[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 284

Chương 284
Không chần chừ, tôi gọi tên anh ấy ngay lập tức.
“[Choi Kyungsik].”
“Vâng, vâng”
Choi Kyungsik ngẩng đầu lên và đáp lại một cách vui vẻ. Ngay khi ánh sáng mờ nhạt chiếu xuyên qua người anh ta dần đọng lại thành những cái bóng, Choi Kyungsik đã thấy mình đứng vững trong tầng hầm của Geum Miyoung.
“Haah…”
Anh ta thở ra một hơi dài, như thể đã nín thở rất lâu. Nhưng không giống như tôi thở ra từng làn sương trắng, không có gì thoát ra khỏi miệng anh ta cả. Tuy nhiên, Choi Kyungsik lại hít một hơi thật sâu. Cảm giác như… anh đang tận hưởng cảm giác được hồi sinh – được sống.
Tất nhiên, anh ấy không dành quá nhiều thời gian để tận hưởng. Sau khi hít một hơi cuối cùng, Choi Kyungsik lập tức mở mắt ra và nói.
“[Mở hộp công cụ].”
Sau đó, dưới chân anh ta xuất hiện một vòng tròn ma thuật màu xanh lá cây. Tôi nghĩ rằng có thứ gì đó sẽ xuất hiện ngay lập tức, nhưng chỉ có vòng tròn ma thuật xuất hiện. Nhưng Choi Kyungsik vẫn tiếp tục lên tiếng.
“[Tìm kiếm, Từ khóa: Nguyên mẫu, Khởi động].”
Đúng lúc đó, một giọng nói kỳ lạ phát ra từ vòng tròn ma thuật màu xanh lá cây. Giọng nói cứng ngắc giống hệt như… trợ lý ảo AI trên điện thoại Apple.
“[‘Nguyên mẫu’ mà bạn đang tìm kiếm hiện không ổn định. Bạn có muốn tiếp tục không?]”
“[Tiếp tục].”
Sau khi Choi Kyungsik xác nhận, vòng tròn màu xanh lá cây đột nhiên rung chuyển dữ dội, chẳng mấy chốc, một vết nứt lớn bắt đầu xuất hiện ở trung tâm của vòng tròn ma thuật.
Ngay sau đó, hai cánh tay trắng gầy thò ra khỏi khe hở. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay đó và vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt hiện ra. Bởi vì thứ đó chính là Geum Miyoung.
Ngoại trừ vẻ ngoài nhợt nhạt, khuôn mặt và cơ thể của Geum Miyoung trông hoàn toàn bình thường, như thể cô ấy vẫn còn sống. Cứ như vậy, Geum Miyoung(?) nhẹ nhàng bò lên vòng tròn ma thuật. Tuy nhiên, cô ấy không thể đi lại mà chỉ quỳ gối. Cùng với đó, đôi mắt cô ấy cứ chớp chớp một cách vô hồn.
Mặc dù tôi không hỏi anh ấy về những điều kỳ lạ đó, nhưng Choi Kyungsik bắt đầu tự mình giải thích như thể anh ấy đang đáp trả lại những câu hỏi sắp tới của tôi.
“Cô ta đã mất quá nhiều khối lượng não trong quá trình biến đổi thành Homunculus.”
Tôi nhìn qua nhìn lại giữa Choi Kyungsik và Geum Miyoung rồi hỏi.
“Cô… Cô ấy còn sống không?”
“Không thể nào.”
“……”
“Cô ta chỉ có thể di chuyển ở một mức độ vừa phải. Đó thậm chí còn không phải là một Homunculus thực thụ nữa. Dù sao thì, đây mới là điều quan trọng nhất… [Nguyên mẫu, đi đến đứng thẳng trước máy quét].”
Choi Kyungsik nhún vai rồi ra lệnh cho Geum Miyoung.
Sau khi nghe lệnh của anh ta, Geum Miyoung loạng choạng đứng dậy. Cô đứng trước thiết bị nhận diện, di chuyển chậm chạp như một thây ma và dán chặt con ngươi vào máy quét.
[Các biện pháp bảo mật đã bị vô hiệu hóa]
Lúc này, khi hệ thống bảo mật đã dễ dàng bị vô hiệu quá, cánh cửa bị khóa chặt đã mở rộng sang hai bên.
Những hầu cận đi thẳng qua Geum Miyoung và bước vào cánh cửa mở. Tôi có phần hơi do dự nhưng rồi cũng đi qua cô ấy. Đúng lúc này, tôi liếc nhìn một cái và cảm thấy nổi da gà khắp người. Một chất lỏng đen, nhớt nháp liên tục rỉ ra từ mũi của Geum Miyoung và cô ấy vẫn mở to mắt nhìn vào máy quét. Đó là một cảnh tượng đáng sợ, tôi sợ rằng người phụ nữ nửa sống nửa chết này sẽ xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
May mắn thay, Choi Kyungsik, người đi sau cùng, đã nắm lấy cánh tay cứng đờ của tôi. Anh ta ôm tôi từ phía sau, dùng tay che mắt tôi lại như miếng bịt mắt rồi thì thầm vào tai tôi.
