[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 285

Chương 285
“Được rồi, giờ tôi sẽ cất những phần còn lại.”
Dù ghét phải làm vậy, nhưng tôi vẫn phá vỡ sự im lặng của bọn họ và đặt những món kỷ vật còn lại vào kho đồ của mình. Tôi đưa ra quyết định này là để nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. May mắn thay, các hầu cận không nói gì, mỗi người tự thu xếp di vật của mình, rồi chúng tôi lặng lẽ di chuyển.
“[Cài đặt hộp công cụ].”
Trong lúc di chuyển, Choi Kyungsik vẫn liên tục cài đặt kỹ năng nào đó. Vòng tròn ma thuật màu xanh lục lóe lên những tia sáng lấp lánh rồi hào vào các cột trụ, kẽ sàn.
Ngay khi chúng tôi vừa lên khỏi mặt đất…
Hú hú hú~!
Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang vọng gần dinh thự. Không lẽ bọn họ đã phát hiện chiếc xe bị phá huỷ một nửa của Geum Miyoung trong đường hầm? Dù sao thì đó cũng là một tín hiệu chẳng lành đối với chúng tôi.
Choi Kyungsik quay đầu về phía tôi, chỉ tay về lối thoát hiểm mà anh ấy đã vạch ra trước khi xâm nhập vào nơi này.
“Cậu mau rời khỏi đây trước đi.”
“……Ừ.”
Tôi lập tức quay người, dồn sức vào chân và chạy hết tốc lực. Lời thì thầm cuối cùng của Choi Kyungsik lướt qua tai tôi.
“[Nguyên mẫu, tự hủy].”
“[Mong muốn của ngài là mệnh lệnh của tôi.] “
Ngay sau đó, một tiếng động lạ vang lên từ phía sau cùng với một tiếng bíp khi tôi đang chạy. Tôi bịt chặt hai tai và tiếp tục chạy.
Sau đó, vài giây sau.
Bùm~!
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, dinh thự gần như bị phá hủy. Tiếng la hét cũng vang lên từ đám đông tụ tập ở cổng chính.
Chân tôi loạng choạng vì dư chấn của vụ nổ, nhưng tôi vẫn kịp đến xe van để tẩu thoát mà không bị vấp ngã. Kim Ollim lập tức khởi động xe ngay khi tôi vừa trèo lên ghế sau.
***
“Động tĩnh bên phía Bae Jaemin thế nào?”
“Không có gì đặc biệt cả. Tôi đang theo dõi mọi liên lạc để đề phòng, nhưng bên phía Kim Sangyoon cũng khá im ắng.”
Khi chúng tôi trở về nhà sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì thời gian đã là 5 giờ sáng.
Vừa bật TV lên, tôi đã thấy bản tin nhanh về vụ nổ ở dinh thự Geum Miyoung đang được phát sóng.
Tất nhiên, người dẫn chương trình không trình bày tin này như một tin tức nóng hổi, mà chỉ phát một dòng chữ chạy, dài tóm tắt ngắn gọn vụ việc ở cuối kênh tin tức buổi sáng. Có lẽ đến cuối ngày thông tin được đưa ra sẽ đầy đủ hơn.
“Cậu có chắc là chiếc xe này không bị theo dõi đấy chứ?”
Woo Ragi liếc nhìn chiếc xe đen đậu bên ngoài rồi đột nhiên kéo rèm cửa sổ và hỏi. Garam trả lời câu hỏi của anh ta.
“Tôi mua cái xe này ở chợ đen nên có muốn truy vết thì cũng vô ích thôi.”
“Với lại, Seo Dawon đã trực tiếp niệm phép [Tàng hình] lên rồi còn gì.”
Kim Ollim bình tĩnh trả lời. Woo Ragi lúc này mới từ từ rời khỏi cửa sổ. Khi tôi đã bớt lo lắng hơn một chút, tôi đột nhiên thèm cà phê và bắt đầu đun nước.
“Giờ chúng ta nên kiểm tra những gì trong kho và bắt đầu phân loại thôi nhỉ?”
Choi Kyungsik khi thấy tôi nhấp một ngụm cà phê thì chợt nhớ ra điều gì đó. Lackey đang ngồi ở góc phòng khách, đầu đội chiếc vương miện vàng, nghiêng đầu nhìn chúng tôi một cách khó hiểu.
