[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 275

Chương 275
Lúc đầu Kim Ollim từ chối, cô cảm thấy mình không nên can thiệp vào chuyện của bọn họ.
Tuy nhiên, Ryu Hyerin biết rằng Kim Ollim có ‘cảm tình’ đặc biệt với cô. Trước đây, cô không thường xuyên ở cạnh Ollim vì cô không thích cái nhìn thương hại đầy sự quan tâm của cô ấy. Nhưng lần này, cô liên tục tìm cách làm phiền.
Ryu Hyerin thậm chí còn mua một lọ thuốc ăn kiêng và nhịn đói trong nhiều ngày. Mỗi khi nhìn thấy biểu cảm của Kim Ollim trở nên lo lắng hơn khi thấy khuôn mặt càng ngày càng gầy của cô, Ryu Hyerin cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng, Ryu Hyerin lại là người đầu hàng trước, mặc dù Kim Ollim chẳng làm gì cả. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy sợi dây phục hồi được gắn trên cổ tay của cô. Kim Ollim kéo cô vào phòng học với vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Ryu Hyerin, dạo này em ăn uống có tốt không?”
“…..”
“Cổ tay của em bị sao vậy?”
Ryu Hyerin kéo tay áo xuống mà không trả lời như thể muốn che giấu điều gì đó. Kim Ollim mở miệng, tức giận như muốn bùng nổ. Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, cô ấy sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng như thể đang cố gắng thuyết phục cô em gái không vâng lời vậy.
“Seo Dawon thực sự không phù hợp để trở thành mối tình đầu của em đâu. Ngay cả khi em không thú nhận, Seo Dawon… chắc chắn đã biết. Nếu anh ấy muốn hẹn hò với em, anh ấy sẽ thú nhận điều đó với em ngay khi nhận ra điều đó. Bởi vì anh ấy là một người rất nhạy bén.”
“…..”
“Nhưng nếu như Seo Dawon giả vờ không biết đến cảm xúc của em. Em nghĩ điều đó có ý nghĩa gì chứ?”
Ryu Hyerin cúi mặt xuống, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và trả lời bằng giọng bình thản.
“Đủ rồi…”
Sau đó, cô vùng cánh tay để thoát khỏi sự kìm kẹp của Kim Ollim. Tất nhiên, cô ấy không buông co ra và hét lên đầy tức giận.
“Hyerin à, sao em lại hành động ngốc nghếch như vậy hả? Vài năm nữa thôi em sẽ cảm thấy xấu hổ mỗi khi nhớ lại chuyện này đấy. Trong tương lai, em chắc chắn sẽ gặp được người đàn ông tuyệt vời hơn Seo Dawon nhiều…!”
“Em chưa bao giờ có được thứ mình muốn, chị Ollim à.”
Ryu Hyerin nói, bình tĩnh ngắt lời Kim Ollim. Cô thực sự cảm thấy chán nản khi thú nhận điều đó. Đồng thời, thật may mắn vì nhờ sự tuôn trào cảm xúc đó mà giờ đây cô có thể rơi nước mắt mà không gặp nhiều khó khăn. Ryu Hyerin thực sự đa khóc vì cô cảm thấy quá thương hại cho bản thân.
Thấy vậy, Kim Ollim, tuy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, vội vàng đưa khăn tay cho cô. Ryu Hyerin nghiêng đầu ra xa và từ chối bàn tay giúp đỡ đó. Dù sao thì cô sẽ trông đáng thương hơn nhiều nếu cứ mặc cho nước mắt chảy ra.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Ryu Hyerin tiếp tục nói bằng giọng buồn bã.
“Dù sao thì cũng chẳng có ai muốn em cả…”
“Không, chỉ là Seo Dawon không muốn em thôi, còn rất nhiều người muốn và quan tâm đến em mà.”
“Trái tim em không thể chứa thêm bất kỳ ai khác được nữa.”
“…..”
“Chị luôn có được mọi thứ mà mình muốn. Không có thứ gì là không rơi vào tầm kiểm soát của chị cả, đúng chứ? Vì vậy, em biết là chị không hiểu, nhưng…”
“…..”
“Em không cần gì cả, em chỉ muốn anh Dawon mà thôi.”
