[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 276

Chương 276
Cảnh báo: Có phân cảnh tự làm hại bản thân
Seo Dawon nói như thể anh đã đoán được suy nghĩ bên trong của Ryu Hyerin khi nhìn vào cô.
“Không phải là tôi không thích cô. Mà là cô không phải mẫu người tôi thích.”
“…..”
“Vậy nên, tôi không muốn cô nghĩ rằng giữa tôi và cô có vấn đề. Chỉ là… chúng ta không hợp nhau.”
Nói xong, Seo Dawon nhìn chằm chằm vào cô.
Ryu Hyerin cảm thấy mình ngày càng trở nên tồi tệ trước mặt Seo Dawon. Cô đã đến đây với niềm tin rằng cuộc trò chuyện này là cơ hội cuối cùng của mình, nhưng Dawon không chừa cho cô một kẻ hở nào cả.
Anh thậm chí còn không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi lời thú nhận của Ryu Hyerin. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, vô thức nắm lấy và xé sợi dây phục hồi được gắn vào cổ tay mình. Dưới sự kích thích không ngừng bởi những hành động liên tục của cô, từng mảng da bắt đầu tróc ra, máu rỉ ra từng chút một.
Seo Dawon nhìn Ryu Hyerin đang cúi đầu im lặng với vẻ bối rối, rồi nhanh chóng tiến lại gần cô.
“Cô đang làm gì vậy?”
“…..”
Mãi đến khi Seo Dawon đến gần, Ryu Hyerin mới lấy lại được tinh thần, cô dùng tay còn lại che cổ tay, nhưng có vẻ như anh ta đã nhìn thấy nó.
Lần đầu tiên lông mày anh nhíu lại. Seo Dawon chỉ đơn giản nắm lấy cánh tay cô và kéo cô về phía mình. Khi nhìn thấy những vết cào cấu và vết rách da, nơi máu đang chảy ra, anh lạnh lùng nói.
“Kim Ollim cũng thấy cái này sao?”
“Buông…tôi ra.”
“Sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này chứ? Từ khi nào mà mọi chuyện lại trở thành như thế này hả?”
Mới đây thôi. Thói quen này bắt đầu xuất hiện từ ngày cô nhờ Kim Ollim giúp đỡ.
Tuy nhiên, Ryu Hyerin nhận ra rằng mỗi khi tâm trạng không tốt. Nếu cô tự làm đau bản thân, cảm giác buồn nôn trong bụng sẽ giảm đi đáng kể chỉ sau vài ngày. Vết thương nhỏ như vậy, chỉ cần dùng khăn thấm thuốc lau qua là nó sẽ nhanh chóng khỏi hẳn. Dù sao thì cô cũng chẳng bao giờ tự làm bản thân bị thương nặng đâu… Ít nhất là cô nghĩ như vậy.
Mặc dù Seo Dawon đã xé toạc lớp phòng thủ của cô, nhưng vết thương không nặng đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Ryu Hyerin cảm thấy xấu hổ, cô hét vào mặt anh ta bằng giọng điệu kiêu ngạo.
“Chuyện này… Không liên quan gì đến anh hết! Dù sao thì anh cũng đâu có thích tôi…”
“Cô điên rồi à?”
Seo Dawon không hề lùi bước. Ryu Hyerin tức giận và bắt đầu giãy giụa trước khi đáp trả anh bằng những lời lẽ cay nghiệt.
“Liên quan đến anh chắc?! Đừng có đạo đức giả nữa. Thấy tôi chết chắc anh vui lắm chứ gì! Dù tôi có thú nhận, anh vẫn chỉ nhìn tôi như một kẻ phiền phức..!”
“Hyerin, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Đừng nghĩ tôi không nặng lời mà cô có thể làm mình làm mẩy ở đây?”
“C-Cái gì…”
Cô cứng đờ người. Seo Dawon thậm chí còn buông những lời đó với cô, giống như cái cách anh đối xử với Woo Ragi và Choi Kyungsik.
Một trong những lý do khiến Ryu Hyerin tin rằng Seo Dawon đối xử đặc biệt với cô là bởi anh không bao giờ dùng những từ ngữ nặng nề như anh đã dùng với các thành viên khác trong hội với cô, ngay cả khi cô mắc lỗi hoặc hành động thiếu chín chắn. Điều này khiến cô càng sốc hơn.
Seo Dawon tháo miếng gạc dính máu trên cổ tay cứng đờ của cô, lấy một lọ thuốc từ trong kho chứa đồ và đổ lên vết thương. Khi thấy vết thương không lành ngay lập tức mà chỉ sủi bọt một chút, biểu cảm của anh thay đổi, giống như một con quỷ dạ xoa vậy.