“Đừng nhìn kỹ quá.”
“…T…Tại sao?”
“Cái đó tôi làm quá cẩu thả nên tôi hơi xấu hổ.”
Tôi không ngờ đó lại là lý do, nhưng… Haah. Dù sao đi nữa, nhờ có sự chỉ dẫn của Choi Kyungsik, tôi đã có thể vào nhà kho chứa quỹ đen. Chúng tôi ngay lập tức tìm thấy hàng chục thùng chứa [Kho hàng tức thời] trong tủ trưng bày.
“Tôi đoán chúng ta phải mở một cái ra để xem thử.”
Kim Ollim nhấc cửa kính lên và đặt chìa khóa vào ngăn trên cùng. Choi Kyungsik nắm chặt lấy chìa khóa và xoay cổ tay trong không khí. Trông giống như anh ta đang diễn kịch câm mở cửa vậy.
Đột nhiên, một vết nứt sâu xuất hiện trên không trung và tiền vàng cùng đồ trang sức đổ xuống như thác nước, che phủ khu vực tôi đang đứng. Đủ loại vật liệu sáng bóng, lấp lánh đổ ra một cách hỗn tạp cho đến khi sàn tầng hầm được lấp đầy hoàn toàn rồi mới dừng lại.
Jung Garam nhanh chóng nhặt một cục vàng lên và cắn bằng răng. Woo Ragi trách mắng cậu ấy.
“Đừng nói là cậu đang kiểm tra xem nó có phải là vàng thật không đấy nhé?”
Garam hét lên, gò má hiếm khi ửng đỏ.
“Ê! Rồi mắc gì chửi tôi?!”
Tuy nhiên, Woo Ragi nhặt một chiếc vòng cổ tuyệt đẹp từ ngọn núi vàng đang đổ xuống và bắt đầu xem xét kỹ lưỡng viên ngọc được gắn ở giữa.
“Này, đây không phải là một viên đá mana thượng hạng sao?”
Choi Kyungsik đáp lời ngay lập tức.
“Đưa tôi! Đưa nó cho tôi!”
Woo Ragi nhẹ nhàng ném chiếc vòng cổ về phía Choi Kyungsik. Anh ta lập tức bắt được nó trong không khí và cười toe toét, lẩm bẩm.
“Wow…. Cảm giác như lâu lắm rồi tôi mới được bước vào phòng chứa kho báu vậy.”
Trong khi đó, Lackey đang lao xuống sàn nhà lấp lánh đầy kho báu, loay hoay tìm kiếm xung quanh vì quá phấn khích.
“Đầu tiên, hãy chia hết mọi thứ ở đây và cất chúng vào kho đồ của cậu. Đối với những chìa khóa còn lại… Choi Yikyung, gom hết chúng vào kho đồ của cậu đi.”
“À! Tôi hiểu rồi!”
Tôi cũng choáng ngợp trước số lượng trang sức khổng lồ, nhưng sau khi nghe chỉ thị của Kim Ollim, tôi đã làm theo lời cô ấy và cất chìa khóa tủ trưng bày vào kho đồ của mình.
Không mất nhiều thời gian để thu dọn chìa khóa, nhưng khi tôi hoàn thành và nhìn lại, sàn nhà vốn được trang trí bằng vô số món trang sức giờ đã hoàn toàn sạch bong. Giống hệt như lúc chúng tôi mới đến. Ngoại trừ những viên đá quý mà Lackey đang đeo lủng lẳng trên cổ và ngón tay. Vì Kim Ollim không nói gì nên tôi chỉ ôm chặt bộ xương đang phấn khích vào trong lòng.
“Chúng ta đi thôi. Sắp đến giờ đổi ca của đội an ninh rồi.”
Kim Ollim thúc giục chúng tôi. Tôi cố gắng đi theo cô ấy ra ngoài trong khi ôm bộ xương nặng nề trong tay.
“Hử?”
Tuy nhiên, vào lúc đó, một tia sáng nhỏ lấp lánh từ phía sau hộp đựng chìa khóa đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nghĩ rằng đó có thể là chìa khóa mà tôi đã bỏ sót nên đưa tay ra và lấy nó. Nhưng khi tôi rút nó ra, tôi nhận ra rằng nó có màu khác với những chiếc chìa khóa mà tôi đã thu thập trước đó. Tôi tiến lại gần Kim Ollim, trong tay cầm chiếc chìa khóa màu đen.
“Xin lỗi… Tôi tìm thấy cái này ở đằng sau của thứ đó… Nó là gì vậy?”
“Hửm? À, đây là… [Kho hàng tức thời bị phong ấn]. Thông thường, cậu có thể mở chúng chỉ với một chiếc chìa khoá trong tay, nhưng đối với các vật phẩm quan trọng, người ta có thể đặt một lớp bảo mật kép lên trên đó.”
Kim Ollim nói khi cô ấy nhìn kỹ vào chiếc chìa khóa đen mà tôi đang cầm.
“Cái này tôi cũng không chắc chắn lắm bởi vì tôi không có kỹ năng [Thẩm định], nhưng tốt nhất là chúng ta nên cầm nó theo.”
