút liếc mắt, né tránh ánh nhìn của Seo Dawon……… Chết tiệt, tôi thực sự ghét bản thân mình như thế này, nhưng mãi mà chẳng sửa được.
Seo Dawon bình tĩnh nhìn tôi rồi khẽ nhếch mép. Nhìn là biết ngay vẻ mặt đó đang nói lên điều gì, kiểu ‘Cậu ấy chắc lại đang giấu mình cái gì đó rồi?’. Đến tôi còn thấy mình đáng ngờ chết đi được.
“Em sao vậy?”
“Ý… Ý anh là sao………”
“Vẻ mặt em như đang giấu giếm điều gì đó.”
Đúng không? Vừa nói Seo Dawon vừa nghiêng đầu về phía tôi. Tôi không còn lời nào để biện minh, lấp liếm mọi chuyện cho qua nữa. Cứ thế này thì thú nhân mọi thứ mất.
Thế nhưng, người cứu tôi khỏi tình cảnh này………, lại chính là Woo Ragi.
“Hai người định mở hẳn một phòng ở đây luôn à?”
Woo Ragi có vẻ không chịu nổi cái màn tình tứ (rất chi là gay) kia nữa nên đã lên tiếng ngăn cản. Khoảnh khắc này, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn cái tính khí điên khùng của anh ta.
Seo Dawon rời mắt khỏi tôi, nhìn sang Woo Ragi. Sau đó anh ấy chậm rãi đáp lại.
“Đây là nhà của Yikyung, chẳng phải cậu mới là người nên ra ngoài sao?”
“Anh điên à? Làm ơn nhìn thời gian và địa điểm giùm tôi đi”
“Tôi! Hoàn toàn tán thành! Nhưng mà, cho tôi tham gia với!”
“Cái giọng điệu bất hảo gì đây hả Jung Garam!”
Đến cả Garam cũng chen vào………….
Thế là cái bầu không khí tra hỏi tôi của Seo Dawon bị phá vỡ, tôi thở phào nhẹ nhõm, lén lút rời khỏi vòng tay của anh. Tất nhiên, tôi đã thất bại trong việc trốn thoát hoàn toàn vì Seo Dawon đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi.
Seo Dawon nhìn xuống tôi đang cười gượng gạo rồi hỏi lại các hầu cận.
“Hôm nay có chuyện gì xảy ra với Yikyung vậy?”
“Ừm………, không biết nữa. À, chắc là do cái quan tài đó?”
“Quan tài?”
Choi Kyungsik vừa cẩn thận lau chùi lõi của Golem vừa lẩm bẩm như nhớ ra điều gì đó, Seo Dawon liền hỏi lại. Tôi ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào, trong lúc đó, Woo Ragi đã lên tiếng trước.
“Bọn tôi đã tìm thấy cây quyền trượng của cậu.”
“Ở đâu?”
“Nó nằm trong kho của Geum Miyoung. Có lẽ mấy món đồ của chúng ta khó phiền phức để xử lý nên cô ta đã gom chúng lại rồi ném vào trong đó.”
Vừa nói Woo Ragi vừa rút thanh phi kiếm của mình ra, nghiêng chuôi kiếm về phía trước. Một vật trang trí hình con bướm được đan vào chuôi kiếm bằng chỉ, vật trang trí hơi nghiêng về bên trái. Woo Ragi vừa chỉ cho chúng tôi xem vừa nhún vai.
“Tưởng một bên còn lại rơi ở đâu rồi chứ………”
“A………”
Lúc này Seo Dawon mới buông tay tôi ra, khẽ thở dài. Anh ấy xoa nhẹ đầu tôi rồi cười khổ.
“Em không cần phải để ý đến thế đâu.”
“…….”
Anh ấy hiểu lầm như vậy thì tốt cho tôi, nhưng nghĩ đến việc mình đang cố tình lừa dối thì lòng tôi lại đắng nghét. Tôi im lặng lấy ra cây quyền trượng đã cất đi lúc nãy, đưa cho anh.
Seo Dawon cầm cây quyền trượng bị nứt lên xem. Lòng tôi vô cùng rối bời khi thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào bề mặt cũ kỹ và vỡ nát của nó. Vừa thấy đau lòng, vừa dằn vặt không biết mình có nên lừa dối anh ấy như thế này không.
“Yikyung mua cho tôi cái mới nhé?”
“Ừm………, được thôi.”
“Tôi vui lắm.”
