[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 282

Chương 282
Tôi giật mình trong giây lát khi nghe thấy tiếng nổ lớn từ bên ngoài đường hầm. Ngay sau đó, Garam, người đang ngồi trên băng ghế, nhảy xuống và tiến về phía tôi.
“Sao thế, anh lạnh à?”
“A, không phải.”
“Vậy anh có muốn uống ca cao nóng không?”
“…Cảm ơn.”
Ca cao mà Garam lấy ra từ kho của cậu ấy vừa ấm vừa ngọt. Nhưng với tôi, người biết chuyện gì đang xảy ra bên trong đường hầm thì nó ngọt hơn bình thường.
Một cảm giác bất an kỳ lạ trào lên trong tâm trí, tôi rời môi khỏi cốc, nhìn chằm chằm vào đường hầm đen kịt tới mức không thể nhìn thấy bên trong. Sau khi nhận thấy ánh mắt kiên trì của tôi, Garam nghiêng đầu và nói.
“Có phải vì Lackey không?”
“K-Không…”
“Vậy tại sao anh lại lo lắng thế?”
Có lẽ cậu ấy định hỏi liệu tôi có nghi ngờ năng lực của Kim Ollim không, tôi vội xua tay và trả lời.
“Không phải tôi đang lo lắng….”
“Anh tò mò sao?”
“Ừm…”
Chắc chắn, điều đó cũng ảnh hưởng đến sự quan tâm của tôi.
Tuy nhiên, khi tôi đang nói chuyện với Jung Garam, lối vào đường hầm bắt đầu rung chuyển và hình bóng của Kim Ollim từ từ hiện ra. Cô ấy vẫn sạch sẽ như lúc mới bước vào đường hầm.
“C..cô xong rồi à?”
Tôi bước tới và hỏi. Nhưng trước khi Kim Ollim kịp trả lời, gió đột nhiên đổi hướng và một mùi tanh nồng bốc lên từ người cô ấy. Kim Ollim mỉm cười yếu ớt trước vẻ mặt tái nhợt của tôi.
“Đừng lại gần, cứ đứng đó mà lắng nghe thôi.”
“…Được.”
“Đầu tiên, tôi đã nhận được toàn bộ thông tin về tài khoản, mật khẩu và hợp đồng từ Geum Miyoung. Choi Kyungsik đâu rồi?”
Nghe cô nói, Choi Kyungsik đang nằm trên xe mở to mắt, đứng dậy khỏi ghế và vẫy tay.
“Ở đây này!”
Nói xong, Choi Kyungsik lập tức bước ra khỏi xe và tiến gần đến Kim Ollim.
“Cô ta còn sống không?”
“Có thể chịu được thêm một tiếng nữa.”
“Vậy thì tôi vào đây.”
“Tôi chưa dọn dẹp trước khi đi đâu. Nhớ cẩn thận nhé.”
“Haha, tôi không phải cậu Choi Yikyung đâu.”
Sau khi phun ra vài thứ gì đó khó nghe, Choi Kyungsik quay lại và nháy mắt với tôi. Sau đó, không cho tôi thời gian để phản bác, anh ta đã đi thẳng vào vết nứt được tạo ra ở lối vào đường hầm.
Như đã lên kế hoạch trước đó, Choi Kyungsik đã yêu cầu chúng tôi giao nộp ‘Geum Miyoung’ trước khi cô ấy chết, vì anh ấy tin rằng người phụ nữ đó phù hơp để trở thành nguyên liệu đầu tiên cho quá trình chế tạo Homunculus. Geum Miyoung có lẽ vẫn đang… ẩn núp ở đâu đó. Nhưng tất nhiên là những nỗ lực của cô ấy sẽ không kéo dài được lâu.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, vầng trăng đỏ trên đầu chúng tôi dần mờ đi và trở về màu vàng ban đầu. Ngoài ra, bóng tối dưới chân Kim Ollim cũng dần dần biến mất. Sự hiện diện nghẹt thở và mùi máu tanh bao phủ cơ thể cô ấy cũng biến mất theo bóng tối.
Kim Ollim nhắm mắt lại, chịu đựng cảm giác tồn tại của bản thân bị phân tán một lần nữa, rồi nhanh chóng mở mắt ra. Chỉ có đôi mắt đỏ của cô ấy vẫn giống như cũ.
[Clack Clack!]
[Chủ nhân!]
