[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 280

Chương 280
“Cuộc gọi vừa rồi là của Bae Jaemin à?”
Ngay khi tôi cắt đứt liên lạc với Bae Jaemin, Seo Dawon đột nhiên xuất hiện từ đâu đó cùng với Lackey trông vô cùng bẩn thỉu.
Nhưng vấn đề là tôi không ở một mình trong phòng bệnh. Kim Sangyoon giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Lackey, nhưng anh ấy nhanh chóng ngậm chặt miệng và lùi lại vài bước. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Sangyoon phản ứng như vậy vì anh ấy không thể nhìn thấy Seo Dawon.
“S-Seo Dawon… Anh ấy đang ở đây à?”
“Hả?”
Tuy nhiên lần này, tôi thực sự rất ngạc nhiên. Kim Sangyoon nhìn vào khoảng không với vẻ mặt cảnh giác, nhưng anh ấy dường như chắc chắn rằng Seo Dawon đang ở trong phòng. Tôi dùng ánh mắt hỏi Seo Dawon chuyện gì đang xảy ra, nhưng thay vì trả lời, anh ấy chỉ nhẹ nhàng búng tay.
Phù!
“Á!”
Kim Sangyoon kêu lên một tiếng thất thanh rồi ngã xuống vì giật mình trước luồng gió vừa lướt nhẹ qua má anh ta.
“Tôi, tôi đi ngay đây!”
Sau đó, anh ta đột nhiên đứng dậy, hét lớn và chạy ra khỏi phòng bệnh. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ mặt sửng sốt, không thể tin được.
“Có vẻ như mũi của anh ta thính hơn rồi đấy.”
“Hả?”
“Tôi đang nói đến Sangyoon. Dù sao thì, không phải tôi đang hỏi em ‘Người đó là Bae Jaemin à?’ sao.”
“…Ừm. Anh ta nhắc đến vụ việc ở đảo Jeju… Có vẻ như đang dò xét gì đó.”
Vừa trả lời, tôi cảm nhận được một bàn tay cứng rắn đang chạm vào đầu gối. Tôi nhấc Lackey lên và ôm nhóc vào lòng. Lưng tôi hơi đau một chút vì động tác đó, nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được. Lackey vừa khóc vừa bám chặt vào chân tôi và khi tôi nhấc nó lên, nó lập tức dụi mặt vào cánh tay tôi.
Tuy nhiên, tôi ngửi thấy một mùi khét mà trước giờ tôi chưa từng ngửi thấy trên người Lackey. Tôi hơi tò mò nhưng tôi nghĩ mình nên giải quyết xong chuyện của Bae Jaemin trước. Seo Dawon nhìn chằm chằm tôi ôm bộ xương rồi nói với giọng mệt mỏi.
“Ờ thì, dù Bae Jaemin có thiếu thông minh đến đâu, thì việc em dính dáng đến nhiều vụ việc lớn… cũng khó có thể tránh khỏi nghi ngờ.”
“…..”
“Vậy thì… Có lẽ chúng ta cần câu thêm thời gian.”
Nói rồi, Seo Dawon ngồi xuống giường tôi và bắt đầu viết một email gì đó trên chiếc máy tính xách tay mà anh để lại trong phòng bệnh. Sau đó, anh quay màn hình về phía tôi và bảo tôi liên lạc với một số lạ.
“Gọi đến số này đi.”
“Hả? Ừm…”
Tôi cầm lấy chiếc điện thoại đã reo trên tay mà anh đưa cho dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ lạ mặt đã trả lời điện thoại.
-Ai đây? Sao lại gọi cho số này?
Trên màn hình máy tính xách tay mà Seo Dawon đưa cho tôi có ghi: [Tôi đã gửi sổ cái* mà Geum Miyoung đã ghi lại vào tài khoản email trước đây của cô.] Tôi đọc nguyên văn những gì được viết trên màn hình bằng giọng lo lắng.
