[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 283

Chương 283
Seo Dawon dạo gần đây khá bận rộn.
Bận rộn đến mức anh ấy thậm chí không thể tham gia nhiệm vụ quan trọng như bắt giữ Geum Miyoung. Ngoài ra, gần đây Seo Dawon thường xuyên qua lại với Kim Sangyoon và có vẻ như hôm nay cũng dự định gọi riêng anh ta ra để làm chuyện gì đó.
“Tôi nghĩ hôm nay nó sẽ hoàn thành.”
Mặc dù Dawon chỉ trả lời một cách mơ hồ về việc mình đang làm, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy muốn che giấu điều gì đó. Anh quay lưng lại như thể chắc chắn rằng tôi sẽ sớm hiểu ý anh ta….
‘…Anh ấy có vẻ hơi… phấn khích thì phải?’
Tôi có nên nói là anh ấy trông tràn đầy năng lượng hơn trước không nhỉ?
Nghĩ đến việc trước đó anh ấy từng nhận xét thoáng qua rằng ‘Kim Sangyoon là một người có tài năng’, có lẽ Seo Dawon thích khám phá và đào tạo những người có tiềm năng. Đúng vậy, điều đó có nghĩa rằng chúng tôi đã tạo ra và nuôi dưỡng một đội ngũ tinh nhuệ nhỏ gồm những người có thứ hạng cao, độc nhất vô nhị.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi nói với Kim Ollim, người đang ngồi cầm lái:
“Anh Kim Sangyoon ấy.”
“Hửm?”
“Seo Dawon nói anh ấy có tài năng… Cô cũng thấy thế à?”
Kim Ollim liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu. Sau đó cô ấy gật đầu, có lẽ cô ấy cho rằng câu hỏi của tôi chỉ đơn giản là do tò mò.
“Trước hết, cậu ta có thể chất cực kỳ tốt.”
“Ồ…”
“Rất hoàn hảo cho một chiến binh.”
Nhớ đến những lần ở chung với Kim Sangyoon, vóc dáng của anh ấy khiến không gian trở nên chật chội hơn. Điều đó khiến tôi bị thuyết phục hoàn toàn. Sau đó, Kim Ollim giải thích thêm về những khía cạnh mà tôi chưa biết.
“Chiến binh thường là những người dễ thấy nhất ở tuyến đầu.”
“Thật sao?”
“Trong hầm ngục, điều quan trọng nhất là phải ngăn chặn quái vật tiếp cận các pháp sư hoặc trị liệu sư ở phía sau, vì vậy ngoại hình bắt mắt là cách tốt nhất để thu hút sự chú ý của bọn quái vật. Màu tóc của Sangyoon nữa… Tôi nghĩ đó là một lựa chọn thông minh cho một chiến binh.”
“Ừm… Tôi chưa nghĩ xa đến thế.”
Mái tóc đỏ của Kim Sangyoon đã chiếm trọn ấn tượng của tôi về người đàn ông này. Tôi không ngờ rằng mái tóc đỏ của anh không chỉ “gây nổi bật” với Người dùng mà còn với cả quái vật nữa.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ một lúc, tôi đột nhiên nghĩ đến Woo Ragi, người đang nằm sau lưng tôi. Tôi liếc nhìn người đàn ông qua khóe mắt và hạ giọng thì thầm với Kim Ollim.
“Thế Woo Ragi cũng vậy à… Anh ta nhuộm tóc như vậy để thu hút sự chú ý sao?”
“Phụt Hahahaha!”
Bất ngờ thay, Jung Garam, người đang ngồi chơi game trên ghế hành khách, đột nhiên cười phá lên mà không thèm hạ giọng. Tôi ngượng ngùng nhún vai, và có thứ gì đó nhẹ bay ở phía sau đầu tôi. Có vẻ như Woo Ragi lại ném rác vào tôi.
“Cậu đang nói xấu sau lưng tôi đúng không?”
“Không đời nào? Trời ạ, nghiêm túc đấy! Đừng ném nữa!”
“Vậy tại sao cậu lại hỏi người khác về màu tóc của tôi?”
Tôi phớt lờ lời nói của Woo Ragi với khuôn mặt đỏ bừng. Dù tôi có hỏi trực tiếp thì chắc anh ta cũng không trả lời tôi một cách tử tế đâu. Anh ta sẽ nói mấy lời kiểu như, “Thật kinh tởm, sao cậu lại hỏi về nguồn gốc màu tóc của người khác?” hoặc là “Hỏi tôi làm quái gì, đồ đồng tính!”
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Woo Ragi lại khác xa với những gì tôi suy nghĩ. Anh ta ném một mảnh rác khác và cười toe toét trước sự phẫn nộ của tôi, rồi đột nhiên, anh ta nhuộm đen mái tóc của mình.
