[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 281

Chương 281
“Tôi cũng đang trong quá trình điều tra. Không có dấu hiệu nào cho thấy có kẻ bên ngoài xâm nhập vào máy chủ… Vâng. Khi đến nơi, tôi sẽ giải thích chi tiết.”
Ngay cả khi đang ngồi trên xe limousine, Geum Miyoung vẫn phải liên lục trả lời các cuộc điện thoại. Cô cúp máy và ôm chặt cái đầu đang đau nhói của mình. Tất nhiên, ngay khi cô làm vậy, điện thoại của cô lại reo lên ba giây sau đó, nhưng cô đã đến giới hạn của mình. Cô ném luôn điện thoại vào kho đồ.
“Cái quái gì thế này…”
Hồ sơ của những người có thể phản bội cô trong công ty đang lởn vởn trong đầu cô.
‘Han Jungeun? …..Không. Cô ta hiểu rõ quy tắc của thế giới này, cô ta chắc chắn sẽ không phản bội mình… Vậy thì, Giám đốc Kim? Cô ta dự định sẽ đi Singapore vào tháng tới, nhưng…’
Tuy nhiên, dù Geum Miyoung có vắt óc suy nghĩ thế nào, cô vẫn không thể tìm ra được thủ phạm. Hơn nữa, cô thậm chí còn không thể đi làm vì các phóng viên từ nhiều báo đài khác nhau đã xếp hàng túc trực ở đó, chờ đợi con mồi được tung ra.
Cuối cùng, Geum Miyoung nhốt mình trong biệt thự khi phải giải quyết các cuộc gọi phàn nàn và khiếu nại từ khách hàng, về cơ bản chúng chẳng khác gì những cuộc lăng mạ và xúc phạm cô. Cho đến khi lệnh triệu tập được gọi đến và cô buộc phải rời đi. Cô điên cuồng suy nghĩ xem kẻ nào đã vạch trần vụ bê bối điên rồ này.
Bởi vì nếu cô không thể tìm ra được thủ phạm, cô chắc chắn sẽ phải chết. Geum Miyoung liên tục nghĩ đến hồ sơ của những vị giám đốc điều hành, đồng thời chuẩn bị trước câu trả lời cho mọi khả năng có thể xảy ra.
‘Đầu tiên, mình cần tìm một nghị sĩ có thể gây sức ép lên bên công tố viên… Mình cũng cần phải tìm một người có thẩm quyền cao, đủ khả năng để giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp…’
Tuy nhiên, suy nghĩ đó không thể kéo dài được lâu. Nguyên nhân là vì tài xế lái xe đột nhiên phanh gấp.
Kétttttt!
“C…Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Geum Miyoung mở to mắt vì kinh ngạc khi chiếc xe đột nhiên dừng lại. Chuyện này chưa từng xảy ra trong suốt hai năm qua kể từ khi cô thuê tài xế này.
Nhưng người lái xe không nói gì cả. Geum Miyoung lo lắng nhấn nút mở tấm chắn ngăn cách thường được đóng kín lên.
“Cái gì….?”
Tuy nhiên, ghế lái hoàn toàn trống không. Cô sợ đến mức nổi da gà, vội vàng rời khỏi xe.
Nơi Geum Miyoung bước xuống nằm ở giữa đường hầm, được chiếu sáng bằng những ánh đèn màu cam thưa thớt. Cô đứng trên con đường vắng vẻ và cảnh giác với xung quanh, nhưng không thể cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.
Cô sống trong một biệt thự nằm khá xa trung tâm của Hub và con đường này vốn không phải là nơi thường xuyên có xe cộ qua lại. Geum Miyoung cẩn thận tiến đến ghế lái và nhìn vào bên trong. Ngoài việc cánh cửa bị mở ra, không còn bất cứ dấu hiệu nào khác. Cô cảm thấy rùng mình.
“…Là ai?”
Geum Miyoung lấy [Carmen]*, một vũ khí mà cô đã lâu không sử dụng, từ trong kho đồ của mình.
*Carmen là tên một vở opera Pháp của nhà soạn nhạc Georges Bizet nên không Việt hoá được (-_-)
Thành thật mà nói, là một Người dùng không mấy hứng thú với việc khám phá hầm ngục hay lên cấp, kỹ năng chiến đấu của cô khá kém. Tuy nhiên, cô đã bỏ ra một số tiền lớn để mua cây vĩ cầm [Carmen], một vũ khí nổi tiếng do bậc thầy chế tạo vũ khí Lee Dojin tạo ra và nó là một kiệt tác ưu tiên bảo vệ sự an toàn của người dùng.