*Sổ cái: sổ ghi chép đầy đủ và chính xác tất cả chi tiêu, vốn và nợ của một doanh nghiệp. Có thể hiểu đây là sổ ghi nợ, trốn thuế của Geum Miyoung
“Tôi đã gửi sổ cái mà Geum Miyoung đã ghi lại… vào tài khoản email trước đây của cô.”
-… Anh là ai?
Giọng nói của người phụ nữ trở nên gay gắt.
“Cúp máy đi, Yikyung.”
Tôi vội vàng cúp máy. Ngay khi vừa cúp máy, số điện thoại đó vẫn liên tục gọi cho tôi. Nhưng Seo Dawon đã nhanh chóng cất điện thoại vào kho chứa của mình, phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Tôi khoanh tay, lặng lẽ yêu cầu Seo Dawon giải thích. Anh ngoan ngoãn mở miệng.
“Chuyện trước đây đấy, em còn nhớ không? Em trai của Lim Jisoo?”
“Cái gì? Àaaaa….”
“Đó chính là người đã giúp tôi lúc đó.”
“Cô ấy làm nghề gì vậy?”
“Là công tố viên. Cô ấy tài năng đến mức thật đáng tiếc khi cô ấy không phải là Người dùng.”
Tôi nhớ lại giọng nói của người phụ nữ mà tôi nghe thấy qua điện thoại và liếc nhìn Seo Dawon một lúc. Không lẽ cô ấy là người yêu cũ của Dawon sao? Tuy nhiên, ngay khi vừa nhìn thấy biểu cảm của tôi, anh đã đoán được tôi đang nghĩ gì trong đầu. Seo Dawon bật cười khúc khích.
“Không phải đâu. Với lại, không phải cả hai chúng ta đều đã thống nhất là sẽ gác lại chuyện quá khứ của nhau rồi hay sao?”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trước lời phản bác của anh ấy, nhưng trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy quyết định bỏ lại quá khứ của cả hai nghe có vẻ hơi quá. Tôi bực bội đáp trả.
“Anh đừng có nói linh tinh. Anh có thể có nhiều điều muốn giấu, nhưng tôi thì không.”
Có lẽ tôi sẽ không cảm thấy như vậy nếu tôi ít nhất đã hẹn hò với một người khác. Tuy nhiên, Seo Dawon lắng nghe tôi nói với một biểu cảm kỳ lạ. Ngay lập tức, anh ấy hỏi.
Nếu tôi từng hẹn hò với ai đó dù chỉ một lần, có lẽ tôi sẽ không cảm thấy như thế này. Nhưng Seo Dawon đã lắng nghe những gì tôi nói rồi nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ. Anh đột nhiên hỏi.
“Thật vậy à? Vậy thì tại sao em lại gọi tên của Han Giseok trong lúc ngủ?”
“Cái gì?!”
“Chuyện đó thường xuyên xảy ra kể từ khi chúng ta bắt đầu ký hợp đồng với nhau.”
“KHÔNG PHẢI..!”
“Vậy nên tôi cứ nghĩ mối quan hệ của hai người thân mật lắm cơ.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới cảnh Seo Dawon có thể hiểu lầm mọi chuyện tới như vậy. Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng giải thích với anh.
“Anh, anh đang nói cái gì vậy?! Ngay từ ban đầu, tôi đã nói là Han Giseok không thích tôi rồi mà… Cậu ấy thậm chí còn không biết tôi ở trên mạng xã hội nữa. Cậu ấy đã huỷ theo dõi tôi rồi… Giữa tôi và cậu ấy không còn mối quan hệ gì nữa hết, sao anh cứ cằn nhằn quài vậy?”
Khi nói điều này, tôi chợt nhớ lại một sự cố liều lĩnh trước đây, lương tâm tôi bỗng dưng cắn rứt… Dù sao đi nữa, đó không phải là chuyện mà Seo Dawon đang nghĩ tới nên tôi quyết tâm giải thích rõ ràng cho anh ấy.