Kim Ollim nhìn xuống Ryu Hyerin với vẻ mặt kinh ngạc. Tuy nhiên, vẻ mặt bối rối như thể đang nhìn vào thứ gì đó không thể hiểu nổi, nhanh chóng thay đổi. Kim Ollim cẩn thận lau nước mắt cho Ryu Hyerin và thở dài.
“Tôi có thể thử sắp xếp cho hai người một cuộc gặp gỡ.”
“…..”
Sau đó, Kim Ollim trả lời bằng giọng điệu mệt mỏi. Nhưng cô cảm thấy nhất định phải có một ranh giới được tạo ra. Kim Ollim tiếp tục nói.
“Nhưng nếu Seo Dawon thích hay ghét một ai đó… Đó không phải là vấn đề mà tôi có thể quyết định được.”
“Tôi hiểu.”
“Có lẽ Seo Dawon sẽ hành động tồi tệ hơn để làm em nản lòng.”
“Em ổn.”
Ryu Hyerin mỉm cười khi kế hoạch của cô cuối cùng cũng được thực hiện. Tuy nhiên, Kim Ollim nhìn cô và tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh.
“Một ngày nào đó em sẽ phải hối hận khi nhờ tôi việc này.”
“…..”
“Hyerin à. Em không nên… làm điều như thế với mọi người. Bây giờ tôi không thể phá vỡ sự bướng bỉnh của em được, nhưng…”
Ryu Hyerin rùng mình trước giọng điệu lạnh lùng đó và ngước lên, cô chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm, đầy suy tư của Kim Ollim. Cô gần như lùi lại một bước. Đôi mắt sâu thẳm và nghiêm nghị của cô ấy, thứ luôn khiến cô cảm thấy không thoải mái, đã xuyên thấu đến tận cùng bên trong con người cô.
“Lần sau em đừng làm như thế nữa.”
“…..”
Cô không thể nói gì thêm nữa, nhưng Kim Ollim chỉ nói vậy rồi bình tĩnh quay người rời đi.
Trong lòng Ryu Hyerin tràn ngập cảm giác lo lắng một cách lạ lùng. Vì vậy cô vô thức nắm lấy cánh tay của Kim Ollim. Cô ấy quay lại lần nữa mà không hề né tránh. Kim Ollim chỉ nhìn chằm chằm vào Hyerin rồi nhẹ nhàng xoa đầu như để trấn an cô.
“Được rồi… Tôi sẽ sắp xếp một cuộc hẹn vào cuối tuần. Trong thời gian đó, đừng bỏ bữa nhé…”
“…..”
“Cũng đừng làm điều gì ngu ngốc.”
Sau khi nhẹ nhàng an ủi cô, Kim Ollim từ từ rời khỏi phòng họp. Ryu Hyerin đứng yên cho đến khi cô ấy rẽ vào góc khuất và hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.
Kế hoạch của cô đã thành công, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Ryu Hyerin thường nghĩ rằng Kim Ollim đối xử với cô như một kẻ ngốc, nhưng hôm nay cô thậm chí còn không thể nghĩ về điều đó.
Mặc dù Ryu Hyerin đã thành công trong việc lừa Kim Ollim, nhưng cô không còn cảm thấy muốn cười nhạo cô ấy như trước nữa. Cảm giác tự tin rằng mình đã chiến thắng đã mất tăm hơi từ bao giờ.
***
“Tôi không biết cô Hyerin cũng được mời đấy.”
Vài ngày sau, khi Ryu Hyerin bước vào căn phòng đã được đặt trước đúng như lịch hẹn, Seo Dawon lên tiếng như thế sau một hồi im lặng.
Thay vì nói chuyện với Ryu Hyerin, giọng điệu của anh ta lại mang một ẩn ý kỳ lạ hướng đến Kim Ollim, người ngồi cạnh cô. Có vẻ như anh ta đang khiển trách cô ấy, kiểu như, ‘Tôi không nghĩ là cô sẽ ép tôi vào vị trí này.’
Quả nhiên, ẩn ý đó không thoát khỏi sự chú ý của cô ấy. Kim Ollim liếc nhìn Ryu Hyerin và gật đầu.
“Hôm nay tôi đã cố gắng quyết đoán hơn một chút. Tuy nhiên, anh đã hứa sẽ dành cho tôi trọn vẹn hai tiếng đồng hồ, vậy nên tôi hy vọng anh sẽ giữ được lời hứa đó.”
“…..Hừmm. Được thôi.”
Seo Dawon gật đầu với nụ cười khó có thể đoán được.
