[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 277

Chương 277
‘… Đúng vậy.’
Sau khi chìm đắm trong ký ức về quá khứ, Ryu Hyerin lấy lại bình tĩnh khi nghe thấy tiếng ai đó cắn móng tay và nhìn thẳng về phía trước. Khi ngẩng đầu lên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cô thấy Bae Jaemin đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cắn đầu ngón tay đến mức chảy máu.
Cô nghĩ hai người đã nói chuyện xong rồi, nhưng Bae Jaemin vẫn tỏ ra bồn chồn, như thể vẫn còn điều gì đó chiếm lấy suy nghĩ của anh. Ryu Hyerin bỗng dưng thấy rợn cả người, cô kìm nén sự bực bội của mình và nói một cách ngắn gọn.
“Dừng lại đi.”
“…..”
Bae Jaemin chớp mắt, như thể anh không nhận ra rằng bản thân đang tự làm tổn thương chính mình cho đến khi cô chỉ ra.
Tuy nhiên, tình trạng của anh vẫn không khá lên, dù đã ngừng cắn đầu ngón tay. Bae Jaemin ôm đầu, giọng khàn đặc và rên rỉ vì đau đớn.
Ryu Hyerin không hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh, nhưng cô vẫn tiến lại gần. Khi cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, Bae Jaemin mở miệng và nói bằng chất giọng khàn khàn.
“…Có gì đó không ổn.”
“Sao lại không ổn?”
“Thật kỳ lạ. Có cảm giác như anh đã bỏ lỡ điều gì đó.”
“Có phải vì Lim Jisoo không?”
“…..”
Ryu Hyerin lặng lẽ nhìn người đàn ông đang im lặng không trả lời.
Có vẻ như điều khiến Bae Jaemin lo lắng từ nãy đến giờ chính là hậu quả của việc gọi điện cho Lim Jisoo. Tất nhiên, Ryu Hyerin cũng biết Lim Jisoo là một cá nhân nguy hiểm đến mức nào. Ngay từ đầu, cô không muốn kéo người đó vào kế hoạch loại bỏ [Yeonhong], nhưng thật đáng tiếc khi mọi chuyện lại diễn ra theo cách này. Cảm giác như họ đã bắt tay với một con cáo để đuổi một con hổ đi vậy.
Tuy nhiên, theo quan điểm của Ryu Hyerin, nếu Lim Jisoo không gặp họ, người phụ nữ đó đã phải chết mục rữa trong tù suốt quãng đời còn lại sau khi không thể chống lại Seo Dawon. Ngay cả khi tránh được việc ở tù, cô ta vẫn phải rời khỏi Đông Á, sân khấu chính của cô ta và không thể sống được cuộc đời mà mình mong muốn.
Vì vậy, Ryu Hyerin đối xử với Lim Jisoo như một đối tác kinh doanh. So với những lời đồn đoán bên ngoài về cô ta, Lim Jisoo đối xử khá tử tế với cô. Do đó cô không thể hiểu được toàn bộ nỗi khổ của Bae Jaemin nên chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Dù có đợi bao lâu thì Bae Jaemin vẫn không trả lời nên cô nói bằng giọng điệu kiên quyết.
“Anh cũng biết những người đã kí khế ước với [Lời thề] không thể giết hại lẫn nhau còn gì.”
“Không phải như vậy…”
Bae Jaemin liên tục cúi đầu khi nghe Ryu Hyerin nói, trông anh có vẻ bất ổn, mong manh giống như một tấm kính vỡ.
Cô nhận thấy rằng tâm trạng của Bae Jaemin đã trở nên nặng nề hơn kể từ lần gần đây nhất họ tấn công vào [Tháp linh hồn]. Bệnh trầm cảm của anh ấy trở nên nghiêm trọng hơn sau cái chết của Park Hoseok. Cuối cùng, Ryu Hyerin quyết định ngừng giả vờ không biết gì nữa và chờ anh ấy tự thoát khỏi cơn trầm cảm. Cô khơi lại chủ đề mà hai người vốn đã luôn lảng tránh.
“Anh có nhận ra rằng anh đã luôn… bất ổn kể từ lần cuối tấn công vào [Tháp linh hồn] không?”
“…..”
“Ngay cả chuyện này mà anh cũng không muốn nói với em sao?”
“Anh sẽ không bao giờ lừa dối em…”
“Vậy thì anh nói cho em biết đi. Kể từ hôm đó, anh cư xử vô cùng kỳ lạ.”
“…..”
Bae Jaemin cuối cùng cũng nắm chặt tay trước sự hối thúc nhẹ nhàng của cô. Anh biết Ryu Hyerin đã kiên nhẫn chịu đựng mình suốt nhiều tháng qua mà không hề nổi giận.