“Hôm qua cô cũng dùng thuốc ở đây đúng không?”
“K-Không…”
“Trả lời tôi đàng hoàng.”
“Tôi không có…”
“Nếu như cô không dùng, vậy thì vì sao nó lại xuất hiện phản ứng chồng chéo khi thuốc đã được sử dụng trong vòng 24 giờ. Cô cho rằng cô thông minh hơn tôi à?”
“…..”
Lần đầu tiên, Ryu Hyerin có thể hiểu được, bằng toàn bộ cơ thể mình, tại sao Choi Kyungsik lại sợ Seo Dawon đến vậy. Anh ấy không chỉ có thể ngay lập tức nhìn thấu lời nói dối của cô, mà khí chất của Dawon còn khiến cô sợ hãi đến mức không thể thốt nên lời. Cảm giác như có một sức mạnh vô hình khủng khiếp đang đè nặng lên tâm hồn và cơ thể cô.
Cuối cùng, Ryu Hyerin cúi đầu. Seo Dawon vứt lọ thuốc đã dùng một nửa vào kho đồ của mình và lấy ra một sợi xích tròn cỡ dây buộc tóc. Sau đó, anh buộc nó vào cổ tay vẫn còn nguyên vẹn của cô.
_
[Vòng kiểm soát hành vi]
Chủng loại: Dây xích
Độ bền: 1
Giới hạn cấp độ: 250
Kỹ năng đặc biệt:
[Sửa chữa]
Một cảnh báo sẽ được gửi đến Người dùng nếu người Người đeo cố gắng thực hiện một hành động cụ thể do Người dùng chỉ định.
Miêu tả:
Một sợi xích do Seo Dawon chế tạo dành riêng cho việc thuần hóa quái vật.
(Nó có thể sửa chữa hành vi xấu của quái vật.)
_
Về cơ bản, anh đối xử với cô như một con quái vật có thể thuần hoá được, nhưng cô không thể chống lại được áp lực phát ra từ Seo Dawon.
Sau khi đeo nó lên cổ tay cô, Seo Dawon đã niệm chú ‘vô thanh’ để ma pháp thấm vào chuỗi xích kim loại. Chỉ khi ấy, anh mới thả Ryu Hyerin ra.
“…Đây là cái gì vậy?”
“Từ giờ trở đi, mỗi lần làm chuyện gì ngu ngốc, nó sẽ gửi cho tôi một cảnh báo.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh nhận được cảnh báo?”
“Nếu cô tò mò thì cứ làm thử đi.”
“…..”
Ryu Hyerin cảm động đến rớt nước mắt. Seo Dawon không quan tâm đến điều đó, anh thậm chí còn tức giận về Kim Ollim và bắt đầu lẩm bẩm.
“Cái tên Kim Ollim này, ít ra cô phải báo cho tôi một tiếng chứ. Cứ để mặc cho cô nhóc đó muốn làm gì thì làm thì còn ra thể thống gì nữa..”
“…Ơ, chị Ollim…”
“Câm miệng. Cô nghĩ cô có đủ tư cách để bảo vệ người khác à?”
“…..”
Khi nhắc đến Kim Ollim, Ryu Hyerin vô thức đưa ra lời bào chữa theo bản năng, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể cắn môi trước lời khiển trách của Seo Dawon.
Sau khi nhìn thấy cô cắn môi, Seo Dawon đột nhiên nắm lấy cằm cô. Lúc đầu, Ryu Hyerin không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, cô mới ngừng cắn môi.
Cô nhìn xuống cổ tay mình để phòng hờ. Đúng như dự đoán, sợi xích phát ra ánh sáng màu vàng rồi từ từ biến mất. Chỉ khi ấy, Ryu Hyerin mới nhận ra sợi xích có sức mạnh ràng buộc mạnh mẽ đối với mọi hành động của cô.
Cô mím chặt môi và nhìn lên Seo Dawon, người vẫn đứng bên cạnh cô. Anh có vẻ như đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của cô, anh nhìn thẳng vào cô mà không hề né tránh. Ryu Hyerin nói với anh như thể đang trách móc.
“Tôi thực sự bối rối.”
“…..”
“Anh không muốn nhìn thấy tôi tự làm đau mình sao? Tại sao chứ? Tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả.”
Seo Dawon thở dài một hơi.
“Tại sao tôi với cô lại không có mối quan hệ nào chứ?”
“Cái gì?”
“Cô không phải là người yêu của tôi. Cô là Linh mục mà tôi đã nuôi dưỡng suốt hai năm trời, người đã cùng tôi vượt qua biết bao khó khăn và hầm ngục.”
“…..”