“Được thôi. Nhưng liệu chúng ta có thể dùng Geum Miyoung để vượt qua lần này không?”
Jung Garam, người vẫn im lặng lắng nghe, đột nhiên đưa tay về phía tôi.
“Đưa nó cho tôi.”
“Hả? Được thôi…”
Tôi đưa chìa khóa cho Jung Garam. Cậu ấy đeo chiếc kính một mắt hiếm khi sử dụng và nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu. Sau khi kiểm tra cẩn thận, cậu ấy cầm lấy chìa khóa và cẩn thận vặn nó như thể đang giải mã một chiếc két sắt. Sang trái hai lần, sang phải ba lần.
Rầm!
Có vẻ như Jung Garam đã thành công, không gian vặn xoắn lại và một thứ gì đó giống như chiếc quan tài gỗ xuất hiện trong không khí.
Nhưng vấn đề là ngay từ lúc nhìn thấy quan tài, tôi chợt có một cảm giác bất an kỳ lạ. Tôi định ngăn cản cậu ấy mở nó ra, nhưng Garam đã mở nắp quan tài không chút do dự.
Và…
“À.”
Bên trong… những món đồ trông như của ai đó bị vứt lộn xộn, phủ đầy bụi bặm.
Trong số đó, tôi nhìn thấy một cây trượng dài, cây trượng dài nhất mà tôi từng thấy. Hình dáng đó mang lại cho tôi cảm giác quen thuộc như thể tôi đã từng thấy nó trước đây… Mặc dù đây chắc chắn là lần đầu tiên tôi gặp nó ngoài đời thực.
“Cái này… Seo Dawon…”
Nhưng trước khi tôi kịp nói hết câu, Jung Garam đã thò tay vào bên trong quan tài.
Sau đó, cậu ấy cầm trên tay một chiếc la bàn cũ với mặt kính thuỷ tinh bị vỡ hoàn toàn. Những chữ cái khó hiểu được khắc dày đặc trên khung la bàn. Miệng tôi tự động khép lại khi tôi nhìn thấy biểu cảm của Garam khi cậu ấy nhặt nó lên.
Kim Ollim đột nhiên đến gần, cô ấy cũng cúi xuống nhặt một huy hiệu hình con chim. Trong [Ký ức báo thù], tôi nhớ cô ấy đã gắn huy hiệu đó ở mép khiên khi còn sống.
Woo Ragi đứng khoanh tay trước ngực, nhìn xuống vật trang trí tua rua dài dùng để gắn lên thanh kiếm. Nó có hình dạng giống như một con bướm, mặc dù một bên cánh đã bị gãy.
Choi Kyungsik cầm một viên đá tròn đã vỡ trên tay, hít một hơi thật sâu rồi thổi nó. Chỉ khi nhìn thấy màu sắc của viên đá đã được phủi bụi, tôi mới nhận ra rằng đó chính là lõi của con Golem mà anh ấy đã tạo ra. Ngoài ra, còn có một vài di vật khác vẫn chưa tìm được chủ sở hữu. Tôi cho rằng chúng thuộc về hai thành viên còn lại vẫn chưa triệu hồi.
Có lẽ chúng tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để xử lý… Rõ ràng là di vật từ [Yeonhong] đã được thu thập và bị chất đống như mớ rác thải. Tôi cố gắng nói gì đó, nhưng chẳng thể nghĩ ra được từ ngữ thích hợp nên đành im lặng. Và rồi, như thể được kích hoạt bởi tình huống này, một thông báo hệ thống xuất hiện.
[Kịch bản phụ đã được hoàn thành! Tìm kiếm quá khứ – Bạn đã có được [Di vật] của Hầu cận.]
[Bạn đã hoàn thành một nhiệm vụ khá khó khăn! Không gì hiệu quả hơn trong việc khơi dậy sự oán hận của các Hầu cận và khiến họ ám ảnh với việc trả thù bằng cách cho họ xem những đồ vật khiến họ nhớ lại quá khứ.]
[Như một phần thưởng, máy chủ đa năng hiện đã được mở: cho phép bạn triệu hồi hai hoặc nhiều Hầu cận cùng một lúc. Tuy nhiên, nếu hai hoặc nhiều Hầu cận được triệu hồi cùng một lúc, sinh lực của Chiêu hồn sư sẽ bị tiêu hao cho đến khi lệnh triệu hồi bị huỷ bỏ. Vì vậy, hãy cẩn thận khi sử dụng!]
[Tuy nhiên, lượng sinh lực cần thiết để triệu hồi mỗi Hầu cận sẽ khác nhau tùy thuộc vào mức độ thân mật.]
[Kịch bản đang chú ý đến sự phát triển nhanh chóng của bạn.]
Vốn dĩ hệ thống này đã nổi tiếng với việc chế giễu Người dùng một cách ác ý, nhưng hôm nay, tôi thực sự muốn đánh một trận nhừ tử với kẻ đã viết ra cái kịch bản này.
‘Thế quái gì đây, cái này có gì đáng để chúc mừng chứ?’
Tôi vội vã xóa tất cả tin nhắn hệ thống đang che khuất tầm nhìn của tôi.