Nhưng Seo Dawon lại đặt cây quyền trượng xuống một cách dứt khoát như thể đó chỉ là một món đồ công nghiệp được sản xuất hàng loạt vô tri vô giác. Sau đó, anh ấy bảo tôi mua cho anh ấy một cái mới. Lý do anh ấy nhờ tôi như vậy thì quá rõ ràng rồi.
‘………Anh ấy không muốn mình quá buồn.’
Khoảnh khắc đó, tôi đã dao động, suýt chút nữa đã nói hết mọi chuyện với Seo Dawon và cố gắng thuyết phục anh. Nhưng rồi tôi lại từ bỏ ý định đó.
Tất cả mọi người ở đây đều có những gánh nặng trong lòng. Chỉ riêng những di vật này thôi cũng đã ẩn chứa biết bao nhiêu câu chuyện chưa kể. Nhưng lý do mọi người im lặng, có lẽ cũng là vì muốn quan tâm đến tôi. Giống như việc Seo Dawon vừa nhờ tôi mua cho anh ấy một cây quyền trượng mới vậy.
‘Vậy nên…….., quả nhiên mình không nên trút những gánh nặng này lên người khác.’
Seo Dawon chắc chắn sẽ để ý đến năng lực mới được thêm vào của tôi là gì. Thật lòng mà nói, nếu tôi là Seo Dawon thì tôi cũng không thể không để ý được. Suy cho cùng, mạng sống của tôi mới là thứ quan trọng nhất trong hợp đồng……… và cũng hơi xấu hổ một chút, nhưng Seo Dawon cũng thích tôi mà………. Chắc là thế?
Và tôi cũng không có ý định lãng phí cái giá là sinh mệnh của mình một cách bừa bãi. Nếu có thể, tăng độ thân thiện của các hầu cận để nâng cao quyền kiểm soát có lẽ là con đường đúng đắn hơn.
‘Cái này……… chính là con át chủ bài cuối cùng của mình.’
Vì vậy, tạm thời tôi quyết định sẽ giấu kín kỹ năng này với tất cả mọi người.
Chỉ nhìn vào phần mô tả kỹ năng được che giấu tác dụng phụ, các hầu cận sẽ nghĩ rằng cứ triệu hồi là được. Nếu họ bảo tôi thử triệu hồi để luyện tập thì sẽ rất phiền phức.
Và nếu tôi tiết lộ tác dụng phụ của kỹ năng này, chắc chắn mọi người sẽ bảo tôi đừng dùng, nhưng trong trường hợp bất khả kháng, tôi vẫn có thể phải triệu hồi hai người trở lên. Vậy thì, dù tôi chủ động triệu hồi, nhưng chẳng phải họ vẫn sẽ cảm thấy tội lỗi vô ích vì đã cướp đi sinh mệnh của tôi sao?
Vậy nên, đây là phần của tôi.
Sau khi củng cố sự quyết tâm, tôi gãi đầu và lấy điện thoại ra.
“Anh có muốn mua ở chợ RAID không? Cái…… cây quyền trượng của anh ấy.”
“Để tôi xem thử.”
Seo Dawon ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, nhận lấy điện thoại từ tôi. Và những hầu cận đã sắp xếp đồ đạc xong cũng lén lút tụ tập ngồi xung quanh.
Thế nhưng, dù đã kéo xuống rất lâu rồi mà vẫn không thấy họ có phản ứng gì. Seo Dawon cũng đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, khác hẳn với vẻ hời hợt khi vừa nhận máy.
“Không có cái nào ưng ý sao………?”
Cứ như vậy khoảng 30 phút. Tôi hỏi với vẻ hơi mệt mỏi sau khi chứng kiến màn mua sắm online muốn nghẹt thở. Seo Dawon không ngẩng đầu lên mà đáp.
“Ừm, có một cái……… nhưng giá hơi đắt.”
“À, vậy hả?”
Đến cả Seo Dawon cũng phải nói đến ‘giá’ thì chắc là đắt lắm đây? Tôi khựng lại một chút, nhưng rồi cũng hào phóng đáp lại anh ta.
“Giá thì anh không cần phải lo đâu.”
“Thật sao?”
“Ừ. Thật ra………… nếu không có mọi người thì làm gì có số tiền này chứ.”
Sắc mặt Seo Dawon lập tức tươi tỉnh hẳn lên, anh ấy tìm kiếm cái tên Lee Dojin rồi vào mục [Đặt làm riêng]. Tôi khẽ giật mình, nhưng nghĩ đến việc mình đã lừa dối anh ấy và cũng muốn mua cho anh ta một trang bị tốt, nên tôi im lặng.