“Hả?!”
“Quê mùa thật. Đến hiệu ứng trang bị hoạt động thế nào mà cũng không biết luôn sao?”
“Cái gì?”
“Thanh phi kiếm của tôi là những món đồ do Tiên vương để lại. Vậy nên mỗi lần trang bị vũ khí, màu tóc của tôi sẽ thay đổi. Màu tóc thời thơ ấu của Tiên vương là màu vàng đấy.”
Nói xong, Woo Ragi vẫn giữ mái tóc đen của mình một lúc lâu.
Ngoại hình của Woo Ragi trở nên vô cùng khác biệt khi mái tóc màu vàng, mỏng tới mức tưởng chừng như chúng sẽ vỡ vụn khi chạm vào, chuyển sang màu đen. Đáng buồn thay, dù cho màu tóc có thay đổi thì anh ta vẫn đẹp trai như thường…
Đột nhiên, Choi Kyungsik nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói mấy thứ kỳ lạ
“Ái chà? Hình như cậu Choi Yikyung thích mái tóc đen của Ragi rồi thì phải.”
“…A…Anh đang nói cái quái gì vậy!”
“Tại mặt cậu đỏ quá nên tôi chỉ hỏi thôi mà.”
Trong lúc tôi đang hoảng loạn lắp bắp, Jung Garam quay hẳn người lại nhìn tôi, chống cằm vào lòng bàn tay. Sau đó cậu ấy bắt đầu trêu chọc tôi bằng giọng điệu mỉa mai.
“Choi Yikyung này… Chỉ cần là tóc màu đen thì ai anh cũng thích à?”
“Tôi không có!”
“Vậy thì tại sao anh lại không thể nhìn thẳng vào Ragi chứ?”
“Tôi đã nói là đừng nhắc đến mấy chuyện đó nữa rồi mà!”
“Jung Garam. Ngồi cho tử tế vào.”
May mắn thay, Kim Ollim đã cản Jung Garam lại. Nếu không thì chắc tôi bị cậu ấy trêu chọc cả ngày mất.
Tuy nhiên, ánh mắt của Woo Ragi từ ghế sau vẫn không dễ dàng từ bỏ. Cảm giác như có gì đó chuyển động ở sau lưng nên tôi nghiêng người ra sau để lắng nghe. Bất chợt, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo dái tai. Đó là vị trí in dấu ấn của Woo Ragi. Anh ta dùng tay chọc chọc tai tôi và nói…
“…..”
“Ít nhất thì cậu vẫn còn con mắt tinh tường đấy, Choi Yikyung.”
Thế đấy. Giọng nói cười cợt, khinh khỉnh của anh ta nghe vô cùng đáng ghét.
“Im đi…”
Tôi nghiến răng, gằn giọng trả lời. Nhưng Choi Kyungsik lại vô cùng thiếu tế nhị.
“Không hẳn, tôi thấy cậu ấy không để ý gì nhiều ngoài khuôn mặt cả. Cứ nhìn cách Yikyung thích hội trưởng là hiểu…”
“Đừng đánh đồng tôi với Seo Dawon.”
“Seo Dawon đẹp trai hơn anh nhiều còn gì?”
“Thấy chưa? Cuối cùng cậu cũng chỉ nói về khuôn mặt thôi.”
“…Choi Yikyung. Đừng quá kích động và thắt dây an toàn cẩn thận vào.”
Cho đến khi chúng tôi đến nơi Geum Miyoung giấu quỹ đen, tôi đã phải chiến đấu với tất cả những tên khốn đó (trừ Kim Ollim ra).
***
Geum Miyoung đã giấu quỹ đen của mình ở hai địa điểm khác nhau. Một khoản tiền lớn dưới dạng trái phiếu được cất giữ trong ngân hàng và số còn lại được giữ dưới dạng hiện vật trong [Kho hàng tức thời].
[Kho hàng tức thời] là một không gian hệ thống nơi bạn có thể lưu trữ các vật phẩm, tương tự như kho đồ của Người dùng. Tuy nhiên, không giống như kho đồ thông thường, nó chỉ dùng được một lần và các vật phẩm được lưu trữ trong [Kho hàng tức thời] thường khó theo dõi, tạo điều kiện cho các vụ giao dịch bí mật, không phải đánh thuế.
Dĩ nhiên, có một lượng lớn tiền bẩn đang nằm trong ngân hàng, nhưng chúng tôi không thể lấy được vì không thể rút tiền nếu không có giấy tờ chứng minh thân phận. Tuy nhiên, các vật phẩm và hiện vật đã thông qua quá trình “rửa tiền” có thể dễ dàng lấy đi và sử dụng.