“Chẳng lẽ, nếu không phải là người yêu thì hai người không có mối quan hệ gì khác à? Vậy thì tại sao cô lại cảm thấy áy náy và làm điều đó với Kim Ollim?”
Mặc dù mặt cô đỏ bừng vì những lời chỉ trích đó vô cùng hợp lý, nhưng Ryu Hyerin vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục níu kéo Seo Dawon.
“Tôi muốn nhiều hơn thế nữa. Nếu không thì tại sao tôi lại tự làm hại chính mình chứ.”
“Nếu cô muốn được tư vấn thì hãy đến bệnh viện mà tìm bác sĩ đi, đừng có tìm tôi.”
“Anh bớt mỉa mai lại mà thử suy nghĩ về nó đi! Anh chỉ cần thay đổi suy nghĩ của mình một chút thôi. Chắc chắn là anh không ghét tôi tới mức đó!”
“Nhân tiện, bác sĩ tâm thần không hẹn hò với bệnh nhân của mình đâu.”
“Ah, nghiêm túc đấy! Nếu không thì cứ để tôi yên đi! Dù sao nó cũng chẳng phải chấn thương nghiêm trọng gì, chỉ là bị mất vài lớp da thôi mà…!”
Seo Dawon ngắt lời cô và trả lời một cách bình tĩnh.
“Tôi không ngờ là cô không thể hiểu được lời tôi nói đấy, Hyerin à.”
“…..”
“Nếu Kim Ollim làm như vậy, tôi sẽ tống cổ cô ấy vào bệnh viện rồi giữ cô ấy ở đó 24/24.”
“…..”
“Cô cũng nghĩ đó là tình yêu sao?”
Khuôn mặt Ryu Hyerin đỏ bừng khi Seo Dawon đang cố gắng xác định ranh giới giữa họ. Cô hét lên trước những lời nói của anh khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn.
“Từ khi nào mà anh lại trở nên lý trí và quan tâm tới mọi người như một lẽ thường tình vậy…!”
“Tôi luôn là người bình thường và tỉnh táo. Tôi luôn rộng lượng với mọi người miễn là họ không làm điều gì ngu ngốc. Cô biết rõ điều đó mà, phải không?”
“…Tôi, tôi… chưa bao giờ là sự tồn tại đặc biệt của anh sao…? Một chút cũng không ư?”
“Ừ. Tôi nghĩ do cô chưa gặp nhiều người nên cô mới cư xử như vậy.”
Cô cảm thấy vô cùng lo lắng, mọi thứ đều trở nên xa lạ với Ryu Hyerin, như thể bản thân đang đứng trước một bức tường khổng lồ vậy.
Lạng choạng vì tức giận và tuyệt vọng, cô ôm chặt lấy eo Seo Dawon, người đang đứng cạnh cô. Anh không đẩy cô ra, nhưng anh cũng không đáp lại cái ôm của cô. Ryu Hyerin vừa nói chuyện với anh vừa khóc nức nở.
“Rõ ràng… Anh biết tôi thích anh… Vậy thì tại sao… anh lại như vậy. Tại sao…”
“…..”
“Thà rằng anh đối xử tệ với tôi còn hơn… Anh có thể làm như vậy mà…”
Seo Dawon kiên nhẫn xoa đầu cô. Ryu Hyerin biết anh đang cố gắng xoa dịu cô, nhưng cô chỉ có thể khóc to hơn.
Ở đây không có gì phải xấu hổ cả. Cô đã cảm thấy mình đã đi quá xa, đến mức không thể quay đầu lại nếu không có Seo Dawon. Cô không thể chấp nhận sự từ chối của anh ấy vì cô tin chắc rằng, ngoài anh ấy ra, không ai có thể khiến cô hạnh phúc được nữa.
Cuối cùng, Seo Dawon đứng bên cạnh cô cho đến khi cô khóc đến kiệt sức. Nhưng cuối cùng, điều cô muốn vẫn không thể thốt ra khỏi miệng anh.
“Hyerin à, hãy suy nghĩ thật kỹ. Cô thực sự muốn gì.”
“…..”
“Về tình cảm của tôi dành cho cô. Đó không phải là tình yêu.”
“…Bây giờ anh đang phủ nhận tình cảm của tôi sao?”
“Tôi thích cô, nhưng nó chỉ đến mức muốn ở bên cạnh cô thôi.”
“…..”
“Thật là một cảm giác tồi tệ khi bị chính người mình yêu thương thương hại.”
“…..”
Lúc ấy, Ryu Hyerin không hiểu những gì anh đang nói. Và rồi, Seo Dawon mỉm cười cay đắng khi nhận ra cô không hiểu thông qua ánh mắt ngơ ngác của cô.
Editor: Ông top khốn nạn vcl:<
Trans: Làm xong cái hết hiểu ngang:))