Ryu Hyerin vốn là người có tính khí nóng nảy, cô không phải là kiểu người kiên nhẫn chờ đợi thứ mình mong muốn hoặc cần biết. Nhưng vì Bae Jaemin không chịu mở lời nên cô chỉ đành “nhắm mắt làm ngơ”.
Cuối cùng, Bae Jaemin cũng chịu trút hết những nỗi lo lắng ẩn sâu trong lòng mình, từng chút một.
“…..Anh nghĩ có điều gì đó không ổn kể từ ngày hôm đó.”
“Kể từ ngày đột kích [Tháp linh hồn] sao?”
“Ừ.”
Bae Jaemin vô thức cắn môi. Ryu Hyerin nhẹ nhàng vuốt ve môi anh như muốn ngăn anh lại. Bae Jaemin nhìn chằm chằm vào tay cô và nghiến răng.
“Thật ra, có một chuyện anh chưa nói với em.”
“Có chuyện gì thế?”
“Vào ngày chúng ta tiếp tục chinh phục [Tháp linh hồn], tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ. Seo Dawon xuất hiện ở tầng hầm của toà tháp…”
“…..”
“Trong giấc mơ đó, anh ta đứng trước mặt tôi.”
Khuôn mặt của Ryu Hyerin biến sắc khi anh nhấn mạnh từ “giấc mơ” trong lời nói của mình. Bae Jaemin luôn sử dụng tông giọng đặc biệt đó bất cứ khi nào anh nói về kỹ năng [Tiên đoán].
Lúc đầu, ngay cả cô cũng không thể tin được, nhưng Bae Jaemin thực sự có khả năng nhìn thấy tương lai. Cô không thể giả vờ bình tĩnh để trấn an Bae Jaemin sau khi nghe chuyện này được nữa vì họ đã nhiều lần sử dụng kĩ năng này mỗi khi lên kế hoạch hành động. Ryu Hyerin bỏ tay khỏi người anh ta và hỏi một cách gay gắt.
“Tại sao bây giờ anh mới nói?”
“Tại nó vô lý. Một người đã chết làm sao có thể xuất hiện trước mặt anh chứ?”
“…..”
“Đương nhiên là anh không nghĩ cái đó là do [Tiên đoán] tạo ra. Anh chỉ nghĩ đó là một giấc mơ ngớ ngẩn. Nhưng nó khiến anh thấy không thoải mái… vậy nên anh đã đến nơi Seo Dawon xuất hiện trong giấc mơ để kiểm tra.”
“Có gì lạ ở đó không?”
“… Không. Anh không tìm thấy gì cả.”
Thực ra, ngày hôm đó, Bae Jaemin muốn xem xét kỹ hơn khu vực xung quanh. Nhưng lúc ấy anh đang đi cùng Lim Jisoo, người không biết gì về kỹ năng [Tiên đoán] của anh.
Bae Jaemin chưa từng tiết lộ năng lực của mình với bất kỳ ai ngoại trừ Ryu Hyerin. Do đó, anh đành phải kéo Lim Jisoo đi khắp nơi trước những lời chế giễu, mỉa mai của cô ta và chỉ có thể điều tra một cách hời hợt. ‘Không lẽ…’ Jaemin cố gắng chống lại cám dỗ của việc suy nghĩ lạc quan, nhưng anh không thể.
“Vậy thì vấn đề ở đây là gì?”
“Vấn đề là… anh không tìm thấy bất cứ thứ gì ở đó hết, điều này rất kỳ lạ. Vào thời điểm ấy, chắc chắn là anh đã cảm nhận được có ai đó. Có nhiều hơn một hoặc hai người khiến anh cảm thấy khó chịu.
“…..”
“Điều làm anh bận tâm nhất chính là ‘Thông báo’ của hệ thống. Điều đó có nghĩa là có người khác đã vào tuyến [Hardcore] trước anh rồi… Nhưng anh là Người dùng duy nhất còn sống biết đường tắt ở đây, ngay cả Lim Jisoo cũng không biết về điều này. Tuy nhiên, anh vẫn không thể tìm thấy nó, Lim Jisoo cũng nói rằng cô ta không biết gì về chuyện này. Chẳng có lý do gì để cô ta nói dối về việc nhìn thấy nó cả, nên anh đang cố suy xét đến việc có thể đó là do ảo tưởng của anh hoặc là kịch bản đã thay đổi.”
Khi Ryu Hyerin lắng nghe lời nói của Bae Jaemin, cô nói với khuôn mặt tái nhợt.
“Nhưng Seo Dawon chắc chắn đã chết rồi mà? Không phải sao?”
Bae Jaemin trả lời chậm hơn một nhịp.
“Anh không tận mắt chứng kiến cái chết của hắn ta.”
“Nhưng em đã kiểm tra rồi.”