Tôi gật đầu và đặt những chiếc chìa khóa đã thu thập được lên bàn ở phòng khách. Jung Garam lập tức chạy đến, đeo chiếc kính một mắt và xem xét từng chiếc chìa khóa, nói cho chúng tôi biết mỗi chiếc khóa chứa đựng thứ gì.
“Đây là tiền mặt này…, còn đây là vật phẩm. Cái này chỉ toàn là vàng thôi.”
“Mở thử mấy cái vật phẩm ra xem đi.”
“Không biết có cái nào mà Choi Yikyung dùng được không nhỉ?”
“Mấy thứ này chắc là bán được trên chợ đen nhỉ? Nếu được thì tách riêng ra luôn cho tiện.”
“Cái này cũng dễ thôi. Dù sao thì khuôn mặt của người mua và người bán đều sẽ bị ẩn đi.”
Khi họ bắt đầu mở từng chiếc chìa khoá một, tất cả các hầu cận đều tụ tập lại, bắt đầu phân loại những món đồ giá trị lấp đầy phòng khách.
Tôi lặng lẽ nhìn họ rồi uống thêm một tách cà phê. Thực ra, kể từ khi trở về từ dinh thự của Geum Miyoung, tâm trí tôi bị mắc kẹt vào điều gì đó, đến nỗi những viên đá quý lấp lánh trước mắt cũng không thể lọt vào tầm mắt của tôi.
‘[Tiêu hao sinh mệnh để triệu hồi từ 2 hầu cận trở lên]…… à.’
Vậy nên tôi giả vờ buồn ngủ, lặng lẽ rút khỏi cuộc trò chuyện và kiểm tra tin nhắn hệ thống mà tôi đã tắt trong lúc tức giận.
‘Độ thân thiện với hầu cận càng cao thì lượng sinh mệnh tiêu hao càng ít đúng không?’
Vậy thì có lẽ việc triệu hồi Seo Dawon sẽ không có vấn đề gì lớn. Giống như Lackey vậy. Sau khi triệu hồi Lackey và Seo Dawon, tôi vẫn có thể triệu hồi thêm một thành viên khác của [Yeonhong]. Đây thực sự là một sự gia tăng sức mạnh đáng kinh ngạc.
‘Thậm chí còn nói là từ 2 người trở lên, chứ không phải là chỉ có thể triệu hồi tối đa 2 người. Vậy thì……, về mặt lý thuyết, có thể triệu hồi tất cả các thành viên của [Yeonhong] cũng được.’
Nhưng cái giá phải trả thì vô cùng đáng sợ, đó chính là sinh mệnh của bản thân.
Tôi nhìn xuống mu bàn tay phải đang cầm cốc cà phê, nơi vết tiêm vẫn còn hằn rõ. Vết sẹo đó khiến tôi nhớ lại những viên thuốc khiến tôi buồn nôn và những cơn đau bất chợt phải dùng đến thuốc giảm đau nhiều lần. Lông mày tôi tự động nhíu lại.
‘[Ký ức oán linh] cũng đã suýt chút nữa đẩy mình đến chỗ chết.…… Thực tế mà nói, triệu hồi 2 người trở lên chắc chắn sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của bản thân.’
Với cấp độ hiện tại của tôi, việc xử lý những rủi ro phát sinh từ khế ước ngay từ ban đầu đã là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng……
‘……Mình không thể từ bỏ kỹ năng này được.’
Đó là kỹ năng có thể triệu hồi toàn bộ thành viên của hội [Yeonhong]. Thêm vào đó, họ vốn dĩ không phải là người chơi đơn lẻ mà là thành viên của cả một bang hội, nên triệu hồi càng nhiều thì hiệu quả khi làm việc cùng nhau sẽ càng lớn. Tôi rất sợ hãi, nhưng nghĩ lại thì nỗi đau đó tôi cũng đã trải qua vô số lần, nên chắc là tôi vẫn có thể chịu đựng được.
‘Ừm, dù là tiêu hao tuổi thọ thì cũng chỉ giảm từ 100 tuổi xuống 80 tuổi thôi mà…… chắc cũng không sao đâu nhỉ? Hoặc là……, dù có nôn ra máu hay gì đó thì bệnh viện cũng đầy ra đó mà.’