Vì vậy, chúng tôi đã đột nhập vào toà nhà, nơi được cho là lưu trữ [Kho hàng tức thời] dựa trên thông tin thu thập được trong lời khai của Geum Miyoung.
“Cô ta nói két sắt ở dưới tầng hầm.”
“[Bản đồ].”
Sau khi ra khỏi xe, chúng tôi nhanh chóng trèo qua các hàng rào bảo vệ toà nhà của Geum Miyoung, bí mật lẻn vào biệt thự và sử dụng kỹ năng của Jung Garam để tìm ra tầng hầm ẩn. Sau đó, Choi Kyungsik lấy ra một đống thuốc, nhìn tôi rồi đưa cho tôi thứ gì đó có vẻ là mặt nạ công nghiệp.
“Đây là cái gì?”
“Tôi sẽ rải thuốc xung quanh, nên tôi cũng không muốn cậu Yikyung ngủ quên.”
Vừa nói, Choi Kyungsik vừa lắc bình thuốc. Tôi có thể thấy một hình đầu lâu được khắc trên bề mặt của lọ thủy tinh. Lackey hẳn đã nghĩ rằng bình thuốc đó dành cho cậu nhóc nên đã chìa tay ra. Tôi ngoan ngoãn nhận lấy chiếc mặt nạ được đưa cho.
_
[Mặt nạ kháng thuốc mạnh]
Chủng loại: Mặt nạ
Độ bền: 1
Giới hạn cấp độ: 100
Kỹ năng đặc biệt: Chữa lành +10
Mô tả:
Một chiếc mặt nạ tốt để sử dụng khi thí nghiệm nhiều loại thuốc khác nhau. Đây là vật phẩm thiết yếu cho các nhà giả kim.
_
Khi đeo mặt nạ, khuôn mặt tôi được che phủ hoàn toàn, có vẻ như nó có ích theo nhiều cách khác nhau. Choi Kyungsik ném một bình thuốc xuống sàn ngay sau khi tôi hoàn thành quá trình bảo hộ.
Choang-!
Cùng với những tiếng động lớn phát ra từ các nhân viên an ninh đang di chuyển bên trong biệt thự. Trên tấm bản đồ mà Jung Garam đang cầm trên tay, tôi thậm chí có thể thấy những chấm đỏ đang di chuyển đến chỗ này. Tôi đợi đủ lâu để bọn họ đến gần rồi bỏ chạy chậm một bước so với kế hoạch đã định.
“Ai đó!”
“Đứng lại!”
Bọn lính canh phát hiện ra tôi đã chạy qua hành lang nơi khói mù đang bốc lên thành những đám mây dày đặc. Tuy nhiên, bọn họ chưa chạy được vài bước đã ngã gục xuống. Có vẻ như lọ thuốc của Choi Kyungsik đã có tác dụng.
Những bảo vệ đến sau, ngay khi nhìn thấy người phía trước gục xuống, đã cố gắng phản ứng bằng cách che mặt hoặc đeo mặt nạ. Nhưng…
Bịch-
Chẳng mấy chốc, toàn bộ hành lang đã ngập trong làn khói mù mịt, tên cuối cùng cũng không thể chống lại tác động của nó và đã ngã gục. Choi Kyungsik tự cười một mình và lẩm bẩm.
“Đáng lẽ chúng nên mở cửa sổ. Thật ngu ngốc.”
“…..”
“Đừng chần chừ nữa, bắt đầu di chuyển đi.”
Kim Ollim nắm lấy cánh tay tôi và bắt đầu chạy. Nếu cứ như vậy, chúng tôi có thể xuống tầng hầm một cách dễ dàng.
“Cái này… tôi nghĩ là nhận diện mống mắt…”
Nhưng vấn đề nằm ở két sắt bí mật dưới tầng hầm. Phía trước két sắt có một hệ thống an ninh trông có vẻ bình thường, nhưng nó có một thiết bị dùng để nhập mật khẩu bằng mống mắt.
Khả năng nhận diện mống mắt hoàn toàn vô dụng ngay cả khi chúng tôi móc mắt của người chết. Tôi nhìn lại các hầu cận của mình, tự hỏi làm sao họ có thể vượt qua được chướng ngại vật khó khăn này.
Lúc này, Choi Kyungsik tiến lại gần tôi, đặt tay lên vai tôi và nói với một nụ cười.
“Triệu hồi tôi.”
Edit: Dl dí tui ngập đầu luôn mấy má ơi, gồng hết 10 cái mạng mới chạy xong cái chương này trước nửa đêm (ᗒᗣᗕ)՞, có gì sai sót mấy bạn bình luận ở dưới để tui sửa nhé~