Bae Jaemin nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác. Ryu Hyerin nhận ra ánh mắt nghi ngờ của anh ta nên cô nói lớn bằng giọng tự tin.
“Em thấy rồi. Chính mắt em đã thấy Koo Kyungman khoan từng lỗ trên xác của Seo Dawon, em thậm chí còn thấy Lim Jisoo nấu chảy anh ta bằng axit clohydric (HCl)! Khó khăn lắm em mới kiềm chế được cơn buồn nôn của mình để tận mắt chứng kiến. Làm sao anh ta có thể sống sót được chứ? Anh ta có năng lực bất tử hay gì?”
“…..”
“Nếu như bọn họ còn sống, ba năm này bọn họ làm cái gì? Không được, lần này giấc mộng của ngươi thật sự là vô nghĩa.”
“Với lại, nếu như bọn họ còn sống, vậy thì tại sao ba năm qua vẫn không có động tĩnh gì chứ? Buồn cười thực sự, lần này đúng là anh đang mơ rồi.”
Bae Jaemin không phản bác lại lời của Ryu Hyerin. Nhưng ngay sau đó, anh lẩm bẩm một điều gì đó mà họ đã cố gắng lờ đi một cách tuyệt vọng.
“…Nhưng… thật đáng sợ khi kẻ giết Park Hoseok lại có thể bắt chước Jung Garam xuất sắc đến như vậy. Cứ như thể… hắn ta biết mọi thứ vậy.”
“…..”
“Ryu Hyerin, em cũng cảm thấy bất an.”
“Đó chỉ là suy đoán thôi.”
“Không, thực ra, anh đáng lẽ phải nhận ra có điều gì đó không ổn khi Koo Kyungman bị xử lý mới đúng. Chính là Koo Heeseo. Có lẽ em không biết gì về chuyện này, nhưng vào thời điểm đó, hắn ta không còn ở trạng thái có thể tự mình rời khỏi bệnh viện được nữa. Hắn ta thậm chí là không còn sống nữa.”
Để có được sự hợp tác của Koo Kyungman, Bae Jaemin đã không nói với Ryu Hyerin về bí mật giữa hai người bọn họ. Tất nhiên, cô có thể mơ hồ nhận ra rằng hai người có một thoả thuận gì đó, nhưng cô không tò mò về điều đó.
Ngay từ khoảnh khắc Koo Kyungman nhìn thấy Ryu Hyerin, hắn ta giống như một con hổ rình rập con mồi của mình… ve vãn và chờ cơ hội để cướp cô đi. May mắn thay Bae Jaemin đã thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa mình với Ryu Hyerin, nếu không thì rất có thể hắn ta sẽ làm ra chuyện vô cùng kinh tởm.
Do đó, Ryu Hyerin không hề muốn hợp tác với Koo Kyungman. Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của hắn ta, bọn họ sẽ rất khó để tạo ra bằng chứng giả sau này. Vậy nên, cô giao phó mọi vấn đề liên quan đến Koo Kyungman cho Bae Jaemin. Cả hai đều biết sự thật đó nên Ryu Hyerin không nghĩ rằng Bae Jaemin cố tình che giấu thông tin với cô.
Cô hỏi với giọng thâm trầm.
“Anh đã làm gì cho Koo Kyungman?”
Sau một hồi im lặng, Bae Jaemin trả lời.
“Anh đồng ý hợp tác vì hắn ta yêu cầu anh giết Koo Heeseo.”
Khi nghe đến cái tên Koo Heeseo, cô chợt nghĩ đến một điều.
“Người đàn ông đó… Không phải anh nói hắn ta bị nguyền rủa sao?”
“Đúng vậy. Một lời nguyền khiến hắn không thể bị tổn thương.”
“Vậy thì làm sao anh có thể giết hắn ta?”
“…Koo Kyungman nói rằng hắn ta có thể trì hoãn thời gian kích hoạt của lời nguyền.”
Nói xong, Bae Jaemin nhíu mày.
“Ban đầu, lời nguyền được cho là sẽ kích hoạt ngay lập tức khi Koo Heeseo bị thương, nhưng chúng ta có thể trì hoãn thời gian đó bằng một vật phẩm đặc biệt. Ví dụ, nếu lời nguyền được kích hoạt lại sau 150 năm, thì điều đó không còn quan trọng nữa vì đến lúc đó anh đã chết rồi.”
“Có vật phẩm nào có thể trì hoãn thời gian kích hoạt lâu đến như vậy không?”
“Điều đó có thể xảy ra nếu như anh sử dụng [Lời cầu nguyện của Beatrice]. Tuy nhiên… thứ đó không nằm trong tay anh vào thời điểm đó.”
Ryu Hyerin cau mày khi nhớ lại chủ sở hữu đầu tiên của [Lời cầu nguyện của Beatrice] là ai.