Chỉ cần cầm [Carmen], nó sẽ tự động tạo ra một lá chắn có thể chống lại ma pháp từ cấp 6 trở xuống và giảm 30% tác dụng của hiệu ứng mê hoặc và lời nguyền. Đồng thời, nó có thể ổn định lại thể chất và tinh thần của Geum Miyoung.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa rút vũ khí ra, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Tốt hơn là cô nên lấy điện thoại ra.”
“Ngươi là ai!”
Geum Miyoung cảm thấy giọng nói giễu cợt kia có chút quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra được chủ nhân của giọng nói đó là ai. Tuy nhiên, ngay từ khoảnh khắc nghe thấy nó, cô cảm thấy rùng mình như thể một ký ức xưa cũ nào đó bị cô chôn vùi bấy lâu, đang từ từ thức tỉnh.
Geum Miyoung tựa đầu vào giá đỡ cằm của [Carmen] để rũ bỏ sự căng thẳng đang bóp nghẹt trái tim cô. Và khi cô nâng cao cây vĩ cầm.
“Cô quên tôi rồi sao?”
Cô nghe thấy ai đó thì thầm vào tai mình. Geum Miyoung giật mình kinh hãi, cô để trượt nốt đầu tiên và tạo ra một tiếng rít chói tai.
[Kíttttt…!]
Sau đó, cô ngạc nhiên quay đầu về hướng phát ra âm thanh.
[Gừ gừ gừ-!]
Người lái xế với cái đầu bị chẻ làm đôi xuất hiện và nhảy về phía cô.
[Lá chắn đã được kích hoạt.]
[Gràooo!]
Bùm! Rầm!
May mắn thay, nhờ hiệu ứng của [Carmen], người lái xe không thể phá vỡ màn chắn trong suốt xuất hiện trước mũi Geum Miyoung mà chỉ có thể vùng vẫy. Nhưng cô đã rơi vào trạng thái hoảng loạn.
“C…Cái quái…?”
Geum Miyoung do dự rồi lùi lại, chạy trốn khỏi người lái xe đang lao tới.
Nhưng điều đó không thể kéo dài được lâu. Trong lúc cô điên cuồng chạy trốn, vừa hoảng loạn nhìn về phía sau, những ngọn đèn trong đường hầm đột nhiên bắt đầu tắt dần từng cái một.
Bụp, bụp
Giữa bóng tối bao trùm cùng tiếng nổ của cầu chì, Geum Miyoung nhận ra có ai đó đang dùng hết sức lực chạy về phía cô.
Nội tâm Geum Miyoung như bị giằng xé, bị mắc kẹt giữa người lái xe đuổi theo cô với thân hình loạng choạng và một người không rõ danh tính đang chạy với tốc độ kinh hoàng ở phía trước. Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục đặt niềm tin vào cây vĩ cầm của mình.
‘Dù cho mình có va chạm…!’
Cô nghiến răng và siết chặt [Carmen] trong tay.
Tuy nhiên…
“[Rho Aias]*.”
* Rho Aias là tấm khiên từng được sử dụng bởi Aias trong cuộc chiến thành Troy của Thần thoại Hy Lạp, đồng thời là biểu tượng của anh hùng Aias
Người đang chạy phía trước thì thầm và duỗi một cánh tay ra, một tấm khiên hình tam giác ngược xuất hiện trên cánh tay kẻ đó. Khuôn mặt của Geum Miyoung trở nên tái nhợt sau khi nhìn thấy hình bóng của người phía trước. Cô phủ nhận những điều bản thân mình nhìn thấy theo bản năng.
“K…Không! Không thể nào…!”
“[Công kích].”
Bùmmm…!
Màng chắn của [Carmen] đã bị vỡ tan thành từng mảnh chỉ với một đòn duy nhất. Tuy nhiên, chiếc khiên không dừng lại ở đó mà còn đập vào mặt Geum Miyoung. Cô lăn trên mặt đường, chịu đựng cơn đau khủng khiếp.
“Aaaahhhhhhh!”
“Bây giờ cô đã nhớ ra tôi là ai chưa?”
Geum Miyoung mở to mắt, không thể tin vào những gì mình đang thấy dù đã nôn ra máu từ mũi và miệng. Cú sốc của cô còn lớn hơn cả nỗi đau này. Cô xua tay và lắc đầu dữ dội để phủ nhận.