Đúng lúc đó, qua lối vào đường hầm, Lackey thò đầu ra khỏi đống đổ nát và bắt đầu chạy về phía tôi. Vấn đề là có máu và tóc quấn quanh miệng nó…
Ngay khi Kim Ollim nhìn thấy bộ xương, cô ấy đã túm lấy gáy và nhấc cậu nhóc lên để ngăn không cho nó tiến lại gần hơn. Lackey giãy giụa và tỏ vẻ khó chịu một lúc lâu, nhưng khi Kim Ollim bắt đầu lột những sợi tóc vướng vào xương hàm của nhóc, nó liền há tô miệng và im lặng.
Nhìn cảnh tượng vừa buồn cười vừa hồi hộp đó, tôi thận trọng tiến lại gần. Lần này, Kim Ollim không nói gì. Sau khi ôm lấy Lackey từ tay cô ấy, tôi khẽ hỏi.
“… Thế nào rồi?”
“Cậu đang nói đến Lackey à?”
“Đúng vậy…”
Tất nhiên, đó cũng là một phần của vấn đề… Tôi khá quan tâm đến hiệu suất của Lackey.
Kim Ollim dường như đã nhận ra câu hỏi ngầm của tôi và nhìn tôi với vẻ mặt lạ lùng.
“Nếu cậu lo lắng cho tôi, thì tôi muốn cậu biết rằng điều đó không cần thiết.”
“… Vậy thì cô cũng so sánh một người đàn ông trưởng thành với chuột hamster đó thôi.”
Tôi lớn giọng phàn nàn. Kim Ollim lần đầu tiên mỉm cười, để lộ hàm răng trắng. Sau đó, cô ấy đặt tay lên đầu tôi và xoa xoa mái tóc. Ollim nói chuyện với tôi bằng với nụ cười vẫn còn trên môi.
“Choi Yikyung. Khi được hồi sinh, tôi đã nói rằng [Yeonhong] là ưu tiên hàng đầu, nhưng thực ra đó là lời nói dối.”
“…Thật sao?”
“Đúng vậy. Cuối cùng hôm nay tôi cũng đã hiểu. Tôi thực sự muốn trả thù.”
“…..”
“Ngoài ra, tôi nhận ra rằng mình thật sự rất may mắn khi được gặp cậu.”
Kim Ollim vừa nói vừa nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve dấu ấn ở sau gáy. Nó làm tôi sởn tóc gáy.
[Độ hảo cảm của hầu cận ‘Kim Ollim’ tăng +10]
Tôi giật mình trước thông báo bất ngờ của hệ thống, quay lại nhìn cô ấy. Tuy nhiên, Kim Ollim đã bỏ tay ra và lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị và trang nghiêm thường ngày.
“Vậy nên, đừng lo lắng cho tôi. Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng tôi không phải là người đa cảm đến thế.”
“Được rồi…”
[Clack Clack Clack Clack]
[Vuốt ve tôi đi.]
Lúc đó, Lackey cũng lao tới quấn lấy tôi, nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ôm lấy cậu nhóc và quay lại xe.
Sau đó, tôi đợi trong xe 30 phút và uống ca cao nóng.
[Cấp độ của bạn đã tăng lên đáng kể sau khi thuộc hạ thành công báo thù.]
[Kỹ năng chức nghiệp mới đã được mở khoá.]
[Chỉ số của bạn đã tăng lên sau khi thành công báo thù vượt mức khả năng của mình.]
Có lẽ Geum Miyoung đã trút hơi thở cuối cùng, nhiều thông báo xuất hiện chồng chéo nhau lên nhau, che khuất tầm nhìn của tôi.
Ngay sau đó, Choi Kyungsik, người đang mặc áo khoác phòng thí nghiệm, lê bước ra khỏi đường hầm. Nhưng trái với kỳ vọng, vẻ mặt của Choi Kyungsik lại không mấy vui vẻ. Anh ta bước đến chỗ tôi với vẻ mặt không hài lòng.
“Homunculus thất bại rồi.”
“…..”
Do không biết chi tiết mọi chuyện nên tôi chỉ đành gãi má. Choi Kyungsik dường như cũng không mong đợi phản ứng từ tôi, vì anh ta lẩm bẩm mấy lời phàn nàn nào đó mà chẳng biết là đang nói với ai.