Kể từ khi thường xuyên nhập viện, tôi đã trở nên chai lì với nỗi đau, đến mức trong đầu thoáng qua ý nghĩ ‘chừng này thì mình vẫn chịu được’. Nói tóm lại, mong muốn sử dụng kỹ năng này và kỳ vọng của tôi về kết quả tuyệt vời của nó đã chiến thắng nỗi sợ hãi của tôi.
Nhưng, dù nghĩ vậy thì, liệu các hầu cận có nghe theo hay không lại là một vấn đề khác. Ngay cả bây giờ, họ vẫn gọi tôi bằng những biệt danh đầy nhục nhã như chuột hamster hay người giấy và họ đối xử với một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh như một đứa trẻ.
Họ đang bảo vệ tôi quá mức cần thiết chỉ vì chỉ số của tôi thấp hơn họ. Hơn nữa, trở ngại lớn nhất là các hầu cận đều có thể nhìn thấy đầy đủ, hoàn chỉnh bảng trạng thái của tôi.
‘Có lẽ ngay khi mình nói kỹ năng đã được nâng cấp, họ sẽ xem bảng trạng thái trước. Chắc chắn họ sẽ không bao giờ cho mình sử dụng kỹ năng sau khi đọc được rủi ro. Đặc biệt là Seo Dawon…….. Anh ấy chắc chắn sẽ tìm mọi cách ngăn mình triệu hồi hai người trở lên.’
Làm thế nào để thuyết phục họ đây?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ và uống nốt ngụm cà phê cuối cùng thì……
[Bạn có muốn kích hoạt Trình chỉnh sửa Bảng trạng thái không?]
‘………Hả?’
Tôi giật mình suýt đánh rơi cốc vì thông báo bất ngờ hiện ra.
Nhưng may mắn là tiếng ho của tôi không thu hút sự chú ý của các hầu cận đang phân loại đồ đạc. Tôi liếc nhìn họ rồi cẩn thận di chuyển ngón tay, nhấn nút [Thực hiện].
[Trong tùy chọn cơ bản của Bảng trạng thái, chọn tùy chọn bạn muốn chỉnh sửa để áp dụng mức độ hiển thị khác nhau.]
[Mức độ hiển thị thông tin hiện tại của người dùng ‘Choi Yikyung’ là Hiển thị toàn bộ.]
[Nhấn tùy chọn để chuyển sang Hiển thị một phần.]
[Để chuyển sang Riêng tư hoặc Hiển thị một phần riêng tư, vui lòng chỉ định phạm vi riêng tư rồi nhấn tùy chọn.]
Tôi suýt bật cười vì quá đỗi ngạc nhiên.
‘Sao có thể đúng thời điểm đến như vậy chứ?’
Cứ như có ai đó đang hết lòng hỗ trợ mọi thứ cần thiết để tôi sử dụng kỹ năng này vậy. Cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào. Cứ như tôi đang bị mắc kẹt trong bàn tay của một ai đó, không thể thoát ra hay chống lại.
Nhưng dù bực bội đến đâu cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi nhấn chọn tô đậm những chỗ có đề cập đến từ ‘sinh mệnh’ xuống đến hết tất cả các dòng bên dưới.
[Bạn có muốn đặt phần này ở chế độ Riêng tư không?]
[Xin lưu ý rằng nếu bạn chụp ảnh màn hình phần đã đặt ở chế độ Riêng tư, phần đã chỉnh sửa sẽ được khôi phục về bản gốc.]
[Đã hoàn tất chỉnh sửa.]
Ngay lập tức, những dòng chữ tôi vừa chọn đã biến mất khỏi bảng trạng thái. Cứ như tôi có thể thoải mái sử dụng kỹ năng này mà không hề có bất kỳ rủi ro nào.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên từ phía sau.
“Em không mệt sao?”
Tôi giật mình kinh hãi quay lại. Nhưng trước khi tôi làm được điều đó, tôi đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp mang theo mùi hương lạnh lẽo của làn gió mùa đông. Seo Dawon mỉm cười nhìn xuống tôi, người đang nhìn lại anh với đôi mắt mở to.
Edit: Lâu rồi không gặp mấy bạn:> Lịch đăng chương vẫn là 1-2 chương/ngày như cũ nhé:D