Seo Dawon gật đầu trước lời bào chữa tuyệt vọng của tôi.
“Được rồi, Yikyung à. Tôi sẽ tha thứ cho em.”
“…C-Cảm ơn anh…?”
Tôi vô thức trả lời theo bản năng. Nhưng khi nghĩ kĩ lại, tôi cảm thấy như mình đang bị lừa.
Tôi lập tức trừng mắt nhìn anh ta, nhưng Seo Dawon không hề tỏ ra sợ hãi mà còn mỉm cười tiến lại gần tôi. Tuy nhiên, trước khi anh thực hiện được mưu đồ của mình, Lackey đã lồm cồm bò lên vai tôi.
[Clack Clack]
[Thích lắm.]
Trong lúc Lackey cọ vào má tôi, tôi vừa vuốt má nó vừa thấy hả hê, thưởng thức vẻ mặt khó chịu của Seo Dawon. Lần này, anh khoanh tay lại.
“Lackey có vẻ ngu ngốc quá đấy. May là tôi biết cách chỉnh sửa não của chimera…”
“Đừng nói những lời kinh khủng như vậy.”
Để bảo vệ bộ xương khỏi cái nhìn u ám của Seo Dawon, tôi ngồi trên mép giường và nhìn chằm chằm vào anh ấy. Sau đó, tôi nhắc lại chủ đề ban nãy.
“À mà, anh đã gửi tài liệu gì vậy?”
“Vụ Geum Miyoung sao?”
“Đúng rồi.”
“Em biết đấy, tất nhiên là chuyện về số cái của cô ta rồi.”
Seo Dawon nói như thể đó là điều hiển nhiên. Cuối cùng anh ấy cũng tìm ra được điểm yếu của Geum Miyoung mà tôi đã nhắc đến trước đó.
Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu nổi tất cả những chuyện này có liên quan gì đến cuộc gọi của Bae Jaemin và cuộc hẹn ngày mai của chúng tôi. Tôi hỏi Dawon về nó.
“Sổ cái của Geum Miyoung… Nó có liên quan đến [Hahae] à?”
“Không. Tôi đã đưa tất cả mọi thứ trừ [Hahae]. Thậm chí là cả [Virtuoso]*, [Opera] và [Xích Long] nữa.”
*[Virtuoso] là guild [Chủ nhân phân xưởng] trong manhwa, nơi đã đuổi Choi Kyungsik đi để ảnh về với vòng tay của [Yeonhong] và những ‘đứa liều’. Tên này nghe nghệ quá nên giữ nguyên, ko đổi nha:>
Nghe vậy, tôi mới nhận ra rằng “Chiến dịch phá rối Bae Jaemin” mà Seo Dawon đã từng nhắc đến đang được tiến hành.
Tuy nhiên…
“Có cả [Xích Long] luôn sao?”
“Chỉ là thêm một tội danh hình sự vào danh sách tội của Koo Kyungman thôi.”
“…..”
May mắn thay, có vẻ như vẫn còn đường lui cho Koo Heeseo. Khi tôi có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút, Seo Dawon lập tức mỉa mai.
“Sao? Em lo lắng có chuyện gì đó sẽ xảy ra với Koo Heeseo à?”
“Dù sao thì anh ấy cũng là con gà đẻ trứng vàng của chúng ta mà.”
“Hừm…”
Ờm… Thật ra đó không phải là lý do duy nhất khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. May mắn là Seo Dawon không hỏi tôi gì thêm.
Sau khi nhìn tôi điều chỉnh tư thế, Seo Dawon cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.
“Tôi không chỉ gửi ‘nghi ngờ’ của mình cho công tố viên mà còn báo tin cho cánh nhà báo nữa. Tôi cũng đã đính kèm bằng chứng cụ thể về sổ cái vào email.”
“Gì cơ?”