“Vì nó có cơ cấu giống con người nên tôi nghĩ cơ thể người sống là thứ thiết yếu, vậy nên tôi quyết định sử dụng Miyoung… Nhưng lần này cũng vậy, homunculus chỉ kịp hoàn thành được một nửa trước khi tan rã… Haizz, cái này thật sự quá căng thẳng.”
“Còn… thiếu cái gì nữa sao?”
Sau khi nghe thấy câu hỏi của tôi, Choi Kyungsik ngậm miệng lại một lúc và nhìn chằm chằm vào tôi. Nhưng ngay sau đó, anh ấy nhanh chóng thở dài và ngồi xuống ghế đối diện.
“Làm gì có chuyện không có thiếu sót gì trong quá trình tạo ra sự sống mới của chúng ta chứ.”
“…..”
“Tôi nghĩ mẫu gamma chính là vấn đề. Vậy thì tại sao mẫu XL được tiến hành trong phòng thí nghiệm lại cho ra kết quả thành công? Không phải vì nghe nói lần này đến lượt Geum Miyoung nên tôi mới đến đây vào thời điểm bận rộn sao? Nhưng tôi đã bị phản bội! Tôi thậm chí còn chẳng biết nó sai ở đâu nữa…”
Tôi chỉ ngồi đó, uống ca cao, không hiểu được một nửa những gì Nhà giả kim vừa nói.
Tôi chỉ ngồi đó uống ca cao và lắng nghe những gì Choi Kyungsik đang nói, mặc dù gần như không hiểu được chữ nào.
Đúng lúc đó, Woo Ragi, người đang ngủ say như chết ở sau xe (không biết anh ta có thực sự ngủ hay không), bật dậy khỏi ghế khi nghe thấy tiếng càu nhàu lớn của Choi Kyungsik.
“Này, ồn ào quá đấy.”
“Tôi còn chưa nói được một nửa.”
“Ở đây có ai hiểu được cậu nói cái quái gì đâu mà cứ ầm ĩ lên thế.”
“Ừ thì sao, tôi thích thế đấy? Cậu cứ bịt tai lại rồi nằm xuống là xong thôi chứ gì.”
“Phiền phức.”
Cuối cùng, Woo Ragi trẻ con ném cái gối mà anh ta đang dùng để gối đầu vào người Choi Kyungsik. Nhưng vấn đề là tôi bị kẹt giữa hai người.
Sau khi bị cái gối mềm mại đập thẳng vào mặt, tôi trừng mắt nhìn Woo Ragi. Chết tiệt, còn làm đổ ca cao nữa chứ!
“Anh cố tình đúng không?”
“Ai bảo cậu né đòn tệ thế?”
“Cẩn thận nhé, cậu Ragi à! Lỡ đầu của Choi Yikyung gặp chuyện gì thì hỏng bét đấy.”
“Cả anh nữa, im đi!”
Khi thấy chúng tôi cãi nhau, Kim Ollim ngay lập tức đóng cửa xe và ngồi vào ghế lái. Jung Garam, người nãy giờ vẫn ngồi trên nóc xe, chui vào ghế hành khách qua cửa sổ ngay khi cô ấy bước lên xe.
Tôi ném bất cứ thứ gì trong tầm tay về phía Woo Ragi đang ngồi ở ghế sau, nhưng khi động cơ xe nổ máy, tôi lại ngồi xuống ngay ngắn. Tất nhiên, ngay khi tôi vừa ngồi vào chỗ, anh ta đã ném lại đống rác tôi vừa ném về phía tôi. Tôi tức giận, quay lại nhìn thì lần này, Kim Ollim đã ngăn tôi lại.
“Xe sắp chạy rồi. Thắt dây an toàn vào đi.”
“Woo Ragi, về nhà anh chết chắc với tôi…”
Vừa dứt câu, tôi nghe thấy tiếng cười khẩy của Woo Ragi. Còn Choi Kyungsik thì lẩm bẩm như cố tình để tôi nghe thấy. “Mình còn có thể chết thêm lần nữa à?” Anh ta thậm chí còn cười đểu khi nhìn vào mắt tôi.
Tôi tức giận, ôm chặt Lackey vào trong lòng.
[Clack Clack!]
[Vui lên nào!]
Chiếc xe nhanh chóng chuyển động, tôi lại nhớ Seo Dawon da diết.
Trans: Nhiều lúc tưởng đâu Choi Yikyung mới là hầu cận của mấy anh chị trong [Yeonhong] ko á^^ Chị Kim Ollim xoa đầu thằng nhỏ đọc cưng dễ sợ //v//