Chỉ đến lúc này Ryu Hyerin mới có thể thoát khỏi ánh mắt khiến cô cảm thấy bản thân tưởng chừng như vô hình và ngồi xuống chỗ ngồi. Ngay sau đó, Kim Ollim thở dài và đứng dậy.
“Tôi sẽ sớm quay lại sau.”
“Cô chỉ định ăn vài món khai vị rồi bỏ đi à?”
“Tôi đã nói là tôi sẽ quay lại.”
Seo Dawon gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời nói của anh với Kim Ollim khi cô ấy rời khỏi phòng lại mang theo hàm ý gay gắt.
“Được thôi, quay lại sau nhé. Đồ ăn ở đây khá ngon đó.”
“…..”
Kim Ollim mở cửa rời đi mà không trả lời. Ryu Hyerin nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng rồi bình tĩnh ngẩng đầu lên. Seo Dawon nhìn cô chằm chằm, như thể anh mới nhìn thấy cô lần đầu tiên trong đời.
“Làm sao cô thuyết phục được Ollim? Cô ấy không phải là kiểu người sẽ sắp đặt một tình huống như thế này đâu.”
Seo Dawon hỏi với một nụ cười, nhưng nhìn cách anh đi thẳng vào vấn đề, cô biết rõ tâm trạng anh đang không tốt. Thay vì trả lời, Ryu Hyerin chớp mắt và nhấp một miếng súp trước mặt cô. Nó mềm và ngon.
Seo Dawon lặng lẽ chờ cô ăn hết bát súp. Ryu Hyerin nhẹ nhàng lau miệng bằng khăn ăn sau khi cung cấp đủ thức ăn cho cơ thể đang đói của mình.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên. Seo Dawon thậm chí còn không nhìn cô, anh đang kiểm tra thứ gì đó trên điện thoại di động. Tuy nhiên, cảm nhận được ánh mắt của cô, anh hỏi mà không thèm ngẩng đầu.
“Vậy, cô muốn nói gì với tôi?”
“Tôi muốn hỏi tại sao lúc trước anh lại từ chối tôi.”
Seo Dawon thở dài lặng lẽ rồi đặt điện thoại xuống. Sau đó, anh nhìn cô. Như thể anh đang hỏi: ‘Em thực sự đang hỏi câu hỏi đầy thảm hại này sao?’ Nhưng, vì cô đang chờ câu trả lời, anh trả lời không chậm trễ.
“Đó là vì tôi không bị cô hấp dẫn.”
“Nhưng anh biết là tôi thích anh mà, không phải sao?”
“Thì?”
“Anh đã bao giờ cân nhắc đến chuyện đó chưa? Tại sao? Là vì tôi còn trẻ sao? Hay là vì tôi không có tiền?”
Seo Dawon có vẻ hơi im lặng trước những lời này. Nhưng sau khi đọc được sự nghiêm túc trong mắt cô, anh uể oải dựa lưng vào ghế. Sau đó, anh bình tĩnh trả lời.
“Tiền… Ha ha… Tôi nghĩ là dù tôi có giải thích như thế nào thì cô cũng không hiểu đâu.”
“…..”
“Nhưng đó không phải là lý do.”
“Vậy thì tại sao?”
“Bởi vì nó chán.”
Ryu Hyerin cắn môi. Nhưng Seo Dawon vẫn tiếp tục nói, không hề do dự khi nhìn thấy biểu cảm của cô.
“Cô coi lời nói của tôi cứ như Kinh thánh vậy.”
“TÔI…”
“Tôi thích trò chuyện và tìm hiểu thêm về người ấy….đó chẳng phải là cách bắt đầu một mối quan hệ sao? Tôi chọn người để hẹn hò dựa trên những tiêu chuẩn đó.”
“…..”
“Tôi thực sự không muốn biết bất cứ điều gì về cô.”
Ryu Hyerin vẫn không tin dù cho Seo Dawon đã giải thích.
Chẳng lẽ anh ấy không muốn thừa nhận sự thật rằng bản thân chỉ qua lại với những cô nàng nổi tiếng hay sao? Tôi không thể hiểu nổi rốt cuộc nó khác nhau ở chỗ nào.
‘Anh ấy luôn mỉm cười mỗi khi nói chuyện với tôi. Tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng bây giờ anh lại viện cớ tính cách cả hai không hợp nhau sao?!’