“Nói chính xác hơn, tôi đã tung tin với cánh nhà báo rằng công tố viên đang điều tra vụ án này. Và tất cả Hội trưởng của những công hội lớn đều sẽ được thông báo trước về tin tức này. Vì trước khi thông tin được lan truyền rộng rãi trên các phương tiện truyền thông đại chúng, họ có thể thương lượng với nhau về phí bản quyền.”
“Sau đó thì sao…”
“Có thể chắc chắn rằng sẽ không có một giám đốc điều hành của công hội lớn nào chưa biết về thông tin này trước rạng sáng ngày mai.”
Điều đó có nghĩa là bắt đầu từ tối nay, Bae Jaemin sẽ bận rộn đến mức không thể chú ý đến bất cứ điều gì khác. Seo Dawon mỉm cười khi nhìn thấy biểu cảm của tôi. Sau đó, anh ấy lại ném ra một ‘quả bom’ khác.
“Đó là lý do vì sao… Chúng ta sẽ phải bắt cóc Geum Miyoung trước sáng mai.”
“Cái gì cơ?!”
Tôi giật mình, nhưng vốn dĩ Geum Miyoung là một trong những mục tiêu trả thù của chúng tôi. Nhưng việc bắt cóc cô ấy vào thời điểm công chúng đang chú ý nhiều đến chuyện này lại là một vấn đề khác.
Tuy nhiên, Seo Dawon đã giăng sẵn một cái bẫy cho Geum Miyoung.
“Geum Miyoung chắc hẳn cũng nghe được tin này. Các giám đốc điều hành chắc chắn sẽ liên lạc với cô ta và làm ầm ĩ lên. Họ sẽ bí mật gặp cô ta vào tối nay.”
“Cái đó…”
Khi vụ bê bối sổ cái nổ ra, nếu cánh nhà báo sớm đã liên lạc với bọn họ, Geum Miyoung với danh nghĩa là người chịu trách nhiệm tài chính sẽ bị các công hội lớn truy tố. Họ đã bị trói chặt vào nhau trên cùng một chiếc thuyền sau sự kiện ở [Tháp linh hồn]. Khi ấy, Geum Miyoung chắc chắc sẽ bí mật di chuyển đến một địa điểm nào đó.
Sau đó, Seo Dawon thông báo với tôi rằng Geum Miyoung hiện đang ở trong một khu nhà giàu khép kín và ở đó chỉ có một con đường duy nhất để thoát ra bên ngoài.
“Và để ra khỏi con đường này và đi vào trung tâm thành phố, cô ta bắt buộc phải đi qua một đường hầm.”
Khi lắng nghe lời giải thích của anh ấy, tôi bỗng dưng nảy ra một nghi vấn.
“Tại sao mọi người lại không dùng cổng dịch chuyển hay dịch chuyển tức thời đến đó?”
“Những người điều hành sẽ không tụ tập ở những nơi có thể dịch chuyển tức thời hoặc dịch chuyển tức thời. Dù sao thì đó cũng là công thức hoàn hảo cho những vụ ám sát.”
“Các giám đốc điều hành sẽ không tập trung ở những nơi có cổng dịch chuyển hay dịch chuyển tức thời bởi vì đó là điều kiện hoàn hảo nhất để bị ám sát.”
Nghe đến đây, tôi cũng nghĩ đến việc tìm ra chỗ tụ tập của bọn họ ở đâu và đột kích bất ngờ. Tuy nhiên, với khả năng của tôi thì việc triệu hồi chỉ một hầu cận và quét sạch bọn chúng là một điều bất khả thi. Seo Dawon cũng gật đầu.
“Thành thật mà nói, sẽ tốt hơn nếu chúng ta tiêu diệt tất cả bọn chúng cùng một lúc. Nhưng mà, Geum Miyoung cũng là một con mồi không tệ.”
“Vậy sao?”
“Đầu tiên, chúng ta cần phải cướp hết quỹ đen. Dù sao thì người giữ kho cũng kiếm được nhiều tiền như chủ của cô ta vậy.”
Seo Dawon vừa nói vừa nở một nụ cười lạnh lùng.