“Không – Ưưư… Không thể… Aaaaahhhhh!”
Đối thủ từ từ tiến lại gần Geum Miyoung, người đang vùng vẫy và cố gắng hết sức để lùi lại. Cô cố gắng dùng tay đẩy cơ thể lui về dọc theo mặt đường, nhưng cuối cùng thứ chạm vào lưng cô lại là bức tường lạnh lẽo của đường hầm.
“…..”
“Ư hức, khực… Khụ khụ…”
Dưới ánh đèn le lói vẫn chưa bị dập tắt của đường hầm, Geum Miyoung chạm mắt với ‘người đó’.
Geum Miyoung nghĩ rằng có lẽ cô đang gặp phải một cơn ác mộng khủng khiếp. Thế là cô bắt đầu lẩm bẩm một cách điên cuồng, nước dãi và bọt máu trào ra từ hai bên mép.
“R… rõ ràng… Cô đã chết rồi mà…”
“…..”
“C…chuyện này không thể xảy ra được…”
Tuy nhiên, thời gian dần trôi qua, cơn đau ngày càng trở nên rõ ràng hơn như thể đang nhắc nhở rằng đây không phải là một giấc mơ và cô không thể thoát khỏi cánh tay dài đang vươn tới mình. Geum Miyoung nghĩ rằng cô thà ngất đi còn hơn. Vì vậy, cô nhắm mắt lại trước khi bàn tay đó chạm vào cơ thể cô, nhưng…
Rắc rắc…!
“Ahhhhhhhhhhhhh!”
“Có vẻ như cô thiếu phép lịch sự cơ bản khi giao tiếp thì phải.”
Ngay khi Geum Miyoung nhắm mắt lại, Kim Ollim đã đâm mạnh tấm khiên xuống đất, cắt đứt ngón trỏ trái của cô.
Geum Miyoung mở to mắt vì cơn đau tột độ, cô quằn quại và đập đầu vào tường đường hầm. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Kim Ollim giơ tấm khiên lên lần nữa, Geum Miyoung chỉ có thể rên rỉ mà không thể chống cự. Nỗi sợ hãi đã lấn át cơn đau của cô.
Nhưng khoảnh khắc cứng đờ đó chỉ xảy ra trong chốc lát. Geum Miyoung nhanh chóng bò về đến chân Kim Ollim, nắm chặt mắt cá chân cô ấy và cầu xin.
“K..Không, không phải tôi. Tôi không phải… Ai đó… Là kẻ khác…! Tôi sẽ… nói cho cô biết ai đã làm điều đó! T…Tôi cũng bị đe dọa! L…Làm ơn….”
“…..”
“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì nếu cô tha cho tôi! Bất cứ điều gì! Tôi sẽ nói cho cô biết tất cả những ai có liên quan!”
Nhớ lại tính cách dịu dàng của Kim Ollim trong quá khứ, Geum Miyoung cọ khuôn mặt đẫm máu của mình vào đôi giày của cô ấy. Cô làm vậy với hy vọng rằng bằng cách nào đó cô có thể vượt qua được thử thách này.
Tuy nhiên, Kim Ollim không trả lời. Cô ấy không chỉ trích hay chất vấn cô ta. Geum Miyoung thận trọng nhìn lên vì cô không thể hiểu được sự im lặng kéo dài đó có nghĩa là gì.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thẳng vào ánh mắt của Kim Ollim, cô không thể di chuyển được nữa.
Kim Ollim nhìn xuống Geum Miyoung như thể có thứ rác rưởi phiền phức nào đó làm vướng chân cô ấy. Ánh mắt như nhìn một thứ vô giá trị hoặc như đang quan sát xem cô có thể làm được đến mức nào, đã phá tan hy vọng mong manh của Geum Miyoung.
“Cô sẽ chết, Geum Miyoung.”
“…..”
Và khi Kim Ollim nhìn thẳng vào mắt Geum Miyoung, cô ấy tuyên bố với cô như thể đây là một sự thật hiển nhiên, một kết cục đã được định trước. Cô cảm thấy tay chân mình như đông cứng lại.
Tuy nhiên, Kim Ollim không dừng lại ở đó.
“Nhưng nếu cô ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho cô một cái chết nhanh gọn.”
“…..”
“Đó là sự từ bi duy nhất mà cô có thể cầu xin từ tôi.”