Seo Dawon sắp xếp các thiết kế theo thứ tự giá rồi chọn cái đẹp nhất. Sau đó, anh ấy không ngần ngại tiếp tục thêm các tùy chọn trả phí vào cây quyền trượng đó.
Tôi lén lút rời mắt khỏi màn hình. Đến nước này thì chắc chắn anh ấy sẽ đặt một cây quyền trượng với giá trên trời rồi…….. Thà không nhìn giá còn tốt cho sức khỏe tinh thần hơn.
Nhưng vấn đề là không chỉ có Seo Dawon. Những hầu cận đang quan sát đột nhiên bắt đầu lên tiếng một hai câu.
“Dao găm của tôi………, cũng sắp rỉ sét hết rồi.”
“Dưới đáy khiên có một vết nứt nhỏ, nhưng……… không cần phải lo đâu.”
“Chu kỳ thay đá phi hành của phi kiếm là 1 năm, mà đã 3 năm rồi……….”
“Yikyung này. Trong hộp phiếu giảm giá có phiếu giảm giá 30% dành riêng cho nhà giả kim kìa. Không dễ gì có được lõi Golem Einz Naif với giá giảm 30% đâu…………”
Tôi lần lượt nhìn từng hầu cận với đôi mắt rơm rớm. Aish, thật là………. Cái biểu cảm đó là ăn gian đấy có biết không hả?
“Tất, tất nhiên rồi……. Tôi sẽ mua chúng. Mua cho cả mọi người nữa………”
Cuối cùng, tôi đành vui vẻ (?) móc ví ra.
Seo Dawon cứ thêm tùy chọn mãi cho đến khi hiện lên thông báo [Không thể thêm tùy chọn nữa.], lúc đó anh ấy mới ngẩng đầu lên. Vẻ mặt Seo Dawon lộ rõ sự phấn khích, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy trông giống bạn bè cùng trang lứa với mình đến vậy.
‘Dễ thương quá……….’
“Cảm ơn em, Yikyung.”
Anh ấy tiến đến ôm chặt lấy tôi như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi vậy. Đây gần như là lần đầu tiên tôi thấy Seo Dawon vui vẻ đến thế, nên tôi đã lỡ để miệng mình đi hơi xa vì quá đắm chìm trong bầu không khí này.
“Không có gì………. Haha! Anh còn muốn mua cái gì nữa không?”
“Ừm, áo choàng? Dù sao thì Pháp sư………, khi dùng phép mà có áo choàng thì trông ngầu hơn.”
“Ờ, ừ……… quan trọng thật.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ hình như không đúng lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cuối cùng, tôi chỉ còn biết gật đầu lia lịa.
***
— Xin chào! Tôi là Chuyển phát viên. Ngài có nhà không ạ? Có một số hàng cần chữ ký của người đặt…………, để xem nào. Khoảng 130 kiện hàng! Wow, ngài đặt nhiều thật đấy.
“………Tôi có nhà. Khoảng mấy giờ anh đến?”
— Chắc khoảng một tiếng nữa tôi sẽ đến. Nguyên một chiếc xe tải lớn gần như toàn là đồ của ngài Choi Yikyung đấy ạ. Hahaha. Ngài tính chuyển nhà sao ạ?
“Vâng………, ừm. Haha………. Ha.”
Chợ RAID nổi tiếng với dịch vụ giao hàng nhanh chóng và quả đúng như vậy, địa ngục giao hàng đã bắt đầu từ ngày hôm sau, sau khi tôi đặt hàng.
Chưa kể đến những món đồ đặt làm riêng, đám người bọn họ cứ liên tục bảo tôi phải mua cái này, mua cái kia, rồi cứ thế đòi tôi thanh toán. Sau này thì họ còn tự ý thanh toán mà không thèm hỏi ý kiến tôi nữa……… và kết quả là thành ra thế này đây.
Tôi nhớ lại Seo Dawon hôm qua đã đặc biệt dịu dàng, ân cần, đáng yêu và tình cảm đến nhường nào.
‘Tôi thực sự rất thích nó………….’
Kết quả của việc nghe theo cảm xúc nhất thời là chúng tôi đã tiêu hết sạch số tiền kiếm được từ việc đột nhập vào kho của Geum Miyoung vào việc mua sắm trang bị mới và một vài món đồ theo sở thích của họ. Số dư ít ỏi còn lại trong tài khoản ngân hàng của tôi cũng gần như cạn đáy.
Edit: Trời ơi mấy ảnh bào:)) bào hết xiềng của thằng nhỏ luôn:))))